Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 234

607 0 2 0

Chăm sóc oa oa chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhất là một bạch đầu lang mắc mao bệnh, nếu khóc quá to cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy Mộ Hoan lẫn A Ba Đáp Thấu Á Viên thường xuyên túc trực bên nôi nhỏ, phát hiện nha đầu khóc liền nhanh chóng dỗ dành, muốn cái gì lập tức đáp ứng ngay.

Buổi sáng vẫn tốt, nhưng đến đêm sẽ thường xuyên khóc nháo, A Ba Đáp Thấu Á Viên không muốn phiền đến kiều hương nên tự mình đi dỗ nha đầu. Nhiều lúc còn bồng đến Dưỡng Tâm Điện, vừa phê duyệt tấu chương vừa hống oa oa đi ngủ, so với người làm mẫu hậu như Mộ Hoan còn tận lực tận chức hơn.

Cũng không trách được Mộ Hoan, một tháng đầu tiên nàng ở cữ chẳng thể đi quá nhiều, nằm trên giường thì lập tức ngủ quên. Mà nàng lại không cho ma ma chiếu cố, nếu không phải A Ba Đáp Thấu Á Viên thường xuyên đến chăm, sợ là A Ba Đáp Cổ Tây Thiến sớm đã khóc đến chết.

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến biết được mẫu hoàng đặc biệt sủng liền hay lấy nước mắt ra vòi vĩnh, lúc thì vòi mấy món đồ gỗ, có hôm vòi cả ngọc ấn của hoàng đế. Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên đều đáp ứng toàn bộ, cho nha đầu chơi vài ngày, mãi đến khi Mộ Hoan phát hiện trộm lấy trở về mới tạm coi như ổn thỏa.

Nha đầu biết lật, như con địa long mập lật trái lật phải quanh nôi, đem chăn dưới thân nhàu nhĩ thành một đoàn. Bộ dáng có vẻ rất hào hứng với trò chơi mới của mình, móng vuốt chưa mọc ra sức vung vẩy đệm thịt béo, lang nhĩ động mấy cái lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Mộ Hoan đặt mẫu thêu xuống giường, đưa tay đẩy nôi hai cái: “Thiến nhi đừng nháo, ngoan ngoãn nằm xuống nếu không sẽ ngã đau đó.”

“Nha!!” A Ba Đáp Cổ Tây Thiến lại lật người một cái, đệm thịt béo múp vỗ vào cái nôi: “Nha nha!!”

“Không được.” Mộ Hoan điểm ngón tay lên chóp mũi nha đầu, không hài lòng lắc đầu: “Ngươi ra ngoài rất nguy hiểm, nằm ở đây đi, mẫu hoàng một lúc sẽ đến xem ngươi.”

“Nha nha nha!!!”

“Nằm yên, còn nháo nữa sẽ để nhũ nương mang ngươi đi.”

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến có vẻ nghe hiểu, phát ra mấy tiếng kêu kháng nghị, xoay mông về phía Mộ Hoan lắc đuôi lật thêm mấy vòng nữa. Mộ Hoan bất đắc dĩ thở dài, đem nha đầu ôm ngay ngắn lại, kéo chăn lên đắp kín người.

“Ngủ đi, mẫu hậu còn phải thêu cho xong, ngươi ồn ào như vậy mẫu hậu không tập trung được.”

Lần này thì chẳng biết nha đầu có nghe nàng nói gì hay không, nhưng không còn nghe thấy tiếng đập nôi inh ỏi thì Mộ Hoan mới an tâm tiếp tục hoàn thành mẫu thêu.

Qua nửa canh giờ thời gian Ân Ly đột nhiên tiến vào, dẫn theo một người nữa, chính là tiểu công gia A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.

“Tiểu di hảo.”

“Hảo, mau ngồi đi, ngươi đến từ lúc nào vậy?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan phất vạt áo ngồi xuống, quan phục chỉnh tề không có lấy một vết nhăn: “Ta vừa đến thôi, có chút việc mới cố ý đến làm việc.”

“Lẽ nào điều tra được gì rồi?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn Ân Ly phân phó: “Châm cho tiểu công gia một chén trà đi, xem nàng lạnh đến phát run rồi.”

Ân Ly không chỉ châm trà mà còn bê thêm chậu than qua, ở Phượng Hòa Cung không thiếu chính là than lô.

