Ở vị trí này dễ dàng nghe hai người kia nói chuyện.
“Lão bản, ngài đừng giấu đồ tốt nữa, bọn ta biết được chỗ ngài có đoạn Phụng Chiêu Hạc, mau mau lấy ra cho bọn ta đi.”
“Ây da, lão cô cô của ta ơi, các người đều biết Phụng Chiêu Hạc là cống phẩm của triều đình, bổn tiệm làm sao có thể nghênh được về đây?”
“Ta nghe nói ngươi ở chỗ công công quản sự mua về được, cứ nói giá đi, bao nhiêu ta cũng mua được.”
Mộ Hoan nghe rõ ràng không sót một chữ, quay sang Hỉ Tâm nói: “Lấy vào đây.”
Hỉ Tâm vâng dạ nhận mệnh, vội vàng rời khỏi tiệm ra ngoài xe ngựa phân phó gia đinh mang đồ vật của chủ tử vào. Lão bản hồ đồ nhìn theo, vừa vặn phát hiện gia đinh khiêng hai rương lớn đặt trước mặt hắn, lần lượt mở nắp từng rương.
Nguyên lai là hoàng kim, hai rương đầy hoàng kim.
Hai mắt lão bản lóe sáng, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn sang Mộ Hoan: “Ngươi là ai?”
“Đừng hỏi nhiều, mang Phụng Chiêu Hạc ra, toàn bộ đều là của ngươi.”
“Nếu ngươi không nói rõ, ta tuyệt đối không lấy ra!”
Mộ Hoan khe khẽ bật cười, chậm rãi mở miệng: “Biết chưa chắc đã là tốt, lão bản, hiểu ý ta rồi chứ?”
“Ngươi…”
Lão bản tỉ mỉ đánh giá một lượt Mộ Hoan, mười phần thì chín phần là nữ nô của hào môn nào đó được phái đến mua Phụng Chiêu Hạc. Khí chất rõ ràng bất đồng với những nữ nô khác, có lẽ là nữ nô của phủ đệ hoàng thân nào đó, cũng có thể là người từ Tử Tước, Công Tước phủ bước ra.
“Được thôi, nhưng ngươi phải ký giấy điểm chỉ không được tiết lộ đã mua từ chỗ của ta.”
“Thành giao.”
Lúc này lão bản mới hài lòng mỉm cười, xoay người phân phó hạ nhân đi mang Phụng Chiêu Hạc đến.
Lại nói Phụng Chiêu Hạc là một loại vải mà mặt trên là một lớp vải cánh ve thiển hồng sắc thêu phượng hoàng phi đáo cửu trùng thiên. Mặt dưới là lụa tố sắc thêu bạch hạc phù vân, đường nét hài hòa tinh xảo, đạt đến trình độ cao mà chỉ có Ti Chế Phòng của hoàng cung mới làm ra được. Loại Phụng Chiêu Hạc này cũng chỉ có nữ tử chốn hậu cung mới được mặc, chính xác là của nữ tử từ phi vị trở lên.
Mộ Hoan ngồi một lúc thì hạ nhân cũng mang được Phụng Chiêu Hạc ra, trước đó hai mệnh phụ đến mua hàng đều bị đuổi đi.
Lão bản đặt Phụng Chiêu Hạc lên bàn, sẵn giọng nói: “Cô nương, ngươi xem có mãn ý?”
Mộ Hoan vuốt ve mặt vải mềm, thoáng nhíu mày: “Đúng là Phụng Chiêu Hạc.”
“Tất nhiên là Phụng Chiêu Hạc, ta phải nhờ các vị công công tìm cách thâu một đoạn, giá trị của nó chắc ngươi cũng minh bạch rồi đi.”
“Hảo.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, kéo khóe môi cười nói: “Người đâu, mời lão bản ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.”
Trong lòng cảm thấy bất an, lão bản trợn trừng mắt lùi về sau: “Các ngươi muốn làm gì hả? Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
“Hỗn xược!” Hỉ Tâm giận dữ quát vào mặt hắn: “Gặp Ngạc vương phủ Mộ chủ mẫu còn không biết quỳ xuống?”
Mặt cắt không còn một giọt máu, lão bản hoảng hồn quỳ sụp xuống đất điên cuồng dập đầu: “Chủ mẫu tha mạng! Chủ mẫu tha mạng!!”
