Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 132

440 0 1 0

Mất hơn mười ngày Mộ Hoan miễn cưỡng xem như khôi phục phân nửa, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới yên tâm thượng triều. Mặc dù nàng lập được đại công nhưng không có nghĩa nàng được tùy ý làm càn, nhiều ngày không báo tình hình chiến sự đã là khi quân phạm thượng. Cũng may phụ hoàng chẳng khiển trách đến nàng, cho nên mới bình an vượt qua nửa tháng.

Thượng triều thời điểm bá quan văn võ đều có mặt đông đủ, A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêm chỉnh đứng trong hàng ngũ hoàng thân.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Tất cả bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống khấu đầu: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ hoàng thượng!”

Lang vương chậm rãi ngồi xuống long ỷ, quét mắt nhìn một lượt đại điện, vừa vặn bắt gặp A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng xuất hiện trong buổi triều hôm nay.

“Ngạc, gia quyến thế nào?”

“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, gia quyến toàn bộ đều bình an.”

“Thời gian qua Ngạc vương bôn ba cực khổ, nhưng gia quyến trong phủ lại gặp chuyện không may mắn, khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội vàng đáp: “Đây là do sơ suất của hạ nhân, thỉnh xin thánh thượng đừng quá để tâm.”

Lang vương gật gật đầu, tay vỗ nhẹ lên long ỷ hai cái, chậm rãi nói tiếp: “Chuyện của Hổ tộc, không biết Ngạc vương đã xử lý thế nào?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, toàn bộ hoàng thân Hổ tộc đều bị giết sạch, Hổ vương cũng đã chọn quy hàng kí hiệp ước lưỡng quốc. Về sau Hổ tộc chính thức chịu sự quản lí trực tiếp của Lang tộc, hằng năm dâng lên cống vật, đời đời kiếp kiếp đều không thay đổi.”

“Tốt, tốt lắm!” Lang vương hài lòng mỉm cười: “Các khanh đều đã nỗ lực rất nhiều, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng.”

“Tạ thánh thượng hậu ái!”

“Hân vương.”

Nghe gọi đến tên, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhanh chóng rời khỏi vị trí đứng, cung kính chấp tay bái lạy: “Thánh thượng có gì dạy bảo?”

“Ngươi thời điểm đánh Hổ tộc đã lập không ích công trạng, nay trẫm phong cho ngươi làm Ngân Thiết Hân vương.”

Cấp bậc dành cho hoàng thân thay đổi qua mỗi triều đại, nhưng chung quy đều chia như sau: Hoàng thân, Hoàng thân phẩm Khánh Thiết, Hoàng thân phẩm Ngân Thiết, Hoàng thân phẩm Kim Thiết rồi đến đương kim trữ quân.

Những vị hoàng thân còn lại đều được truy phong, đồng loạt ở tại vị trí Hoàng thân phẩm Khánh Thiết. Người mù nhìn vào cũng biết Hoàng thượng có ý nghiêng về phía Hân vương, lần này vị trí trữ quân e rằng sẽ thuộc về hậu duệ Hách Mạt Á Luân thị.

Lang vương dừng lại một chút, nhìn sang A Ba Đáp Thấu Á Viên – người vẫn chưa được phong quan: “Ngạc vương lập được đại công, phong Kim Thiết Ngạc vương.”

Xung quanh nổi lên một trận xôn xao, ai nấy đều không dám tin hoàng thượng lại để nhi nữ của một omega loài người phong đến phẩm Kim Thiết.

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức bước lên, cung kính khom lưng khấu đầu: “Tạ chủ long ân.”

A Phúc công công bước nhanh tiếp nhận kim mão y bào mới dành cho Kim Thiết phẩm, bên trên còn có một quốc ấn dành riêng cho thân phận Kim Thiết hoàng thân tôn quý. Truy phong hôm nay hình thành thế độc tôn Kim Thiết trong triều, Ngạc vương từ cá chép vẫy vùng thành ứng long bay lượn trên trời, ai nấy đều phải trầm trồ kinh ngạc.

“Thần nhi còn có một thỉnh cầu, khẩn xin phụ hoàng đáp ứng.”

“Nói đi.”

“Thời gian chinh chiến phương xa, Mộ thị dốc lòng dốc sức vì vương phủ không quản nhọc nhằn, trước lo tiền viện sau lo hậu thất đã hao tổn không ít tâm sức. Thỉnh xin phụ hoàng chuẩn thần nhi sắc phong nàng vi trắc phi, đường đường chính chính đi vào cửa lớn của vương phủ.”

“Mộ thị thông tuệ hiền đức, Thái hậu cũng từng đã nói qua về nàng với trẫm. Đúng lúc Ngạc vương cũng ngỏ ý sắc phong, chi bằng phong nàng làm cáo mệnh, sính lễ mười dặm nghênh đón vào vương phủ.”

“Như vậy thì không cần.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cung kính nói tiếp: “Mộ thị chỉ mới là quý thiếp vương phủ, sắc phong lên trắc phi đã là quá phận cao quý, nếu phong đến cáo mệnh sợ rằng có người dị nghị.”