“Tra ra được một chuyện, ta cảm thấy lo lắng mới chạy đến tìm tiểu di một chuyến. Không biết cung nô tên gọi Uyển Nhược kia có ở đây không?”

“Uyển Nhược?” Mộ Hoan thoáng ngây người, nhớ đến gì đó lập tức chau mày: “Ý ngươi Uyển Nhược lòng muôn dạ thú, phản bội bản cung?”

“Gần đây ta thường xuyên bắt gặp Uyển Nhược gặp cung nô Tiểu Thúy của Tư Nguyệt Thất cho nên mới theo dõi nàng. Mặc dù nàng chưa từng xuất thủ, nhưng ta lo lắng nàng sẽ tổn hại tiểu di ngươi và công chúa cho nên mới vội vã đến báo tin.”

“Không thể nào!” Ân Ly lớn tiếng đánh gãy lời tiểu công gia, trên mặt lộ rõ tia bất mãn: “Uyển Nhược tỷ tỷ từng được hoàng hậu nương nương cứu mạng, nàng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy được.”

“Ta làm sao biết được?” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đặt chén trà xuống bàn, một tay gác lên mặt bàn: “Cảnh vật còn thay đổi, con người có thể không thay đổi hay sao?”

Có lẽ bị đuối lý nên Ân Ly chẳng nói được nửa lời, buồn bực chạy ra sau lưng hoàng hậu kéo tay áo nàng hai cái.

“Chuyện gì cũng phải điều tra mới biết được.” Mộ Hoan thoáng nén tiếng thở dài, chậm rì rì mở miệng: “Ân Ly, ngươi đi tìm Uyển Nhược, bản cung muốn hỏi nàng thật rõ.”

“Nương nương…”

“Đi đi.”

Ân Ly ủy khuất bĩu môi, đành nhấc chân đi tìm Uyển Nhược, thậm chí nàng còn chẳng biết đối phương đang ở đâu. Thời gian gần đây đối phương hành tung bất định, tuy là trước đây thường xuyên đi đâu đó nhiều ngày không về, nhưng càng ngày thời gian biến mất càng dài.

 

 

“Uyển Nhược, ngươi thật sự làm bản cung quá thất vọng.”

“Thất vọng?” Uyển Nhược quay đầu lại nhìn, cười khẩy một tiếng: “Là ngươi vô dụng, chẳng phải kế hoạch từ đầu đã tính toán kỹ lưỡng rồi sao? Người làm hỏng cũng chẳng phải là ta, muốn tính cũng phải là ta tính các ngươi làm hỏng đại sự.”

Đồ Ngân liếc mắt nhìn, bàn tay giấu trong thủ lô, khàn khàn giọng nói: “Ngươi mạnh miệng thật, còn không phải do ngươi cản đường hay sao?”

“Không cản ta có thể lưu lại Phượng Hòa Cung tìm tin tức sao?”

“Nếu ngươi phối hợp một chút sớm đã loại trừ được mẫu tử Mộ Hoan rồi, đều do ngươi, cư nhiên lại bỏ chạy trước.”

Uyển Nhược khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào bình phong, bộ dáng lạnh nhạt chẳng màn chuyện thị phi. Đối với mấy lời trách móc của Đồ Ngân vẫn dửng dưng như cũ, mà cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng bày ra loại biểu tình này.

“Ngươi nói rốt cuộc ngươi có muốn giúp đỡ bản cung không?”

“Ta không an tâm.”

“Ý tứ gì?” Đồ Ngân nhíu chặt chân mày, hồ nghi nhìn nàng: “Ngươi không an tâm chuyện gì?”

“Tất cả bí mật của ta đều nằm trong tay của ngươi, ta rõ ràng ở trong thế bị động, như vậy rất không công bằng. Giao dịch giữa hai chúng ta, lẽ ra nên phải phân biệt rạch ròi, và cũng cần có chút hợp tác.”

Không nghe thấy câu trả lời, Uyển Nhược chậm rãi đứng thẳng người, phất phất tay áo.

“Được rồi, ngươi dù sao cũng gan nhỏ, ta không thể cùng người như ngươi hợp tác. Coi như giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra, ngươi tùy ý vạch trần, dù sao ta từng cứu mạng hoàng hậu, nàng cũng không giết được ta.”

“Đứng lại!”

Bước chân cước bộ thoáng khựng lại, Uyển Nhược không quay đầu, khóe môi bất tri bất giác nhấc lên.

“Ngươi muốn biết chuyện gì?”

