Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 213

593 0 1 0

Ánh đèn trong Dưỡng Tâm Điện luôn được thắp sáng, trên bàn chất đầy tấu chương chưa kịp xem. Mà lúc này hoàng thượng cửu ngũ lại đang siết chặt tay nén nhịn đau đớn mỗi khi Nam Cung Lộng Nguyệt đổ dược phấn lên thương khẩu.

“Kỳ quái.” Nam Cung Lộng Nguyệt nhìn thương khẩu hơn ba tháng ròng vẫn chưa khép miệng, càng lúc càng lở loét nhiều hơn: “Rõ ràng đã đẩy hết độc ra ngoài, sau vết thương vẫn chưa lành lại?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trên trán đầy hãn, chậm rì rì nói: “Độc này chỉ e một mình hoàng quý phi mới có giải dược, hoặc có thể là không có giải dược.”

“Vi thần sống đến hôm nay chưa từng thấy loại dược nào không thể giải.”

Câu này nghe qua có chút hơi tự cao nhưng sự thật Nam Cung Lộng Nguyệt có thể làm ra bách giải dược chính là vì tất cả độc dược trên thế gian nàng đều tiếp xúc qua, thậm chí còn đưa được cách giải. Vậy thì không lý nào độc dược hoàng thượng đang mang lại không có thuốc giải, chỉ có một khả năng…

“Lẽ nào là tình độc?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhíu nhíu mày: “Cái gì gọi là tình độc?”

“Trong tình ắt có độc, hẳn hoàng quý phi đã dùng cách này, chỉ cần hoàng thượng động chân tâm khẳng định độc sẽ liên tục lan ra không cách nào khống chế được.”

“Quả nhiên…” A Ba Đáp Thấu Á Viên không giận, trái lại còn mỉm cười: “Hành động như vậy chỉ có nàng ấy mới dám làm.”

“Vi thần nghĩ sẽ hạ châm phong bế kí ức của hoàng thượng một thời gian, sau đó đẩy hết tình độc ra ngoài, rất nhanh cơ thể sẽ hoàn toàn bình phục.”

“Không cần, trẫm thế nào cũng không muốn quên hoàng quý phi.”

“Nhưng mà…”

Còn chưa kịp nói dứt câu, A Phúc lại hớn hở chạy vào báo tin.

“Hoàng thượng, thiện mang đến hoàng quý phi đều dùng rất ngon miệng!!”

“Thật sao? Trẫm…”

Vết thương sau lưng nhói lên đau đớn, A Ba Đáp Thấu Á Viên thống khổ ngã lại xuống ghế. Nam Cung Lộng Nguyệt quan sát thương khẩu đang rách ra, hoảng thần cầm lấy kim châm đâm thẳng vào huyệt cầm máu, khống chế độc đang lan ra.

“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy!?”

“Tình độc phát tán, hoàng thượng, vi thần thiết nghĩ ngài hạn chế nhận thông tin từ chỗ hoàng quý phi thì hơn.”

“Không sao.” A Ba Đáp Thấu Á Viên khoát tay, trên mặt vẫn treo ý cười ấm áp: “Trẫm có thể nghe được tin tức từ hoàng quý phi chính là một loại an ủi, ngươi đừng khuyên trẫm nữa. Hảo hảo đến Phượng Hòa Cung kiểm tra sức khỏe cho hoàng quý phi, đúng rồi, đơn thuốc kia cũng nên đưa đến cho nàng.”

“Cái này thì không cần nữa, đơn thuốc hiệu quả chỉ nên dùng một lần, không nên quá lạm dụng.”

“Ngươi nói cũng có lý.”

Trên mặt Nam Cung Lộng Nguyệt lộ ra một tia phức tạp, kì thực với loại dược phối mới kia nàng không có bao nhiêu lòng tin, thậm chí còn hoài nghi công dụng của nó. Bất quá hoàng quý phi đã dùng qua chẳng có vấn đề gì đáng ngại, hẳn đúng như nàng dự đoán, đây chỉ đơn thuần là một phương thuốc đại bổ.

“Được rồi, ngươi đến Phượng Hòa Cung đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo y sam che khuất vết thương, chậm rãi lại kiên định nói tiếp: “Hoàng quý phi tính khí không tốt nhưng ngươi nhất định phải kiên nhẫn, dùng dược phối không được quá đắng bằng không nàng sẽ không dùng.”

“Vi thần tiếp xúc nhiều tháng cũng đã minh bạch, hoàng thượng cứ việc an tâm.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gù hài lòng, đứng dậy trở về thư án ngồi xuống, tiếp tục giải quyết số tấu chương còn lại.

