Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 74

476 0 1 0

Buổi sáng A Ba Đáp Thấu Á Viên đều sẽ lên triều, hại Mộ Hoan nhàm chán chẳng có gì làm buộc lòng phải đến Trữ Tú Cung ngồi nghe cung quy hai nén nhang thời gian.

Trùng hợp lại đến ngay tiết học của Trình ma ma, tú hoa.

Mộ Hoan trước kia chưa từng thêu qua gà vịt long phụng gì, cũng chỉ biết làm mấy món thủ công đơn giản, nghe đến tú hoa suýt chút đã đẩy tọa ỷ bỏ về Ngạc vương cung. Bất quá tay nghề của Trình ma ma thật sự tốt, thêu một chút liền thêu ra hai con phượng hoàng khí thế uy nghiêm, chỉ mỏng ánh kim linh lung tinh xảo.

Bản thân ngồi xem đến thất thần, Mộ Hoan trong lòng cảm động không ngớt, trong lòng trộm nghĩ có nên xin về làm tranh treo tường hay không.

Trình ma ma thêu xong đôi phượng hoàng liền cho nữ nô mang đến từng bàn để tú nữ có thể quan sát kỹ, sau đó mới lên tiếng: “Một canh giờ thời gian, người làm tốt nhất sẽ không cần phải quét dọn vào hôm nay, còn người làm tệ nhất sẽ chịu phạt.”

Mộ Hoan thầm than không ổn, đưa mắt nhìn khung thêu trước mặt, tự mình cầm chắc khả năng bị phạt.

Tường Liên trộm nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai của nàng: “Hay là nô tỳ gọi người giúp nương nương thêu?”

“Trình ma ma còn ngồi ở đó, ngươi còn gióng trống khua chiêng cho người khác biết bản tần không có năng lực tú hoa?”

“Nô tỳ…”

“Không quản!”

Mộ Hoan cầm lấy kim chỉ ở trên khay, hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí bắt tay vào thêu đôi phượng hoàng.

Đồng hồ nước nhỏ từng giọt, xung quanh bốn phía phi thường yên ắng.

Các tú nữ vừa vào cung đều được ma ma dạy dỗ kỹ lưỡng, chỉ là tú hoa không làm khó được bọn họ. Nhưng nhìn thấy Mộ Hoan chật vật với mớ chỉ màu liền nhịn không được cười nhạo nàng, lâu lâu lại nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Mộ Hoan thẹn quá hóa giận trừng trừng nhìn đám tú nữ không biết tốt xấu kia, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: “Bản tần hôm nay tu tâm, không muốn lạm sát người!”

Bất quá, tiếng cười đùa kia thật sự rất lớn. Trong đám đông xuất hiện tiếng nói của một tú nữ phát ra, mười phần thì hết chín phần là châm chọc.

“Ngươi xem tú hoa của Mộ Tần không phải là gà rừng sao? Ha, cũng giống như ả, chỉ là tiện nô mà xem mình là chủ tử.”

Lời này ngay cả Hỉ Tâm và Tường Liên còn nhịn không được huống hồ là kẻ tâm cao khí ngạo như Mộ Hoan. Lưu loát đặt mạnh kim thêu xuống khay, Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đến chỗ của tú nữ vừa lên tiếng ban nãy, lưu loát giáng vào mặt ả một cái tát.

Sự tình diễn ra bất ngờ, đám tú nữ xung quanh kinh hãi hét toáng lên, vội chạy càng xa Mộ Tần càng tốt tránh để bản thân chịu liên lụy.

Tú nữ kia bị đánh cũng không chịu thua, lập tức đứng lên lý luận: “Ngươi là cái thá gì mà dám đánh ta? Ngươi có biết ta chính là nhi nữ của Tề Thái bá tước và Dục Ngọc công chúa hay không?”

“Như thế thì sao? Ngươi vẫn chỉ là sườn bát phẩm tú nữ, còn ta chính là tòng tứ phẩm Tần vị! Đánh ngươi một cái liền lôi tộc phả ra đe dọa, ma ma dạy ngươi không biết phép tắc như vậy sao?”

Tề La Na Tát Na trợn trừng hai mắt như dã thú bị thương, lang nhĩ kịch liệt chuyển động tựa hồ rất tức giận: “Tiện nô! Một nho nhỏ omega loài ngươi như ngươi cũng dám chống đối ta? Ngươi nghĩ Ngạc vương thân phận đủ cao để ngươi có thể tùy hứng làm càn hay sao? Cũng chỉ là một hoàng thân bán nhân thú không có mẫu thân, thân phận thấp kém ti tiện!!”

Lại một tát giáng xuống, lần này Mộ Hoan không nhân nhượng đánh cho ả ngã lăn xuống đất.

