Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 8

692 0 2 0

Ban đêm, lửa cháy tí tách, hơi ấm tỏa ra xua tan giá lạnh của đêm thu heo hắt.

Mộ Hoan chủ động đem ngoại bào của mình phủ lên người của A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng không ngại lạnh một chút nhưng lo chó con sẽ cảm mạo.

Mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại xấu hổ vô cùng, bên cạnh là hương thơm của Mộ Hoan, trong lòng bồn chồn không yên. Là khí tức của omega a, sao có thể ngọt đến như vậy chứ?

Hai người, à không, một người một ‘chó’ chia nhau khoai lang nóng hổi. Không ngờ khoai nướng vùi vào tro ăn lại có vị ngon đến thế, thậm chí còn tranh nhau nửa củ khoai còn lại không ai chịu nhường ai.

Ăn uống no nê thì bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi tìm nước uống, men theo lối mòn phủ ánh trăng vàng tìm đến được một con suối nước chảy trong vắt có thể lấy làm gương soi.

Mộ Hoan vốc nước lên uống một ngụm, quả nhiên là nước suối thiên nhiên khác biệt với nước đóng chai mà nàng thường hay uống.

A Ba Đáp Thấu Á Viên bên cạnh thả xuống hai chi trước cúi đầu uống nước suối, hai cái tai nhỏ hào hứng di chuyển mấy cái, dường như hôm nay tâm trạng rất tốt.

“Uy, Á Viên.”

Lần đầu bị người khác gọi thẳng tên có điểm không quen, bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn đáp lại: “Hửm?”

“Ngươi có biết đường về Đồng vương phủ không?”

“Đồng vương phủ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột ngẩng đầu lên, chân mày chau lại thành một đường: “Ngươi làm sao biết Đồng vương phủ?”

Lúc này A Ba Đáp Thấu Á Viên mới phát hiện nữ nhân này họ Mộ, nàng còn nhớ hạ nhân từng kể lại trong phủ tứ hoàng tỷ có dưỡng một tiểu thiếp họ Mộ, không lẽ nào…

“À, tỷ tỷ ta là trắc phi của Đồng vương gia nên ta cũng ở Đồng vương phủ.” Nhận thấy sắc mặt chó con phi thường xấu xí liền nhịn không được hỏi lại: “Ngươi cũng biết Đồng vương phủ sao?”

Tảng đá đè nặng trong lòng lập tức biến thành sợi lông mao mềm mại lướt qua lồng ngực nhồn nhột, A Ba Đáp Thấu Á Viên thậm chí còn không hiểu tại sao bản thân lại thấy nhẹ nhõm nữa.

“Ta biết, ta hay đi ngang qua Đồng vương phủ.”

“Ngươi đi quang qua Đồng vương phủ?” Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đến xin ăn à?”

“…”A Ba Đáp Thấu Á Viên nổi đóa: “Ta không có nhàn rỗi như vậy! Ta là chó bự quý tộc không phải loại chó nghèo nàn đi xin ăn ở Đồng vương phủ!!”

“Không phải thì không phải, làm gì tức giận như vậy?”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, người gì… không đúng, phải là cẩu gì mà nhỏ nhen!!

“Được rồi, ngày mai ta đưa ngươi về Đồng vương phủ, nhưng nhớ không được nói là ta đưa ngươi về đâu đấy.”

“Thần thần bí bí…” Mộ Hoan đảo mắt, giọng chắc nịch: “Ta càng khẳng định ngươi hay lui tới Đồng vương phủ để xin ăn nên mới sợ bị bắt quả tang đưa ta về phủ!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nổi giận rống: “Đã nói ta không phải loại cẩu đi xin ăn! Gâu!!”

Một người một chó cãi nhau inh ỏi ở bờ sông, mãi đến khi ánh trăng treo thật cao trên bức rèm nhung đen thẫm mới lầm lũi trở về chỗ cũ. Lối mòn phủ ánh sáng bàng bạc nhu hòa, bên tai là tiếng gió thổ rì rào rì rào êm tai, an tĩnh nhắm mặt cảm nhận gió lạnh mơn man trên làn da.

Mộ Hoan đi trước, A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đi phía sau.

Bước chân không tuân theo một nhịp điệu nhất định nào, tóc dài đung đưa phải trái theo tốc độ cước bộ, trên búi tóc nho nhỏ vẫn chưa cài trâm. Đợi khi sinh thần năm nay đến, Mộ Hoan chính thức đủ mười ba tuổi sẽ được cài chiếc thoa đầu tiên lên búi tóc, cũng đồng nghĩa nàng đã có thể vào cung tham gia tuyển tú.

Chợt nhớ đến mấy bộ phim cung đấu dài tập chiếu trên truyền hình, nữ chính cũng giống nàng xuyên không trải qua rất nhiều biến cố rồi thành đôi với hoàng thượng soái khí ngút trời.Bất quá đó là phim, Lang vương bây giờ cũng đã trên dưới năm mươi tuổi người, đừng nói là soái khí ngút trời chỉ riêng vẻ ngoài là một lão lang mắt hí mặt dài đã đủ dọa người.

