Quá giờ mão, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi bộ liễn đến Đàm Tiên Các, dáng vẻ lười nhác dựa vào một bên vách giống như đang ngủ gục. Trần Nhược Ni đã đợi từ sớm, thấy bộ liễn của Ngạc vương đến thì mừng rỡ chạy ra đón, nào ngờ lại không thấy Mộ Hoan đâu cả.
“Điện hạ, Mộ cô nương không cùng đi sao?”
“Chứng hư hàn tái phát, vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy xuống bộ liễn, tiêu sái bước vào Đàm Tiên Các, hoàn toàn không buồn liếc nhìn đến Trần Nhược Ni. Nén xuống cảm giác thất vọng, Trần Nhược Ni ngoan ngoãn bước theo vào trong, dù sao cũng mời được điện hạ đến cùng nàng thưởng tiệc.
“Tiệc đều tổ chức vào ban đêm, ngươi tổ chức sớm như vậy làm gì?”
“Thần thiếp chỉ sợ ban đêm điện hạ cần nghỉ ngơi nên mới cố tình tổ chức vào buổi sáng.”
Ngay cả Đằng Liễu và Đông Hinh cũng cùng tham dự, thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên liền đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Ngạc vương điện hạ.”
“Miễn lễ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người ngồi xuống nhuyễn tháp, bình tĩnh chờ xem Trần Nhược Ni muốn giở trò gì.
Hôm nay thưởng yến có rất nhiều cơ thiếp tham gia, phi thường náo nhiệt, bốn phía mỹ nhân như bách hoa tề phóng giữa tiết đông lạnh lẽo. Thức ăn lần lượt được trù phòng dâng lên, sơn hào hải vị, đa dạng đủ màu đủ sắc.
Trần Nhược Ni trước tiên cầm bình rượu rót đầy một chén, nghiêng người dựa vào lòng Ngạc vương mà nũng nịu: “Điện hạ, tiết đông như vậy lạnh, cùng thần thiếp uống một chén rượu được không?”
“Tiết đông lạnh, uống rượu tuy có thú nhưng lại không tốt cho sức khỏe.”
“Thần thiếp nông cạn.” Trần Nhược Ni xấu hổ đặt lại chén trà xuống bàn, gắp một khối trư nhục còn đỏ au: “Điện hạ, ngài nếm thử xem, trù sư trong Đàm Tiên Các làm món trư nhục này là ngon nhất.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không khước từ, an tĩnh ăn một miếng, quả nhiên là nêm nếm hợp khẩu vị nàng. Bất quá Trần Nhược Ni kia bám quá dai đến vô pháp cử động, buồn bực dùng sức lách người di chuyển sang một bên né tránh.
“Làm gì mà bám sát bản vương như vậy? Như oa oa đòi mẫu thân, thật không ra thể thống gì.”
Trần Nhược Ni mất mặt vô cùng, nhỏ giọng cười gượng rồi đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.
Đằng Liễu nâng khăn lụa che miệng cười, ý vị nhìn Đông Hinh ở đối diện. Hai người dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ rồi lặng lẽ chờ xem Trần Nhược Ni còn làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt nữa.
Lại nói Trần Nhược Ni hậm hực quay lại bàn, ra sức chà sát cánh tay của mình, ngứa đến mức muốn vãn tay áo lên gãi một trận cho tận hứng.
“Chủ tử đừng gãi nữa.” Nữ nô nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Điện hạ đang ở đây, ngài còn gãi sẽ bị điện hạ né tránh.”
“Nhưng ta hảo dương.” Trần Nhược Ni chuyển tay gãi cổ, khó chịu vặn vẹo cơ thể: “Toàn thân đều ngứa muốn chết, chẳng biết là con côn trùng nào đốt đến giờ vẫn chưa trị khỏi.”
“Thái y nói đều đặn thoa lô hội là được, chủ tử cứ yên tâm.”
Trần Nhược Ni kiềm nén không gãi nữa, hít một hơi bình ổn tâm tình.
Đúng lúc này, Đằng Liễu liền lên tiếng: “Trần cơ thiếp không phải nói có tiết mục muốn cho điện hạ xem hay sao? Nghe nói là một màn đấu nô vô cùng hấp dẫn, bản phi thật sự mong ngóng được xem.”
