Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 233

547 0 2 0

“Ni na! Na!”

“Hảo, hảo, bảo bối muốn nói cái gì?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bồng nha đầu đi đi lại lại trong ngọa phòng, trên mặt đều là ý cười, lâu lâu làm mặt quỷ khiến tiểu oa oa phát ra mấy tiếng trẻ con vui vẻ. Ngay cả Mộ Hoan cũng bị chọc cười, nằm nghiêng người quan sát hoàng đế chiếu cố hài tử, rõ ràng đã ôm cả ngày mà vẫn không biết chán.

“Hoàng thượng, ngài đi nhiều không mệt sao? Mau mau ngồi xuống đi, vết thương của ngài vẫn chưa ổn định mà.”

“Vô sự, Thiến nhi phải ôm đi như vậy mới thích, ngồi một chỗ nàng sẽ khóc.”

Mộ Hoan nhịn không được mỉm cười, tiếp tục nhìn ngắm mẫu tử các nàng ấu trĩ đùa giỡn, một mạch ông nói gà bà nói vịt nhưng xem qua lại rất hòa hợp. Cũng có thể nói A Ba Đáp Cổ Tây Thiến rất may mắn, có cả mẫu hoàng và mẫu phi cùng sủng ái. Khác biệt với nàng, từ Thượng Hải đến Ngạn Huyền nàng vẫn là một cái cô nhi, hạnh ngộ A Ba Đáp Thấu Á Viên đó chính là may mắn lớn nhất cuộc đời nàng.

“Hoàng quý phi.”

Uyển Nhược đột nhiên tiến vào, hướng Mộ Hoan nói: “Thái hoàng thái hậu muốn gặp hoàng thượng, hiện lão phật gia đang ở Trường Thọ Cung.”

Vừa nghe đến ba chữ ‘Trường Thọ Cung’ sắc mặt Mộ Hoan liền biến kém, theo bản năng quay sang nhìn oa oa trong tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên. Không cần đoán cũng biết lão phật gia tính bán thuốc gì trong hồ lô, nhất là sau khi biết tin nàng sinh hạ được tiểu công chúa.

“Được rồi, trẫm đi một chuyến.”

“Vậy thần thiếp cũng đi.” Mộ Hoan chống tay lên giường tìm thế ngồi dậy, đầy mặt kiên định nói: “Để ngài một mình nhất định sẽ bị làm khó.”

“Trẫm cũng không phải oa oa, nàng đi sẽ mệt mỏi.”

“Không được, thần thiếp nhất định phải đi.”

Mộ Hoan tìm phi phong khoác lên người, căng thẳng bám vào cạnh giường mà bước xuống. Còn đương loay hoay chưa biết làm sao với hai chân chuột rút thì A Ba Đáp Thấu Á Viên đã bước đến vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, dứt khoát ôm lên để nàng tựa hẳn vào lồng ngực.

Thuận thế Mộ Hoan tìm chỗ đứng cho vững vàng, đợi cảm giác chuột rút qua đi thì bắt đầu kéo tay A Ba Đáp Thấu Á Viên cùng ly khai Phượng Hòa Cung.

Tuyết rơi dày đặc, hai người ngồi bộ liễn đến Trường Thọ Cung, theo sát bên cạnh là cung nô cầm lọng che. Mộ Hoan giữ chặt cánh tay của hoàng đế, nghiêng đầu nhìn nàng đang chăm chú sửa lại khăn cho A Ba Đáp Cổ Tây Thiến, dáng vẻ mười phần không khác gì xử lý công vụ. Ý cười trong mắt Mộ Hoan càng thêm đậm, nghiêng người dựa đầu vào vai nàng, hưởng thụ chút an bình hiếm có này.

Thẳng đến Trường Thọ Cung, hai người cùng nhau tiến vào, trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần để ứng phó lão phật gia. Đến cửa loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của oa oa, không đoán cũng biết Đồ Ngân đã xuất hiện xem náo nhiệt.

Mộ Hoan tiếp tục kéo tay chó nhỏ đi vào như chẳng có chuyện gì, muốn đọ sủng ái, nàng mới không sợ!

“Thần tức bái kiến Thái hoàng thái hậu.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên một tay ôm Thiến nhi, một tay để Mộ Hoan nắm, hoàn toàn không thể làm tư thế gì khác, đứng thẳng lưng nhìn Thái hoàng thái hậu đang thành tâm niệm kinh chú.