“Buôn bán cống phẩm triều đình tội này không nhẹ, ngươi lại dám bán ở cửa tiệm ngự ban cho Ngạc vương, có phải muốn đem tất cả tội danh đổ lên người điện hạ hay không!?”
“Lão nô không dám! Lão nô chỉ vì ham lợi mà lôi kéo nội giám thâu một ít Phụng Chiêu Hạc đem bán, hoàn toàn không phải muốn hại điện hạ! Chủ mẫu cầu ngài tha ta một mạng!!”
“Tha ngươi?” Mộ Hoan giận dữ đập mạnh tay xuống bàn: “Ngươi trước buôn bán cống phẩm, sau này còn dám làm ra loại chuyện nào nữa? Đường đường là lão bản của cửa tiệm ngự ban lại làm ra trò ti tiện thâu đồ hoàng thất cố ý ám hại chủ tử, nếu ta không sớm phát hiện thì Ngạc vương phủ đều sớm bị ngươi liên lụy!!”
“Chủ mẫu tha mạng! Là Tiền công công hắn bảo lão nô làm như thế, không phải do lão nô tự mình chủ trương!”
“Lôi xuống đánh chết! Tịch thu toàn bộ gia sản sung công, gia quyến toàn bộ đều đem bán, ai cũng không được tha bổng!”
“Chủ mẫu! Chủ mẫu!!!”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn cống phẩm trên bàn, nhíu mày nói: “Hỉ Tâm, ngươi đem thứ này giao cho Tông Nhân Phủ, bảo là Tiền công công thâu bán ra ngoài, tìm thêm vài tên hảo hảo chỉ dẫn bọn họ đứng ra làm chứng.”
“Vâng, chủ tử.”
“Tin tức hôm nay đừng để lọt ra ngoài, đóng cửa tiệm vài hôm sau khi sắp xếp được người mới sẽ tính tiếp.”
“Nô tỳ lập tức đi làm ngay.”
Đợi khi xung quanh yên ắng, Mộ Hoan mới đưa mắt quan sát khắp nơi, chỗ này còn bao nhiêu bãi nước bẩn nàng cũng chẳng rõ. Lão bản đáng chết kia hắn đã bán bao nhiêu cống phẩm, tất cả tất cả đều mù mịt, chắc chắn không phải mới ngày một ngày hai.
“Tường Liên, ngươi cùng vài người lưu lại kiểm tra xem còn có gì khả nghi đều mang ra hết, thống kê xong thì mang về vương phủ cho A Phúc kiểm tra.”
“Còn chủ tử?”
“Ta phải đến Đồng vương phủ một chuyến.” Mộ Hoan thoáng chau mày: “Chuyện này không đơn giản đâu.”
…
“Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mộ Tước nghiêm túc thẳng lưng nghĩ ngợi, tay cầm chén trà đã lạnh một nửa cũng hồn nhiên không biết.
“Chuyện này liên quan đến cống phẩm triều đình, xử lý không thỏa rất dễ bị người khác vu oan giá họa. Cũng may muội nhanh trí đổ hết qua cho Tiền công công, người đã chết hắn có trăm miệng vẫn cãi không lại đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
“Nhưng nước bẩn này không chỉ có một bãi.” Mộ Hoan trong lòng giấu không khỏi lo sợ: “Ta sợ phía sau lão bản đã bán cho vài người cống phẩm, tra ra là mua từ cửa tiệm ngự ban thì càng phiền phức.”
“Ngươi nói đúng, chuyện này nhất định phải thu dọn thật gọn gàng.”
Mộ Tước nghĩ một lúc, ngón tay chậm rãi gõ nhịp nhịp trên bàn: “Chưa chắc chỉ có một cửa tiệm này xảy ra vấn đề, đến lúc đó thánh thượng trách tội xuống khó lòng biện giải.”
“Tỷ tỷ, ngươi làm quản gia chủ mẫu nhiều năm kinh nghiệm phong phú, nếu ngươi gặp trường hợp này sẽ xử lý thế nào?”
“Nếu là ta thì tất cả đều giết hết, ai cũng không được sống sót tránh liên lụy đến tiền đồ của điện hạ. Mặc dù hành vi này có điểm nhẫn tâm, nhưng nếu tra ra được gì đó bất thường toàn gia đều sẽ bị tru di, đến lúc đó chẳng biết ai khóc ai cười nữa đây.”
