Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 149

412 0 1 0

Tiết trời đầu đông bắt đầu lạnh dần, những cơn gió bấc tràn về nhưng chẳng thể thổi đến căn phòng nhỏ được huân đến phi thường ấm áp. Mành lụa buông rũ lả lơi, hai bên lư bát giác tỏa hương trầm ngào ngạt, bầu không gian này không phải ai cũng được tận hưởng.

Trên nệm vải trắng tinh hai thân thể kịch liệt giao triền, khoái lạc dục tiên dục tử mong mỏi chạm đến đỉnh Vu Sơn. Nước nhỏ tí tách vào chậu lưu ly, hương khói vờn quanh say sưa đắm chìm trong mộng cảnh.

Chẳng biết qua bao lâu, cơ thể đột ngột căng cứng như dây đàn, thống khoái phát ra tiếng kêu gợi tình của loài sinh sản.

Mắt đào hoa mị tình, hơi thở phảng phất men say. Người phía trên vẫn ung dung như cũ, xoay người nằm xuống bên cạnh an tĩnh nhắm mắt.

“Điện hạ…” Ngón tay chu du trên bắp tay rắn chắc, hơi thở omega ngọt ngào hơn cả đường mật: “Ngài không hài lòng sao?”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nghiêng đầu nhìn sang, hơi cong khóe môi: “Bản vương bị nàng câu dẫn hồn phách rồi, còn không hài lòng được sao?”

Tiếng cười khúc khích vang vọng, Đằng Liễu choàng tay qua ôm chầm lấy nàng, mị tình mở miệng: “Thần thiếp có thể hầu hạ ngài là phúc phận của thần thiếp.”

“Nàng vốn bị cấm túc trong vương phủ, hằng ngày đều ra ngoài có vấn đề gì không?”

“Trân Châu giả trang thành thần thiếp, còn thần thiếp thì biến thành nữ nô lặng lẽ rời phủ quỷ thần bất minh.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ điểm nhẹ vào chóp mũi ả: “Tiểu tinh ranh.”

Đằng Liễu đầy mặt hoan hỉ cầm lấy ngón tay của Hân vương, đáy mắt đào hoa linh lung trong trẻo: “Để gặp được điện hạ, thần thiếp có gì mà không dám đánh đổi?”

“Những lời dễ nghe như vậy bản vương nghe không ít lần, Liễu nhi, nàng nói xem phải làm gì mới được đây?”

Không cần hỏi cũng biết Hân vương muốn hỏi gì, Đằng Liễu vươn tay nắm trọn cả bàn tay của đối phương, nghiêng người tựa vào lồng ngực ấm áp lắng nghe tiếng tim đập.

“Thần thiếp lên thuyền của ngài sẽ không để ngài thất vọng đâu.”

Cằm nhỏ đột ngột bị nâng lên, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ kéo khóe môi nở nụ cười như xuân phong tái mỹ: “Bản vương muốn nghe.”

“Nhiều ngày qua Ngạc vương không hồi phủ, ban đầu thần thiếp có cho Trân Châu đi tìm hiểu, biết được Ngạc vương đang âm thầm chuẩn bị binh mã. Chỉ chờ Lang vương băng hà, quân đội sẽ trực tiếp xông vào bao vây toàn bộ kinh thành, thậm chí là đoạt di chiếu để cướp ngôi. Lần này Ngạc vương đã hạ quyết tâm chỉ thắng không thể bại, ý đồ mưu phản minh minh bạch bạch, đây là tội đại nghịch bất đạo.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đảo vòng mắt, nhướn nhướn mày nghĩ ngợi: “Làm sao nha đầu đó lại có nhiều binh mã để bao vây toàn bộ kinh thành? Một đứa nhỏ của omega loài người sớm đã chướng mắt nhiều quan viên trong triều, ấy vậy mà chỉ một hai năm đã thu phục toàn bộ dưới trướng.”

“Điện hạ không nghĩ đến hai lần xuất chinh của Ngạc vương sao? Muốn thâu tóm quân tâm rất đơn giản, chính là cùng bọn họ đồng sinh cộng tử, nay Tích Lập cũng đã quy dưới trướng của Ngạc vương rồi.”

“Hóa ra… hóa ra…” Nhãn đồng dần dần tan rã không thấy tiêu cự, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vô thức siết tay thành đấm: “Phụ hoàng sớm đã chuẩn bị cả rồi, tạo toàn bộ cơ hội để nha đầu này kế thừa đại nghiệp. Bao nhiêu năm qua ngài che mắt ta, che mắt thiên hạ để bảo hộ Ngạc, bây giờ lại từng chút lấy về đúng là dụng tâm lương khổ.”

