Đúng giờ phi tần đều có mặt đông đủ ở Phượng Hòa Cung, ai nấy mặt đầy xuân phong bàn tán sôi nổi, xem địa phương của hoàng quý phi như chốn không người.
“Thật không ngờ hoàng quý phi bệnh tình nghiêm trọng như vậy vẫn có thể khang phục.”
“Có gì đáng ngưỡng mộ? Chẳng phải cũng mất oa oa sao?”
“Hoàng quý phi chỉ là hữu danh vô thực, nghe bảo ả cả đời không thể sinh được oa oa, hoàng thượng vì niệm tình cũ mới lưu lại trong cung thôi. Các ngươi xem, hơn tháng ròng hoàng thượng không hề ghé đến Phượng Hòa Cung, nhất định đã chán ghét ả rồi, sớm muộn hậu cung chủ vị cũng sẽ đổi người.”
“Ngươi nói không sai, hiện tại người có phúc khí nhất chính là Tường cơ, tốt nhất đừng đắc tội nàng.”
Phi tần bàn luận vô cùng sôi nổi mà không phát hiện Mộ Hoan đã đi ra, cũng không buồn đánh gãy lời, chậm rãi ngồi xuống phượng ỷ. Có một cung nô trông thấy, vội vàng lay chủ tử đang nói hăng say, xung quanh lập tức biến trở về yên lặng.
“Các muội muội sao không nói tiếp?” Mộ Hoan gác tay lên tay vịn ghế, quét mắt nhìn một lượt các nàng: “Bản cung còn đang muốn nghe một chút chuyện bát quái.”
“Hoàng quý phi nặng lời rồi, chúng muội muội chỉ nói đùa vài câu giải khuây thôi.”
“Thế thì tiếc quá, bản cung trong lòng hiếu kỳ, muốn biết hậu cung về sau đổi chủ thế nào. Hiện tại hậu cung không có hoàng hậu, bản thân hoàng thượng chưa có tử tôn kế thừa, ai có thể khai chi tán diệp cho A Ba Đáp thị chính là phần phúc.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn chỗ trống bên dưới, nhàn nhạt hỏi khẽ: “Tường cơ không đến sao?”
“Tường cơ đang hoài long tự nên cảm thấy mệt mỏi không đến.”
“Nếu đã như vậy, Ân Ly, ngươi đến Tư Nguyệt Thất thỉnh người đến.” Ánh mắt Mộ Hoan trầm xuống một đoạn nhưng môi vẫn giữ nguyên ý cười: “Tường cơ nên phải có mặt, bản cung có chuyện cần nói.”
“Vâng.”
Ân Ly gọi theo hai cung nô cùng mình đến Tư Nguyệt Thất, mất nửa canh giờ mới thỉnh được đại thần linh Tường cơ Đồ Ngân đến Phượng Hòa Cung. Đồ Ngân chỉ mới hoài thai một tháng hơn, tiểu phúc hãy còn bằng phẳng nhưng cứ đi vài ba bước lại vuốt tiểu phúc một lần, dùng ánh mắt khiêu khích hướng về phía Mộ Hoan.
Mà Mộ Hoan nửa điểm phản ứng cũng không có, chậm rãi nói tiếp: “Dìu Tường cơ ngồi xuống ghế đi.”
“Đừng chạm vào ta.” Đồ Ngân phất phất tay áo, vén váy ngồi xuống: “Bàn tay dơ bẩn của các ngươi cũng nghĩ chạm vào người ta?”
“Ngươi!?”
“Ân Ly, về đây.”
Ân Ly đè nén tức giận, xoay người đi ra sau lưng hoàng quý phi.
Mộ Hoan đánh giá Đồ Ngân một lượt: “Quả nhiên sắc mặt hồng hào, thành chủ tử rồi cũng khác lúc bưng chậu nước hầu hạ bản cung rửa chân.”
Sắc mặt Đồ Ngân biến đổi, cười lạnh hai tiếng: “Thần thiếp may mắn thụ phúc, hoài được long chủng, tất nhiên phải thay đổi rồi a. Đây chính là trưởng tử của hoàng thượng, phi thường tôn quý, thần thiếp nào dám sơ suất?”
