Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 214

571 0 1 0

Một ít than vụn văng lên tay của Mộ Hoan, nhịn không được kêu đau.

“Hắc!” Đồ Ngân lảo đảo gục người xuống đất, hướng Mộ Hoan mỉa mai cười: “Ngươi đắc ý lắm sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không thể sinh con, có gì đáng để đắc ý!?”

Ân Ly hoảng thủ hoảng cước gạt hết than vụn trên tay áo của hoàng quý phi, tức giận quát: “Người đâu, bắt nữ nhân điên kia lại, tránh tổn hại phụng thể của nương nương!”

Mộ Hoan nén nhịn đau đớn khi nước lạnh chà qua vết thương, cũng may chỉ là chút than vụn, cả một khối than nóng đỏ văng lên người chưa chắc đã đủ tinh thần ngồi đây bàn chuyện thị phi.

Thái giám lao đến chế trụ Đồ Ngân ấn mạnh xuống đất, bất quá vẫn không dám động tiểu phúc của nàng, tránh tổn hại hoàng thân tương lai.

“Các ngươi cút! Mau cút!!”

Được Ân Ly sơ cứu vết thương, Mộ Hoan có chút nghi hoặc nhìn: “Cách ngươi băng bó thật giống với Nam Cung thị.”

“Hì, để nương nương phát hiện, ta học lõm từ chỗ nàng đó. Mà nàng cũng thật keo kiệt, chỉ nhận một đệ tử, ta muốn học một chút lại bị đuổi đi không cho nhìn trộm.”

Mộ Hoan cười cười, cũng không cho ý kiến, nhưng khi tầm mắt nhìn đến Đồ Ngân liền biến thành chán ghét đến cực điểm. Để thái giám hạ xuống nghi trượng, chậm rãi bước đến trước mặt Đồ Ngân, cố tình giẫm mạnh lên bàn tay của ả.

“A! Mộ tiện nhân!! Ngươi dám động đến ta, ngươi không sợ bị lão tổ tông phạt sao!?”

Ánh mắt lại trầm xuống một đoạn, Mộ Hoan bình tĩnh đến kỳ lạ, chậm rì rì mở miệng: “Bản cung sớm muốn lấy mạng ngươi, đừng để bản cung nổi thêm ác tâm.”

Tiếng xương cốt vang lên liên hồi như một lời cảnh báo, nếu còn cứng đối cứng e là bàn tay này sẽ tàn phế. Đồ Ngân nuốt một ngụm nước bọt, hai bên thái dương chảy đầy mồ hôi, mím chặt môi không thốt lên nửa lời.

Nâng chân nhấc lên cằm Tường tần, rất nhanh liền chuyển động tác, bàn chân lúc này an vị trên sườn mặt của ả.

“Mộ Hoan!!”

Đối với tiếng kêu gào kia, Mộ Hoan không có nửa điểm kinh sợ, dùng sức ấn mạnh chân xuống, nheo nheo mắt càng làm lộ ra vài phần tà ác.

“Bản cung đã nói rồi, đừng khiến bản cung thêm ác tâm với ngươi.”

Theo bản năng đưa tay che chắn tiểu phúc, Đồ Ngân thống khổ nuốt xuống tiếng kêu đau, trừng trừng mắt phản kháng lại một cách yếu ớt. Bàn chân lướt qua mặt đạp ngửa ra sau, máu mũi cũng chảy xuống, trên mặt lưu lại dấu vết của hài thêu phi thường rõ ràng.

Mộ Hoan hừ lạnh một tiếng, để Ân Ly dìu trở về nghi trượng, lắc lư di chuyển đến Dưỡng Tâm Điện.

“Mộ Hoan!!!”

Bỏ lại tiếng kêu gào của Đồ Ngân sau lưng, Mộ Hoan đạm nhiên như thủy, bộ dáng không khác gì thần tiên thoát tục chẳng vương lại nửa hạt bụi trần. Di chuyển thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, thủ vệ thoáng trông thấy dáng hoàng quý phi đã tức tốc chạy vào báo tin, rất nhanh liền trở ra mở lớn đại môn nghênh đón nàng.

Để Ân Ly dìu xuống nghi trượng, Mộ Hoan quét mắt nhìn một lượt rồi bước lên bậc thang tiến vào đại điện.

