Sắc mặt Đồ Ngân có chút kém, buồn bực phát ra giọng mũi một tiếng hừ không lớn.
“Hoàng thượng, thần thiếp nói tất cả đều là sự thật, hoàng quý phi đột nhiên phát điên muốn giết thần thiếp!!” Kích động dùng đầu gối di chuyển đến sát bên cạnh hoàng thượng, bàn tay nhỏ níu chặt tay áo nàng: “Hoàng thượng, oa oa trong bụng thần thiếp chính là cốt nhục của ngài, ngài không thể không quan tâm a.”
Mộ Hoan đưa tay để Ân Ly dìu dựa lưng vào gối hơi mềm, hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng, thuận tay tiếp nhận chuỗi lưu ly an tĩnh niệm kinh chú.
Tầm mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển, nhìn đến Đồ Ngân đang thảm thiết khóc than như nhà có tang sự, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất phiền toái.
“Ngươi sáng nay bị Thái hoàng thái hậu phạt còn không biết tội, nửa đêm chạy đến Phượng Hòa Cung làm phiền hoàng quý phi, bây giờ còn không biết xấu hổ khóc lóc?”
“Thần thiếp thật sự không cố ý làm phiền hoàng quý phi, chỉ là nghe nói Quốc công gia trở về nên mới đến báo hoàng quý phi một tiếng. Nào có ngờ hoàng quý phi đột nhiên phát điên hất đổ bàn tế, còn muốn giết thần thiếp và oa oa, cầu ngài, hoàng thượng, cầu ngài đòi lại cho mẫu tử thần thiếp một cái công đạo!”
“Hoàng quý phi làm việc trước giờ đều có chừng mực, chỉ có ngươi năm lần bảy lượt muốn làm khó nàng!”
Đồ Ngân suy sụp ngã ngồi xuống đất, dùng khăn lụa che miệng thút thít khóc.
Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng thông truyền, Thái hoàng thái hậu nghe tin mẫu tử Đồ Ngân gặp nạn liền xuất hiện, hướng ánh mắt bất mãn cực độ về phía Mộ Hoan. Mà Mộ Hoan cũng chẳng có phản ứng gì, như cũ nằm yên trên giường, dù sao hai chân nàng đã mất cảm giác không thể bước xuống hành lễ.
“Hoàng quý phi hà cớ phải tận diệt mẫu tử Tường phi? Ai gia cho rằng ngươi mấy tháng qua thành tâm hướng về thần linh, buông bỏ tạp niệm, nào ngờ ngươi vẫn chứng nào tật nấy không biết hối cải.”
Mộ Hoan lần chuỗi tràng lưu ly trên tay, đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi mở lên: “Thái hoàng thái hậu trước này công chính, thần thiếp ngưỡng vọng ngài, chỉ có điều sự thật không như những gì Tường phi vừa nói. Bản thân thần thiếp một lòng hướng về thần linh, chuyện hậu cung trước giờ không quản tới, phượng ấn tuy giữ bên người nhưng mục đích chính vẫn là chọn tuyển thị đưa đến cho hoàng thượng nhằm vì A Ba Đáp thị khai chi tán diệp. Thần thiếp làm việc chưa từng cảm thấy hổ thẹn, là Tường phi không chịu buông tha, muốn mạng thần thiếp.”
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Thái hoàng thái hậu, Đồ Ngân lập tức dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh lão phật gia: “Không phải, Thái hoàng thái hậu, ngài đừng nghe những lời hoàng quý phi nói. Ở đây có bao nhiêu cặp mắt, bọn họ đều trông thấy hoàng quý phi tự tay hất ngã bàn tế, cốt muốn hại chết thần thiếp và oa oa.”
“Hất ngã bàn tế?” Ân Ly bất bình đứng lên nói: “Hoàng quý phi mất đi trưởng hoàng thân đau lòng không ngớt, đầu tháng đều phải đốt giấy vàng và quần áo cho trưởng hoàng thân mới cảm thấy an lòng. Cả hoàng cung này có ai không biết tấm lòng thương con của hoàng quý phi, mà bây giờ Tường phi lại ác độc đến mức vu cáo hoàng quý phi hất ngã bàn tế của trưởng hoàng thân, ngài liệu có lương tâm hay không?”
“N-Ngươi… không phải!! Thật sự là hoàng quý phi tự tay hất bàn tế của trưởng hoàng thân!!”