“Ngươi nói cũng có đạo lý, nếu đã mang oa oa cao quý tất phẩm phải cao hơn một bậc. Bất quá ngươi lại không hiểu lễ tiết, tất cả phi tần phẩm cao đều đến bái phỏng, chỉ có ngươi là vịn đủ lý do để không đến.” Mộ Hoan nheo nheo mắt, dùng sức siết lấy tay vịn ghế: “Bản cung phế bỏ phẩm vị của ngươi, hạ xuống thường tại, ban cho chữ ‘Tường’. Hoàng thượng ban cho ngươi chữ ‘Tường’ này là mong mẫu tử ngươi cát tường bình an, vì vậy đừng khiến hoàng thượng thất vọng.”
“Thần thiếp hoài long tự, chậm trễ thỉnh an thì có gì sai? Nương nương rõ ràng là bức người quá đáng!!”
“Bản cung trước giờ làm việc đều theo quy tắc, ngươi không phục thì gọi hoàng thượng đến.”
Đồ Ngân hít liền mấy ngụm lãnh khí, từ sau sự việc kia hoàng thượng chưa bao giờ đặt chân đến Tư Nguyệt Thất, nếu bây giờ kinh động thánh giá chưa chắc đã là chuyện tốt. Cuối cùng vẫn chọn cắn răng lĩnh mệnh, móng tay bén nhọn bấm sâu vào lòng bàn tay xuất huyết.
“Tường Thường tại chưa vội.” Mộ Hoan khoác khoác tay, mỉm cười nói tiếp: “Thưởng phạt phải phân minh, hôm nay ngươi làm sai bản cung không thể không phạt. Vì vậy, Ân Ly, ngươi đến vả miệng Tường thường tại hai mươi cái làm gương cho chúng phi tần.”
Ân Ly hai mắt rực sáng, hoan hỉ nhận mệnh, cùng ma ma chạy xuống chế trụ Đồ Ngân.
“Hoàng quý phi, ngươi không được đánh ta!!” Đồ Ngân không dám giãy dụa quá mạnh, trừng trừng mắt nói: “Ta đang hoài long tự, nếu long tự có vấn đề gì, ngươi tránh không khỏi can hệ.”
Mộ Hoan mắt cũng chẳng buồn chớp, lạnh nhạt mở miệng: “Đánh, đánh không đủ các ngươi sẽ chịu thay ả.”
“Vâng!!”
Ân Ly lấy lại tinh thần, hạ thủ vô tình đánh một cái lên mặt của Đồ Ngân lưu lại dấu tay đỏ ửng. Liên tục không ngừng, đánh đến mặt Đồ Ngân sưng to như đầu heo, khóe môi ứa máu đỏ chói mắt.
Cung phi không dám nhìn thẳng, tâm lạnh nửa đoạn.
Đánh xong, Ân Ly nhanh chóng lui ra sau lưng Mộ Hoan, đắc ý nhìn Đồ Ngân suy sụp ngã xuống sàn Phượng Hòa Cung.
“Đánh cũng đánh rồi, đến lúc thưởng đại công của Tường Thường tại.”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn Uyển Nhược, nàng hiểu ý bưng những hộp gấm đẹp đẽ đến trước mặt Đồ Ngân.
“Đây đều là lễ vật hoàng thượng từng ban thưởng cho bản cung, nay bản cung tặng hết cho ngươi coi như làm quà mừng.”
Đồ Ngân ngẩng đầu lên, hận đến muốn giết chết Mộ Hoan, ả rõ ràng cố tình sỉ nhục nàng trước mặt mọi người.
“Tường Thường tại không muốn nhận?”
Nén nhịn đau đớn trên mặt, Đồ Ngân run rẩy với tay chạm vào hộp gấm rồi lập tức thu tay lại, ánh mắt tràn ngập oán hận vẫn dán chặt trên người nữ nhân khốn kiếp kia.