Công việc thì mỗi ngày một nhiều nhưng vẫn có dư thời gian để nghỉ ngơi chỉ là A Ba Đáp Thấu Á Viên không muốn dừng lại. Một khi dừng lại sẽ nhớ đến vài chuyện không vui, sẽ hoài niệm một dáng hình quen thuộc, một nỗi đau hằn trong tâm tưởng vô pháp xua tan.

Con người chẳng phải cầu hoan hỉ hay sao?

A Phúc chậm rãi bước đến trước mặt hoàng thượng, khom lưng cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, ban nãy trên đường đi bị người của Tư Nguyệt Thất cản trở, phân nửa thiện đều bị Tường tần ném bỏ.”

Động tác tay lập tức khựng lại, trên mặt không lộ ra biểu tình, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn hắn, ý bảo hắn mau đem mọi chuyện kể lại. A Phúc cũng không dám hồ lộng, nhất thanh nhị sở kể lại toàn bộ, trong lòng phỏng đoán hoàng thượng sẽ xử trí Tường tần như thế nào.

“Đánh.”

“Cái này, hoàng thượng, hiện tại trong cung chỉ có duy nhất một mình Tường tần hoài oa lại còn là hoàng thân. Nếu động thủ với nương nương, e là…”

“Vậy ngươi ra thay ả chịu đòn.”

A Phúc lập tức ngậm miệng lại, khó xử gãi gãi đầu.

“Trẫm biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng không cần quản mấy chuyện này, trẫm tự có an bài.”

“Dù sao hoàng thân cũng là thân sinh cốt nhục của hoàng thượng, ngài có thể không thích Tường tần, nhưng oa oa kia là vô tội a.” A Phúc trong lòng phức tạp, chậm rãi nói tiếp: “Trong lòng hoàng thượng tức giận Tường tần hại chết trưởng đích hoàng thân của hoàng quý phi, nô tài điều này phi thường minh bạch, cũng không dám cầu xin hoàng thượng mở lòng với người của Tư Nguyệt Thất. Chỉ là hoàng thượng không sủng ái bất kỳ tuyển thị nào, tương lai của Ngạn Huyền đều nằm trong tay của Tường tần, nô tài khẩn cầu ngài công bình một lần coi như là vì A Ba Đáp thị.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bình thản như cũ, đem tấu chương đặt lại xuống bàn, dời mắt nhìn vòng tay kết thân của hai người ở trước mặt: “Hoàng quý phi của trẫm có tội gì phải chịu đựng những điều này? Nàng bỏ cả tên họ, bỏ thân phận thật, bỏ cả cố hương chỉ để đến bên cạnh bầu bạn với trẫm. Cái gì nàng cũng không cần chỉ cần một mình trẫm, vậy mà chính trẫm lại cô phụ nàng, bây giờ còn bắt nàng phải hy sinh vì tiền đồ của A Ba Đáp thị hay sao?”

“Hoàng thượng…”

“Trẫm cô phụ hoàng quý phi, cô phụ cả bản thân mình. Cái trẫm làm được chính là giày vò hoàng quý phi, chưa từng mang đến chân chính khoái hoạt an yên đã từng nói. Trẫm luôn miệng hứa với hoàng quý phi, lại là kẻ đầu tiên thất hứa, ngươi cho rằng đây là điều một minh quân nên làm hay sao?”

A Phúc đứng sững rất lâu, hắn nhìn hoàng thượng dằn vặt trong hối hận, thậm chí còn không buông tha cho bản thân mình. Đời người như vậy dài, hắn không hiểu yêu hận thế nào, nhưng nhìn thấy hoàng thượng ngày ngày dùng công việc để quên mất bi thường mới dần minh bạch một chuyện.

Tưởng niệm là việc bi ai đến mức nào.

“Nô tài xin phép cáo lui.”

Dưỡng Tâm Điện rất nhanh chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạt cuốn theo lá phong bên ngoài khung cửa sổ.

Tầm mắt chưa từng rời khỏi đôi vòng kết thân trước mặt, chậm rãi cầm lên, ngỡ như đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia. Đại hôn chi lễ, chính tay nàng đeo cho Mộ Hoan, kết quả hôm nay chỉ còn nàng cô độc giữ lấy hồi ức của cả hai.