“Rất đơn giản, là chuyện mùa đông hai năm trước, Tư Nguyệt Thất làm cách nào có được thánh sủng. Cùng với hoàng thân A Ba Đáp Tá Bác Địch thật sự là cốt nhục của thánh thượng?”

Đồ Ngân sắc mặt nhợt nhạt, chột dạ mà quát một tiếng: “Chuyện này không được!”

“Yêu cầu của ta rất đơn giản nếu ngươi không đáp ứng thì như những gì vừa nói, chúng ta coi như chưa từng lên cùng một thuyền.”

“Ngươi muốn biết chuyện nào cũng được, chỉ chuyện này tuyệt đối không!”

Uyển Nhược nhún nhún vai, kiên trì nói: “Ta chỉ muốn nghe chuyện này.”

“N-Ngươi…” Mười ngón tay vô sức siết chặt cạnh bàn, chống đỡ nội tâm khủng hoảng nhìn chằm chằm bóng lưng Uyển Nhược: “Ngươi đừng bức người quá đáng!”

“Ta cho ngươi lựa chọn, chưa từng bức ngươi.”

“Hảo, ta nói, đều nói, được rồi chứ?”

Uyển Nhược chấp hai tay ra sau, hài lòng quay lại chờ nghe Đồ Ngân kể lại chuyện đêm mãn nguyệt hai năm trước.

Run rẩy ngồi lại xuống tọa ỷ, Đồ Ngân cảnh giác nhìn thêm một lúc nữa mới chậm rãi mở miệng: “Trước đây ta vì muốn được nhận vào hầu hạ bên cạnh vương phi mà giả vờ nhận mình là delta, kỳ thật ta là một omega. Ban đầu cũng chỉ muốn có một chỗ ăn, một chỗ ngủ, hoàn toàn không có bất kỳ tham vọng gì. Nhưng sau khi vương phi mất tích, hoàng thượng thường xuyên gọi ta đến kể cố sự của vương phi, trong lòng ngài phi thường tưởng niệm. Nhưng càng tiếp xúc với hoàng thượng ta lại càng để ý đến ngài nhiều hơn, dần dần thích ngài, dần dần dựa dẫm vào ngài. Đến lúc ta nghĩ ta có được ngài thì vương phi quay về, đường đường chính chính ở bên cạnh hoàng thượng, đem ta gạt bỏ lại phía sau chẳng buồn đoái hoài.”

“Cho nên ngươi hướng hoàng hậu động thủ?” Uyển Nhược nheo nheo mắt, khinh miệt mở miệng: “Loại thụ ân báo oán như ngươi đúng là không thiếu.”

“Ta còn có lựa chọn khác sao? Thục phi tìm ta, nói muốn có được sự trợ giúp của ta, đổi lại ta sẽ được một đêm thánh sủng. Cũng từ đó ta biết được Thục phi gian díu cùng cung nô của mình là Triêu Đài có một đứa nhỏ, nhưng lại mắc mao bệnh phải có bách tuế liên mới trị được. Ta tìm hoàng hậu bảo mãn nguyệt đến Vọng Nguyệt Đình, sẵn cho cung nô mua chuộc đến đánh lạc hướng hoàng thượng, an bài Thục phi thả mê dược trong canh để hoàng thượng uống hết. Đêm hôm đó, thiên tính vạn tính có được sủng ái, lại không ngờ hoàng thượng sẽ tàn nhẫn đến như vậy.”

“Không lý nào ngươi lại dễ dàng có thai như vậy, lẽ nào…”

Đồ Ngân cười dài một tiếng, nhưng gương mặt lại vặn vẹo khổ sở: “Ta làm sao có được phần phúc này?”

“Rốt cuộc là oa oa của ai?”

“Ha, nói ra sợ dọa chết ngươi.” Đồ Ngân chậm rãi chống tay lên bàn đứng dậy, trực diện nhìn thẳng vào mắt của Uyển Nhược: “Là thủ vệ trong Tư Nguyệt Thất, ta cũng hướng hắn hạ dược, vài lần liền có thai.”

“Ngươi thủ đoạn không tồi.”

“Thế nào? Đã nói xong rồi, chuyện của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”

Uyển Nhược bật cười một tràng dài, vung vẩy tay hai cái, cười đến nổi đứng không thẳng nổi lưng. Đồ Ngân bị dáng vẻ này của nàng dọa sợ, có chút hoảng lùi về phía sau, trong lòng giật nảy thầm than không ổn.