Âm thầm rùng mình một cái, Mộ Hoan quét mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên đang đi phía sau, tò mò mở miệng hỏi: “Uy, Á Viên, năm nay vẫn sẽ tuyển tú đúng không?”

“Hửm?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn mày, cảnh giác nhìn Mộ Hoan: “Mỗi năm đều tuyển, ngươi định tham gia?”

“Không có, ta chỉ có chút tò mò nên mới thuận miệng hỏi thôi.”

Mộ Hoan dừng cước bộ ngồi xổm xuống trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, híp mắt cười lộ ra răng nanh nhỏ xíu: “Ngươi nói xem nếu ta tham gia tuyển tú có đậu hay không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút nể tình tạt thẳng vào mặt nàng một gáo nước lạnh: “Sợ rằngma ma vừa nhìn thấy ngươi đã đuổi trở về Đồng vương phủ.”

“…” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận túm lấy hai tai nhỏ của A Ba Đáp Thấu Á Viên vặn tới vặn lui: “Tiểu khuyển tử hư hỏng! Ngươi mới vừa nói cái gì hả?”

Rõ ràng đối phương chỉ là một quân quý, vậy mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại không đoán ra được sẽ bị nàng tấn công thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng chẳng dám.

“A! Đau! Thả tay ngươi ra!”

“Ngươi đúng là chó nhỏ đáng ghét!” Mộ Hoan vừa vặn tai mềm vừa trừng trừng mắt: “Hôm nay xem bản tiểu thư làm sao phạt ngươi!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt đánh vào tay của Mộ Hoan hai cái nhẹ như phủi bụi, còn sợ đả thương nàng mà thu hồi móng vuốt vào sát bên trong đệm thịt. Nếu là alpha chỉ sợ chưa kịp động đến một sợi lông mao đã bị chém thành tương, từ trước đến nay cũng chỉ có Mộ Hoan mới dám vặn tai tiểu điện hạ tính tình cổ quái này.

Nhéo đến khi thỏa mãn mới chịu buông tha cho hai cái tai đáng thương của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan hừ hừ hai tiếng: “Nói, tại sao ta không thể đậu tuyển tú chứ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng đệm thịt xoa xoa lỗ tai bị nhéo sưng của mình, lắc lắc mấy cái tránh xa miêu trảo của Mộ Hoan: “Ngươi nửa đêm nửa hôm rời phủ còn ở một mình với tước quý danh tiết sớm cũng bị hủy sạch rồi, đừng nói tuyển tú sợ rằng sau này không cách nào gả đi được.”

“Hả?” Mộ Hoan chụp lấy vạt áo trước ngực, trợn trắng mắt: “Nghiêm trọng như vậy? Ta chỉ là ở chung với một con chó biết nói thôi mà, lẽ nào cả đời phải sống cảnh chăn đơn gối chiếc?”

“Chỉ cần ngươi không đem chuyện này nói ra.”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, lắc người đứng dậy: “Ta mới không thèm nói.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp tục bước đi, tiện miệng nhắc nhở: “Tuyển tú không đơn giản như ngươi nghĩ, Lang vương có trên dưới mấy ngàn cung phi, nếu ngươi cố chen chân vào người thiệt cũng là ngươi.”

“Nếu vậy ta gả cho một vị vương gia cũng không tồi, giống tỷ tỷ ta như vậy!”

“Giống tỷ tỷ ngươi làm thiếp sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn Mộ Hoan từ trên xuống dưới, gật gù: “Cho ngươi làm thiếp cũng không ủy khuất.”

“Cái gì mà làm thiếp?”

Mộ Hoan nổi giận giẫm vào đuôi A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái thật mạnh, khiến cho ‘chó nhỏ’ nào đó đau đến thất thanh ré lên.

“Ngươi làm cái gì mà giẫm vào đuôi của ta!!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên lùi xa chục bước, đem đuôi của mình ôm chặt vào lòng: “Có omega nào hung dữ như ngươi không hả?”

“Chính ngươi bảo ta làm thiếp, ta không thể tức giận hay sao?”

“Vốn dĩ ngươi cũng chỉ có thể làm thiếp!”

Mặt nhỏ của Mộ Hoan lập tức chuyển sang trắng bệch, hai tay siết thành đấm: “Mộ Hoan ta lấy chó lấy mèo để làm thê chứ không đi làm thiếp cho đám bạch nhãn lang bọn họ!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng trừng mở to mắt, một đường bước đến đem Mộ Hoan bức lùi về sau. Xung quanh tràn ngập sát phạt tin tức tố alpha, không khí cũng bị ép đến nghẹt thở.

