Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 229

458 0 2 0

Đám hắc y nhân lập tức chuyển hướng đuổi theo, Uyển Nhược đưa tay của hoàng quý phi cho Ân Ly dìu, bản thân ở lại cùng thủ vệ cản đường.

“Mau đi! Nhanh lên!!”

Mộ Hoan ôm chặt tiểu phúc, cố chạy thật nhanh, nhưng với tình trạng hiện tại nàng không cách nào chạy được. Rất nhanh đám hắc y nhân đã đuổi sát bên cạnh, Ân Ly ở phía trước ra sức kéo nàng, đôi chân giấu trong giày bó đau đớn không khác gì gãy xương.

“Nương nương nhanh lên!”

“Không được.”

Mộ Hoan vội vung tay túm lấy Ân Ly, đẩy nàng ngã lăn xuống dốc, còn bản thân thì nhanh chóng chạy. Chỉ có như vậy Ân Ly mới thoát được, bằng không cả hai cùng chạy nhất định sẽ bị bắt cả đôi.

Ân Ly còn chưa kịp hét một tiếng đầu đã va vào gốc cây ngất xỉu, mơ hồ chỉ thấy bóng lưng của hoàng quý phi càng ngày càng xa.

Quay đầu nhìn đoàn hắc y nhân đang đuổi tới, Mộ Hoan mím chặt môi, tiếp tục ôm tiểu phúc chạy một đoạn. Nhưng chẳng mấy chốc đám hắc y nhân đã đuổi tới, đem nàng vây kín kẽ, lăm lăm đao kiến hướng về phía nàng.

“Là ai!?” Mộ Hoan cố bình tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ: “Ai sai phái các ngươi đến ám sát hoàng quý phi đương triều?”

“Ngươi sắp chết, cho ngươi biết cũng được, là Tường tần sai phái bọn ta.”

“Hóa ra… tin tức hoàng thượng hồi Tề Châu là giả sao?”

“Hoàng đế chết rồi.” Tên thủ lĩnh lớn tiếng trả lời nàng: “Hoàng đế bị lãnh chúa Xà tộc đánh bại rồi, sớm muộn Ngạn Huyền đại lục địa cũng đổi chủ.”

“Những kẻ đồn đãi sau lưng hoàng đế bản cung thấy không ít, đừng nghĩ mấy lời này có thể lừa được.”

“Phí lời làm gì? Mau giết ả rồi đi lãnh thưởng!!”

Mộ Hoan gian nan né tránh một đòn đánh tới, tiếp tục lách người bỏ chạy. Vốn dĩ bọn chúng cố tình dẫn dụ nàng vào bẫy nên đưa đến con đường không có nhà cửa, xung quanh không phải cây cối cũng là con dốc cao.

Cánh tay đột ngột bị nắm lấy, Mộ Hoan dùng sức hất mạnh ra, trừng trừng mắt mà quát một tiếng.

“Bản cung có chết cũng không chết trong tay Đồ Ngân!”

Dứt câu liền ôm bụng ngã xuống con dốc lớn không thấy điểm dừng, thân ảnh dần dần tan biến trong sương mờ. Đám thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cũng không đuổi theo nữa, nhanh chóng rút quân về báo cáo tình hình.

 

 

“Ngươi thua rồi.”

Mũi kiếm nhuốm máu nhỏ thành giọt rơi xuống đất, cây cỏ phủ tuyết giờ lại nhuộm thêm sắc đỏ, phi thường quỷ dị. Hồng phát nữ tử ôm chặt vết thương vẫn đang chảy máu, cười lộ ra răng nanh dài bất thường, hai mắt đồng dạng hồng sắc sáng chói thẳng tắp nhìn vào nữ nhân trước mặt.

“Quả nhiên là chiến thần của Lang tộc…” Lãnh chúa Xà tộc khụ khụ ho ra một ngụm máu, nhưng trong mắt vẫn không tan ý cười: “Đáng là đối thủ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cao cao tại thượng mở miệng: “Yên bình của Miêu tộc bị ngươi phá hủy, lấy mạng ngươi đền cũng không xứng.”

“Yên bình nhiêu đó đủ rồi, đây là loạn thế tranh chấp, không phải thái bình thịnh trị. Ba mươi năm trước các ngươi thảo phạt Xà tộc chẳng phải cũng ôm mộng bá vương sao?”

