Dùng xong vãn thiện đạm bạc, Mộ Hoan ngồi trên bàn kiểm tra lại số lượng thức ăn mang đến hôm nay.
Phía trù phòng quả nhiên biết cách chèn ép người khác, thức ăn và gạo muối chỉ đủ dùng trong nửa tháng kém, sợ rằng sắp tới phải ăn cháo thay cơm. Rau củ không hư thối cũng bị dập hơn một nửa, Mộ Hoan đành đem phần hỏng cắt bỏ chỉ giữ lại phần tươi tốt để ngâm chua dùng dần, như vậy rau cải cũng sẽ lâu hư hơn. Thịt cá thì chẳng có bao nhiêu, ăn vài ngày cũng sẽ hết, đành nhẫn nhịn thêm một thời gian, khi nào cấp bách quá mới bỏ tiền ra mua thêm.
Hỉ Tâm đứng một bên kiểm tra vải vóc, lật vài tấm lại thấy lỗ thủng không thì bị gián gặm sạch, nổi giận đùng đùng ném trở về bàn.
“Đúng là hiếp người quá đáng!”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn thử, cười cười nói: “Vẫn còn tốt.”
“Chủ tử sao ngài phải chịu thiệt thòi như vậy chứ?” Tường Liên đem thúng rau trên bàn đặt sang một bên, đau lòng nói: “Ngài thiên kim chi khu, ở Đồng vương phủ chẳng làm gì động đến móng tay. Sao phải đến Ngạc vương phủ này chịu khổ chứ hả?”
“Là Ngạc chọn ta, ta còn có thể làm gì khác sao?” Mộ Hoan kéo vải vóc trên bàn lại gần, kiểm tra một chút rồi nói: “Vải tốt còn nhiều mà, chỗ hỏng cắt ra làm thảm lót giường cho ấm, hoặc may găng tay vào mùa đông. Có gì không ổn a? Được rồi, các ngươi mau chóng làm cho xong rồi còn ngủ, sáng mai vẫn còn phải dọn dẹp nhiều thứ.”
“Nhưng mà…”
Phát hiện ánh mắt chủ tử không vui, Tường Liên cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn đi lau sàn nhà. Các nàng làm việc đến tận nửa đêm mới xong, Mộ Hoan mệt mỏi trở về nệm nằm nhưng lưng lại quá nhức, trằn trọc đến gần sáng thì chợp mắt được một chút.
Trời vừa sáng, ma ma trong phủ đã đến đánh thức, đem cho các nàng hai cây nến và ít trà rồi ngay lập tức rời đi. Mộ Hoan vừa nhìn đã biết đây là bã trà đã pha xong, cố tình mang đến làm khó dễ các nàng. Ngay cả nến cũng đã bị đốt dang dở, xem chừng chỉ có thể dùng tiết kiệm đến hết tháng sau.
Tường Liên giận đến mức suýt chút đi tìm Ngạc vương hỏi cho ra lẽ, kết cục bị Mộ Hoan lôi về giáo huấn một trận. Bây giờ tất cả cặp mắt trong phủ đều dán chặt vào Hàm Diên Thất này, chỉ cần nàng có chút sơ sót lập tức sẽ bị khiển trách, lúc đó còn thảm hơn bây giờ nữa. Mà Mộ Hoan chẳng có tâm tư chất vấn A Ba Đáp Thấu Á Viên, gả vào Ngạc vương phủ nàng xem như là người của đối phương, muốn chém muốn giết muốn đối xử thế nào cũng không buồn quan tâm nữa.
Ngồi ở trước sân để Hỉ Tâm cắt gọt móng tay, Mộ Hoan nửa thật nửa đùa nói: “Trước đây để móng dài thấy rất bất tiện, bây giờ cắt đi quả nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Chủ tử còn có tâm tư?” Hỉ Tâm không biết đã thở dài bao nhiêu lần, dùng kéo tỉ mỉ cắt đi móng tay của nàng: “Nô tỳ chỉ là hạ nhân còn biết thương xót, còn điện hạ cùng ngài đầu ấp tay gối lại tàn nhẫn như vậy.”