“Câm miệng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên lần đầu ở trước mặt đông người nổi cơn thịnh nộ với Tường phi: “Ngươi năm lần bảy lượt vu cáo hoàng quý phi, sỉ nhục trưởng hoàng thân, không tiếc hất ngã bàn tế còn mở miệng nói dối bao che tội trạng. Trẫm cho rằng ngươi sáng nay bị Thái hoàng thái hậu khiển trách sẽ thu liễm, thật không ngờ ngươi vừa hại chết một mạng người lại muốn hãm hại đến đương triều hoàng quý phi!”
“Thần thiếp không có! Thật sự là hoàng quý phi tự tay hất ngã bàn tế, muốn đổ tội lên đầu thần thiếp!!” Đồ Ngân hoảng loạn túm lấy tay áo của Thái hoàng thái hậu: “Thái hoàng thái hậu, khi đó có rất nhiều người chứng kiến, ngài không tin có thể hỏi Tiểu Thúy!”
Tiểu Thúy gật đầu liên tục hai cái, khẩn khoản mở miệng: “Là hoàng quý phi tự tay hất ngã bàn tế muốn vu oan giá họa cho Tường phi nương nương.”
“Tiểu Thúy là người của Tường phi, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Tường phi rồi.” Ân Ly nhìn đến hoàng quý phi, hai mắt ân ẩn lệ: “Tội nghiệp cho hoàng quý phi, một lòng thương con muốn đốt chút ít giấy vàng nào ngờ Tường phi lại đến gây hấn còn nhục mạ hoàng quý phi, phỉ báng trưởng hoàng thân.”
“Không phải như vậy!!”
Mộ Hoan khoát tay ngăn cản Ân Ly tiếp tục mở miệng nói, ngón tay vuốt ve trên hạt lưu ly phản quang dưới ánh nến điêu linh: “Bản cung mệnh khổ, bảo trụ không được trưởng hoàng thân chính là tội, có chết cũng không tiếc. Nếu Tường phi cứ một mực khẳng định đây là lỗi của bản cung, bản cung cũng chẳng biện minh, với người còn nửa hơi thở như bản cung sống chết có gì khác biệt.”
Trên mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên giấu không được lo lắng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng: “Nam Cung thái y nhất định giúp nàng điều dưỡng hảo, trẫm…”
Lời còn chưa nói bàn tay đang nắm lại rút trở về, để lại một bầu trời trống rỗng u ám. A Ba Đáp Thấu Á Viên sắc mặt thoáng trầm xuống, nén xuống đau đớn mà tiếp lời.
“Trẫm sẽ điều tra chuyện này, trả hoàng quý phi một cái công đạo.”
Thái hoàng thái hậu duy trì trầm mặc, tiếp xúc hoàng quý phi nhiều năm lão phật gia cũng hiểu được ít nhiều, nàng vốn là người trọng tình cảm không thể nào tự tay hất ngã bàn tế của oa oa. Mà Tường phi là người hiếu thắng, thường xuyên gây hấn với người của Phượng Hòa Cung, khẳng định đã không tiếc công lôi kéo hoàng quý phi xuống vũng bùn.
Mười phần thì chín phần là do Tường phi tự mình gây họa rồi đổ lên người hoàng quý phi.
“Được rồi, chuyện này không cần điều tra nữa, coi như sơ suất của Phượng Hòa Cung mà dẫn đến hỏa hoạn đi. Từ nay về sau hoàng quý phi cũng đừng đốt giấy vàng nữa, tránh sự cố này xảy ra ảnh hưởng hòa khí.”
Nghe Thái hoàng thái hậu nói xong, Ân Ly bất bình muốn lên tiếng thì cổ tay đã bị hoàng quý phi nắm chặt, ngăn cản nàng xuất khẩu cuồng ngạo rước họa vào thân. Đồ Ngân đang quỳ trên đất cũng nhịn không được mỉm cười, hướng mắt nhìn về phía Mộ Hoan khiêu khích.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn mày, đột nhiên mở miệng: “Thái hoàng thái hậu xử lý e rằng không thỏa, chuyện này cứ giao cho trẫm, ngài trở về Trường Thọ Cung trước đi.”
Thái hoàng thái hậu chống long trượng, thẳng tắp nhìn về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Hoàng thượng lẽ nào có bất mãn với cách xử lý này của ai gia.”