“Là tự ngươi chuốc lấy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đẩy kiếm sâu hơn, xuyên qua bả vai ngập ngụa máu: “Trẫm chỉ đang thay trời hành đạo.”

“Ha, ha ha ha! Thay trời hành đạo, đúng là đại đạo lý, chỉ có kẻ thắng mới mở miệng nói được đạo lý này!”

“Ngươi cũng thật có tinh thần.”

“Ngươi giết ta không được.” Lãnh chúa Xà tộc nhìn vết thương, chậm rì rì mở miệng: “Tổn thương sâu thế nào, chỉ cần ngủ đông một giấc, tất cả đều sẽ khôi phục.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không nói hai lời liền rút kiếm chém bay cánh tay của ả.

“Hắc, hắc!!” Đôi mắt đỏ quỷ dị lóe lên, nhìn cánh tay ở một góc nhuộm đầy máu, tiếng cười khàn đục như quỷ gọi hồn: “Sẽ mọc lại, bởi vì ta là dược nhân.”

“Ngươi đánh đổi cũng không ít đâu.”

Lãnh chúa Xà tộc khanh khách cười vang, bàn tay chụp lấy lưỡi kiếm: “Làm một giao dịch đi.”

“Ngươi có tư cách bàn giao dịch là trẫm.”

“Cống nạp, chia lãnh thổ, thứ này quá tầm thường. Ta biết ngươi cần thứ khác, A Ba Đáp Thấu Á Viên, sủng phi của ngươi vì trục thai mà mất khả năng sinh oa oa. May mắn dùng phải thúc thai mới có thể hoài thai lần nữa, nhưng chỉ một lần này thôi, mà đứa nhỏ kia lại là omega. Dù cho ngươi cảm thấy mãn nguyện, nhưng không thay đổi được, omega không có tư cách kế thừa hoàng vị, có đúng không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt, cảnh giác nhìn ả: “Giao dịch thế nào?”

“Tha những người còn sống, cả ta, một trăm năm không động chiến tranh.”

“Ngươi nghĩ đủ năng lực tái chiến?”

“Ngươi đoán thử xem.”

“Một trăm năm chịu quản lý của Lang tộc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lãnh đạm mở miệng: “Cống nạp, chia đất, tất cả đều phải làm.”

“Hảo, thành giao.”

“Thứ ngươi đưa trẫm là gì?”

Lãnh chúa Xà tộc lấy trong ngực áo một viên dược hoàn: “Thứ này lấy từ máu của ta mà chế tạo thành, chắc ngươi cũng biết máu của dược nhân có tác dụng gì nhỉ?”

“Nâng cao thể lực, tái tạo những nơi bị tổn thương?”

“Phải, thế nào? Quá mãn ý?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chau mày, lưu loát thu kiếm lại: “Giết hết những kẻ trong chiến trường, phần còn lại giao cho ngươi tự giải quyết.”

Lãnh chúa Xà tộc bật cười, tựa hồ đoán được A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ làm như vậy: “Ra tay đủ độc.”

“Quá khen.”

Dứt câu liền ném kiếm xuống đất, một mạch đạp lên xác Xà tộc bước qua, mỗi bước đều lưu lại dấu máu đỏ thẫm. Phó lĩnh lập tức khoác áo choàng cho hoàng thượng, mừng rỡ đứng sang một bên huyên thuyên.

“Chúc mừng hoàng thượng!”

“Là nỗ lực của mọi người.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nén đau đớn từ vết thương trên hông, khàn khàn mở miệng: “Đi, hồi kinh.”

“Tuân mệnh!!”

Còn chưa đi được ba bước Tuyền Từ từ đâu thúc ngựa chạy đến, lớn tiếng nói cho mọi người cùng nghe: “Hoàng quý phi di giá đến Tề Châu, hiện không tìm thấy tung tích.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Trong cung đồn đãi hoàng thượng đại thắng đang trên đường đến Tề Châu, hoàng quý phi phái thuộc hạ đi tìm hiểu, hai ngày sau quay lại thì đoàn hộ tống đều đã chết hết, chỉ cứu được nha đầu Ân Ly và Uyển Nhược đang bị thương rất nặng.”

Nháy mắt tất cả huyết sắc trên mặt đều bị rút sạch, A Ba Đáp Thấu Á Viên gấp gáp nhảy lên lưng ngựa.