“Thái hoàng thái hậu muốn tìm trẫm là vì chuyện gì?”

Động tác lần chuỗi niệm châu dừng lại một chút, Thái hoàng thái hậu chậm rãi đứng dậy, quay sang Đồ Ngân nói: “Tường tần, bồng hoàng thân qua cho hoàng thượng xem xem. Lần này xuất chinh lâu như vậy, cũng không kịp nhìn qua oa oa một cái, nhất định trong lòng cảm thấy tưởng niệm.”

Đồ Ngân bắt được cái thang của Thái hoàng thái hậu lập tức ôm A Ba Đáp Tá Bác Địch đến trước mặt hoàng đế, bày ra dáng vẻ hiền thê hết mực ôn nhu.

“Hoàng thượng, ngài xem, oa oa của chúng ta thật giống ngài.”

Tầm mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên không hề di chuyển: “Thái hoàng thái hậu, nếu chỉ có như vậy trẫm đưa hoàng quý phi và công chúa hồi cung nghỉ ngơi.”

“Chậm đã.”

Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn hoàng đế, ánh mắt lộ rõ ba phần bất mãn: “Ngài là nhất quốc chi quân, sao có thể bồng oa oa đi khắp nơi như vậy, còn đâu phong thái của đế quân?”

“Đây là oa oa của trẫm, sao trẫm không thể bồng?”

“Nếu nói như vậy hoàng đế ngài cũng nên bồng hoàng thân một cái.”

“Trẫm tay bồng công chúa, không nhàn rỗi, Thái hoàng thái hậu cứ tùy ý.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, nghiêm nghị mở miệng: “Không có chuyện quan trọng thì Thái hoàng thái hậu không cần gọi trẫm đến.”

Thái hoàng thái hậu chống long trượng đi đến trước mặt nàng, hai chân mày nhíu chặt vào nhau: “Hoàng đế, ngài không thể độc sủng hoàng quý phi, càng không thể quá thiên vị tiểu công chúa. Người nối nghiệp ngài trong tương lai chính là hoàng thân, công chúa trước sau cũng phải hòa thân, ngài hà tất phải làm như vậy?”

Lúc này Đồ Ngân lại kéo tay lão phật gia: “Thái hoàng thái hậu đừng làm khó hoàng thượng, trong lòng ngài vốn chỉ có hoàng quý phi, còn Địch nhi là bị thần thiếp liên lụy.”

Mộ Hoan còn nhìn không thấu màn kịch này chính là đại ngốc, bất quá nàng không vạch trần, đứng ở bên cạnh hoàng đế chờ xem chó nhỏ giải quyết thế nào.

“Công chúa dù có hòa thân cũng là cốt nhục của trẫm, không yêu thương nàng há lại để nàng đến thế giới này? Lại nói hoàng quý phi vì giúp trẫm sinh hạ công chúa mà băng huyết suýt chút đã gặp nguy hiểm, trẫm có thể bạc đãi nàng hay sao? Sủng ái nàng, thiên vị công chúa, có gì là sai?”

“Hoàng quý phi sinh cho ngài công chúa, vậy Tường tần sinh được cho ngài một hoàng thân. Không sắc phong cho Tường tần đã đành, đến cả hoàng thân ngài cũng không quản, lẽ nào Tường tần hoài thai sinh oa không cực khổ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười khẩy một tiếng, ung dung mở miệng: “Nói nhiều như vậy Thái hoàng thái hậu là muốn trẫm sắc phong?”

“Đây là việc nên làm.” Thái hoàng thái hậu nhìn lướt qua Mộ Hoan rồi nói: “Chẳng phải hoàng thượng cũng đã làm rất tốt rồi sao?”

Mộ Hoan đảo mắt, vờ như không nghe thấy gì cả. Dù sao nàng hiện tại không có tâm trí quản mấy chuyện khác, cả người đều rất mệt mỏi lại phải kiên trì đứng vững không ngã.

“Chuyện sắc phong hoàng quý phi cảm thấy thế nào?”

“Hả?” Bị chó nhỏ hỏi đến, Mộ Hoan mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Khôi phục phi vị, còn hoàng thân thì hoàng thượng định đoạt.”

“Theo hoàng quý phi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan trực tiếp dẫn nàng đi.