“Gả vào vương phủ cũng giống như đặt một chân vào địa ngục một chân vào thiên đường, sơ sẩy ngã vào quỷ môn quan cả đời cũng không thể oán trách ai.”
“Nô tỳ thương xót ngài a, chủ tử…”
“Ta vẫn ổn mà, các ngươi không cần phải lo lắng linh tinh.” Mộ Hoan rút tay trái về, đưa tay phải cho Hỉ Tâm cắt tiếp: “Mặc dù cuộc sống có chút khó khăn, nhưng trà có thể không uống, cơm có thể ăn ít cũng không thành vấn đề.”
“Hay là nói về chính phi nương nương được không?” Hỉ Tâm lén lút chùi nước mắt, lí nhí nói: “Nô tỳ không đành lòng thấy ngài chịu khổ cực như vậy.”
“Tỷ tỷ đang hoài thai, đừng quấy nhiễu nàng. Dù sao cũng là ta tự mình chuốc lấy nên ta sẽ tự mình gánh lấy toàn bộ, tuyệt không muốn liên lụy thêm ai nữa.”
“Chủ tử…”
“Được rồi.”
Mộ Hoan rút tay lại, cẩn thận kiểm tra móng tay rồi nói: “Làm việc thôi, chúng ta còn chưa dọn dẹp xong.”
Hỉ Tâm ngơ ngác nhìn theo, trong lòng đặc biệt khó chịu nhưng vẫn nghe lệnh đứng lên dọn dẹp.
…
“Điện hạ, thỉnh dùng trà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kiên trì xem sách, vờ như không nghe thấy A Phúc nói gì. Bất quá nàng cũng không có tâm tư, bản thân xem đến ngây người cũng chẳng biết là xem đến đâu, tầm nhìn duy trì ở hàng chữ đầu tiên.
“Điện hạ hà tất làm khổ mình?” A Phúc đem chén trà đặt xuống bàn, chậm rãi gạt bớt mấy quyển trục sang một bên: “Phía Hàm Diên Thất không an, điện hạ chắc cũng khó chịu chẳng kém.”
“Hàm Diên Thất thế nào liên quan gì đến bản vương?”
A Phúc lắc lắc đầu, tiếp tục cầm khăn chà lau đồ sứ trong Thư Lăng Các.
A Ba Đáp Thấu Á Viên miễn cưỡng nhìn sang chén trà trên bàn, đôi mắt xanh biếc lóe lên một tia chán nản.
“Người đêm qua đưa về xử lý thế nào?”
“Giam trong phòng củi, bỏ đói một ngày rồi.”
“Tiếp tục bỏ đói ả, hạng người vô liêm sỉ như thế không cần giữ mạng. Tính toán thời gian đừng để ả chết, ngươi xem tìm vài tên lái buôn đem ả bán đi, đừng để bản vương lần nữa nhìn thấy ả ở vương phủ.”
“Chỉ là một nữ nô tầm thường, có đáng phải làm như thế?” A Phúc bưng bình sứ đặt trở lại kệ, cẩn thận kiểm tra xem còn bụi hay không: “Bình thường điện hạ đâu quan tâm nữ nô bọn họ làm việc phạm bao nhiêu lỗi, lần này chỉ vì ả lười biếng bỏ việc mà phạt nặng như vậy có phải sự tình không đơn giản…”
“Lắm chuyện, lo làm việc của ngươi đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn chén trà trên bàn, đột nhiên cảm thấy chướng mắt: “Đều đem đổ đi, nhập hạ còn uống mấy thứ trà nóng này để làm gì?”
“Bình thường điện hạ chê bai trà lạnh nhạt miệng.”
“Câm miệng!”
A Phúc thở dài lắc đầu, đem giẻ lau đặt lại lên kệ, xoay người cầm chén trà mang đi đổ.
“Điện hạ vốn không quan tâm trà có bao nhiêu nóng, chỉ đang nghĩ đến người ở Hàm Diên Thất.”
“Đừng tự cho thông minh.”
“Nô tài còn hiểu ngài hơn cả bản thân ngài.” A Phúc quay lại nhìn nàng, ý vị thâm trường nhắc nhở: “Mộ chủ tử tính đi tính lại vẫn là đi ra từ Đồng vương phủ, vậy mà gả đến đây chỉ làm một cái cơ thiếp, điện hạ vẫn nên tam tư suy xét thật thấu đáo.”