“Nhục mã hoàng tự, đây là trọng tội! Ngươi nghĩ Tề Thái bá tước và Dục Ngọc công chúa có thể cứu nổi mạng của ngươi hay không?” Mộ Hoan giận dữ quay phắt về phía Trình ma ma quát: “Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt ả giao cho Tông Nhân Phủ xử lý, bản tần bảo chứng đến trước mặt ma ma thẩm vấn kể rõ sự tình!”

Trình ma ma là người công chính, chuyện lần này thật sự là Tề La Na Tát Na không đúng trước, tất nhiên sẽ không vì thân phận cao quý của nàng mà nhượng bộ.

“Các ngươi buông ra!!”

“Câm miệng!”

Mộ Hoan ghì chặt quai hàm của ả, đè thấp giọng nói: “Thân là nữ nhi của Tề Thái bá tước, vậy mà ngay cả danh phận quận chúa cũng không có để phải nhập cung làm tú nữ. Ngươi nghĩ, ngươi thật sự là quận chúa hay sao? Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài của Tề Thái bá tước, Dục Ngọc công chúa sớm chẳng vừa mắt với ngươi!”

“Mộ Hoan! Ngươi câm miệng đi!”

“Nhục mạ hoàng thân, tội này ngươi gánh không nổi đâu!”

Dứt câu liền dùng ánh mắt ra lệnh cho thủ vệ lôi Tề La Na Tát Na đến Tông Nhân Phủ, mặc dù biết ả chết không được nhưng chí ít cũng răn đe được. Không ngoài dự đoán, chiều muộn người của Tề Thái bá tước phủ tiến cung, còn cố tình nhấn mạnh muốn gặp Mộ Hoan.

Xét bối phận, Tề Thái bá tước chỉ là huynh đệ kết nghĩa cùng Lang vương, trước đây cùng hoàng đế đồng sinh cộng tử tình như thủ túc. Còn Dục Ngọc công chúa lại là bào muội của Lang vương, từ nhỏ nhận được vô vàn sủng ái, sau cùng Tề Thái bá tước kết duyên phu phụ.

Đáng tiếc, Tề Thái bá tước tính tình phong lưu hào sảng, ở bên ngoài có không ít oa oa do ca nhi tiện nô sinh ra khiến cho Dục Ngọc công chúa giận đến suýt chút viết hưu thư. Cũng may Tề Thái bá tước sớm biết quay đầu thu liễm, nhưng vẫn mang về đứa con gái của một ca nhi, chính là Tề La Na Tát Na.

Bản thân Mộ Hoan cây ngay không sợ gió lớn, bị gọi đi cũng ngoan ngoãn đến Dưỡng Tâm Điện đối chất, nào ngờ liên lụy đến cả chó nhỏ cũng phải có mặt.

“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, Tề Thái bá tước, Dục Ngọc công chúa, Ngạc vương điện hạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chủ động lên tiếng trước: “Sáng nay Trữ Tú Cung báo tin nàng đánh một tú nữ, có đúng hay không?”

“Tú nữ không hiểu quy củ, ăn nói hàm hồ nhục mạ hoàng thân. Thần thiếp chỉ tát ả vài cái, cũng không biết mình làm vậy có gì sai.”

Tề Thái bá tước nghiêng người dựa vào lưng ỷ, quay sang Lang vương nói: “Hoàng huynh, vị tức phụ này huynh chọn cũng thật là hiểu chuyện.”

“Nhục mạ hoàng thân là tội không nhỏ, chỉ mình ngươi nói sao có thể chứng minh?”

“Hoàng thượng minh giám.” Mộ Hoan không siểm nịnh không run sợ, chính trực đáp lại: “Ở Trữ Tú Cung không chỉ có nô tỳ, mà còn có Trình ma ma và rất nhiều tú nữ, nếu muốn hoàng thượng có thể mời bọn họ ra đối chất.”

“Trình ma ma khẳng định là có chuyện này.” Lang vương chầm chậm gật dù, cầm lấy chén trà uống một ngụm: “Tông Nhân Phủ điều tra được, quả thật Tề La Na Tát Na có nói mấy lời nhục mạ hoàng thân.”

“Hoàng huynh, trẻ con tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện. Mà Ngạc lại là hoàng muội của nha đầu, nàng nói mấy câu bông đùa cũng không tính là nhục mạ đi?” Tề Thái bá tước vụng về nói vài câu bao che cho Tề La Na Tát Na: “Oa oa bình thường nói chuyện không để ý lễ tiết, nếu phạt cũng chỉ mấy cái tát là đủ rồi. Không cần phải quá gay gắt với nha đầu, khiến hạ nhân chê cười sau này cũng khó lòng gả đi.”