“Đến Tề Châu!!”

 

 

“Ây da, nương tử, nàng đi chậm một chút đi.”

Trung niên phụ nhân quay đầu lại, nhìn phu quân của mình đang lề mề leo lên dốc, nhịn không được bật cười, chạy xuống đỡ hắn đi lên.

“Phu quân, ta đã nói chàng cứ ở nhà đi, ta tự đi hái măng được mà.”

“Làm sao ta để nàng đi một mình đi?” Vị phu quân so với phụ nhân lớn hơn ít nhất mười tuổi, gương mặt in hằn giấu vết của thời gian: “Hôm qua kéo đến một đám người chạy đến giết chóc, dọa ta sợ muốn chết, để nàng đi ta không an tâm.”

Phụ nhân dìu hắn đi song song, khúc khích cười nói: “Cũng không phải đã an tĩnh rồi sao?”

“Nàng trẻ trung xinh đẹp, đám người đó nhất định sẽ chú ý, cứ để ta đi theo với nàng.”

Phụ nhân cũng không nói gì, chỉ ôm chặt cánh tay của phu quân, cùng hắn từ từ lên núi hái măng. Hai người có duyên gặp gỡ, hắn vốn là một quan viên cáo lão hồi hương, còn nàng là cô nương chốn sơn dã, vì mến mộ tài học của phu quân mà đồng ý gả cho hắn. Không quản tuổi tác càng không quan tâm ánh mắt của người khác, nàng đối hắn chung thủy một lòng còn hắn trước nay chưa từng quan tâm ai ngoài nàng.

Hai người cười cười nói nói vui vẻ, đến con đường mòn vô tình bắt gặp một người đang cố nhoài người về phía trước, dù cả người chi chít vết thương vẫn ôm chặt cái bụng.

“C-Cứu mạng… cứu…”

“Phu quân, có người kêu cứu!!”

Hai người nhìn nhau rồi vội vàng chạy theo con đường mòn, đến bên cạnh một thai phụ đang ôm chặt bụng cầu cứu, gương mặt trắng bệch không còn nửa điểm huyết sắc.

“Cứu… cứu mạng…”

“Phu nhân!?” Phụ nhân vội chạy đến đỡ thai phụ ngồi dậy, vỗ vỗ mặt nàng hai cái, lo lắng hỏi dồn: “Ngươi làm sao thế, phu nhân?”

“Ta bị người khác ám toán, cầu ngươi cứu ta… ta… nhất định báo đáp…”

“Phu nhân không cần nói báo đáp, phu thê chúng ta nhất định giúp ngươi.”

Phụ nhân choàng tay thai phụ qua vai mình, đưa mắt nhìn phu quân cũng đang giúp dìu nàng, nhanh chóng cùng nhau quay trở về nhà. Thai phụ đi mấy bước thì ngất liệm đi, toàn bộ trọng lực đều dồn lên hai người, bước chân càng chậm nhưng rất may mắn là kịp quay về.

Đem thai phụ dìu xuống giường, phu quân thì bận rộn đi nấu nước trà, quay đầu nhìn phụ nhân nói: “Nương tử, ta trông phu nhân này quen mắt quá.”

“Chàng thấy phu nhân ở đâu rồi sao?”

“Lúc còn làm quan hình như đã thấy vài lần.”

Phụ nhân nhìn thai phụ đang mê man, nhịn không được nói: “Nếu khi chàng làm quan trông thấy nhất định là quyền quý cô nương, bất quá phu nhân này là omega loài người a.”

“Quyền quý nhân lại là omega Nhân tộc hiếm có, hình như là Mộ thị tỷ muội. Mộ!? Lẽ nào là hoàng quý phi?!”

Chính phụ nhân cũng bị dọa sợ đứng bật dậy: “Phu quân chàng không được đùa ta!”

“Ta không đùa nàng.” Hắn tiến lại gần giường quan sát một lúc, nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, túm chặt cánh tay của nương tử mà nói: “Đúng là hoàng quý phi, là Mộ thị Mộ Hoan, trước đây từng thấy nàng vào cung vấn an Thái hậu bây giờ là Thái hoàng thái hậu a.”

“Không phải chứ? Hoàng quý phi sao lại lưu lạc đến đây?”