“Phải, trẫm không hài lòng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chống một tay lên đùi, tầm mắt giao với Thái hoàng thái hậu: “Bản thân Tường phi dựa vào bụng lớn cả ngày đi gây họa, vài ngày trước đã lấy mất một mạng tuyển thị, hôm nay lại gây họa đốt cháy Phượng Hòa Cung. Trẫm cảm thấy như vậy sớm muốn gì mạng trẫm cũng bị ả đoạt đi, Thái hoàng thái hậu muốn nhân từ cũng phải nhìn người mà nhân từ.”
“Hoàng thượng, trong bụng của Tường phi là cốt nhục của ngài, không nhìn mặt mẫu cũng phải nhận mặt tử.”
“Trẫm đã nói, Tường phi tội lớn khó tha, Thái hoàng thái hậu muốn nhân từ có thể đến Thần Điện một chuyến.”
Nghe ra ý chống đối của hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu giận dữ nện mạnh gậy xuống sàn: “Hoàng thượng, tương lai A Ba Đáp thị không thể không có người kế thừa, đừng vì một nữ nhân mà hủy hoại cơ nghiệp của tổ tông!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thản nhiên đứng dậy, lạnh lẽo mở miệng: “Lôi Tường phi xuống đánh hai mươi roi, hạ xuống thành Tường tần.”
“Hoàng thượng!”
“Người đâu, đưa Thái hoàng thái hậu hồi Trường Thọ Cung.”
“Các ngươi đừng động vào bản cung!!” Đồ Ngân hoảng trương túm lấy ống chân của A Ba Đáp Thấu Á Viên, run rẩy khóc không thành tiếng: “Hoàng thượng, ngài không thể tuyệt tình như vậy! Trong bụng thần thiếp là cốt nhục của ngài a, là hoàng thân của A Ba Đáp thị a!!”
“Lôi xuống.”
Thái giám lập tức bước lên túm lấy hai vai của Tường tần lôi ra ngoài, cách rất xa vẫn nghe tiếng ả gào thét không ngừng. A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng yên như một pho tượng, một lúc sau mới dời mắt nhìn đến Mộ Hoan, quả nhiên nhận lấy chỉ có lạnh nhạt của kiều hương.
“Nàng nghỉ ngơi, trẫm có việc, thời gian tới không cần đưa tuyển thị đến.”
Mộ Hoan duy trì trầm mặc, nhắm mắt tĩnh thần niệm kinh chú.
Nhận ra ý đuổi người, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không mặt dày lưu lại, nhanh chóng xoay người rời khỏi Phượng Hòa Cung.
Đợi khi người đi hết Uyển Nhược mới từ trong hoa viên chạy vào, hướng Mộ Hoan thông báo: “Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, cũng may nương nương sớm báo, trên bàn tế toàn bộ đều là hoa quả không ảnh hưởng đến phúc khí của hoàng thân.”
Mộ Hoan chậm rãi mở mắt: “Hôm nay Đồ thị bị Thái hoàng thái hậu phạt quỳ ảnh hưởng cực lớn đến uy nghiêm nhất định sẽ tìm đến bản cung gây hấn để lấy lại thể diện. Lần này bản cung khiến Đồ thị chịu phạt ở Phượng Hòa Cung, sau này đám phi tần cũng sẽ dè chừng mà tránh được ồn ào.”
“Nương nương cao minh.” Ân Ly di chuyển từ đầu giường sang ngồi bên cạnh mép giường hoàng quý phi: “Nô tỳ còn chưa kịp ứng phó thế nào thì nương nương đã nhanh chóng hất ngã bàn lễ, có như vậy Đồ thị mới không cách nào phản kháng được nữa.”
“Nghĩ đấu cùng bản cung, Đồ thị vẫn chưa đủ năng lực đâu.” Mộ Hoan đưa tay cho Ân Ly dìu xuống giường, đảo mắt nhìn một lượt Phượng Hòa Cung: “Thời gian qua bản cung cẩn tuân lệnh cấm túc, an phận thủ thường khác biệt với Đồ Ngân chạy khắp nơi gây họa. Bây giờ xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi nhất cũng chỉ có Đồ thị, chúng ta bắt đầu từ bây giờ hành động là thích hợp.”
Uyển Nhược nhìn ra ngoài một chốc, khom lưng thì thầm vào tai Mộ Hoan: “Phía Thục phi lại đi đến Tề Châu, so với lần trước còn gấp gáp hơn, đến giờ vẫn chưa hồi cung.”
“Đã cho người theo dõi chưa?”
“Đi đến sườn núi thì mất dấu, có thể đã trốn trong một ngôi nhà nào gần đó.”
