Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 195

572 0 2 0

“Hoàng thượng, tra ra được rồi.”

Hỉ Tâm đem tấu chương đặt lên bàn, nghiêm cẩn nói: “Cung nô này từng đụng trúng một cung nô mà bị phỏng, là người của Nhiễm quý phi.”

“Người của Nhiễm quý nhân sao lại bị đưa đến ngự trù phòng?”

“Là do cung nô này sơ ý đánh rơi chiếc bình quý của Nhiễm quý nhân mà bị đánh đuổi đi.” Hỉ Tâm nghĩ ngợi một chút, hồi tưởng những gì điều tra được: “Theo lời cung nô làm trong Ngự trù phòng, cung nô này thường xuyên bị người trong trù phòng bạc đãi, liên tục bị bắt làm thay việc cho bọn họ. Hôm nay cung nô này thật sự thay than trong trù phòng, việc bám than trên tay là dĩ nhiên. Đáng tiếc lại xui xẻo đúng lúc trong rương giấy phúc đựng đầy tro bếp nên phải làm người chết thay.”

Càng nghe tâm tình Mộ Hoan càng tuột dốc, chán nản trút một tiếng thở dài. Quả nhiên cung nô kia oan uổng, bản thân không làm gì lại phải đi gánh tội thay, trong cung muốn sống tốt cũng chẳng dễ dàng gì.

“Vậy người nhà cung nô kia còn sống không? Bản cung muốn gửi bọn họ một ít bạc coi như bù đắp, dù sao cung nô kia cũng là vì thanh danh của bản cung mà vong mạng.”

“Vẫn còn sống, vi thần sớm đã mang bạc đến nhà họ, còn gửi giấy tờ đất phía nam, đều là ý chỉ của hoàng thượng.”

Đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan xúc động mở miệng: “Hóa ra hoàng thượng đều đã an bài.”

“Trẫm biết sau chuyện này nàng sẽ cảm thấy dây dứt, nên mới cố tình an bài mọi chuyện, tránh nàng về sau không yên tâm.”

“Hoàng thượng nếu cũng đã biết thì sao không âm thầm giữ lại mạng của cung nô này? Nhất định phải…”

“Giữ lại mạng ả, sau này bị phát hiện chuyện cũ lại có người khơi gợi, đến lúc đó sẽ càng khó giải quyết hơn. Chi bằng một lần giải quyết gọn gàng, tránh đêm dài lắm mộng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của Mộ Hoan dỗ dành: “Trẫm biết nàng đang nghĩ gì, trẫm cũng hiểu nàng không muốn thấy trẫm lạm sát người vô tội. Nhưng tình thế bắt buộc, trẫm vô pháp làm được gì hơn, đành ủy khuất cung nô kia mà thôi.”

Mộ Hoan tất nhiên hiểu được khổ tâm của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngoài thở dài mấy tiếng cũng không thể làm được gì khác.

“Thần thiếp minh bạch, về sau sẽ không nói đến chuyện này nữa.”

“Tốt lắm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lên trán nàng một nụ hôn, dịu giọng an ủi: “Hôm nay nàng mệt mỏi nhiều rồi, vào ngọa phòng nghỉ ngơi trước, trẫm xử lý công vụ xong sẽ vào xem nàng.”

Miễn cưỡng đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

Ân Ly bước lên dìu đỡ quý phi, cũng chẳng dám dong dài nhiều lời, đến cả nàng cũng biết được tâm trạng hiện tại của quý phi không tốt.

Vén váy ngồi xuống giường, Mộ Hoan ngây người nhìn ra cửa sổ, chẳng có gì ngoài một màn tuyết rơi trắng xóa. Có lẽ nàng thật sự quá mất cảnh giác, ba năm ly khai tranh đấu mà cho rằng thiên hạ thái bình, đem bản thân dỗ dành trong giấc ngủ an toàn huyễn tưởng. Thậm chí quên mất nàng từ khốn đốn thế nào để thoát ly tranh đấu trong vương phủ để từng bước trở thành nữ nhân bên cạnh của chó nhỏ.

Trải qua thời gian dài yên bình, móng vuốt của nàng đều đã bị mài mòn cả rồi.

“Nương nương còn suy nghĩ gì vậy?” Ân Ly hiếu kỳ quan sát sắc mặt nàng, dè chừng hỏi khẽ: “Lẽ nào vẫn áy náy với cung nô vô tội kia?”

“Bản cung chỉ đang nghĩ, có thật là bản cung không xuất thủ bọn họ vẫn sẽ ép chết bản cung?”

Ân Ly hoảng hốt che miệng, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi khẽ: “Nương nương hoài nghi có người động tay?”

“Cung nô kia không động thủ lẽ nào ngươi thật sự cho rằng thần linh trừng phạt bản cung?”