“Bản thân Mộ thị không biết liêm sỉ, không có tiết hạnh, còn cần phải suy xét sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo quyển trục khác giở ra xem, lạnh lẽo mở miệng nói tiếp: “Loại omega như vậy, thà không có trong phủ thì hơn.”
“Nếu điện hạ đã nói thế, chi bằng để nô tài cho người đuổi sạch toàn bộ người ở Hàm Diên Thất, vừa khiến điện hạ bớt chướng mắt vừa làm đúng phận sự.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên vỗ mạnh tay xuống bàn, giận dữ quắt mắt chất vấn: “Từ khi nào ngươi có quyền quyết định chuyện trong Ngạc vương phủ này vậy?”
“Nô tài chỉ nghĩ cho điện hạ mà thôi.”
“Câm miệng! Đi làm việc của ngươi đi!”
A Phúc nhún nhún vai, cũng không huyên thuyên lắm lời mà mang chén trà vừa phao đem đi đổ.
Vốn dĩ tâm không an tĩnh, có đọc sách cũng chẳng biết đang đọc những gì, tức giận gạt văng toàn bộ trục thư ở trên bàn. Nữ nô đang quét tước xung quanh nghe thấy tiếng động lập tức quỳ sụp xuống, đầu kê sát trên mặt đất chẳng dám ngẩng lên.
“Toàn bộ cút!”
Mặc dù không biết điện hạ vì cái gì mà tức giận, nhưng nữ nô bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mà đứng dậy rời đi. Bình thường điện hạ ít khi nổi tính khí, cũng chưa từng nổi qua tính khí, hôm nay lại kỳ kỳ quái quái nổi trận lôi đình khiến ai nấy đồng dạng bất khả tư nghị.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng ngồi không yên, trong lòng như có lửa giận cuồn cuộn lại không thể trút ra bên ngoài. Chỉ trách nàng quá mềm lòng, trước những chuyện liên quan đến Mộ Hoan đều nghĩ không thông suốt, quẩn bách đến nổi liên tục làm ra đủ chuyện không biết kiềm chế.
Tất cả là do Mộ Hoan gây ra!
“Người đâu!”
Nữ nô đang quỳ vội dùng tứ chi di chuyển đến trước mặt nàng: “Điện hạ có gì phân phó?”
“Cắt giảm toàn bộ thức ăn vải vóc của Hàm Diên Thất, không cho phép rời đi quá một dặm!”
“Cắt giảm?” Nữ nô run rẩy ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Mộ chủ tử xuất thân cao quý, đến ở Hàm Diên Thất đã tính là ủy khuất, nếu còn cắt giảm sợ rằng Đồng vương phủ sẽ…”
“Mệnh lệnh của bản vương còn thua kém xuất thân của một omega loài người?”
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ lập tức cho người đi làm ngay!!”
Nữ nô hoảng hoảng trương trương xốc váy đứng dậy, còn sợ chậm trễ thêm một phút thì mạng cũng chẳng còn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy lên trường kỷ cuộn đuôi nhắm mắt tĩnh thần, nhưng tâm tình không những không an mà còn loạn cào cào cả lên. Bản thân đi đến bước đường này cũng chỉ là khiên cưỡng, mọi tính toán trước đây hết thảy đều bị Mộ Hoan phủi đi sạch sẽ.
Vốn dĩ Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời chỉ có một nữ chủ, vậy mà giờ này lại lưu lạc ở Hàm Diên Thất.
Nghĩ đến thôi liền cảm thấy khó chịu, A Ba Đáp Thấu Á Viên buồn bực quẫy mạnh đuôi, muốn ra ngoài đi săn một chuyến cho thư thả đầu óc. Nào ngờ chi trước còn chưa chạm đến mặt sàn thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt, lực chân không lớn dường như là của một omega.
“Thần thiếp Đằng Liễu, đến bái lạy điện hạ.”
“Tiến.”