“A Hoan…”

 

=====================

 

Tự bản thân Mộ Hoan cảm nhận được nàng đang ăn rất nhiều, nhưng vô pháp ngăn cản cảm giác thèm ăn. Khẩu vị cải thiện, kéo theo ăn bao nhiêu cũng thấy ngon miệng mà ngừng lại không được. Nhờ vậy mà hôm nay bắt mạch bình an, hai chân mày nhíu chặt của Nam Cung thái y cũng được thả lỏng.

“Nương nương ăn uống nghỉ ngơi đều tốt, nhất định đầu xuân năm sau sẽ hoàn toàn khang phục.”

Ân Ly đột nhiên hỏi thêm một câu: “Vậy hoàng quý phi có thể mang thai được không?”

Phát hiện hoàng quý phi đang liếc, Ân Ly ngoan ngoãn ngậm miệng lùi lại hai bước. Nam Cung Lộng Nguyệt thu hồi kim châm, thuận miệng trả lời câu hỏi của Ân Ly.

“Thân thể hoàng quý phi suy nhược nghiêm trọng, thời gian trục thai liên tục xuất huyết do tử cung bị tổn thương, hiện tại không thể nào hoài thai được nữa.”

Mộ Hoan tùy tiện gật đầu, nghiêng người dựa vào gối hơi mềm: “Bản cung có thể sống được bao lâu?”

“Nương nương không cần bi quan, thân thể ngài hư hàn nghiêm trọng nhưng kiên trì dùng thuốc vẫn có thể sống đến trăm tuổi, chỉ có điều phải sống cùng chứng hàn hết cả cuộc đời.” Nam Cung Lộng Nguyệt quải chẩn tướng lên vai, đem đơn thuốc đưa cho Ân Ly: “Nếu nương nương muốn giảm bớt chứng hàn thì mỗi ngày vi thần đều đến châm cứu.”

“Đa tạ Nam Cung thái y.”

“Đây là trách nhiệm của vi thần.”

Vốn định đứng dậy rời đi, bất quá nhớ đến một chuyện, Nam Cung Lộng Nguyệt xoay người lại hỏi: “Nương nương có biết đến tình độc?”

Không chỉ sắc mặt Mộ Hoan biến đổi mà ngay cả Ân Ly cũng mặt mũi tái nhợt, đồng thời hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Nam Cung Lộng Nguyệt.

“Không biết.”

Dựa theo biểu tình trên mặt hoàng quý phi mà phán đoán, Nam Cung Lộng Nguyệt xem chừng đã có kết quả, duy trì ý cười mở miệng: “Hoàng thượng trúng phải tình độc, long thể nguy hiểm, vẫn điều tra không ra là kẻ nào hạ độc thủ.”

“Thế phiền thái y chẩn trị cho hoàng thượng.”

“Tình độc không phải độc dược phổ thông, một khi trong tâm hữu tình tự khắc phát độc thống khổ không gì bằng.” Nam Cung Lộng Nguyệt chấp hai tay ra sau, ý vị thâm trường mở miệng: “Lẽ nào hoàng quý phi không đi xem một chuyến?”

Mộ Hoan gác tay lên bàn, ung dung hưởng thụ hơi ấm từ than lô mang lại: “Bản cung đi đứng bất tiện, không thể đến vấn an thánh đế, làm phiền thái y giúp ngài điều trị.”

“Nương nương trong lòng minh bạch hoàng thượng ngày đêm tâm niệm là ai, nếu như có sơ suất gì, e là giang sơn rất nhanh đổi chủ. Bây giờ hoàng thượng chỉ có hoàng thân trong bụng Tường tần là cốt nhục chí thân, nếu xảy ra sơ suất thì bá quan lập tức đưa Tường tần lên nhiếp chính trước khi hoàng thân kịp xuất thế.”

Hai chân mày Mộ Hoan lập tức chau lại, lời Nam Cung Lộng Nguyệt nói không phải không có đạo lý. Nói không chừng Đồ Ngân dựa vào cái bụng to mà giành quyền nhiếp chính, đến lúc đó nàng muốn động thủ cũng khó khăn hơn rất nhiều.

“Bản cung tự biết an bài.”

Nam Cung Lộng Nguyệt kéo kéo khóe môi, hướng nàng gật đầu, sau đó xoay người ly khai Phượng Hòa Cung.

Trong nháy mắt tẩm cung trở về yên tĩnh, một mình Mộ Hoan trầm mặc, ngón tay vô thức siết chặt hạt lưu ly. Lạch cạch một tiếng, dây bạc đột nhiên đứt làm đôi, từng hạt lưu ly thay phiên nhau rơi xuống va vào nền đất mà vỡ nát.

