Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 211

471 0 1 0

Bước đi của A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy, Mộ Hoan có thể cảm nhận được, thậm chí cảm nhận đến phi thường rõ ràng. Máu trên bả vai chưa lành lại bị cắt trúng, nhuộm đỏ áo bào. Bàn tay ở sau lưng buông thõng, chạm đến vết thương bị nàng trực tiếp đâm vào, lập tức nghe thấy tiếng hít thở không thông.

Lòng bàn tay toàn bộ đều là máu, hơi hơi buông xuống, từng giọt theo kẽ ngón tay chảy xuống đất. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay nhưng khi xuống tay chưa từng có nửa phần do dự, chỉ cần hồi tường lại ngày tang tóc kia, tất cả giận dữ đều hóa thành khí lực.

Đem Mộ Hoan ôm lên giường, A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa quỳ nửa ngồi cởi giày nàng xuống, ôn nhu xoa bóp chân cho nàng. Tựa như một thói quen, làm đến phi thường thuần thục, phát hiện chân kiều hương quá lạnh liền cúi người thổi hơi làm ấm.

Cứ thổi rồi lại xoa rồi lại thổi, liên tục đến khi Mộ Hoan có thể cử động ngón chân, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới ngừng lại một chút. Vừa vặn Nam Cung Lộng Nguyệt đi vào, trông thấy tấm lưng đầy máu của hoàng thượng thì kinh hãi chạy nhanh đến.

“Hoàng thượng, vết thương…”

“Kiểm tra cho hoàng quý phi trước.”

Nam Cung Lộng Nguyệt há miệng định nói, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị kia đành bước đến giường giúp hoàng quý phi bắt mạch. Mạch tượng nghe qua có chút bất ổn nhưng không phải đáng ngại, châm thêm hai châm tác động làm ấm cơ thể, tiện tay đưa dược phối cho cung nô sắc một chén cho hoàng quý phi dùng ngay.

Hoàn tất Nam Cung Lộng Nguyệt mới đến chỗ hoàng thượng: “Hoàng thượng, vết thương phải lập tức xử lý.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tầm mắt trước giờ đều đặt trên người Mộ Hoan, nghe Nam Cung thị nói mới tùy tiện gật đầu, đứng lên đi ra phía sau bình phong. Tự khắc minh bạch hoàng thượng không muốn để hoàng quý phi nhìn thấy thương khẩu, Nam Cung Lộng Nguyệt nhất mực cẩn tuân, theo sau vòng qua bình phòng.

Nhãn thần thoáng chốc biến thành phức tạp, Mộ Hoan ngẩng đầu nhìn bình phong rồi lại nhìn chén nước trà cung nô vừa rót.

“Hoàng quý phi!!”

Nương theo tiếng kêu mà ngẩng đầu lên nhìn vừa vặn trông thấy Ân Ly cùng Uyển Nhược gấp gáp chạy vào.

“Nương nương, chuyện…”

Mộ Hoan đặt ngón trỏ lên môi, mắt hướng về phía bình phong.

“Trước đưa bản cung về Phượng Hòa Cung.”

Uyển Nhược nhanh chóng bước lên dìu Mộ Hoan, bất quá hoàng quý phi đi không vững, phải có Ân Ly đứng bên cạnh cùng dìu mới miễn cưỡng bước đi nổi. Trong lúc vô thức, Mộ Hoan không hề phát hiện ánh mắt mình chuyển đến bình phong, rồi lại lặng lẽ nhìn đến hàng hoàng dương rì rào không biết mệt.

Trở về Phượng Hòa Cung thì cũng đã quá canh tư, vầng minh nguyệt ảm đạm treo mình trên bầu trời cô tịch không có lấy nửa ánh tinh tú. Thả người ngồi xuống tọa ỷ, Mộ Hoan đặt cả hai tay lên bàn, dùng hết khí lực tựa vào chống lại cái lạnh đang bủa vây.

Ngay lập tức Ân Ly đã đem chăn lông ấm áp trùm lên người nàng, gấp gáp tìm dụng cụ phao một bình trà nóng.