“Điện hạ ngài tài hoa lỗi lạc, xuất thân hiển hách mới xưng đáng là trữ quân tương lai, sao có thể để phường hỗn huyết kia ngang nhiên chiếm đoạt?” Đằng Liễu kéo vai áo trên nãi lên, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Hân vương: “Thần thiếp theo ngài đến cùng, tận lực đưa ngài trở thành trữ quân tương lai.”

“Nàng nói.”

“Trong vương phủ, Hiên Nguyệt Các có cất giấu bản đồ quân cơ và bằng chứng tạo phản của Ngạc vương. Chỉ cần lấy được nó, không sợ không lật đổ được Ngạc vương.”

“Hiên Nguyệt Các là địa phương của Mộ thị, bình thường ả chẳng xuất môn làm sao lấy được?”

Đằng Liễu bật cười, nửa như nũng nịu nửa như giận dỗi: “Điện hạ làm sao biết rõ chuyện trong Ngạc vương phủ như vậy?’

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ dùng lực kéo sát Đằng Liễu về phía mình, ý vị thâm trường mở miệng: “Tri nhân tri ngã, bách chiến bách thắng.”

“Đúng là Hiên Nguyệt Các bảo vệ chặt chẽ, nhưng không phải không thể vào. Điện hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ hảo hảo lấy về cho ngài, tuyệt không để ngài thất vọng.”

“Hảo, tiểu Liễu nhi lợi hại nhất, chỉ cần nàng lấy được bằng chứng tạo phản của Ngạc bản vương sẵn sàng cho nàng một danh phận.”

Đáy mắt Đằng Liễu phảng phất tia vui mừng, chủ động dâng lên một nụ hôn, cùng người trước mặt dây dưa một đêm.

Hoa khai hoa tàn, hảo mộng như cựu.

 

==================

 

“Tối nay điện hạ lại không về sao?”

“Vâng, nương nương.” Tường Liên đặt chén trà xuống bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nói: “Ngay cả Hỉ Tâm cũng bị gọi đi rồi, chắc đêm nay sẽ không hồi phủ.”

Âm thầm trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu ra ngoài cửa đứng, ngơ ngác nhìn sắc trời tối đen như mực. Nhập đông nhưng tuyết đầu mùa vẫn chưa rơi, có lẽ vài ngày hoặc cũng có thể là tháng sau, nhưng Mộ Hoan không mong tuyết rơi cho lắm. Thân thể nàng hư hàn không quen với khí hậu lạnh, tuy được Thái y ngày đêm điều dưỡng cũng chỉ tốt lên hai phần, còn lại phải dựa vào tạo hóa của nàng.

“Chủ tử hay là vào trong ngồi đi, ở ngoài này rất lạnh sẽ tái phát bệnh cũ.”

“Không sao, bản phi đợi thêm một chút nữa.”

Mộ Hoan đặt một chân xuống thềm, chậm rãi đi dưới trời đêm lấp lánh tinh tú, trong lòng nhẹ bẫng như trút được vô số gánh nặng. Bản thân nàng mơ hồ đến Ngạn Huyền đại lục địa, mơ hồ gặp được chó nhỏ, mơ hồ gả vào Ngạc vương phủ. Nhân sinh nàng trọn vẹn nhất chính là tại thời điểm này, an nhiên thư phục, tựa hồ chẳng có gì đáng để bận tâm đến nữa.

Bất quá, Mộ Hoan sực nhớ một chuyện, lo lắng quay lại nhìn Tường Liên: “Ngươi nói đồ vật kia đã cất kỹ chưa?”

“Nương nương yên tâm, tuyệt không có sai sót.”

Mộ Hoan vẫn không dám đặt cược tính mạng của chó nhỏ, vội vội vàng vàng quay trở về Hiên Nguyệt Các. Nội các vẫn phảng phất hương trầm, than lô lặng lẽ cháy tỏa ra hơi nóng. Đồng hồ nước nhỏ từng giọt tí tách, tầm nửa nén nhang thời gian nữa sẽ có nữ nô đi thay chậu lưu ly.

Vươn tay vén mành vải thiển hạnh hoàng, Mộ Hoan còn chưa bước chân vào ngọa phòng đã nghe tiếng lạch cạch bên trong truyền ra.

Trong đầu không kịp nghĩ gì nhiều, hoảng hốt hét toáng lên: “Người đâu!”