Nghe đến đấu nô, hai tai của A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức nhúc nhích, hưng phấn dõi ra đại sảnh chờ xem.
Đấu nô chính là một loại trò chơi tiêu khiển của giới quyền quý, tùy theo sở thích mà lựa chọn phương thức đấu, có thể một hoặc một nhóm người cùng tham gia. Tất cả đều là nô lệ thấp kém hoặc tội nhân lưu đày, được quyền tự do dùng bất kỳ loại vũ khí nào, chỉ cần hạ được đối thủ sẽ chiến thắng. Sau mỗi trận đấu nô đều là máu tanh xác người, nhưng giới quyền quý của Lang tộc rất ưa chuộng, thường nuôi nô lệ để đi đấu kiếm tiền và danh tiếng.
Thấy được tia hứng khởi của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Trần Nhược Ni vô cùng vui vẻ, lập tức cho gọi người chuẩn bị.
Năm sáu tên gia đinh bưng ra một cái lồng sắt rất lớn, cao hơn một trượng và rộng hơn ba trượng vuông. Toàn bộ lồng sắt đều được phủ vải đỏ che kín, trước khi đấu nô bắt đầu các quyền quý nhân sẽ đặt cược.
“Điện hạ, ngài có muốn đặt cược không?”
“Không cần.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn các nàng, tiện miệng nói: “Đều là omega, cược với các ngươi thắng thua đều không có mặt mũi.”
“Nếu vậy chúng ta cùng xem.”
Hai tên gia đinh nhận lệnh kéo tấm vải đỏ xuống, để lộ hai đấu thủ trong ngày hôm nay. Một bên là đại hắc hổ to lớn bị kiềm chặt chân ở góc lồng, phía bên kia là một nữ nô đang ngất liệm, quần áo trên người tương tự nữ nô lao dịch trong trù phòng.
Bất chợt, A Ba Đáp Thấu Á Viên bỗng cảm thấy bóng dáng kia có chút quen, chưa kịp lên tiếng thì gia đinh đã chặt đứt dây xích trên chân của đại hắc hổ.
Phía nữ nô kia cũng dần dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, một môi mắt hạnh trong trẻo như hồ thu. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy một đại hắc hổ lao về phía nàng, móng vuốt bén nhọn như lưỡi dao chực chờ đoạt mạng.
“A!”
“Mộ Hoan!!?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hoảng sợ đứng bật dây: “Làm sao lại là Mộ Hoan!?”
Trần Nhược Ni cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trừng trừng mắt nhìn Đằng Liễu và Đông Hinh đang tỏ ra sợ hãi ở một góc.
Về phần Mộ Hoan, nhìn thấy hắc hổ đuổi theo liền chạy về phía lồng sắt. Nhưng tốc độ của nàng so với hắc hổ không bằng, rất nhanh liền bị đuổi kịp, ngã lăn va vào cạnh sắt đau điếng.
“K-không nên… không nên đến!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên phóng thẳng đến lồng sắt, một phát cắn chặt dây xích giật mạnh đem hắc hổ kéo lùi về mấy bước.
“Người đâu! Mau mở lồng sắt! Nhanh lên!!” A Phúc công công nổi giận túm từng tên gia đinh đẩy về phía lồng sắt thúc giục: “Mộ cô nương xảy ra chuyện gì, các ngươi lập tức trở thành điểm tâm của hắc hổ!”
“Nô tài không có chìa khóa!”
“Chìa khóa ở đâu?” Đằng Liễu hoảng trương đứng dậy, chỉ vào Trần Nhược Ni mà hỏi dồn: “Trần cơ thiếp, là ngươi cho tổ chức đấu nô, vậy chìa khóa ở đâu rồi? Ngươi còn không mau lấy ra a?”
“Ta, ta làm gì có chìa khóa? Ta…”
Trần Nhược Ni phát hiện mình mắc bẫy rồi, ngơ ngác trừng trừng mắt nhìn xung quanh, suy sụp ngã đổ xuống đất không nói nên lời.