“Hảo liễu, Tường Thường tại đã nhận bản cung cũng thấy yên lòng.” Mộ Hoan đưa tay cho Ân Ly dìu đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Đồ Ngân: “Các ngươi đưa thường tại hồi thất đi, bản cung cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Phi tần nhanh chóng đứng dậy, run rẩy chấp tay bái lạy: “Cung tống hoàng quý phi nương nương.”
--------------------------------
“Hoàng thượng, hoàng quý phi hôm nay đã công khai cho người vả mặt Tường Thường tại, chuyện này nên giải quyết thế nào mới thỏa?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dừng động tác tay, mờ mịt nhìn ánh đèn lưu ly bên cạnh. Thế gian này người hiểu rõ Mộ Hoan cũng chỉ có duy nhất một mình nàng, hành động hôm nay sớm đã đoán trước được.
“Hoàng quý phi là chủ hậu cung, nàng xử lý thế nào đều tùy ý, sau này không cần báo.”
“Nhưng mà Tường Thường tại đang hoài long tự, hoàng quý phi làm như vậy e rằng không thỏa.” A Phúc có chút ái ngại mở miệng khuyên nhủ: “Hay là hoàng thượng sắc phong cho Thường tại, tránh để Thường tại cảm thấy ủy khuất.”
“Hoàng quý phi giáng phẩm của Đồ thị tất có nguyên do, trẫm đã nói sẽ không xử lý chuyện này.”
A Phúc bất đắc dĩ thở dài: “Hoàng thượng, chuyện này ngài không có sai, là hoàng quý phi hiểu lầm, ngài hà tất phải khổ sở thế này?”
“Trẫm không sai?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, cười tự mỉa bản thân: “Trẫm khiến hoàng quý phi khổ sở sống không bằng chết, khiến oa oa chưa sinh đã tử, đây không phải là trẫm sai sao? Dù trẫm không cố tình nhưng chính trẫm đã đẩy hoàng quý phi vào con đường này, hiện tại chỉ có thể lặng lẽ mà bù đắp lại cho nàng.”
“Hoàng thượng lẽ nào không định giải thích?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng trầm mặc, lắc lắc đầu: “Chưa phải lúc.”
A Phúc trút một tiếng thở dài, khom người cầm lấy tấu chương đã phê duyệt: “Hoàng quý phi đã xuất thủ nhất định sẽ không chừa đường sống, hoàng thượng, nếu ngài không sớm áp chế sợ rằng ngài cũng sẽ liên lụy. Nô tài biết ngài đối với hoàng quý phi tình cảm thâm sâu, nhưng chuyện liên quan đến hoàng tự, nô tài to gan lớn mật thỉnh xin hoàng thượng bảo trụ oa oa trong bụng của Tường Thường tại.”
Đợi mãi cũng không nghe được câu trả lời, hoàng thượng như cũ phớt lờ lời nói của hắn, chuyên chú xem tấu chương trên tay mình. Bản thân A Phúc minh bạch, tuy hoàng quý phi chưa từng công khai oán trách hoàng thượng, nhưng trong lòng hoàng thượng vạn phần tự trách. Mỗi đêm đều đến trước tượng thần ngồi ngẩn người, dùng thiện đều sẽ chuẩn bị một phần đặt ở đối diện, dáng vẻ vô vàn cô độc mà không ai có thể hiểu thấu.
Hôm nay hoàng quý phi thương tâm, hoàng thượng cũng chẳng thoải mái bao nhiêu.
“Hoàng thượng nên nghỉ ngơi thôi.” A Phúc đưa mắt nhìn sắc trời, khe khẽ trút tiếng thở dài: “Ngài thức liên tục hai đêm rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn như cũ yên lặng, động tác cầm bút dứt khoát, lưu loát hồi đáp tấu chương của bá quan.
“A Phúc công công đúng là tận trung.”
Nghe tiếng nói, A Ba Đáp Thấu Á Viên là người đầu tiên nhìn lên, vừa vặn trông thấy Mộ Hoan tiến vào. Trên người mặc sắc phục hoàng quý phi, dáng vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn không có nửa điểm khác biệt so với trước đây. Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt kia của Mộ Hoan đã hoàn toàn biến đổi, đã chẳng còn nhu tình như thủy mà là hàn băng cô lãnh.