Âu Điền cùng vài ba thủ vệ lập tức xông vào ngọa phòng, Mộ Hoan cũng nhanh chóng đuổi theo, xem thử có phải là trộm hay không. Quả nhiên bắt gặp một bóng người mặc hắc y nhảy ra ngoài cửa sổ, dáng dấp nhỏ bé dường như là một cô nương. Bị phát hiện quá nhanh, hắc y nhân chỉ đành tay trắng rời đi, đồ đạc bị lục tung ném đầy trên đất.

“Bắt người! Mau bắt người!!”

Tất cả thủ vệ lập tức đuổi theo bóng đen kia, chẳng mấy chốc liền bị màn đêm nuốt chửng.

Mộ Hoan hoảng hốt gạt tay Tường Liên chạy đến rương đồ cất dưới gầm giường, cẩn thận kiểm tra xem còn thiếu sót gì hay không. May mắn hắc y nhân kia chưa kịp lấy gì, toàn bộ đều không mất mát, thậm chí nút kết dây mây vẫn còn nguyên vẹn.

“Lập tức báo điện hạ hồi phủ, nói vương phủ có trộm!”

Chẳng mấy chốc Hiên Nguyệt Các ồn ào thành một đoàn, dù không biết là bị trộm thứ gì nhưng xem sắc mặt của vương phi thật sự là quá đáng sợ. Xung quanh đèn thắp sáng đau cả mắt, bất kỳ ai cũng không được phép xuất phủ còn bị thủ vệ đến từng nơi kiểm tra.

Kết quả vẫn xổng mất tên hắc y kia, chẳng biết ả rốt cuộc đã chạy vào tẩm thất nào hay là rời khỏi vương phủ rồi.

Mộ Hoan căng thẳng ngồi trên nhuyễn tháp chờ đợi, vừa nghe tin chó nhỏ hồi phủ liền vội vàng đứng dậy nghênh đón.

“Điện hạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng ánh mắt ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui xuống, trong Hiên Nguyệt Các cũng chỉ còn hai người các nàng.

“Làm sao lại có trộm? Vương phủ là chốn không người sao?”

“Thần thiếp thật sự không biết, ban nãy có ra ngoài hóng gió một chút vừa quay lại thì đã thấy có người lục lọi rương đồ. Theo thần thiếp đoán nhất định là người của vương phủ, nếu không sao lại thoát thân nhanh như vậy.”

“Nàng có nhớ rõ dáng vẻ của ả không?”

Mộ Hoan cố gắng hồi tưởng, rồi lại chậm chạp lắc đầu: “Ả mặt mũi che kín, trên người mặc độc hắc y, hoàn toàn không thể phân biệt.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi ngồi xuống nhuyễn tháp, mắt vẫn dán chặt vào rương đồ bên cạnh Mộ Hoan. Kẻ biết chuyện này không nhiều, nhưng nếu có thông tin lọt ra chỉ có thể là do nội gián tiết lộ.

“Nàng nói những ai trong vương phủ biết chuyện này?”

“Thần thiếp, Hỉ Tâm và cả Tường Liên nữa.” Nhìn sắc mặt của chó nhỏ, Mộ Hoan hoảng hốt hỏi ngược lại: “Điện hạ, ngài hoài nghi Tường Liên?”

“Có khả năng.”

“Nhưng Tường Liên chưa bao giờ làm gì tổn hại đến thần thiếp, thậm chí còn giúp đỡ thần thiếp không ít việc nữa.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bình tĩnh mở miệng nói: “Không tổn hại nàng vậy thì tổn hại bản vương.”

Hai tay vô lực buông thõng, Mộ Hoan thất thần ngồi xuống bên cạnh chó nhỏ, thậm chí không dám tin vào tai mình: “Lẽ nào là thật sao?”

“Hoan nhi, thời gian này bên cạnh nàng chỉ có Tường Liên hầu hạ, nhất cử nhất động của nàng ả là người minh bạch nhất. Hôm nay nàng vừa ra ngoài liền có trộm, sao lại trùng hợp được đến như vậy? Nhất định là có kẻ báo tin, rồi hướng dẫn kẻ trộm tìm đường lẩn trốn, nàng nói xem bằng không sao thủ vệ lại bắt không được người?”

Mộ Hoan chỉ cần nghĩ đến nữ nô hồi môn của mình lại là người phản bội mình trong lòng liền cảm thấy nhức nhói, yếu ớt cúi đầu che giấu tang thương chán chường trong mắt.

“A Hoan, có lẽ nàng hiểu rõ Tường Liên nhưng hiểu chưa sâu.”A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu kéo kiều hương vào lòng, mềm nhẹ an ủi: “Con người thấy lợi trước mắt sẽ không còn nghĩ đến chuyện gì khác, chắc nàng cũng hiểu rõ điều này.”