“Ta cũng không quá rõ, nhưng người này nhất định phải cứu, ta đi gọi lang trung, nàng ở đây chiếu cố hoàng quý phi thật tốt!”

“Hảo, chàng đi nhanh về nhanh.”

Lão quan tăng nhanh cước bộ rời khỏi nhà, một mạch chạy đến nhà lang trung réo cửa, rồi lại lôi người trở về nhà của mình. Lang trung chỉ kịp quải chẩn tướng, còn chưa kịp hiểu bệnh tình, trong lòng cảm khái hắn làm lang trung chẳng hề có một phân lượng nào.

Phụ nhân đang vắt khăn lau mồ hôi cho hoàng quý phi, nghe tiếng gọi cửa liền chạy ra mở cho phu quân và lang trung đi vào.

“Tiên sinh ngươi mau xem cho thai phụ này đi.”

Lang trung kéo ghế ngồi xuống, quan sát một hồi mới bắt mạch: “Động thai khí rồi, gọi bà đỡ đến liền đi, nhìn sắc mặt của thai phụ này hẳn sắp sinh rồi.”

“Hả?!”

“Đứng ngây ra làm gì, mau đi!”

Lão quan còn chưa kịp hiểu gì đã bị lang trung đuổi đi, đành chạy tiếp đi tìm bà đỡ. Ở vùng này tìm lang trung thì dễ nhưng tìm bà đỡ thì không khác nào mò kim đáy bể, hắn phải chạy hai con đường, gõ cửa nhà bà đỡ hai khắc thời gian mới mời được người về nhà.

Cùng lúc này Mộ Hoan bị đau đớn giày vò tỉnh lại, hai bên thái dương đọng mồ hôi, bàn tay ghì chặt trên tiểu phúc nén tiếng kêu đau đớn. Bình thường chỉ đau một lần là hết, nhưng cơn đau này kéo dài không ngừng, giống như có thứ gì đó muốn xé rách thân thể nàng để chui ra ngoài.

“Đau… đau quá…”

Lang trung nhìn sàn đan ướt đẫm, lập tức kêu to: “Vỡ ối rồi, bà đỡ đâu sao vẫn chưa tới?”

Phụ nhân cũng gấp gáp không kém, một bên chà mồ hôi một bên nhìn ra cửa. Nếu hoàng quý phi xảy ra mệnh hề gì cả nhà nàng đều khó thoát tội, trong lòng cầu nguyện phu quân mau chóng dẫn bà đỡ trở về.

“Đau…” Mộ Hoan vô thố siết chặt sàn đan, đau đến hai mắt đều hoa lên, cả cơ thể đều run lên bần bật: “Cứu oa oa… cứu oa oa của ta… cầu ngươi…”

“Nương nương ngươi đừng lo, nhất định sẽ cứu được mà.” Phụ nhân nhìn sang lão lang trung giục: “Ngươi mau làm gì đó đi a! Đây là hoàng quý phi đương triều, xảy ra sơ suất gì ai cũng đừng hòng sống!”

“Ây da, các ngươi sao không nói đây là hoàng quý phi? Nhưng ta là lang trung, không phải bà đỡ!”

“Thế ngươi làm giảm đau đớn cho nương nương đi, cứ như vậy ngài sẽ mất sức đó!”

“Ta châm một châm!”

Lang trung vội kéo chẩn tướng lôi ra bao da ngân châm, lấy một cái châm thẳng vào huyệt vị của hoàng quý phi, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đau đớn sinh nở khác biệt đau đớn phổ thông, vô pháp giảm đi thống khổ như xé đôi thân thể.

“Ây da, không được, phải gọi bà đỡ đến mới được!”

“Bà đỡ đến rồi!!” Lão quan nhanh chóng chạy vào, chống tay lên đùi thở hồng hộc: “Đến rồi, mệt chết ta.”

Bà đỡ chưa hiểu gì đã bị phụ nhân lôi đến cạnh giường, giục: “Bà đỡ, ngươi mau giúp nàng, nàng chính là hoàng quý phi đương triều a!”

“Ôi thần linh!” Bà đỡ kêu thảm một tiếng, vội vén váy của hoàng quý phi lên kiểm tra: “Đúng là sắp sinh rồi, nhanh, nước nóng, kéo, khăn sạch, nhanh nhẹn lên!!”

“Hảo, hảo!!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16