“Ách…” Ân Ly suýt chút cắn lưỡi, gượng gạo cười: “Nô tỳ lại ăn nói linh tinh rồi.”

“Đến cả ngươi cũng hoài nghi, bản cung không thể không điều tra một chuyến. Lôi được kẻ trong tối sẽ biết được thực hư câu chuyện, chỉ là bản cung hiện tại không có chút manh mối nào.”

“Có thể nhờ hoàng thượng?!”

Mộ Hoan liếc nàng một cái: “Hoàng thượng xuất thủ nhất định sẽ để lộ động tĩnh, hơn nữa người có thể nhờ cậy chỉ có Hỉ La thống lĩnh, ngươi nghĩ kẻ đó sẽ để ngươi nhận ra? Bản cung lần này phải đích thân xuất mã để bọn họ minh bạch bản cung không phải không có khả năng chống trả mà là không muốn động thủ.”

Bỗng chốc cảm thấy lạnh sống lưng, Ân Ly đè thấp giọng hỏi: “Nô tỳ đi sao?”

“Ngươi đi chẳng phải để cả thiên hạ biết bản cung sai phái?” Mộ Hoan chỉ tay vào trán nàng mà mắng: “Ngươi hiện tại là tâm phúc của bản cung, ngươi ăn cơm bằng tay trái, tin này liền rơi hết vào tai bọn họ. Hôm nay ngươi đổi tay phải ăn cơm, bọn họ nhất định sẽ cảnh giác, cho rằng chuyện ăn cơm của ngươi cũng vấn đề!”

“Ách, nghiêm trọng như vậy sao?”

“Thế ngươi thử đi một lần liền minh bạch.”

Ân Ly vội lắc đầu xua tay: “Không đâu, nô tỳ chết cũng không đi!!”

“Vậy ngươi nói nên để ai đi?”

“Nô tỳ là thân tín của nương nương không đi được, thì Đồ tỷ tỷ cũng sẽ không thể đi. Nhưng bên cạnh ngài cũng chỉ có hai người bọn ta hầu hạ, vậy…” Nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, kết quả vẫn là cúi đầu nhận thua: “Ta ngoài phân biệt cao điểm tốt ra thì cái gì cũng không biết, nương nương ngài đừng giày vò cái đầu của ta nữa.”

Mộ Hoan liếc trắng mắt: “Đưa tay ra đây, đánh một cái.”

Ân Ly vạn bất đắc dĩ đưa tay ra, bị nương nương dùng sức đánh một cái vào lòng bàn tay.

“Ây da!”

“Đánh ngươi một cái cũng thấy đau, sau này sống trong cung còn nhiều đau đớn phải trải qua, không phải bằng phẳng như bây giờ đâu.” Mộ Hoan thở dài một tiếng, ngón cái tì vào mặt bàn lưu lại vết xước dài: “Bản cung muốn mượn tay Uyển Nhược.”

“Uyển Nhược tỷ tỷ?”

“Không nỡ sao?”

Ân Ly lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Sau khi biết rõ Uyển Nhược tỷ tỷ nghĩ gì, ta hoàn toàn không còn hy vọng ở nàng nữa.”

“Bản cung cũng chỉ sợ ngươi không nỡ.” Mộ Hoan trầm mặc nghĩ ngợi một hồi rồi lại nói: “Uyển Nhược hiện tại là người của Cấm vệ quân, cũng chưa từng gặp mặt riêng bản cung khi hồi kinh, cho nên nàng là người duy nhất có thể giúp bản cung điều tra.”

“Vậy nô tỳ đi tìm Uyển Nhược tỷ tỷ truyền đạt ý tứ của ngài.”

“Đi đi, nhưng nhớ đừng để ai biết được chuyện này.”

Ân Ly gật đầu liền hai cái: “Nô tỳ minh bạch.”

 

=================

 

Tiếng bước chân vang lên đều đặn, bốn phía phủ trắng tuyết rơi không thấy nổi con đường trước mắt. Đạp lên lớp tuyết dày lưu lại dấu chân nhưng rất nhanh liền bị gió thổi tan, tiện tay kéo thấp xuống mũ trùm đầu.

“Ai?”

Từ phía sau hòn giả sơn bước ra một bóng người, bàn tay đặt lên vách đá, mỉm cười hòa nhã: “Đồ tiểu chủ, không đúng, quý phi trở về ngươi cũng chỉ là cung nô.”

Sắc mặt Đồ Ngân lập tức trở nên khó coi, nhíu mày quát khẽ: “Đừng giả vờ, ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện? Thục phi sai phái ngươi đến có phải không?”