Dưỡng Tâm Điện thời gian này phi thường an tĩnh, hoàng đế chuyên chú xử lý tấu chương, hoàn toàn không phát hiện Mộ Hoan đang tiến vào. Mà Mộ Hoan cũng không lên tiếng phá vỡ bầu không khí, vén váy ngồi xuống tọa ỷ, ánh mắt dời đến quang cảnh trong đại điện.

Vẫn là khung cảnh cũ, không có bao nhiêu thay đổi. Bình phong đặt ở ngay sát sườn điện, bộ trí này tương tự Thiên Lý Điện, khiến trong đầu Mộ Hoan xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt.

“A Phúc, trà.”

Mắt vẫn dán chặt vào tấu chương, A Ba Đáp Thấu Á Viên bận đến mức không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn. Mộ Hoan không nói không rằng đứng dậy, cầm lấy chén trà được phao sẵn trên trà án, chậm rãi tiến về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Thuận tay tiếp nhận chén trà, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhấp một ngụm, sẵn giọng hỏi: “Nam Cung thị quay về chưa? Nàng đến báo bệnh tình của hoàng quý phi chưa?”

“Nam Cung thái y chưa về, chỉ có ta đến.”

Động tác tay dừng lại, khẩn cấp ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt thời gian qua.

“A Hoan, nàng…”

“Đừng gọi tên ta.” Mộ Hoan thu tay về, chậm rãi xoay lưng lại: “Cách ngươi gọi càng khiến ta thêm ác tâm.”

Chẳng ai có thể hiểu bi thương vừa lóe lên trong đáy mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên, bàn tay run rẩy đặt lại chén trà xuống bàn, lấy hết dũng khí đứng dậy đối diện với tấm lưng bé nhỏ kia.

“Có người làm khó nàng sao?”

“Mộ Hoan ta không phải quả hồng mềm mà ai muốn ức hiếp cũng được.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giấu xuống tiếng thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng: “Nàng còn muốn giày vò bản thân đến mức nào nữa?”

“Với ngươi không liên quan.”

“Đối với trẫm quan trọng, điều này trẫm đã nói qua với nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lén lút giữ chặt bàn tay nàng, cố níu giữ một phần nào đó giữa hai người: “Nàng xem nhẹ bản thân nàng, nhưng trẫm khác biệt, không cách nào trẫm có thể lơ là trước nàng.”

“Ta đến đây không phải cùng ngươi ôn chuyện cũ.” Mộ Hoan tuyệt tình rút tay lại, trực diện nhìn thẳng vào đôi thâm lam tràn ngập si luyến kia: “Mạng của ngươi là do ta quyết định, nếu ngươi dám tự tận nhượng lại quyền nhiếp chính cho Đồ thị, ta cam đoan khiến thân sinh oa oa của ngươi và ả chết không toàn thây.”

“Nguyên lai nàng vì chuyện này mà đến tìm trẫm?”

Không nhận được câu trả lời, A Ba Đáp Thấu Á Viên không tức giận, trái lại còn bình thản ngồi xuống tọa ỷ: “Ít nhất nàng cũng quan tâm đến sống chết của trẫm.”

“Phí lời.”

“Hoàng quý phi, nàng yên tâm, trẫm chết không được. Hoặc nếu có chết, quyền nhiếp chính giao lại cho nàng, nửa đời sau không cần phải lo nghĩ chuyện gì nữa.”

Nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia, Mộ Hoan trong lòng buồn bực, phất tay áo xoay người trở về ghế ngồi xuống.

“Ngươi chính miệng nói, ta không hề bức ngươi.”

“Tất nhiên.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt tay lên ngực trái, trầm khàn mở miệng: “Nhân danh thần linh, A Ba Đáp Thấu Á Viên ta phát thệ, một khi tính mạng mất đi sẽ giao toàn quyền nhiếp chính cho hoàng quý phi. Nếu nàng không tin, trẫm trực tiếp viết chiếu chỉ, cất sau bức hoành [kính thiên cần dân] trong Dưỡng Tâm Điện.”

“Hảo, ngươi viết, ta đứng ở đây giám sát.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không có nửa điểm chần chờ, trực tiếp cầm bút viết một đạo chiếu thư, nếu bản thân xảy ra bất trắc sẽ giao toàn quyền nhiếp chính cho hoàng quý phi. Từng từ từng chữ rõ ràng minh bạch, nét bút cứng cáp không hề dao động, tựa như việc buông bỏ giang sơn này với nàng chẳng có gì đáng để do dự.