Ngoài cửa truyền thêm vài tiếng bước chân nho nhỏ nữa, rất nhanh liền thấy bóng dáng lả lướt của một omega đứng phía sau bình phong. Đối phương nho nhỏ thân ảnh uyển chuyển quỳ dưới sàn nhà khấu đầu hai cái, sau đó lại đứng dậy bái rồi tiếp tục quỳ xuống khấu đầu.
“Thần thiếp thân là trắc phi nhưng lại thỉnh an chậm trễ, thỉnh điện hạ trách phạt.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lười nhác quan sát bình phong, khàn khàn giọng hỏi: “Ban đầu cũng là ngươi kiên trì tìm cách gả vào Ngạc vương phủ, không phải sao?”
“Thần thiếp vốn xuất thân hàn vi, trong đêm triều nhật may mắn được diện kiến điện hạ mà lòng ôm tương tư không dứt. Cho nên mới to gan lớn mật vọng tưởng, may được điện hạ thương xót bằng không đã thương tâm mà chết.”
“Ngươi tự biết rõ thân phận là tốt.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn nữ nô, nàng ta hiểu ý liền kêu thêm hai người giúp khiêng bình phong mang đi chỗ khác. Đằng Liễu vẫn duy trì tư thế khấu đầu, nghe tiếng động liền biết bình phong đã bị khiêng đi, liền lựa thời cơ ngẩng đầu lên đối diện với Ngạc vương.
“Mang đến.”
Nữ nô lập tức cầm khay y phục trên bàn đưa cho Đằng Liễu đang quỳ ở gần đó.
Vốn được ma ma dạy dỗ kỹ lưỡng, Đằng Liễu tự khắc minh bạch nên làm gì lúc này. Cẩn thận vén váy đứng dậy, tiện tay chỉnh lý khăn trùm đầu, Đằng Liễu lả lướt bước đến chỗ Ngạc vương giúp nàng thay đổi y phục.
“Điện hạ vừa mới nạp thiếp, hoàng thượng cũng chưa vội gọi ngài thượng triều. Hơn nữa bây giờ đã là nhập hạ, nếu muốn đi săn cũng chỉ có ấu thú, điện hạ có nghĩ dời lại vài ngày?”
“Làm sao ngươi biết bản vương muốn đi săn?”
“Loại cẩm y này co dãn tốt, phụ sức đi kèm cũng đặc biệt đơn giản, thần thiếp mạo muội suy đoán điện hạ muốn đi săn.”
“Xem ra cũng khá thông minh.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi ngẩng đầu lên để Đằng Liễu giúp gài lại nút kết, chậm rì rì mở miệng nói: “Ngươi ở trong phủ cũng không ai chèn ép nổi ngươi.”
“Thần thiếp là trắc phi phải làm gương cho chúng muội muội, sao dám tỏ vẻ thông minh?” Đằng Liễu hơi ngẩng đầu lên, mặt nhỏ hơi hồng, lí nhí mở miệng: “Điện hạ coi trọng thần thiếp, chính thần thiếp còn chẳng dám tin đây là sự thật.”
“Ngươi mở miệng đều nói bản thân là trắc phi, có lẽ nên hiểu rõ vị trí này thật sự thuộc về ai.”
Ý cười trong mắt Đằng Liễu tan đi một nửa, nhưng rất nhanh liền biến mất, tiếp tục kiên trì giúp Ngạc vương thay đổi y phục: “Thần thiếp minh bạch, xuất thân của thần thiếp thấp kém, sức khỏe lại không tốt, chỉ lo sợ hầu hạ điện hạ không chu toàn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng người né tránh, chậm rãi bước đến chỗ đặt gương đồng quan sát y sam trên người: “Xuất thân hèn kém cũng như y phục rẻ tiền, khoác lên người dù bản thân cao quý đến đâu cũng cảm thấy phàm tục.”
Đằng Liễu vẫn duy trì nụ cười: “Điện hạ nói phải.”
“Được rồi, lui xuống đi, ngày mai không cần đến bái lạy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên quan sát A Phúc đang bước vào, vân đạm phong khinh phân phó: “A Phúc, ngươi đến giúp bản vương thay đổi y phục khác.”
“Vâng, điện hạ.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)