“Nếu biết là ai thì còn đơn giản, đằng này chỉ tóm được một mình lão bản đó, bức cung tra hỏi cũng không nói được nửa chữ.”
“Giết gà dọa khỉ.”
Mộ Hoan giống như đứng dưới trời mây mù bắt gặp một đợt nắng xé toạt âm u, trước mắt bừng sáng hào quang rực rỡ không gì sánh bằng. Đơn giản dùng một chiêu giết gà dọa khỉ, tự động bọn họ sẽ đem những đồ vật thâu từ hoàng thất gom trở về một chỗ, đến lúc đó hai bàn tay vấy bẩn đều trở về trong sạch như gương. Tự khắc nàng không cần phải tự tay xử lý toàn bộ, đồng thời khiến bọn họ biết mà thu liễm không dám làm càn.
“Tỷ tỷ dạy phải.” Mộ Hoan mừng rỡ bắt lấy bàn tay của Mộ Tước: “Trước mắt không phải lạm sát vô tội, lại có thể giải quyết nan đề cấp bách, tỷ tỷ ngươi quả nhiên lợi hại nhất!”
“Ha hả, miệng nhỏ vẫn nói ngọt như vậy.”
Mộ Tước xoa xoa đầu của nàng, dịu giọng dỗ dành: “Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện để muội phải đích thân ra tay, hôm nay mặc dù xử lý chưa thỏa nhưng hoàn toàn không tồi. Nỗ lực học tập ma ma và A Phúc công công, ngày sau thăng chính phi làm chủ mẫu đương gia cũng dễ dàng hơn nhiều.”
“Hoan nhi sẽ cố gắng học tập tỷ tỷ làm một hảo hảo chủ mẫu đương gia!”
“Ngươi a, vẫn nghịch ngợm.”
Miệng thì than phiền nhưng Mộ Tước không khỏi yêu chiều nói: “Đã đến thì cùng dùng bữa đi, điện hạ có thể sẽ không hồi phủ trong hôm nay, chắc hẳn bên Ngạc cũng vậy?”
Sắc mặt Mộ Hoan liền biến xấu, chán nản mở miệng: “Chính sự trong triều Ngạc không giấu ta, nhưng nàng lại luôn tìm cách xoa dịu khiến ta rất lo lắng. Tỷ tỷ, lần này xuất chinh ngươi biết là bao lâu không?”
“Ngươi cũng biết điện hạ là người thế nào mà? Nàng tuyệt không khai khẩu với ta sự vụ trong triều đường, hồi phủ một là ở trong thư phòng còn không sẽ bồi Lan nhi một chút rồi đi nghỉ ngơi ngay.” Mộ Tước xoay chén trà trong chén, đôi mắt trong trẻo lộ ra tia buồn phiền: “Nếu nàng có thể như Ngạc thì tốt, phu thê đồng lòng, khổ điềm đều cùng nhau san sẻ.”
Bầu không khí chùng xuống khiến ai nấy đều không vui vẻ, Mộ Hoan lập tức chuyển sang chủ đề khác.
“Nha đầu Phổ Lan đâu rồi a? Nghe nói tháng trước leo cây té ngã, có làm sao hay không?”
Nhắc đến oa oa, mắt của Mộ Tước sáng và lấp lánh đến kỳ lạ: “Nha đầu này đúng là hiếu động, leo cây bắt chim thì ngã trật chân sau nhưng may là thái y kịp thời cứu chữa không để lại biến chứng gì. Hai hôm trước lại nhảy xuống hồ bắt cá chép Tây Lương tiến cống, kết quả trượt chân ngã va vào giả sơn chảy máu không ngừng. Sáng nay lại đánh nhau với đồng học, bị tiên sinh quở trách mấy câu thì nổi giận bỏ về, ta đang phạt nàng quỳ ở từ đường.”
“Ây dô, tỷ tỷ, nàng bao nhiêu tuổi a? Tiểu đầu lang hiếu động là chuyện thường tình mà.”
“Nàng cũng được gần một năm tuổi người rồi, không hiểu quy củ như thế làm sao thành đại sự?” Mộ Tước xua xua tay, nhỏ giọng nói tiếp: “Để điện hạ biết lại lôi gia pháp ra đánh, lần trước bị đánh suýt gãy chân trước rồi.”