“Nương nương!?”

Ân Ly nhanh chóng nhặt lại từng hạt đặt trong lòng bàn tay, đếm đếm một lúc đủ số lượng mới đưa đến trước mặt nàng.

“Nương nương, cái này…”

“Vứt đi.” Mộ Hoan tì chặt người lên bàn ấm, hộ giáp bén nhọn lưu lại một đường trên mặt bàn: “Bản cung không cần thứ đáng bị vứt bỏ này.”

“Ách, vâng.”

Đem tất cả lưu ly cho vào tay áo, một lát nữa sẽ đem đi vứt. Ân Ly cẩn thận dìu Mộ Hoan nằm xuống trường kỷ, phát hiện hai tay nương nương đều phát lạnh, vội vàng xoa bóp thổi hơi làm ấm.

“Nô tỳ sẽ dặn Ti Thiết làm một chuỗi niệm châu mới cho nương nương, hay lại dùng lưu ly?”

“Lam kính* đi.” (Aquamarine: Loại đá quý màu xanh biển)

“Vẫn là một chuỗi hai mươi mốt hạt?”

“Ân, nhớ dặn bọn họ làm cẩn thận một chút, đừng để đứt như hôm nay.”

“Vâng!”

Ân Ly còn chưa kịp đi, Mộ Hoan đã gọi lại: “Giao việc cho Uyển Nhược làm, ngươi đi gọi kiệu, bản cung đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến.”

“Hả?!”

Không nghe được câu trả lời, Ân Ly vẫn nghe theo chạy đi gọi thái giám khiêng nghi trượng đưa hoàng quý phi đến Dưỡng Tâm Điện. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm ròng rã hoàng quý phi mới rời khỏi Phượng Hòa Cung đi đến Dưỡng Tâm Điện gặp hoàng thượng.

Nghi trượng lắc lư di chuyển trên đường, hai bên lá phong rơi đầy đất, cung nô cầm than lô theo rất sát. Đến ngã rẽ nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết, Mộ Hoan hiếu kỳ đưa tay ra hiệu, thái giám hiểu ý lập tức chuyển hướng đến địa phương phát ra tiếng khóc.

Đưa mắt nhìn hàng chữ trên cao, Mộ Hoan lờ mờ đoán được.

“Còn khóc? Lúc gây nghiệt sao không nghe ngươi khóc?”

“Tiện nhân! Ngươi dám đánh bản cung sao? Bản cung chính là nương thân của trữ quân tương lai, ngươi không sợ đầu rơi xuống đất sao?”

“Lão ma ma ta sống trong cung hơn năm mươi năm, đến cả tiên hoàng hậu cũng từng đánh qua, lẽ nào lại đánh không được một cái Tường tần?!”

Dứt câu liền giáng thêm một cái tát hơn bảy phần khí lực, mặt mũi của Đồ Ngân nhăn nhúm lại ứa hai giọt nước mắt, đến cả hơi tàn để khóc cũng không còn.

“Phát sinh chuyện gì?”

Lão ma ma nghe tiếng nói liền quay lại nhìn, trông thấy hoàng quý phi thì nghiêm cẩn bái lạy: “Nô tỳ được lệnh của thánh thượng trừng phạt Tường tần không hiểu cung quy, dám hất đổ lễ vật thánh thượng ban thưởng cho Phượng Hòa Cung.”

“Phạt gì?”

“Vả mặt năm mươi cái, đánh roi hai mươi cái.”

“Đã phạt đến đâu rồi?”

“Đã đánh roi xong, còn thiếu bốn mươi chín cái tát.”

Mộ Hoan nghiêng người nhìn hai bắp chân bê bết máu của Đồ Ngân, cũng không cho ý kiến gì, phất phất tay bảo thái giám tiếp tục đi.

Bất quá Đồ Ngân lại không dễ dàng buông tha như vậy, vừa thấy Mộ Hoan liền lửa giận công tâm, nhoài người lao đến túm lấy cung nô bên cạnh. Cung nô này hai tay cầm than lô, bị tấn công bất ngờ thì ngã nhào về phía trước, than lô trong tay văng sang một góc.

Một ít than vụn văng lên tay của Mộ Hoan, nhịn không được kêu đau.

“Hắc!” Đồ Ngân lảo đảo gục người xuống đất, hướng Mộ Hoan mỉa mai cười: “Ngươi đắc ý lắm sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không thể sinh con, có gì đáng để đắc ý!?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16