“Thần thiếp chưa từng bạc đãi qua Tường Liên, sao phải làm như vậy? Lẽ nào hãm hại ngài thì Tường Liên sẽ có thêm nhiều lợi ích?”

“Có được nàng chính là lợi ích lớn nhất.”

Trong mắt Mộ Hoan lộ ra tia kinh hãi, run rẩy ngẩng đầu lên, thậm chí không dám tin vào tai mình. A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ trên sườn mặt nàng hai cái, dùng đệm thịt ấm áp phủ trùm lên ngọc thủ tinh xảo.

“Bản vương mang tội danh mưu phản nhất định sẽ bị ban tử, như vậy vừa loại bỏ được tình địch vừa có được nàng, Tường Liên sao có thể không đáp ứng được?”

“Điện hạ, không thể…” Mộ Hoan hoảng hốt ôm chầm lấy chó nhỏ, nước mắt lăn dài trên hai hõm má nhợt nhạt: “Ngài không thể có chuyện được, ngài đã đáp ứng sẽ bảo hộ thần thiếp cả đời này, tuyệt đối không được phép bỏ lại thần thiếp!”

“Hoan nhi nàng bình tĩnh lại một chút, bản vương vẫn bình an không có vấn đề gì.”

“Phải làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao đây?”

Mộ Hoan khóc không thành tiếng, chỉ biết cố sức ghì chặt chó nhỏ để xoa dịu bất an trong lòng. Vạn vạn không ngờ người nàng tin tưởng nhất lại là người phản bội nàng, còn muốn triệt để diệt trừ lý do sống của nàng.

“A Hoan, đừng khóc.”

“Lẽ nào bỏ mặc không quản?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên duỗi chân ra cho thoải mái, đầy mặt thản nhiên đáp: “Chờ thêm một thời gian, người cần xuất đầu lộ diện sẽ không để chúng ta thất vọng đâu.”

“Ý điện hạ là muốn để bọn họ ra tay lần nữa rồi bắt trọn một lưới?”

Đối phương không trả lời chính là ngầm thừa nhận phỏng đoán của nàng chính xác, xem chừng sắp tới vương phủ sẽ không còn được an tĩnh.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn giọng dỗ dành: “Bản vương xong việc rồi, bồi nàng.”

Mộ Hoan lúc này mới miễn cưỡng vui vẻ, ngoan ngoãn theo chân chó nhỏ. Đầu tiên vẫn là hầu hạ thay y phục, không quên nhét thủ lô vào trong chăn làm ấm trước, đợi khi các nàng xong việc nằm lên giường sẽ không thấy lạnh nữa.

Đương lúc giúp đối phương tháo xuống hương nang, Mộ Hoan hiếu kỳ ngẩng đầu lên: “Điện hạ, ngài rốt cuộc đi đâu a? Thần thiếp bình thường không dám hỏi, nhưng bây giờ thần thiếp không thể không hỏi nữa.”

“Duyệt binh.”

“A?”

“Phía nam kinh thành là vùng ngoại ô vắng người qua lại, bản vương thường cho quân sĩ duyệt binh ở đấy. Qua vài tháng nữa nếu trong thành xảy ra chuyện, toàn bộ quân sĩ sẽ bao vây kinh thành ngăn cản phản loạn, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị khai chiến.”

“Điện hạ thật sự tạo phản sao?”

Hai chữ ‘tạo phản’ Mộ Hoan đè thấp đến mức A Ba Đáp Thấu Á Viên phải cố sức lắng nghe mới nghe thấy được.

“Chỉ là lấy lại những thứ thuộc về bản vương.”

“Nhưng mà…” Mộ Hoan căng thẳng siết chặt tay, run rẩy ngẩng đầu lên đối diện chó nhỏ: “Hoàng thượng rất yêu thương ngài, nếu ngài làm như vậy thần thiếp e là…”

“Thứ mà phụ hoàng yêu chính là hoàng vị, không phải bản vương.”

“Thần thiếp biết rõ cái chết của mẫu thân vẫn là ám ảnh lớn trong lòng ngài, nhưng chuyện xưa hoàn toàn không như những gì ngài biết ngài nghe và ngài thấy đâu…”

Lần nữa A Ba Đáp Thấu Á Viên đánh gãy lời nàng: “Bản vương đã nói không nhắc lại chuyện này!”

“Điện hạ.”

Mộ Hoan ngơ ngác nhìn chó nhỏ lạnh lùng xoay người trở về giường, trong lòng nặng nề trút tiếng thở dài, đành ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16