Trong lồng sắt lớn, Mộ Hoan thấy hắc hổ bị kiềm giữ liền cố hết sức đứng dậy chạy về phía cửa vỗ thật mạnh: “Mở cửa! Các ngươi mau mở cửa!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên niên kỷ nhỏ, sức lực không bằng đại hắc hổ, giữ không được bao lâu thì đại hắc hổ đã có thể giãy dụa thoát ra lao về phía Mộ Hoan.
“A!”
Bên vai bị vồ một phát tung tóe máu, Mộ Hoan đau đớn ngã vật xuống đất, sợ đến phát khóc mà chẳng biết phải làm sao. Đại hắc hổ vồ hụt mà mất đà bật về phía trước, hướng đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt.
“Á Viên, cứu mạng!! Cứu ta!!”
“A Hoan, nàng mau chạy!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa giận vừa hoảng, cố hất người vào trong lồng sắt, mấy lần mới khiến thanh sắt lõm vào trong một ít.
“Điện hạ!”
A Phúc vội chụp lấy cái ghế, dùng sức đánh vào những thanh sắt: “Các ngươi nhìn cái gì? Mau đến giúp một tay!!”
Hai ba tên gia đinh chạy tới hất người vào lồng, chưa tới vài phân thời gian thanh sắt đã bị gãy làm mấy đoạn. A Ba Đáp Thấu Á Viên liền lao vào trong lồng, lần nữa cắn lấy đầu dây xích kéo đại hắc hổ về phía mình.
A Phúc định lách người chạy vào thì đại hắc hổ lại nhảy ra, bản thân hắn bị dọa sợ đến ngã lăn ra ngoài lồng, mão đội đầu lăn lóc đến một góc bàn. Tiếng cơ thiếp liên tục phát ra đinh tai nhức óc, bọn họ ai cũng đều sợ đại hắc hổ sẽ lao ra khỏi lồng sắt, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành bữa sáng cho nó.
Phát hiện hắc hổ chỉ muốn tấn công Mộ Hoan, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức phóng qua chặn đầu, tru một tiếng dài đe dọa đối thủ. Đại hắc hổ có vẻ kiên dè, hai mắt đỏ ngầu đảo quanh một vòng, quan sát nhất cử nhất động của Mộ Hoan đang nằm sõng soài phía sau bạch đầu lang.
Chi trước quẹt mạnh xuống đất, hắc đầu hổ gầm gừ trong cổ họng, lần nữa lao vào tấn công. A Ba Đáp Thấu Á Viên không phải đèn cạn dầu, lập tức nhảy lên há miệng ngoạm một phát vào cổ hắc đầu báo, dùng sức đem nó hất lùi về mười bước.
Mộ Hoan yếu ớt chống đỡ ngồi dậy, vết thương ở trên vai không ngừng chảy máu cơ hồ lộ ra cả xương trắng ở bên trong: “Thấu…. Á Viên…”
“Nàng mau đi!”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đại hắc hổ lại lần nữa lao đến, Mộ Hoan hoảng đến ngã xuống ôm đầu, không ngừng thút thít khóc ra tiếng. A Ba Đáp Thấu Á Viên sướt qua bên hông hắc đại hổ, máu bắn cao tung tóe, trên lớp lông mao thuần bạch nhiễm một tầng máu tanh phi thường chói mắt.
“Điện hạ!!”
Hắc đầu hổ đau đớn gầm gừ mấy tiếng đe dọa, chuyển hướng tấn công sang bạch đầu lang, há to miệng để lộ hàm răng nhuộm đầy máu. Bạch đầu lang lại dễ dàng né tránh trong gang tấc, móng vuốt bấm sâu vào bả vai quật mạnh, linh hoạt cắn một cái kéo cả mảng da lưng của hắc đầu hổ.
Tiếng gầm kéo dài rất lâu, hắc đầu hổ giãy dụa mấy cái rồi ngã xuống đất. A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận đâm thẳng móng vuốt vào mặt hắc đầu hổ, máu tanh bắn cao ba thước, hắc đầu hổ chẳng kịp kêu rên đã lăn ra chết.
Hất xác hắc đầu hổ sang một bên, A Ba Đáp Thấu Á Viên chạy đến chỗ Mộ Hoan, dịu dàng cọ mặt vào đầu nàng dỗ dành.