A Ba Đáp Thấu Á Viên không có nửa điểm phản ứng, chăm chú nhìn theo Mộ Hoan, hốc mắt vô thức xót cay lại nói chẳng nên lời.
“Hoàng thượng, trời đã khuya, nghe nói ngài vẫn chưa dùng thiện, thần thiếp tự đôn một nồi canh gà mang đến cho ngài.”
Đưa mắt nhìn Ân Ly, nàng hiểu ý nhanh chóng mang thố canh gà đưa cho A Phúc. Việc đầu tiên A Phúc làm vẫn là dùng ngân châm thử độc, bất qua hoàng thượng lại khoát tay ngăn cản hắn.
“Múc ra.”
“Hoàng thượng?”
“Nhanh lên.”
A Phúc bất tri bất giác cảm thấy sợ hãi, đưa mắt nhìn hoàng quý phi ở trước mặt rồi nhìn đến hoàng thượng vẫn duy trì bộ dáng diện vô biểu tình. Nhưng ngoài tòng mệnh hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào mới thỏa, đành dùng thìa múc một ít canh ra chén.
Không chút chần chờ tiếp nhận chén canh gà, A Ba Đáp Thấu Á Viên trực tiếp uống hết, đem chén rỗng đặt lại xuống bàn.
“Hoàng quý phi tự tay vì trẫm chuẩn bị?”
“Ân, tự tay chuẩn bị.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo khóe môi, điệu cười ôn nhu xen lẫn bi ai: “Hoàng quý phi thật sự có lòng.”
Mộ Hoan không phải kẻ ngốc mà nhìn không thấu, dời mắt nhìn đến A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng xử lý công vụ, xin phép cáo từ.”
Đưa tay cho Ân Ly dìu ly khai Dưỡng Tâm Điện, hoàn toàn không buồn quay đầu.
A Phúc cảm thấy hoàng quý phi có điểm kỳ quái nhưng chẳng biết kỳ quái ở đâu, đột nhiên nửa đêm chạy đến mang canh, còn cố tình tự mình đôn. Đương miên man suy nghĩ đột nhiên hoàng thượng đang thẳng lưng ngồi phê tấu chương đột nhiên gục xuống bàn nôn ra một ngụm máu.
“Hoàng thượng!! Truyền thái y! Mau truyền thái y a!!!”
Đi chưa bao xa, nghe được động tĩnh trong Dưỡng Tâm Điện, Mộ Hoan bất tri bất giác kéo khóe môi mỉm cười.
Nam Cung Lộng Nguyệt rất nhanh đã xuất hiện, chạy thẳng vào trong Dưỡng Tâm Điện, đầu tiên là bắt mạch chẩn đoán tình trạng bệnh. Quan sát sắc mặt nhợt nhạt của hoàng thượng, ánh mắt rơi trên cái chén rỗng, trên đường đến đây hắn thấy nghi trượng của hoàng quý phi, xem chừng thật sự là do hoàng quý phi động thủ.
“Nam Cung thái y, hoàng thượng rốt cuộc bị làm sao?”
Sắc mặt Nam Cung Lộng Nguyệt lập tức biến xấu: “Hoàng đằng*.” (Ở Việt Nam gọi là lá ngón.)
“Hoàng thượng, chuyện này…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh nhạt mở miệng: “Là do trẫm sơ suất dùng trúng hoàng đằng, chuyện hôm nay không được truyền lung tung ra ngoài.”
“Nhưng hoàng quý phi cố tình hãm hại ngài! Hoàng thượng, nếu ngài thật sự nhượng bộ, hoàng quý phi sẽ lấy đến mạng của ngài, thỉnh hoàng thượng tam tư suy xét.”
“Trẫm đã nói là sơ suất của trẫm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn A Phúc, khàn khàn mở miệng: “Ngươi nghe không hiểu?”
A Phúc chán nản thả lỏng hai vai, bất đắc dĩ chấp tay: “Nô tài minh bạch.”
