Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 232

800 0 2 0

Ân Ly nghe lệnh rón ra rón rén rời khỏi sườn cung, ra đến sân mới bắt đầu chạy đi tìm ma ma. Cũng chẳng biết hoàng quý phi cần ma ma để làm gì, dù sao người cho tiểu công chúa ăn mới là nhũ nương a.

Một mình trong sườn cung, Mộ Hoan dùng hết sức đứng dậy, đặt A Ba Đáp Cổ Tây Thiến lên nôi. Đẩy nôi hai cái, phát hiện trên nôi còn treo một chùm ngựa gỗ nhỏ, có vẻ như Nội Vụ Phủ biết nàng hoài tiểu công chúa nên mới chọn chiếc nôi màu mè này.

Ma ma được đưa tới bước vào sườn cung, vội vội vàng vàng quỳ lạy: “Hoàng quý phi nương nương thiên an.”

“Ngươi biết phương thức xoa bóp giảm tình trạng tắc sữa không?”

Trên mặt ma ma thoáng lộ ra tia kinh ngạc: “Bình thường phi tần đều để cho công chúa hoàng thân dùng sữa của nhũ nương, hoàng quý phi lẽ nào muốn cho công chúa dùng sữa bản thân?”

“Phải, bản cung không an tâm sữa của nhũ nương, nhưng hiện tại bản cung bị tắc sữa không thể cho công chúa dùng được.”

“Nếu muốn chữa tắc sữa thì phải xoa các huyệt đản trung, hợp cốc, kiên tỉnh và túc tam lý. Nô tỳ có thể giúp nương nương xoa bóp, nhưng quá trình tương đối đau, hay là để nhũ nương cho tiểu công chúa dùng sữa vẫn hơn.”

Mộ Hoan khoác tay ngăn ma ma lôi thôi dong dài: “Cứ giúp bản cung, những chuyện còn lại ngươi không cần quản.”

“Ách, tuân mệnh.”

Ma ma vừa đứng dậy, còn chưa kịp di chuyển bên ngoài truyền đến tiếng của A Phúc của công công – Hoàng thượng giá lâm!

“Hoàng thượng sao ngài quay về nhanh như vậy a?”

“Chút chuyện vặt, giải quyết nhanh chóng rồi về với nàng và oa oa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phất tay áo ngồi xuống, nhìn ma ma đang quỳ, có chút nghi hoặc hỏi: “Nàng gọi ma ma làm gì?”

“À, ma ma sẽ giúp thần thiếp xoa bóp chữa tắc sữa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức buồn bực liếc nhìn ma ma: “Ngươi trực tiếp chạm vào cơ thể hoàng quý phi?”

“Ách, quần áo sẽ vướng víu, cho nên…”

Phát hiện sát khí trong mắt chó nhỏ, Mộ Hoan vội chụp lấy cánh tay nàng, gượng gạo cười hai tiếng: “Ma ma cũng là nữ tử, không vấn đề.”

“Hoàng thượng minh giám, nếu còn để lâu hoàng quý phi sẽ vô cùng đau đớn.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cúi đầu trầm mặc, giống như đang phân tích lợi thiệt trong chuyện này, kết quả đành thỏa hiệp mà đáp ứng.

Ma ma âm thầm thở hắt một tiếng mới đứng dậy, di chuyển ra sau lưng hoàng quý phi, giúp nàng cởi xuống y phục vướng víu trên người. Ngay cả cái yếm cũng cởi ra, Mộ Hoan ngượng ngùng nên muốn quay lưng lại, nào ngờ lại bị chó nhỏ chế trụ hai vai.

“Ngồi yên.”

“Hả?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, đưa mắt nhìn ma ma, ý nói mau chóng làm.