“Nương nương, đám giang hồ nhân sĩ đó đều đã chết hết, tuyệt đối không để lộ tin tức ra ngoài.” Uyển Nhược đè thấp giọng mở miệng: “Tiểu công gia đích thân xuất thủ, vạn vô sơ hở.”

“Bản cung tin vào một thân công phu của nàng, xử lý vài ba giang hồ nhân sĩ không làm khó được.” Mộ Hoan thở ra một hơi yếu ớt: “Lần này đâm A Ba Đáp thị một nhát, không lấy được mạng quả uổng phí.”

“Nương nương sức lực yếu ớt nên xuất thủ không thể lưu loát, chỉ cần hạ thêm vài lần độc khẳng định…”

“Trong người A Ba Đáp thị có bách giải dược của Nam Cung thị, không cách nào độc chết được.”

“Cái này…” Ân Ly lên tiếng trước khi Uyển Nhược kịp mở miệng: “Hoàng thượng ban nãy biết nương nương an bài, cũng biết nương nương sẽ xuất thủ nhưng vẫn bảo hộ ngài. Nô tỳ cảm thấy hoàng thượng thật sự rất đáng thương…”

Bắt gặp ánh mắt lạnh đến kết băng của hoàng quý phi, Ân Ly ý thức ngậm miệng lại.

Uyển Nhược liếc mắt quát: “Ngươi thì biết cái gì? Chút chuyện này cũng bị làm cho ngu xuẩn.”

“Ta chỉ là…” Vẫn không nói được lý do.

Mộ Hoan đột ngột chuyển đề tài: “Đưa bản cung về ngọa phòng, hôm nay mệt rồi.”

Uyển Nhược và Ân Ly động tác nhanh nhẹn dìu hoàng quý phi về giường nằm nghỉ, không quên giúp nàng kéo mành xuống, lùi ra ngoài cửa đứng canh gác.

Một đêm cứ như thế an tĩnh trôi qua.

 

=================

 

Liên tục ngủ trầm xuống ba ngày, Mộ Hoan ngay cả tay cũng không cử động, hơi thở ngày một yếu ớt dần. Cố ý tự độc bản thân, tìm mọi cách lấy cho bằng được bách tuế liên từ trong tay Nam Cung Lộng Nguyệt. Kế hoạch này tương đối nhiều rủi ro, nếu thật sự chết âu cũng là số mệnh của nàng không thể trách ai được.

A Ba Đáp Thấu Á Viên dù có nhìn thấu mọi chuyện vẫn không cách nào chấp nhận để kiều hương chịu nửa phần nguy hiểm, lấy được từ trong tay Nam Cung thị một đóa bách tuế liên.

Tin tức này truyền đến chỗ Thục phi, nàng hoảng đến mức muốn chạy đến Phượng Hòa Cung lấy lại bách tuế liên. Triều Đài ổn trọng hơn cả, dùng Tường tần xuất thủ thay nàng, bằng không vị trí này ả đừng hòng ngồi tiếp.

Đồ Ngân vạn bất đắc dĩ ban đêm lẻn vào Phượng Hòa Cung, vì ngày mai Nam Cung thị sẽ đích thân điều chế dược phối, đóa bách tuế liên kia hẳn được cất giữ trong địa phương này. Kéo chỉnh lại mũ trùm đầu, Đồ Ngân hít một hơi thật sâu lách người vào trong, tiện tay đóng chặt cửa.

Ngọa phòng tắt đèn tối om, đang là giờ chuyển lượt gác, xung quanh đều phi thường yên ắng. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà di chuyển, Đồ Ngân chạy đến vách tường, dựa sát người vào tường tiếp tục bước. Rất nhanh liền tìm thấy chẩn tướng của Nam Cung Lộng Nguyệt, Đồ Ngân gấp gáp mở ra xem thử, quả nhiên bách tuế liên đang nằm trong này.

Đem đóa bách tuế liên kia giấu đi, Đồ Ngân lưu loát chạy ra khỏi Phượng Hòa Cung, đem cửa gài kín không một khe hở.

Ở trên giường, Mộ Hoan mở mắt ra nhìn, khóe môi bất tri bất giác nhấc lên.