Chẳng hiểu tại sao A Ba Đáp Thấu Á Viên lại nổi giận, Mộ Hoan vô thố lùi lại một chút, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“N-Ngươi làm gì vậy?”

“Mới vừa nói cái gì?” Đôi mắt thuần lam phản chiếu ánh trăng bạc xoáy sâu vào mắt nàng: “Những lời đó một omega loài người như ngươi cũng dám nói ra?”

Mộ Hoan phát giác sống lưng lạnh lẽo, giọng cũng lạc đi: “Ta chỉ… ta chỉ nói sự thật thôi.”

“Mấy lời này có thể nói ở trước mặt ta, nhưng tuyệt đối không được nói lung tung ra bên ngoài. Cho dù Đồng vương có ra mặt bao che ngươi cũng tránh không nổi tội lăng trì đâu.”

Cơ thể đồng loạt phát run, Mộ Hoan điên cuồng gật đầu: “Ách, ta minh bạch.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người tiếp tục rời đi.

Mộ Hoan đưa mắt nhìn theo, âm thầm cắn môi dưới, chỉ là dã khuyển tức giận thôi nàng có cần phải sợ hãi như vậy hay không?

Sau gáy truyền đến cảm giác đau nhức, Mộ Hoan run rẩy đưa tay chạm thử một cái, không ngờ lại dính một ít chất lỏng đặc sệch. Vội vàng tháo bỏ băng vải đeo cổ, quả nhiên tuyến thể của nàng vì tin tức tố ban nãy mà phấn khích chảy ra dịch thủy.

Bản năng truy cầu phối ngẫu cường đại quá mức mãnh liệt, đến độ tuyến thể chưa hề trải qua thiển độ tiêu ký vẫn phấn khích đến như vậy. Mộ Hoan xấu hổ dùng khăn tay chà sát miệng tuyến thể sạch sẽ rồi mới đeo lại băng vải, may mắn tiểu dã khuyển kia đã đi xa nếu không đã nhận ra nàng thất thố.

Buổi tối trong rừng tương đối lạnh, hai người cảm thấy chỗ ngồi ban nãy ngay trung tâm hướng gió nên quyết định tìm một chỗ khuất gió hơn để nghỉ lại tối nay.

Vì là omega nên Mộ Hoan được A Ba Đáp Thấu Á Viên nhường cho chỗ nằm tốt nhất, còn nàng sẽ nằm dựa vào gốc cây canh chừng. Dù sao ở đây không phải là Đồng vương phủ hay là tẩm điện trong hoàng cung, nửa đêm nhất định dã thú sẽ ra khỏi hang để săn mồi nên A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không định ngủ vào tối nay.

Mộ Hoan lấy ngoại bào làm chăn phủ lên người, tóc vướng lại mấy chiếc lá khô, không có giường ấm nệm êm quả nhiên khó vào giấc hơn bình thường.

“Thấu Á Viên.”

“Ngủ đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người lại với nàng, lỗ tai nhỏ hơi nhúc nhích: “Nói nhiều sẽ bị sói ăn thịt đấy.”

Mộ Hoan liếc trắng mắt, tiện tay vỗ vào vị trí bên cạnh: “Nằm sát gần đây đi, cùng đắp chung nếu không ngươi sẽ thành chó nhỏ cảm mạo.”

“Không cần ngươi lo, mau mau ngủ đi.”

Thật ra Mộ Hoan cũng chỉ hỏi cho vui miệng chứ chẳng quan tâm A Ba Đáp Thấu Á Viên đồng ý hay không. Sải tay ngắn bắt hai chân sau của chó nhỏ kéo lê một đường thẳng đến chỗ nàng đang nằm, tiện tay đem ngoại bào san sẻ một nửa, tay còn lại vòng qua ôm lấy đoàn bông mềm mại.

A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”

Có omega nào thô lỗ như vậy không hả!?

Bất quá Mộ Hoan quả thật rất thơm, loại hương thơm này không giống bất kỳ loại hương thơm nào A Ba Đáp Thấu Á Viên từng biết, lúc thoang thoảng ngọt ngào lúc lại vô thanh vô thức tan biến.

Cầm lòng chẳng đặng mà nhích đến gần hơn một chút, mùi hương quả nhiên rõ ràng hơn, ngọt đến mức cả người đều phát run. Đã gần lại càng muốn gần thêm, đến khi lông mao mềm mại dán sát vào y phục đối phương mới chịu ngừng lại, tiểu điện hạ lần đầu tiên trong đời biết ngượng ngùng.

Hảo hương…

Đêm đó A Ba Đáp Thấu Á Viên vô pháp ngủ được, mắt nhìn chằm chằm Mộ Hoan đã và đang say giấc. Hàng mi thật dài rũ xuống, gương mặt trắng sứ bầu bĩnh điểm ba phần trẻ con khả ái, tựa như một viên kẹo hồ lô ngào đường điềm mật.

Nguyên lai trên đời lại có một omega loài người đáng yêu như vậy, nhỉ?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16