Ma ma trộm liếc nhìn hoàng đế, thấy ngài chăm chú quan sát liền nhịn không được rùng mình, cẩn dực giúp hoàng quý phi xoa bóp. Thao tác phi thường ổn trọng, lực khinh trọng vừa đủ, thấy sắc mặt hoàng quý phi tái nhợt vì đau thì giảm lực lại, liên tục không ngừng.

Ban đầu Mộ Hoan phi thường đau đớn, nhưng càng xoa bóp thì phát hiện cảm giác tức tối đè nén được giảm bớt phân nửa. Ma ma vốn là người có kinh nghiệm, xuất thủ không động tác thừa, lưu loát lại dứt khoát xoa đúng huyệt vị.

“Liên tục làm như vậy?”

Nghe hoàng thượng chất vấn, ma ma liền cung kính hồi đáp: “Vâng, xoa bóp liên tục như vậy đến khi chảy ra tia sữa thì dừng lại.”

“Để trẫm.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút lưu tình đuổi ma ma đi, tự mình thế chỗ của nàng. Ban nãy quan sát nàng đều nhớ kỹ, huyệt vị nào cần dùng lực xoa đều minh minh bạch bạch.

Mộ Hoan hoài nghi lùi lại một chút: “Hoàng thượng, có được không?”

“Tin tưởng trẫm.”

Dứt câu liền giống như ma ma thực hiện động tác xoa bóp, khinh nhu quan sát biểu tình của Mộ Hoan mà đưa ra lực đạo thích hợp. Quả nhiên kiều hương lập tức thả lỏng thân thể, dựa dẫm vào người nàng, lâu lâu phát ra mấy tiếng rên nho nhỏ vì đau tức ở ngực.

Chẳng bao lâu liền chảy ra nãi trấp.

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn ma ma ý bảo có thể lui xuống, còn nàng thì cầm khăn lụa giúp kiều hương chà lau nãi trấp trên bầu ngực.

“Hoàng thượng, được rồi, thần thiếp thấy thoải mái nhiều rồi.”

“Sau này trẫm giúp nàng làm, đừng gọi ma ma đến.”

“Làm sao?” Mộ Hoan nghiêng đầu nhìn, ý vị thâm trường mỉm cười: “Ngài ghen sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không phủ nhận ngược lại còn gật đầu nói: “Phải.”

Mộ Hoan khanh khách cười, phát vào cánh tay nàng một cái: “Suy nghĩ linh tinh, ăn giấm chua cũng nhiệt tình như vậy.”

Hai người còn đương vui vẻ cười nói thì đột nhiên nha đầu trong nôi lại khóc thét một tiếng, không biết là vì đói hay là muốn thay tã. A Ba Đáp Thấu Á Viên khoác tay ngăn Mộ Hoan, nhanh chóng đứng dậy kiểm tra một phen, váy nhung hoàn toàn không ẩm ướt.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đói rồi.

“Hoàng thượng, để thần thiếp cho Thiến nhi dùng sữa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ từng chút đem oa oa bồng đến chỗ kiều hương, nhẹ nhàng chuyển qua cho nàng ôm, bản thân thì giữ nguyên tư thế đỡ lấy nha đầu. Làm như vậy Mộ Hoan sẽ không cần khom người để giữ oa oa, sống lưng cũng không bị nhức.

“Thiến nhi ăn đến cao hứng như vậy.” Mộ Hoan sờ sờ đệm thịt nhỏ của A Ba Đáp Cổ Tây Thiến, nửa thật nửa đùa nói: “Có khi nào sẽ mập mạp như mao cầu không?”

“Càng tốt, khả ái.”

“Ngài đang nói thật sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn nàng, mờ mịt đáp: “Tất nhiên là thật.”

“Ây da, cô nương mập mạp làm sao được? Phải thướt tha, phải thướt tha!”

“Trẫm lại thấy đầy đặn trông đẹp mắt hơn, giống như nàng, phong phạm hoàng quý phi.”

Mộ Hoan lập tức đưa tay nhéo nàng một cái rõ đau: “Ngài nói ai mập mạp?”