Một người khác trên mái nhà nhảy xuống, lang nhĩ khẽ động, di chuyển thoăn thoắt đuổi theo phía sau. Theo đến tận khi Đồ Ngân xuất hiện ở trước đại môn Tuệ Phương Cung của Thục phi, hai chân mày mới chậm rãi chau lại.

Đồ Ngân tiến thẳng vào trong Tuệ Phương Cung, kéo xuống áo choàng, trực tiếp ném đóa bách tuế liên lên bàn. Ánh mắt Thục phi sáng lên, lập tức chạy đến ôm lấy bách tuế liên, mừng rỡ nhìn sang Triêu Đài.

“Tốt lắm.” Triêu Đài chấp hai tay ra sau, nheo mắt nhìn: “Ngươi đi được rồi, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”

“Cũng mong các ngươi nhớ lời, đừng làm phiền ta nữa.”

Nói xong Đồ Ngân cũng xoay người rời đi, chẳng mấy chốc liền biến mất sau màn đêm.

Nhận được bách tuế liên, sáng sớm hôm sau Thục phi gấp rút rời cung, thẳng đến Tề Châu một chuyến. Xe ngựa di chuyển đến thẳng ngôi nhà nhỏ trên núi, phảng phất toàn là mùi cao dược, từ xa đã có thể ngửi thấy rất rõ ràng.

Thục phi chạy vào trong căn nhà gỗ nhỏ, đem bách tuế liên dúi vào tay của lão lang trung: “Ngươi mau cứu nàng! Nhanh lên!!”

Lão lang trung tiếp nhận bách tuế liên, nghi hoặc đưa lên mũi ngửi, lập tức lắc đầu: “Đây không phải bách tuế liên, đây chỉ là đóa hoa sen bình thường.”

Sắc mặt Triêu Đài biến trắng, thô lỗ túm lấy cổ áo lão lang trung: “Ngươi nói lại! Đây không phải là bách tuế liên chứ là gì hả!?”

“Ta hành y bao nhiêu năm, lẽ nào phân biệt không được bách tuế liên và hoa sen phổ thông sao? Đây thật sự là hoa sen bình thường, ngay cả một tí dược liệu cũng không có.”

“Không thể nào… không thể nào…” Thục phi suy sụp ngã ngồi xuống giường: “Sao có thể, oa oa của ta, Dã nhi của ta…”

“Bách tuế liên thật sự đang ở trong bụng bản cung.”

Mang theo hoảng hốt cùng nghi hoặc nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa vặn trông thấy Mộ Hoan đang điềm nhiên tiến vào, trên tay vẫn là chuỗi tràng lưu ly.

“N-Ngươi, là ngươi!!”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhanh tay đánh ngã Thục phi đang tiến đến, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: “Thân là phi tần lại cùng cung nô thông dâm sinh ra nghiệt chủng, các ngươi gan cũng thật lớn.”

“Bản cung sống đến hôm nay đã không biết sợ là gì rồi!!”

Triều Đài ổn trọng hơn rất nhiều, ôm trụ hai vai của Thục phi, run giọng mở miệng: “Nói, các ngươi muốn gì?”

“Muốn mạng của nó.”

Mộ Hoan xoay người ngồi xuống tọa ỷ, quét mắt nhìn oa oa trên giường: “Chết như oa oa của ta, đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng, để các ngươi từ từ trải nghiệm.”

“Tiện nhân!! Ngươi không được động vào oa oa của bản cung!!!”

“Thế ngươi cũng tiện nhân Đồ Ngân tính kế, có nghĩ đến bản cung mất đi oa oa sẽ như thế nào hay không? Các ngươi xuất thủ nhẫn tâm, lại muốn bản cung không động đến oa oa của ngươi hay sao?”

Thục phi nuốt khan một ngụm nước bọt, chồm người lên giường ôm chặt lấy tiểu oa oa, dáng vẻ giống như gà mẹ đang dang cánh bảo vệ gà con.