Đồ Ngân hoảng hốt đuổi theo, nhưng người đi quá nhanh, lại chẳng thể mở lời, đành trân trân mắt nhìn hai người càng đi càng xa.

“Chỉ sắc phong phi vị…” Đồ Ngân nhìn hoàng thân trong lòng, hốc mắt xót cay đến chảy cả nước mắt: “Vậy Địch nhi thì sao? Địch nhi còn thua kém một công chúa sao?”

Thái hoàng thái hậu chẳng buồn đưa mắt nhìn, lắc đầu thở dài, chống long trượng trở về chỗ ngồi tiếp tục niệm kinh chú.

“Hoàng đế cũng đã nói như vậy rồi, ai gia nói ngài cũng chẳng nghe lọt tai, ngươi tự mình liệu đường tính toán.”

“Nhất định, ta không để Địch nhi chịu ủy khuất.”

Đồ Ngân siết chặt nắm tay, chăm chú nhìn dáng vẻ của oa oa trong lòng, rồi một ngày không xa nàng sẽ đòi lại tất cả những thứ vốn phải thuộc về nàng.

 

-------------------------------

 

Đại điển phong hậu diễn ra đặc biệt long trọng, hơn hết Mộ Hoan là omega Nhân tộc duy nhất được hưởng loại vinh dự này. Hoàng đế bỏ mặc lời lão tổ tông, dứt khoát để hoàng quý phi trở thành hoàng hậu của Ngạn Huyền, bất cứ ai cũng mạc danh kỳ diệu. Bất quá thánh ý là thiên ý, dù cho hoàng quý phi chỉ sinh được công chúa, nhưng như vậy chỉ miễn cưỡng đủ để làm mẫu nghi thiên hạ.

Lễ phục hoa lệ, chân đi giày thêu, đầu đội mũ khảm trân châu, mỗi bước đi đều giẫm lên thảm đỏ kéo dài từ tận Phượng Hòa Cung đến đại điện. Làm đủ các bước lễ từ quỳ bái, nhận cầu phúc của bá quan, rồi chính thức giữ phượng ấn chấp chưởng hậu cung, cuối cùng sẽ đề tên vào vị trí hoàng hậu trong tộc phả.

Đến tối muộn mới hoàn lễ, Mộ Hoan cả người rã rời, nàng hiện vẫn đang ở cữ, nếu không phải vì hôm nay là ngày đại cát đại lợi nàng đã cho dời lại hai tháng rồi. Ngồi bên cạnh hoàng đế đặc biệt có ý vị, trước đây ngồi đều đặt bình phong ở giữa, hôm nay mới có dịp ngồi sát cạnh nhau như vậy.

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến được giao cho ma ma chiếu cố, nha đầu còn nhỏ cần ngủ nhiều, mang đến nơi ồn ào như vậy thì không thỏa. Mà Mộ Hoan lại không yên tâm để nha đầu ở Phượng Hòa Cung một mình, bản thân dùng thiện ở chính điện, để ma ma cùng nha đầu ở sườn điện.

Mộ Hoan gắp một đũa thịt cho vào miệng nhai, lâu lâu ghé mắt nhìn ra sườn điện, trông thấy ma ma đang đẩy nôi mới an tâm tiếp tục ăn.

“Ăn nhiều một chút.” A Ba Đáp Thấu Á Viên gắp thêm thức ăn vào chén nàng, dịu dàng mỉm cười: “Nàng gầy đi nhiều.”

“Cũng không gầy bao nhiều.” Mộ Hoan lại gắp một miếng thịt, quan sát gương mặt của chó nhỏ, cong môi cười nói: “Thần thiếp phát hiện ngài mỗi lần đi xa trở về sẽ càng thêm uy phong, chín chắn.”

“Trải phong sương nhiều tự nhiên sẽ chín chắn hơn, còn nàng mau ăn đi, Thiến nhi có ma ma giúp trông chừng rồi.”

Ngậm đầu đũa nhìn xung quanh một chốc, rồi lại gắp một miếng thịt vào miệng, cứ như vậy lặp lại mấy lần, bộ dáng không khác gì con mèo nhỏ ưa thích náo nhiệt. Nếu nàng hôm nay không đội phượng mão, không mặc lễ bào, người khác còn cho rằng nàng là tiểu cô nương Miêu tộc từ nơi nào lạc đến đây.