“Thật sao?” Mộ Hoan không dám tin vào tai mình, hoảng hồn khiếp vía kêu to: “Nha đầu là thân sinh nhi nữ của nàng a, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?”
“Điện hạ là người trọng quy tắc, giáo dưỡng không thành sẽ dùng bạo lực mà răn đe, lần đó nghe tin nha đầu bị đánh chảy máu hai chân ta hoảng đến phát ngất. Điện hạ lại không cho ta vào, cứ đóng kín cửa từ đường mà đánh nha đầu, tâm ta đều đoạn thành mấy khúc rồi a!!”
Nói đến đây Mộ Tước viền mắt lập tức biến hồng, rưng rưng dùng khăn lụa chà lau mấy cái.
“Mẫu nghiêm tử thành, tỷ phu cũng có đạo lý của nàng.”
“Nhưng mẫu từ tử hiếu a!” Mộ Tước đau lòng không ngớt, kéo cánh tay của Mộ Hoan mà nói: “Ngươi có biết hôm đó ta sợ thế nào không? Đứa nhỏ này khó khăn lắm ta mới có được, nếu nàng xảy ra mệnh hệ nào ta làm sao sống tiếp đây? Điện hạ tâm cũng thật lạnh lẽo, đánh đến độ nha đầu không đi xuống giường được, phát sốt liên tục hai ngày hai đêm hại ta sợ đến chết khiếp.”
“Tỷ tỷ, ngươi thương con có đạo lý của ngươi, tỷ phu giáo huấn oa oa cũng có đạo lý của nàng. Sủng quá thành hư, phụ nghiêm mẫu từ thì oa oa mới nên người, tỷ tỷ, đôi lúc nhu cương phải phối hợp đồng đều không nên chỉ nghiêng về một phía.”
Mộ Tước nghe xong cũng cảm thấy có lý, âm thầm trút một tiếng thở dài: “Ngươi nói phải, điện hạ nếu không dạy dỗ nàng thì ta cũng không nỡ xuống tay.”
“Hay là tỷ tỷ đưa ta đi xem thử, nàng chắc giờ đã hối hận nhiều rồi.”
“Hảo, liền đi ngay.”
Mộ Tước nhanh nhẹn đứng dậy lôi kéo Mộ Hoan cùng theo mình đến từ đường, tâm trạng so với ban đầu đã tốt lên rất nhiều.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặt, nữ nô xúc một khuôn lại một khuôn tuyết đẩy vào một góc, công việc nhàm chán lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác. Tay chân lạnh cóng, chân giấu trong ủng cao, hơi thở dường sắp hóa thành băng tuyết, lạnh đến vô pháp hô hấp.
Dọc theo con đường mòn sẽ đến được từ đường, Mộ Tước đưa mắt nhìn nữ nô canh cửa, ý bảo các nàng mau mau đem cửa đẩy ra. Cánh cửa vừa mở lập tức nhìn thấy nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan leo thẳng lên trên bàn hương hỏa, chễm chệ nằm dài ăn bánh dẻo vừa được nữ nô mang lên bái tế.
“Lan nhi!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghe tiếng thét của mẫu phi liền nhảy xuống bàn, tròn xoe đôi mắt màu trà xinh đẹp: “Mẫu phi ngài sao lại đến đây rồi?”
“Nha đầu… ngươi…”
Mộ Tước tức giận đến mức không nói thành lời, giậm mạnh chân xuống đất mắng: “Không ra thể thống gì cả! Để mẫu hoàng ngươi biết có đánh gãy chân ngươi ra không!!”
“Tỷ tỷ ngươi bình tĩnh một chút.” Mộ Hoan vội kéo Mộ Tước ra sau lưng mình, đối nha đầu vẫn còn dựng tai dựng đuôi bất mãn: “Làm sao lại leo trèo đây? Ngươi cho rằng đây là lợi hại sao?”
“Tiểu di, ngươi không biết rồi.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lưu loát nhảy lên nệm vải, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn hướng mặt về phía Mộ Hoan: “Bọn họ nghe mẫu phi nói phạt ta liền không cho ta dùng thiện hại ta đói muốn chết, còn nói cái gì mà mẫu vương trở về biết sẽ đánh ta không vâng lời.”
“Càn rỡ!” Mộ Tước tức giận vặn vẹo hoa dung: “Còn bản phi ở đây mà bọn họ dám xem tiểu công gia không ra gì sao!?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)