“Chó nhỏ…”
Mộ Hoan khóc không thành tiếng, hoảng sợ câu chặt cổ chó nhỏ: “Hảo sợ, chó nhỏ, ta chết rồi chứ?”
“Không có, nàng vẫn sống, bình bình an an mà sống. Ngoan, không khóc, lão hổ chết rồi không sao đâu.”
“Hức…”
“Hảo, hảo.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành kiều hương, một lúc mới an tĩnh trở lại, ngoan ngoãn ngồi chờ thái y đến kiểm tra thương khẩu. Tầm nửa nén nhang thời gian A Phúc cũng dẫn được thái y từ hậu viện đến, bên cạnh còn học đồ tâm đắc của thái y cùng đi.
Thái y cúi người đi vào trong lồng sắt, nửa ngồi nửa quỳ giúp Mộ Hoan kiểm tra vết thương trên vai, hai chân mày từ từ chau lại với nhau.
“Làm sao rồi?”
“Khá nghiêm trọng.” Thái y thực hiện vài thao tác cầm máu rồi mới hướng A Ba Đáp Thấu Á Viên nói: “Nhưng không ảnh hưởng gân cốt, trước mắt đưa cô nương này hồi các rồi sau đó mới cầm máu trị thương.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không có ý kiến gì, hơi khom người xuống để Mộ Hoan leo lên lưng nàng, trước khi rời đi không quên đối A Phúc phân phó.
“Chuyện ở đây giao lại cho ngươi, chỉ cần là ai có ác tâm hãm hại đều phải trừng trị nghiêm khắc.”
“Vâng, điện hạ.”
Đợi khi chủ tử ly khai, A Phúc mới nghiêm túc bước ra quan sát lồng sắt, hai chân mày từ từ nhíu chặt vào nhau. Người tổ chức yến là Trần cơ thiếp, người bày ra đấu nô cũng là Trần cơ thiếp, nói đi nói lại người đáng ngờ nhất cũng chỉ có Trần cơ thiếp.
Trần Nhược Ni bắt gặp ánh mắt của A Phúc, lập tức lớn tiếng đánh gãy: “Ta không có làm! Ta hoàn toàn không biết sẽ có đấu nô, là trắc phi nương nương chuẩn bị toàn bộ tiết mục này!!”
Đằng Liễu bị chỉ tên liền nâng khăn lụa che miệng: “Trần cơ thiếp, sao ngươi có thể nói bản phi như vậy? Là bản phi hôm qua hỏi ngươi tổ chức tiệc thế nào, chính ngươi bảo muốn có tiết mục đấu nô, còn là tự tay ngươi chuẩn bị toàn bộ a.”
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Hôm qua còn có Đông Hinh chứng kiến, Đông Hinh ngươi nói một câu công bằng xem!”
Đông Hinh bình tĩnh đưa tay cho nữ nô dìu đứng dậy, rụt rè nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Hôm qua ta đúng là có đến Đàm Tiên Các trò chuyện với Trần chủ tử, nhưng mà hoàn toàn không nghe trắc phi nương nương nhận lãnh tiết mục đấu nô nào cả.”
“Ngươi, Đông Hinh ngươi sao lại…”
Trần Nhược Ni ngộ ra điều gì đó, run rẩy chỉ vào hai người: “Các ngươi thông đồng lừa gạt ta? Đằng Liễu, uổng công chúng ta là người cùng thuyền, ngươi lại đối đãi ta như vậy hay sao hả?!”
“Im miệng!” A Phúc công công lớn tiếng quát: “Ngươi chỉ là cơ thiếp, không được phép nhục mạ trắc phi nương nương!”
“A Phúc công công, thật hư rõ ràng, bằng chứng cũng có đủ, chuyện còn lại phiền công công giải quyết. Nhưng dù sao bản phi với Trần cơ thiếp cũng xem như có quen biết, công công thỉnh giơ cao đánh khẽ…”
“Nương nương không cần nói, nô tài cũng tự biết phải xử lý thế nào.”
A Phúc hướng về phía hai gia đinh cao giọng phân phó: “Giải đi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)