“Ách, ái phi, nàng nhẹ tay một chút.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đau đến nhe răng, vội vàng xoa xoa mu bàn tay nàng: “Trẫm nói đùa thôi mà, nhẹ nhẹ, thật sự đau a.”

“Hừ!”

Miễn cưỡng thu tay lại, Mộ Hoan cũng không buồn nói nữa, chăm chú quan sát nha đầu dùng sữa đến cao hứng.

“Đúng rồi, A Hoan, trẫm cùng Lễ bộ Thượng thư nói qua một lần, hôm nay mới có dịp nói với nàng. Trẫm quyết định sắc phong nàng vi hoàng hậu, Thiến nhi là trưởng đích công chúa của trẫm, vì vậy phong làm Minh An công chúa, nàng thấy thế nào?”

“Thần thiếp chỉ sinh hạ một công chúa, phong hậu e là không thỏa…”

“Trẫm vốn định phong nàng vi hậu từ sớm, nếu không phải vì chuyện Xà tộc sớm đã thành sự rồi. Đây vốn chỉ là thủ tục, nàng lưu lại Phượng Hòa Cung bao năm qua, có khác biệt so với hoàng hậu sao?”

“Ngài nói cũng có đạo lý.” Mộ Hoan mím mím môi nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng: “Hảo, cứ theo ý tứ của hoàng thượng.”

Một tiếng ‘ba’ vang lên, ngực Mộ Hoan bị vỗ đau, mạc danh kỳ diệu nhìn xuống, phát hiện nha đầu vừa dùng đệm thịt vỗ vỗ vào ngực nàng gây chú ý. Đôi mắt hạnh to tròn ngập nước, lang nhĩ khẽ động, dường như muốn bày ra bộ dáng khả ái để nàng quan tâm.

“Hảo, mẫu phi sẽ chú ý ngươi, ngoan ngoãn uống sữa đi.”

Lúc này mới thỏa mãn nhâm nhi sữa, hai mắt lim dim khép hờ. Uống một lúc thì no, cuộn người lại muốn tiếp tục ngủ một giấc. A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm nha đầu vào lòng hôn một cái, xộc thẳng vào mũi là mùi sữa ngào ngạt, oa oa dù không tắm cũng hôi không được.

“Hoàng thượng đã thay dược chưa?”

“Thay rồi, Nam Cung thị có cho trẫm một ngày quên sao?”

Mộ Hoan phì cười, đem y phục từng kiện mặc vào. Con người của Nam Cung Lộng Nguyệt nàng minh bạch ít nhiều, nhất là khi chữa bệnh đều đặc biệt chuyên tâm, bằng mọi cách đem người từ quỷ môn quan kéo trở về. Không cần ai nhắc nàng cũng tự biết tìm đến, đầu tiên vẫn là lải nhải một trận rồi hạ châm tàn nhẫn coi như một lời cảnh cáo.

“Hoàng thượng!”

A Phúc công công vội vã chạy vào, hướng hoàng đế nói: “Trường Thọ Cung cho cung nữ đến, muốn mang tiểu công chúa đi, nói là đưa đến chỗ Thái hoàng thái hậu chiếu cố cho đến khi mọc xong móng vuốt.”

“Không được!” Mộ Hoan lập tức đứng bật dậy, đầu có điểm choáng váng: “Ai cũng không được mang Thiến nhi đi!”

“A Hoan nàng bình tĩnh một chút.”

Mộ Hoan lảo đảo bước đến đoạt lấy oa oa trong tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên, đem nha đầu ôm ghì ở trong lòng, bộ dạng có chết cũng không cho ai mang nha đầu đi. Bảo nàng mang thân sinh cốt nhục cho người khác chiếu cố, mà người này lại một hai bênh vực kẻ chống đối nàng, làm sao nàng có thể gật đầu đáp ứng?