Mộ Hoan thoáng chau mày, trầm tư nghĩ ngợi rồi nói: “Còn động tĩnh khác không?”
“Chỉ thấy thời gian gần đây Tường tần tích cực lôi kéo người của Nam Cung thị, nghe nói là muốn tìm một đóa bách tuế liên.”
“Bách tuế liên… Tề Châu…”
Cố gắng đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, cảm thấy vẫn bị thiếu một mắc xích, càng nghĩ càng khó lòng thông suốt.
“Bao vây ngọn núi đó, tích cực điều tra hạn chế trực tiếp đối kháng tránh đả thảo kinh xà.” Mộ Hoan đặt chuỗi lưu ly lên bàn, mắt dán chặt vào tấm gương đồng trước mặt: “Tiếp theo đó nên làm những việc cần làm rồi.”
Ân Ly cảm thấy có chút bất an, nhưng bắt gặp ánh mắt oán hận kia của hoàng quý phi, nàng cũng chẳng dám thốt ra nửa lời. Cái chết của trưởng hoàng thân giống như dao bén ngày ngày cứa từng nhát lên người hoàng quý phi, làm sao có thể nói buông là buông được.
Hiện tại hoàng quý phi giống như ma quỷ, khác hoàn toàn dáng vẻ thành tâm hướng về thần linh. Trong lòng là tâm ma khó lòng gột rửa, chỉ khi nào báo được thù mới có thể thanh thản.
…
“Dã nhi! Dã nhi!!”
Triêu Đài kích động túm lấy lão lang trung bên cạnh: “Oa oa của ta làm sao hả? Tại sao liên tục phát sốt như vậy?”
Lão lang trung không hoảng sợ trái lại còn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta nói rồi, mao bệnh cũ của tiểu thư chỉ có thể dùng bách tuế liên mới trị được, hiện tại không có bách tuế liên muốn cứu cũng không thể.”
“Nhìn nương, Dã nhi.” Thục phi run rẩy chạm tay vào mặt nhỏ của oa oa, hai mắt khóc đến sưng đỏ lên: “Đừng dọa nương, Dã nhi, nương nhất định sẽ cố gắng thường xuyên đến thăm ngươi mà.”
Tiểu Dã nhi vẫn ngủ rất say, nói đúng hơn là hôn mê sâu, ngoài nói mớ gọi nương ra thì chẳng có phản ứng nào với lời của Thục phi. Nhìn thấy dáng vẻ này của oa oa, người làm mẫu thân sao có thể không đau lòng, ôm chằm lấy thân thể nhỏ mà khóc hô một trận.
“Không còn biện pháp khác sao?”
“Chỉ có thể kéo dài thêm một tháng.” Lão lang trung nhìn sang thân thể nho nhỏ kia, chậm rãi vuốt chòm râu bạc: “Nhân sâm gì đó quý giá đều nên cho dùng, bảo trụ thân thể không bị tổn hại, còn lại vẫn phải dựa vào bách tuế liên.”
Vô thức siết chặt hai bàn tay, Triêu Đài di chuyển đến bên cạnh Thục phi, ôm lấy hai vai nàng: “Dã nhi nhất định sống tốt, không có vấn đề gì đâu.”
“Triêu Đài, oa oa nàng… ta thật sự rất đau lòng…” Nắm lấy bàn tay nhỏ xíu lạnh ngắt nhẹ nhàng áp lên gò má mình: “Nàng là do ta hoài thai khổ sở mười tháng mới sinh ra được, nàng có mệnh hệ gì ta sống không nổi.”
“Sẽ không, Dã nhi cát nhân thiên tướng sẽ bình an khỏe mạnh trưởng thành.”
“Bách tuế liên, phía Đồ Ngân đã có tin tức gì chưa? Lẽ nào ả định nuốt lời hay sao?”
Ánh mắt Triêu Đài thoáng sầm xuống, lạnh nhạt mở miệng: “Ả dám nuốt lời, ta liền lôi ả xuống khiến ả vạn kiếp bất phục.”
Thục phi run rẩy nắm lấy bàn tay của nàng: “Triêu Đài, cứu lấy Dã nhi.”
“Tất nhiên, Dã nhi cũng là cốt nhục của ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện gì được.” Nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên mặt Thục phi: “Lộc nhi, đừng khóc, lúc này nàng phải kiên cường lên.”
“Hảo, hảo, nhất định sẽ cứu được Dã nhi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)