“Ngươi nghĩ chúng ta còn có gì để bàn sao?”

Nghe tiếng bước chân phía sau, Đồ Ngân lập tức quay đầu lại nhìn, vừa vặn trông thấy Mộ Hoan. Theo sau vẫn còn một người nữa, là hoàng đế. Từ đầu đến cuối chung thủy dùng một ánh mắt chán ghét xen lẫn ghê tởm nhìn nàng, nhưng liệu có từng nhìn thấy nỗ lực từng ngày hay chưa?

“Hoàng thượng…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thẳng tắp lưng, từ trên nhìn xuống Đồ Ngân, cũng chẳng mở miệng nói gì. Đối với nữ nhân này nàng chẳng có gì để nói, từ lúc bắt đầu đã chưa từng đặt vào mắt.

“Đồ Ngân ngươi cũng thật lợi hại.” Mộ Hoan đứng phía trước, chậm rì rì lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Làm đủ trò, thủ đoạn nào cũng đã dùng qua, thật khiến bản cung mở mang tầm mắt.”

“Ha, hóa ra… hóa ra…” Đồ Ngân quay lại nhìn Uyển Nhược, chỉ tay về phía hai ngươi mà nói: “Ngươi cao thượng như vậy sao? Ngươi căn bản rất thích Mộ Hoan, thích đến mức kiên trì chờ đợi bảy năm, thậm chí còn không có ý định thành gia lập thất. Ngươi chờ đợi bao nhiêu lâu nay chẳng phải chỉ vì muốn có một ngày chiếm hữu được Mộ Hoan sao? Vậy mà ngươi vì ả mà đánh đổi tất cả, chấp nhận làm một cung nô như vậy cả đời hay sao?”

“Hoàng hậu là đại ân nhân của ta, việc ta cần làm là báo đáp nàng.”

“Cho nên ngươi dựng màn kịch chiếm lòng tin của ta, để ta đem tất cả mọi chuyện nói hết?”

Uyển Nhược không trả lời, nhưng biểu tình trên mặt đã nói rõ tất cả.

“Các ngươi đúng thật lợi hại, thật sự rất lợi hại.” Bản thân đang khóc cũng không phát hiện, đưa mắt nhìn bốn phía Tư Nguyệt Thất, cười nhạo trong nước mắt: “Ta chẳng qua chỉ vì quá yêu hoàng thượng, ta cũng chỉ muốn thay A Ba Đáp thị khai chi tán diệp. Vì cái gì mà Mộ Hoan ngươi độc chiếm hoàng thượng, vì cái gì mà ngươi ngăn cản không cho ta yêu ngài!?”

Mộ Hoan lùi lại một chút: “Ngươi điên rồi.”

“Phải, ta điên rồi! Là bị các ngươi ép đến điên rồi!!”

“Đủ rồi!” A Ba Đáp Thấu Á Viên lớn tiếng quát vào mặt Đồ Ngân: “Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi oán trách người khác hay sao?”

“Tư cách, mặt mũi, ta tất cả đều không còn nữa, chẳng phải vì ngài mà ta mất hết tất cả hay sao?” Lảo đảo lùi về sau mấy bước, Đồ Ngân suy sụp ngã ngồi xuống đất, ôm đầu thống khổ bật ra tiếng khóc: “Ta cũng chỉ yêu một người thôi mà, tại sao người khác yêu là đúng, còn ta yêu lại sai? Tại sao!?”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi yêu không sai, sai chính là thủ đoạn của ngươi.”

“Phải trách Mộ Hoan ngươi đến trước, ta căn bản không thể lấy lại ánh mắt của hoàng thượng!”

“Vậy thì ngươi hà tất phải dùng đến loại thủ đoạn thấp hèn này? Ngươi có tư cách oán trách người khác hay sao? Ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu, trong đầu ngươi chỉ có oán niệm, ngươi hiểu cái gì là chân thành hay sao?”

“Ngươi im đi!!”

Đồ Ngân thê thiết ôm đầu gào lên một tiếng bất lực, chán ghét bản thân cùng chán ghét hoàn cảnh hiện tại. Căn bản là nàng không có lựa chọn, dù có lựa chọn đi chăng nữa cũng chẳng có con đường hoàn mỹ dành riêng cho nàng.

Nàng vốn chỉ là kẻ đáng thương bị tạo hóa trêu đùa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16