Chưa từng dời mắt khỏi cử động tay của đối phương, trong lòng Mộ Hoan ngờ vực, cho rằng A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn giở trò, bằng không sao dễ dàng chấp nhận đem giang sơn Ngạn Huyền giao cho nàng. Mãi đến khi A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt bút xuống, Mộ Hoan vẫn không tìm thấy điều gì bất thường, quét mắt nhìn gương mặt của nàng mà đánh giá.

Vừa vặn A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt trực tiếp giao nhau.

Mộ Hoan vô thố lùi lại một chút, phát hiện bản thân vì một phút xuất thần mà bị khí tức kia đánh gục, trong lòng có chút hổ thẹn.

Chút hành động này của nàng thoát không được tầm mắt của A Ba Đáp Thấu Á Viên, lặng lẽ che giấu ý cười, đem chiếu thư cuộn lại đưa cho kiều hương.

“Của nàng.”

Cảnh giác lật ra xem lần nữa, ngay cả ấn tỷ cũng đã đóng xuống, không thể nào là giả được. Mộ Hoan xem như hài lòng cất vào trong tay áo, xoay người ly khai Dưỡng Tâm Điện.

“Khoan đã.”

“Làm sao?” Mộ Hoan quay đầu lại, có chút khinh miệt mà mở miệng: “Muốn nuốt lời?”

“Không phải, trẫm chỉ muốn biết tay nàng vì sao bị thương?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển khỏi chỗ ngồi, vươn tay nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan lật lên, để lộ lớp băng vải trắng đến chói mắt.

Mộ Hoan muốn rút tay lại nhưng không rút được, trừng mắt quát: “Không liên quan đến ngươi, mau buông ra!”

“Đã gọi Nam Cung thái y kiểm tra chưa?”

“Ngươi buông ra, ta bị thương hay không liên quan gì đến ngươi?”

Mặc kệ Mộ Hoan giãy dụa thế nào, A Ba Đáp Thấu Á Viên dứt khoát ôm nàng lên, di chuyển vào trong sườn điện.

“Gọi Nam Cung thị.”

Chỉ có một mình Ân Ly trong điện, người bị sai khiến cũng chỉ có thể là nàng, đành nhấc chân chạy ra ngoài tìm thủ vệ dặn dò tìm người.

Lại nói A Ba Đáp Thấu Á Viên cẩn dực đặt kiều hương nằm trên giường, kéo cánh tay nàng ra khỏi tay áo cánh ve mỏng, trong mắt giấu không được vẻ lo lắng. Chẳng biết là kẻ nào gan to bằng trời tổn hại đến tiểu kiều hương nàng phủng như trân bảo, chỉ cần biết được là ai nàng tuyệt đối không tha.

Nhận ra tia phức tạp trong đôi thâm lam kia, Mộ Hoan nhịn không được mỉa mai mấy câu: “Là sủng tần của ngươi làm đấy, nàng hất chậu than về phía ta, may mắn là ta không chết chỉ bị phỏng một chút. Thế nào? Ngươi xuống tay với ả báo thù cho ta sao?”

“Lại là Đồ Ngân?”

“Ngươi nghĩ kẻ nào dám tổn thương ta?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vô thức siết chặt nắm tay, kiên định mở miệng: “Trẫm sẽ không tha cho ả.”

“Không tha thì ngươi sẽ làm gì? Giết ả? Giết oa oa trong bụng ả?” Mộ Hoan cười lạnh một tiếng: “Dù sao ngươi cũng không dám làm.”

Trong lòng nổi lên tia chán ghét, là chán ghét bản thân mình, chán ghét đến cực điểm chỉ muốn tự tay kết thúc sinh mạng. Nếu không phải vì nàng sơ suất để Đồ Ngân thực hiện được mưu tính thì kiều hương đã không rơi vào bước đường này.

Đều là tội nghiệt của nàng.

“Tường tần trẫm không thể giết, tổ tông đều bảo trụ ả. Nhưng trẫm nhất định phạt ả thật nặng để ả từ nay về sau không dám động đến nửa sợi tóc của nàng.”

“Ta phi.” Mộ Hoan nâng tay ngăn cản đụng chạm của đối phương, chán ghét mở miệng: “Ngươi cũng chỉ nói được mấy lời sáo rỗng này.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không biện bạch, căn bản là nàng không có tư cách biện bạch. Mộ Hoan đối với nàng như vậy từ đầu đến cuối là do nàng tự gây nghiệt không đáng sống, có trách thì trách bản thân nàng không biết trân trọng.