“Nương nương vẫn chưa biết chuyện, chỉ mình ta đoán ra được kẻ động thủ lần này chỉ có thể là ngươi.” Triêu Đài xoay lưng dựa vào hòn giả sơn, nhấc khóe môi tựa tiếu phi tiếu: “Đồ cô nương, ngươi lần này khinh suất rồi.”

“Liên quan gì đến ngươi? Chi bằng ở đây quản chuyện thiên hạ, ngươi nên hảo hảo lấy lòng Thục phi của ngươi thì hơn.” Đồ Ngân hừ hừ hai tiếng, nhịn không được mỉa mai: “Chưa biết chừng có ngày Thục phi lại nằm ở trên giường thánh đế, đến lúc đó kẻ khóc thê thảm nhất lại là ngươi.”

“Nương nương là người thế nào ngươi minh bạch hơn ta sao? Đồ Ngân, động tác của ngươi ngoan độc, thật khiến ta mở mang tầm mắt.”

“Hành động của ta chẳng phải giúp các ngươi sao?”

Triêu Đài bật cười một tiếng, phất phất tay áo: “Cung nô kia vốn là hảo bằng hữu của ngươi từ khi còn ở quê nhà, do gia cảnh khốn khổ mà bị bán vào cung làm nô. Khi thấy ngươi cũng ở trong cung, cung nô kia hết sức vui mừng, vẫn xem ngươi là hảo bằng hữu như xưa, chỉ tiếc ngươi thay đổi rồi. Đầu tiên là lợi dụng lòng tin của cung nô kia đẩy ả vào chỗ của Nhiễm quý nhân, sau đó cố ý làm tay ả bị thương khiến ả làm rơi bình hoa yêu quý của Nhiễm quý nhân. Tiếp đó cho cung nô trong Ngự trù phòng chèn ép, rồi cho cả người chặn đường làm phỏng tay ả, lén lút đem tất cả tội trạng đổ lên đầu hảo bằng hữu này.”

“Im miệng!” Đồ Ngân giận dữ quát một tiếng: “Đây là chuyện của ta, nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

“Ngươi có thể làm gì được ta?” Triêu Đài ấn ngón trỏ lên ngực Đồ Ngân, chế giễu cười: “Quý phi nhìn không thấu ngươi, nhưng ta nhìn thấy rất rõ ràng, ngươi Đồ Ngân là thứ phản chủ!”

“Triêu Đài!!!”

“Bất quá, đối với Thục phi, chuyện này cũng không có hại.”

Đồ Ngân hít mấy ngụm lãnh khí, quét mắt nhìn ả: “Ta sẽ không theo các ngươi.”

“Ngươi tự mình hành động như hôm nay?” Triêu Đài cười lớn hai tiếng, chấp tay ra sau lưng: “Vụng về, ngu xuẩn, chỉ cần quý phi có nửa điểm hoài nghi ngươi thì đầu ngươi bây giờ đã làm tọa ỷ rồi!”

“Theo các ngươi cũng chưa chắc sống tốt hơn bây giờ.”

“Giao ước với ai không quan trọng, quan trọng là ta mới chính là người nắm rõ nhược điểm của ngươi.”

Đồ Ngân cảnh giác quát một tiếng: “Ngươi muốn gì!?”

“Yên tâm, ta cũng vì muốn bảo hộ nương nương, không để bất kỳ ai tổn hại để nàng.” Triêu Đài bước lên trước mặt Đồ Ngân, bắt lấy cằm nàng: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, long sàn sớm muộn gì ngươi cũng leo lên được. Thứ ta cần chính là nương nương có thể chấp chưởng hậu cung, nhưng giường của cẩu đế, nàng sẽ không chạm đến.”

“Ngươi giữ được Thục phi bao lâu? Ngươi nghĩ trong lòng Thục phi không muốn leo lên giường của hoàng thượng sao? Không muốn sinh con cho A Ba Đáp thị sao?”

“Thứ nàng ấy cần không phải điều đó.” Triêu Đài vỗ vào mặt ả hai cái: “Thứ nàng ấy cần là thể diện, còn thứ ngươi cần là hoàng thượng.”

“Triêu Đài a Triêu Đài, ngươi như vậy thông minh lại chấp nhận làm nô bộc cho Thục phi? Ả từ đầu chí cuối đều lợi dụng ngươi, lợi dụng đến triệt để, chỉ có ngươi là vẫn cho rằng ả thiên chân lương thiện sao?”

“Ngươi hơn ta sao? Phải, ta chính là liều chết bảo hộ nương nương một đời bình an, chính là ta trân trọng nàng yêu thương nàng. Còn ngươi, kiên cường làm gì? Không phải vì ngươi không có người đứng ra bảo hộ sao?”

Gương mặt Đồ Ngân lập tức vặn vẹo, hận đến siết chặt bàn tay: “Chân tình rách nát đó cũng lấy làm lý do sao?”