Nam Cung Lộng Nguyệt cũng không quản chuyện ân oán giữa hoàng thượng và hoàng quý phi, chuyên tâm giúp hoàng thượng bài độc tố ra khỏi cơ thể. Mất hơn hai canh giờ mới giải quyết xong, bên ngoài trời cũng đã hửng sáng, cung nô đi đi lại lại thay nước chẳng biết bao nhiêu lần.
Đem vết thương do hút độc băng kín lại, Nam Cung Lộng Nguyệt châm thêm hai châm an thần cầm máu, sau đó mới mở miệng nói: “Thời gian này hoàng thượng hảo hảo bảo trọng long thể, tàn dư độc tuy đã lấy ra nhưng vẫn nên cản thận. Vi thần sẽ kê thêm vài đơn thuốc giúp bồi bổ khí huyết, còn về phần ngài cũng nên chú ý một chút.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu nhìn nàng, yếu ớt hỏi: “Hoàng quý phi bệnh tình thế nào rồi?”
Động tác tay thoáng khựng lại, Nam Cung Lộng Nguyệt hồ đồ mở miệng: “Hoàng quý phi xuất thủ tàn nhẫn như vậy, hoàng thượng vẫn còn tâm tư này?”
“Trẫm không có lời gì để biện minh, Nam Cung, ngươi hảo hảo giúp trẫm chiếu cố hoàng quý phi. Tính khí nàng thời gian này không tốt, nhất định sẽ bỏ bê phục dược, ngươi nhất định phải tìm biện pháp để nàng dùng hết dược đã kê. Còn về phần ngươi cần gì, trẫm toàn bộ đều đáp ứng, chỉ cần điều dưỡng hảo cho hoàng quý phi.”
Nam Cung Lộng Nguyệt xuất thần một chốc, bất tri bất giác xúc động: “Hoàng thượng, lần này hoàng quý phi ra tay nhẹ nhàng, nhưng về sau chưa thể nói trước điều gì. Chỉ sợ hoàng thượng tiếp tục dung túng thì hoàng quý phi thủ đoạn sẽ càng tàn nhẫn, đến lúc đó e là…”
“Là trẫm nợ hoàng quý phi, nợ nàng vĩnh viễn trả không được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là khung cảnh hoa lê trắng bay ngập trời: “Hoàng quý phi hy sinh cho trẫm không biết bao nhiêu, mà trẫm lại cô phụ nàng… nhiều lúc, trẫm thật sự rất muốn giải thích nhưng bản thân trẫm đã không còn tư cách giải thích điều gì nữa.”
“Hoàng thượng đã nói như thế, vi thần cũng không còn cách nào khác.”
Nghĩ ngợi một lúc, Nam Cung Lộng Nguyệt dứt khoát lấy trong chẩn tướng một chiếc hộp nhỏ đưa về phía hoàng thượng.
“Thứ này vi thần nghĩ hoàng thượng cần dùng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp nhận hộp gỗ, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì?”
“Bách giải dược, giải được hơn trăm loại độc tố. Nam Cung thị mất ba đời mới nghiên cứu ra được, vi thần tài mọn chỉ có thể làm được những việc này, hoàng thượng giữ lấy bên người đến lúc cần thiết thì không thừa.”
“Hoàng quý phi tính cách thế nào trẫm minh bạch, nàng chưa muốn trẫm chết, mà là từ từ giày vò trẫm sống không bằng chết.” Mười ngón tay vô thức siết chặt hộp gỗ: “Nhưng nàng không biết, chỉ một ánh mắt tàn nhẫn của nàng đã đủ giết chết trẫm…”
“Hoàng thượng thỉnh bảo trọng long thể.” Nam Cung Lộng Nguyệt đứng dậy, chấp tay khom lưng bái lạnh: “Về sau, vi thần mong rằng giữa hai người có thể hóa giải khúc mắc. Vi thần xin phép cáo lui.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy ý phất phất tay, ánh mắt vẫn dán chặt trên hộp gỗ, không chút do dự nuốt xuống đan dược.
Nàng phải sống, nhất định phải sống tiếp để trả lại những gì đã nợ…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)