Lang vương nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, liền nói: “Vẫn giữ cáo mệnh, dù sao Mộ thị cũng là chủ mẫu của vương phủ. Đợi khi sắc phong chính phi mới dùng tam thư lục lễ, sính lễ mười dặm để hợp quy củ.”

“Đạ hoàng thượng hậu ái.”

“Được rồi, các khanh có gì cần bẩm tấu hay không?”

Hách Mạt Á Luân Tử Tước lập tức bước ra, chấp tay bái lạy rồi nói: “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy phong cho Ngạc vương Kim Thiết là không thích hợp!”

“Tại sao?”

“Trong tất cả hoàng thân, Ngạc vương là người nhỏ tuổi nhất, lại xuất thân thấp kém, nếu phong Khánh Thiết vi thần tuyệt đối không nhiều lời. Nhưng Hân vương lập được đại công, xuất thân cao quý còn là nhân trung long phượng chỉ đến Ngân Thiết, như vậy thật sự không thích hợp, thỉnh hoàng thượng tam tư suy xét.”

“Nếu vậy trẫm muốn hỏi các khanh.” Lang vương như cũ vân đạm phong khinh khai khẩu: “Người hai lần dẹp yên Hổ tộc là vị hoàng thân nào?”

“Hoàng thượng, như vậy cũng không thay đổi được xuất thân của Ngạc!”

“Trẫm trước nay chỉ dụng tài dụng hiền không dụng xuất thân, nếu không làm sao xây dựng được đế nghiệp thiên thu vạn tuế?” Lang vương không hài lòng chỉ tay vào mặt Hách Mạt Á Luân Tử Tước: “Ngươi là người của Hách Mạt Á Luân thị, không biết kiên kị đề cao hậu duệ đã đành, còn ở đây nhục mạ hoàng tự là tội gì hả?”

“Vi thần chỉ cảm thấy Ngạc vương không đủ tư cách nhận phong hào Kim Thiết!” Hách Mạt Á Luân Tử tước ở trên đại điện lớn giọng phản pháo: “Xuất thân thấp kém vẫn là những điều cấm kỵ, lão tổ tông từng nói không chấp nhận để oa oa của omega loài người có phẩm trên Khánh Thiết. Thỉnh xin hoàng thượng tái suy xét, tránh người khác bàn ra tán vào ảnh hưởng đến thể diện hoàng thất.”

“Trẫm chỉ nói lại duy nhất một lần này thôi, tất cả hoàng thân đều là thân sinh cốt nhục của trẫm, ai cũng đều tương đồng với nhau. Nếu ai còn dám bàn ra tán vào, trẫm lập tức phế bỏ răn đe, đã nghe rõ rồi chứ!?”

“Hoàng thượng!”

“Bãi triều!”

Lang vương tựa hồ rất giận dữ, không để Hách Mạt Á Luân Tử Tước nói hết đã xoay người rời khỏi đại điện.

A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn giữ vững lập trường, đứng giữa hàng ngũ hoàng thân mà chẳng biểu lộ nửa phần cảm xúc, dù ai có muốn suy đoán cũng đoán không ra suy nghĩ của nàng.

Hân vương đè nén cảm giác tức tối trong lồng ngực, quay lại đơn độc cùng A Ba Đáp Thấu Á Viên chất vấn.

“Ngạc, bản vương không nghĩ có ngày sẽ cùng ngươi đao kiếm tương hướng.”

“Lục tỷ nặng lời.”

“Có nặng lời hay không tự ngươi minh bạch, ngày đó bản vương còn nghĩ Đồng quá dễ bị dọa sợ, một mao đầu tiểu tử sao có đủ bản lĩnh gây hại? Kết quả vẫn là bản vương quá thiếu cảnh giác, bị một đứa nhỏ chưa biến thân được như ngươi dắt mũi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa hồ đã quen với việc bị chỉ trích, chậm rì rì cất giọng: “Lục tỷ nếu chỉ muốn nói những lời này thì thần muội khó thể phụng bồi, trong phủ ái phi vẫn còn chưa khang phục cần ta bầu bạn, cáo từ.”

“Ngươi đứng lại!”

Hách Mạt Á Luân Tử Tước bước lên ngăn cản bước chân của nàng: “Ngạc vương, ngươi xuất thân thấp kém đã đành, lại còn vọng tưởng trở thành trữ quân của Ngạn Huyền Đại Lục Địa hay sao?”

“Tử Tước đại nhân, nếu ngài còn chặn đường của bản vương thì bản vương sẽ cho người đến lôi ngài ra khỏi đại điện.”

“Ngươi dám!?”

“Ngài đoán thử xem.” A ba Đáp Thấu Á Viên lãnh liệt phóng tầm mắt: “Bản vương hiện tại chính là hoàng thân phẩm Kim Thiết, cao quý nhất trong tất cả hoàng thân. Nếu ngài dám chặn đường chính là phạm thượng, lúc đó bản vương có đủ lý do cho hạ nhân lôi ngài ra khỏi đại điện!”

Hách Mạt Á Luân Tử Tước nghẹn ứ lời trong cổ họng, giận dữ phất mạnh tay áo xoay người ly khai.