Triêu Đài cười dài một tiếng, hất lùi Đồ Ngân về sau, phất phất tay nói: “Chỉ cần Lộc nhi muốn, ta sẵn sàng đánh đổi.”

Đồ Ngân đột nhiên chạy đến túm lấy cánh tay của nàng: “Theo ta, ta tuyệt đối bạc đãi ngươi!”

“Theo ngươi? Nực cười, ngươi căn bản không phải nàng, còn muốn ta theo ngươi?”

“Thục phi rốt cuộc cho ngươi thứ gì? Ngươi thông minh, cơ linh lại đi theo ả? Ngươi không thấy đáng tiếc sao?”

“Lộc nhi cho ta một thứ ngươi vĩnh viễn cho không được.”

Đồ Ngân trừng trừng mắt nhìn, còn chưa kịp hiểu thì Triêu Đài đã nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng, sau đó thì ha hả cười lớn phất tay rồi đi. Thậm chí Đồ Ngân chẳng dám tin vào tai mình, hoảng hồn khiếp vía nhìn theo, hai người này… hai người này…

Từ xa đã trông thấy dáng vẻ lo lắng của Thục phi, nàng đi qua đi lại trước đại môn, dường như là đang chờ ai đó. Triêu Đài tăng nhanh tốc độ bước đến, tiện tay cởi áo choàng của mình trùm lên người nàng, lôi kéo nàng tiến vào trong cung làm ấm.

“Lộc nhi, làm sao?”

“Ở trong cung đừng gọi bản cung như vậy.” Thục phi căng thẳng kéo tay áo nàng: “Thật sự?”

“Ân, đúng là do Đồ Ngân gây ra.”

“Đáng tiếc lại không thể lôi Mộ Hoan xuống bãi nước bẩn này.”

“Đừng gấp, kế hoạch đang diễn ra đúng theo dự tính, sớm muộn gì phượng ấn cũng thuộc về nàng.” Triêu Đài nhẹ nhàng dìu Thục phi ngồi xuống tọa ỷ, mềm nhẹ hỏi: “Ban nãy đứng ngoài trời hẳn rất lạnh đi? Ta đi lấy nước xoa bóp chân cho nàng.”

“Khoan đã.”

Thục phi kéo cánh tay của Triêu Đài, nom nóp lo lắng nói: “Dã nhi…”

“Dã nhi làm sao? Lẽ nào lại bệnh rồi?”

“Ân…” Thục phi thoáng run rẩy, yếu ớt mở miệng: “Nhũ nương nói Dã nhi bệnh rất nặng, còn đang hôn mê…”

“Ta đi tìm oa oa.”

“Đừng đi!”

“Làm sao?” Triêu Đài vừa hoảng hốt vừa gấp gáp thúc giục: “Ta đi thăm oa oa không được sao?”

“Ngươi đi như vậy không an toàn, để người khác phát hiện thân phận của Dã nhi lại còn nguy hiểm hơn.” Thục phi nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng mở miệng: “Vài hôm nữa, ta lấy danh nghĩa tế bái đi một chuyến, chúng ta thăm Dã nhi.”

“Lòng ta không yên, ta sợ chờ không nổi.”

“Nàng là oa oa của ngươi cũng oa oa của ta, chúng ta tuy lo lắng nhưng cũng phải nghĩ cho an nguy của nàng!”

Chỉ cần là chuyện liên quan đến oa oa, Triêu Đài liền trở nên mất bình tĩnh.

Từ khi được bán vào Hầu phủ, Triêu Đài đã được đưa đến hầu hạ đại tiểu thư Đa Linh Nhĩ Lộc, cũng chính Thục phi hiện tại. Tuy thân phận bất đồng, đại tiểu thư chưa từng bạc đãi qua nàng, thậm chí còn lén lấy đồ ăn ngon cho nàng. Cứ như vậy trưởng thành, từ lúc nào đã thích mất đại tiểu thư, từng bước tính kế giúp đối phương an toàn sống tại Hầu phủ.

Vui mừng nhất chính là Đa Linh Nhĩ Lộc chấp nhận sinh oa cho nàng, sau đó thì đưa oa oa về quê nhà của nàng cho một nhũ nương chiếu cố. Bây giờ oa oa gặp chuyện, nàng không thể không lo lắng, quan trọng nhất oa oa là cốt nhục của nàng và đại tiểu thư.

“Triêu Đài, đừng gấp…” Thục phi mím mím môi, giọng nói thoáng run rẩy: “Ta nghĩ oa oa nhất định không vấn đề, chỉ là do trời lạnh nên mới cảm nhiễm phong hàn.”

“Cầu thần linh phù hộ.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16