“A Hoan.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng ôm lấy hai vai nàng: “Yên tâm, trẫm không để ai mang oa oa đi, Thiến nhi sẽ được nuôi dưỡng ở Phượng Hòa Cung.”

Ngẩng đầu lên đối diện đôi thâm lam như đại hải, Mộ Hoan trong lòng vạn phần yên tâm, không chút do dự liền gật đầu. Nàng tin tưởng A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không muốn mang Thiến nhi đi. Đến cả tã cũng giúp nha đầu thay, có biết bao nhiêu sủng ái đến cả người ngoài còn nhìn thấu, nhất định sẽ không nỡ làm như vậy.

Mộ Hoan ôm chặt nha đầu trong lòng, run run kéo tay áo nàng: “Đừng để ai mang oa oa đi.”

“Hảo, đừng sợ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn A Phúc, lạnh nhạt mở miệng: “Đều đuổi đi, truyền ý chỉ của trẫm, Minh An công chúa sẽ được hoàng quý phi đích thân nuôi dưỡng.”

“Sợ là phía Trường Thọ Cung…”

“Truyền khẩu dụ của trẫm.”

A Phúc lập tức chấp tay bái lạy, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài sân truyền đạt ý chỉ của hoàng đế.

A Ba Đáp Thấu Á Viên dìu kiều hương ngồi xuống giường, kéo chăn đắp kín người nàng, nhẹ nhàng xoa đôi gò má vì lạnh mà đỏ bừng bừng lên. Kiều hương như vậy nhỏ bé, như vậy đáng thương, nàng khi ôm thậm chí còn chẳng dám dùng quá nhiều sức lực.

“Phía Thái hoàng thái hậu trẫm trực tiếp đi an bài, nàng hảo hảo tịnh dưỡng.”

 

 

“Cái gì? Hoàng đế không cho ai gia mang công chúa đi?”

Thái hoàng thái hậu đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng thật lớn: “Hoang đường! Lão tổ tông từng nói hậu duệ hoàng tộc đều phải đưa đến chỗ Thái hậu đương triều dưỡng đến khi mọc đủ móng vuốt. Thế mà hoàng đế lại ngăn cản? Đúng là hoang đường!”

“A Phúc công công nói đây là khẩu dụ của hoàng thượng, cho nên nô tỳ đành phải quay về đây báo tin.”

“Hoàng thượng vừa hồi kinh đã trực tiếp sắc phong công chúa, còn Địch nhi đáng thương lại chẳng được ngài nhìn qua một cái.” Đồ Ngân vừa đẩy nôi vừa cầm khăn lụa chà lau nước mắt: “Địch nhi, Địch nhi đáng thương…”

Thái hoàng thái hậu ngồi lại xuống ghế, đưa mắt nhìn tiểu hoàng thân trong nôi, ánh mắt dần nhu hòa đi mấy phần.

“Được rồi, Địch nhi thế nào cũng là trưởng tử của hoàng thượng, ai gia nhắc nhở vài câu nàng tự biết phải làm thế nào.”

“Nhỡ như hoàng thượng không đáp ứng thì phải làm sao?”

“Không thể.”

Đồ Ngân đưa tay vuốt ve gương mặt của tiểu bạch lang, dù khóe mắt không có gì vẫn cố gắng dùng khăn lụa chà lau đến đỏ bừng bừng. Tự nàng minh bạch hoàng đế đối nàng có bao nhiêu lạnh nhạt, cũng biết trong lòng ngài không hề xem Địch nhi là oa oa thân sinh. Nhưng nàng vô pháp để oa oa chịu thiệt thòi, nhất định từng chút đòi lại công đạo, không để Phượng Hòa Cung chiếm nhiều tiện nghi như vậy.

“Gọi hoàng đế đến Trường Thọ Cung.” Thái hoàng thái hậu cầm lấy chén trà, thuận miệng phân phó: “Đến xem trưởng hoàng thân của ngài.”

“Tuân mệnh.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16