“Ha ha!” Mộ Hoan che miệng bật cười một tiếng, đáy mắt ươn ướt nước: “Bản cung thích chính là dáng vẻ bất lực không làm gì được của ngươi, Thục phi, ngươi hợp tác cùng Đồ thị có nghĩ đến bản thân rơi vào bước đường này không?”

Triêu Đài đột nhiên đứng lên che chắn: “Muốn động đến nàng phải bước qua xác của ta.”

“Một mảng si tình a, đáng tiếc, đứa nhỏ đó sống không được. Bách tuế liên hoa chỉ có một đóa, bản cung đã dùng mất rồi, phiền các ngươi đợi thêm một trăm năm nữa vậy.”

“Tiện nhân! Mộ Hoan, ngươi là cái tiện nhân hỗn trướng!!” Thục phi bi phẫn chỉ tay về phía Mộ Hoan: “Oa oa có mệnh hệ gì, bản cung không tha cho ngươi!!”

Mộ Hoan bình thản lắng nghe mấy tiếng mắng chửi, tầm mắt rơi trên móng tay, nhẹ nhàng ve vuốt: “Chúng ta cùng đợi xem đứa nhỏ đó sống được bao lâu.”

Trong lòng đánh cái giật nảy, Thục phi hoảng hồn khiếp vía nhìn Dã nhi, cảm nhận được hơi thở đang ngày càng yếu dần đi. Gương mặt bé nhỏ vặn vẹo khổ sở, liên tục khóc hô, bàn tay quơ quào trong không trung.

“Dã nhi! Dã nhi!!”

Triều Đài quỳ sụp xuống ôm chầm cả mẫu tử các nàng: “Dã nhi, đừng khóc, rất nhanh mẫu thân liền tìm được dược cứu ngươi!”

Đáng tiếc hơi thở của Dã nhi đã rất yếu ớt, bàn tay quơ quào một lúc thì buông xuống, gục đầu vào ngực của Thục phi mà trút hơi thở cuối cùng.

“Dã nhi!!!”

Thục phi gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, chính mắt nàng nhìn thấy thân sinh oa oa trút hơi thở cuối cùng mà chết, chính tay nàng ôm lấy thân thể dần lạnh của oa oa.

“Dã nhi!! Ngươi tỉnh, mẫu thân mua cho ngươi rất nhiều cao điểm, ngươi mau tỉnh lại!!”

Tiếng kêu khóc bao trùm toàn bộ căn nhà gỗ nhỏ, thảm thiết đến cực độ.

Mộ Hoan vẫn bỉnh thản như chưa hề xảy ra chuyện gì, để Ân Ly dìu đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu.

“Đó là cái giá ngươi phải trả, không thể trách được ai.”

Bước chân nhìn khoảng trời cao rộng trước mắt, nhãn lệ nóng hổi trượt dài trên mặt, bi thống ôm chặt lồng ngực siết đến đau đớn vô pháp hấp khí.

“Hoằng nhi… mẫu phi báo được thù cho ngươi rồi, Hoằng nhi…”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan kịp ôm lấy bờ vai của nàng, lo lắng hỏi khẽ: “Tiểu di, ngươi không sao chứ? Hay là lập tức hồi cung?”

“Ta chỉ là quá vui mừng, cuối cùng cũng để kẻ hại chết Hoằng nhi chịu quả báo.”

Nén xuống nước mắt vẫn đang chảy dài, Mộ Hoan quay lại nắm lấy cánh tay của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Bọn họ giữ lại không thỏa, đều giết hết đi.”

Lần đầu nghe tiểu di mở miệng nói chém giết một người nhẹ như hát xướng một câu, bất quá A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan minh bạch, đó là cái giá mà bọn họ phải trả cho mạng của Tá Bác Hoằng.

“Hảo, ta sẽ giúp tiểu di thu xếp, ngài mau chóng hồi cung đi.”

Mộ Hoan gật gật đầu, đưa tay cho cung nô dìu lên xe ngựa, rất nhanh liền khuất dạng sau rừng cây um tùm. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không liếc nhìn qua, hướng thủ vệ bên cạnh nhìn một cái, hắn lập tức hiểu ý mà hành động.

Xa xa chỉ thấy căn nhà gỗ bốc cháy…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16