 

 

“Sao? Cáo mệnh?”

Mộ Hoan suýt chút phun cả ngụm trà vừa uống, đặt tay lên ngực ho vài tiếng: “Hoàng thượng sao lại phong thần thiếp vi cáo mệnh a?”

“Bản vương ở trên điện nói qua muốn sắc phong nàng vi trắc phi, hoàng thượng thuận thủy thôi chu ban cho nàng cáo mệnh.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng chi trước xoa xoa bắp chân của kiều hương cho đỡ nhức mỏi: “Nàng được phong cáo mệnh không vui sao?”

“Thần thiếp chỉ là trắc phi a, mà trắc phi cũng chỉ là thiếp, không phải nguyên phối đích thê. Nếu phong cáo mệnh khác nào thành trò cười của kinh thành? Đến lúc đó người khác đàm tiếu một thiếp thất cũng có danh hơn nguyên phối đích thê, há chẳng phải bảo cô nương toàn kinh thành nên đi làm thiếp?”

“Nàng nói như vậy thì lại không đúng rồi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêm mặt dạy dỗ một phen: “Nàng thân là trắc phi của Kim Thiết hoàng thân, tất nhiên khác biệt đám phàm phu tục tử ngoài kia, thân phận cũng đặc biệt tôn quý hơn tất cả omega trong kinh thành. Nếu nói cho nàng làm cáo mệnh có gì không thích hợp?”

“Kim Thiết hoàng thân?” Mộ Hoan chịu hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, hồ đồ mở miệng: “Khi nào a? Ngài được phong quan sao?”

“Sáng nay trong buổi thượng triều hoàng thượng đã chính thức phong bản vương thành Kim Thiết Ngạc vương.”

Nhiều năm sống ở Ngạn Huyền Đại Lục Địa, Mộ Hoan tất nhiên sẽ hiểu rõ về cách phân cấp bậc trong cung cấm Lang tộc. Vừa nghe chó nhỏ nhà nàng được phong đến Kim Thiết, chỉ thua trữ quân một bậc, há chẳng phải hoàng thượng đã chỉ định nàng làm hoàng đế kế nhiệm sao?

“Điện hạ, thế ngài có bị bọn họ làm khó dễ hay không?” Mộ Hoan lo lắng quan sát chó nhỏ từ đầu đến chân, thâm tâm được dịp hoảng hốt một trận: “Hách Mạt Á Luân cũng được phong Kim Thiết sao?”

“Chỉ có bản vương.”

“Thế này…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy bộ dạng xoắn xuýt của kiều hương nhịn không được phì cười, nhưng vẫn kiên trì giúp nàng xoa bóp hai chân.

“Bản vương biết nàng đang lo lắng cái gì, yên tâm, bản vương làm việc đều có chừng mực. Hơn nữa thánh ý khó dò, trước sủng sau lại lạnh nhạt, biết đâu chừng vài hôm hoàng thượng lại quay về phía Hách Mạt Á Luân thì sao?”

“Điện hạ…” Mộ Hoan nâng bàn tay băng kín của mình đặt lên chi trước của chó nhỏ, nhẹ giọng thì thầm: “Thần thiếp biết ngài trong lòng vẫn còn khúc mắc với hoàng thượng, sự tình năm đó thần thiếp nghe được từ chỗ Thái hậu, ngài…”

“Đừng nói nữa.” Sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên biến xấu, có chút không vui đánh gãy lời kiều hương: “Nàng đừng nghe bọn họ nói năng linh tinh, trên đời này chỉ cần tin mỗi bản vương là được rồi.”

“Điện hạ…”

“Nàng đến từ địa phương khác biệt, chắc hẳn có nhiều thứ lạ lẫm chưa quen. Sau khi khang phục sẽ nhận chỉ truy phong cáo mệnh, đến lúc đó còn phải đi bái lạy Thái hậu, quý phi, vô số việc phải làm nữa nên từ từ học hỏi đi.”

Biết rõ chó nhỏ cố tình cắt lời không cho nhắc đến chuyện thân mẫu, Mộ Hoan cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh, nhưng sắc mặt vẫn chẳng tốt lên được chút nào. A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy kiều hương tinh thần uể oải tất nhiên sẽ cảm thấy không vui, chậm chạp nhấc chi ra khỏi chân của nàng mà chồm đến đặt lên phiến môi mềm một nụ hôn.

“A Hoan, bản vương làm tất cả đều là vì nàng, vì thân mẫu.”

“Thần thiếp minh bạch, nào dám oán trách điện hạ.” Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, đáy mắt hạnh trong trẻo lóe lên tia chán chường: “Chỉ là thời gian này không gặp được tỷ tỷ, trong lòng cảm thấy không yên.”

“Bản vương hiểu nàng muốn nói gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người dìu đỡ kiều hương thoải mái nằm trong lòng nàng: “Đợi nàng hoàn toàn khang phục, ta cùng nàng đến Tề Châu một chuyến, thế nào?”

“Hảo a!”

Mộ Hoan mừng rỡ không ngớt, choàng qua hôn liền hai cái lên mặt chó nhỏ: “Điện hạ là tốt nhất!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16