Còn đương rơi vào trầm mặc, bên ngoài liền truyền đến tiếng của A Phúc công công, Nam Cung thị đến kiểm tra vết thương cho hoàng quý phi. Chẳng mấy chốc đã thấy dáng người cao lớn kia tiến vào, hướng các nàng nghiêm cẩn bái lạy rồi mới phất áo choàng ngồi xuống tọa ỷ đặt gần giường.

Đầu tiên vẫn là chẩn mạch kiểm tra xem có trúng độc hay không, tiếp đến mới sơ cứu vết thương. Cũng chỉ là vết thương nhỏ chẳng đáng ngại lại trực tiếp lôi nàng từ Thái Y Viện đến Dưỡng Tâm Điện, trong lòng cảm khái, mạng nhỏ của nàng sớm muộn cũng bị hai người này giày vò đến chết.

“Thế nào?”

“Tiểu thương, thoa dược cao hai ba ngày là khỏi.” Nam Cung Lộng Nguyệt thu dọn y cụ của mình, thuận miệng nói tiếp: “Quan trọng vẫn là thương thế trên người hoàng thượng không thể kéo dài hơn được nữa.”

Nói xong liền ý vị thâm trường liếc qua hoàng quý phi.

Mộ Hoan vờ như không nhìn thấy, ngón tay vuốt ve miệng chén trà, yên tĩnh thả hồn trôi đi mất.

Nam Cung Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn sang hoàng thượng: “Phải kiểm tra vết thương.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không có ý kiến gì, đứng dậy di chuyển ra sau bức bình phong, ngồi xuống ghế quay lưng lại với Nam Cung thái y. Tự mình cởi xuống long bào, cảm nhận mặt vải lướt trên thương khẩu có chút nhức nhói, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa điểm biểu tình.

Quải chẩn tướng bước vào, Nam Cung Lộng Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, quan sát thương khẩu trên tấm lưng rộng lớn kia: “Hoàng thượng, vẫn còn đau?”

“Ổn định hơn hôm qua.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không thể nhìn thấy vết thương, nhắm mắt cảm nhận một hồi rồi nói: “Đêm qua đau nhức dữ dội, đến sáng nay thì không còn đau nữa.”

“Đó là tất nhiên.” Áp tay xung quanh miệng vết thương, Nam Cung Lộng Nguyệt ghé mắt nhìn, mở miệng nói: “Đóng vẩy rồi.”

“Nhanh như vậy?”

“Là do hoàng quý phi ở đây, tình độc gặp đúng người hạ thủ sẽ ngừng phát tác. Giống như cây khô gặp nước mát, buồn ngủ gặp chiếu manh, hoàng thượng, tình độc hoạt động dựa trên cơ chế này.”

“Hóa ra là vậy, thảo nào mấy tháng qua vết thương trên người trẫm liên tục lở loét là vì hoàng quý phi không ở bên cạnh.” A Ba Đáp Thấu Á Viên siết nắm tay, ánh mắt gắt gao dán vào bình phong: “Nói cách khác, hoàng quý phi là giải dược duy nhất?”

“Vâng, chỉ cần hoàng quý phi luôn ở bên cạnh hoàng thượng, vấn đề tình độc không còn đáng lo ngại.”

“E là không thể.”

Nam Cung Lộng Nguyệt tránh không khỏi nghi hoặc: “Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, lẽ nào giữ một nữ nhân bên cạnh lại khó khăn đến nhường này?”

“Trẫm chính là không nỡ nhìn hoàng quý phi có nửa điểm khó chịu, cảm giác này cứ để trẫm tự mình gánh lấy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo lên y phục, ánh mắt xa xăm: “Con đường này trẫm cùng hoàng quý phi lựa chọn, nếu nàng đã không đi, trẫm cũng sẽ không đi.”

Trong lòng nổi lên tia phức tạp, Nam Cung Lộng Nguyệt chưa trải qua ái tình chi biệt, càng không hiểu rõ mật ngọt bao bọc muôn vàn khổ ải chua xót. Cái nàng nhìn thấy chỉ có một mảnh si tâm của hoàng thượng và bất lực đến đáng thương của hoàng quý phi.

Kỳ thật con đường như vậy dài, đi hay không đi đã chẳng còn như ban đầu quan trọng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16