“Muốn ăn tôm.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút do dự cầm lấy dĩa tôm đặt trước mặt, từ tốn giúp kiều hương lột vỏ tôm.

Lúc này nhạc sư đổi một khúc nhạc mới, vũ cơ lần lượt thay đổi, chuyển thành một nhóm mới uyển nhuyển khiêu vũ trên đài hoa cúc. Tất cả hoa đều mang từ hoa phòng của hoàng cung, sắc hoa không đẹp bằng khi vào mùa, nhưng cũng xem như mỹ lệ.

Giữa muôn ngàn hoa thảo xuất hiện một đóa thủy tiên ưu mỹ thanh tao, lả lướt từng đường nét, mềm nhẹ như dải lụa treo mình trên bầu trời trong xanh không gợn mây. Gương mặt bị che khuất, chỉ thấy đôi mắt đạm kim rực sáng, lang nhĩ thiển hôi sắc khẽ động, để ý kĩ sẽ thấy đeo cả khuyên. Mỗi lần di chuyển làn váy mềm sẽ tung bay, bộ dáng không khác gì trích tiên khiến bất kỳ ai đã gặp thì vô pháp quên nàng.

Nheo nheo mắt quan sát thật kỹ bộ dáng của nữ nhân này, hình như nàng đã gặp qua một lần thì phải. Nhìn sang A Ba Đáp Thấu Á Viên, đối phương vẫn đang chăm chú giúp nàng lột vỏ tôm, hoàn toàn không phát hiện nhóm vũ cơ đã thay đổi.

“Hoàng thượng, ngài xem, kia là ai?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi cúi xuống lột vỏ tôm: “Không biết.”

“Sao thần thiếp lại cứ thấy nữ nhân này quen mắt.”

Suy nghĩ mãi cũng chẳng nhớ nổi đã gặp ở đâu, Mộ Hoan tiện tay gắp con tôm vừa được lột vỏ cho vào miệng.

“Rõ ràng là đã gặp qua.”

Động tác tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng khựng lại, đầy mặt buồn bực nói: “Nàng lại lén trẫm đi ngắm cô nương xinh đẹp?”

Trước đây kiều hương từng thú nhận với nàng rất thích nhìn cô nương lớn lên xinh đẹp, không quản omega hay alpha, chỉ cần xinh đẹp liền thu hút ánh mắt kiều hương.

“Ách…” Nghe mùi giấm chua nồng nặc, Mộ Hoan vội đặt đũa xuống bàn, ôm chặt cánh tay nàng nũng nịu: “Không có, hoàn toàn không có, thần thiếp đã hết lén ngài đi ngắm cô nương xinh đẹp rồi.”

Liếc nhìn một lượt, A Ba Đáp Thấu Á Viên miễn cưỡng tin tưởng, tiếp tục cúi đầu lột tôm. Mộ Hoan âm thầm vuốt ngực thở phào, dù cho nàng thật sự thích nhìn các cô nương xinh đẹp, nhưng đâu phải cô nương xinh đẹp nào nàng cũng thích a?

Vô tình bắt gặp ánh mắt của vũ cơ kia có phần không đúng, dường như đang tìm cách thu hút sự chú ý từ chó nhỏ. Da thịt bại lộ ra ngoài kia không ngừng đưa đẩy trước mặt, còn hướng loại ánh mắt phàm tục kia, hóa ra là một vũ cơ lẳng lơ muốn trèo lên long sàn.

Đáng tiếc công sức đổ ra chẳng được đền đáp, hoàng thượng chuyên tâm vào dĩa tôm, hoàn toàn chẳng ném cho ả một ánh mắt. Mãi đến lúc nhạc dừng mới thất vọng thở dài, gương mặt ở sau mạn che không nhìn thấu biểu tình.

“Thần thiếp tuyển thị bái kiến hoàng thượng, hoàng quý phi nương nương.”

Mộ Hoan ‘ồ’ lên một tiếng, nguyên lai là tuyển thị, thảo nào nàng lại thấy quen mắt như vậy.

“Lui xuống đi.”

Tuyển thị không những không thu hút được ánh mắt của hoàng thượng, ngược lại còn bị hoàng quý phi đuổi trở về, đành thất thểu nhấc chân quay về chỗ ngồi của mình.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16