Dục Ngọc công chúa tùy ý đem chén trà đặt lại xuống bàn, mỉa mai cười: “Phu quân thật có lòng, trong phủ bá tước không chỉ có một mình Tề La Na Tát Na là nhi nữ của ngài, vậy mà chẳng thấy ngài lên tiếng nói đỡ nửa lời. Còn khi nha đầu này gây đủ chuyện xấu hổ gia môn, chàng lại không ngại xấu hổ đi chất vấn tôn tức, đây còn là phong thái của trưởng bối sao?”

“Nàng nói ít một chút không được sao?” Tề Thái bá tước giận dữ gạt phăng lời của công chúa điện hạ: “Từ nhỏ Tát Na đã không có mẫu thân, phải lưu loạt bên ngoài chịu khổ nhiều năm. Bản vương cảm thấy chưa từng thiên vị qua nàng, chỉ là đang bù đắp thiệt thòi cho nàng mà thôi.”

“Bù đắp? Nhi nữ của một ca nhi chàng còn muốn bù đắp? Thế nhi nữ của bản công chúa chàng tính làm sao hả!?”

Chuyện gia can lục đục, Mộ Hoan không muốn dính vào, ngoan ngoãn quỳ ở một bên chờ đợi bọn họ cãi nhau xong rồi lên tiếng cũng chẳng muộn.

Lang vương nghe một lúc liền nghe không nổi nữa, vỗ mạnh tay xuống bàn quát: “Ở đây có bao nhiêu người, các ngươi xuất thân hoàng tộc không giữ lễ nghi đã đành còn vạch áo cho người xem lưng, có biết xấu hổ là gì hay không?”

Phu phụ Tề Thái bá tước lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn còn hừng hực khí thế muốn tranh cãi.

“Thân là phụ mẫu không biết dạy con đã đành giờ lại còn tranh tranh cãi cãi không ra thể thống gì!”

“Hoàng huynh, vẫn là niệm tình nha đầu tuổi nhỏ mà tha cho nàng một ngựa đi.”

Lang vương nhướn nhướn mày, nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Mộ Tần, ngươi nói xem, nên xử lý thế nào?”

“Tự cổ chí kim, quân lấy dân làm gốc, dân lấy quốc pháp làm trọng. Nếu đã phạm lỗi, hoàng thân công chúa lỗi như thứ dân, không hơn cũng không kém mới khiến bách tính tín phục. Nô tỳ cả gan nói ra suy nghĩ, nên trừng phạt thật nghiêm đúng với quốc pháp, khiến cho mọi người lấy đó làm gương không dám tái phạm.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên suýt sặc trà, trừng mắt nhìn Mộ Hoan. Rõ ràng nghe ra ý cầu xin của Tề Thái bá tước, vậy mà kiều hương nhà nàng vẫn đinh ninh phạt Tề La Na Tát Na, xem chừng là muốn đắc tội với người phủ bá tước rồi.

“Mộ Tần nói không sai, phải phạt thật nghiêm để Tề La Na Tát Na không dám tái phạm và mọi người đều biết lấy đó làm gương.” Lang vương nghĩ ngợi một chốc, nói tiếp: “Phạt hai mươi hèo, giam lỏng trong vương phủ, gạch tên trong danh sách tú nữ.”

“Hoàng huynh!” Tề Thái bá tước thở dài một tiếng, choàng tay xoay người đối Lang vương kính cẩn nói: “Coi như là vì nể mặt ta, nể mặt công chúa, tha cho nàng đừng gạch tên nàng ra khỏi danh sách tuyển tú năm nay. Nha đầu này a, trong lòng kỳ thật đã có ý trung nhân nên mới kiên quyết tham gia tuyển tú, cũng vì muốn học chút lễ nghi để khi gả vào không làm xấu hổ lang quân.”

“Nực cười!” Dục Ngọc công chúa vung mạnh khăn lụa chà lau nước trà trên khóe miệng, cố tình mỉa mai một tiếng: “Tề La Na Tát Na không hiểu quy củ làm chuyện xấu mặt gia môn mà chàng còn lên tiếng bênh vực cầu xin hoàng thượng tha thứ cho nàng? Có phải chàng xem Dưỡng Tâm Điện này là phủ bá tước hay không? Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, chàng còn dám thay ngài định đoạt?”

“Nàng yên lặng chút đi!”

“Tề Thái bá tước, không phải trẫm không niệm tình mà là hảo nhi nữ của ngươi không biết suy nghĩ gây ra chuyện xấu hổ tông môn. Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, hảo hảo phạt nàng một lần để nàng không dám tái phạm nữa, nếu ngươi còn cầu xin trẫm liền giao nàng cho Tông Nhân Phủ xử trí!”

Tề Thái bá tước dù có trăm lá gan cũng không dám mở miệng nữa, đành đứng dậy xin phép cáo từ, không quên trừng mắt với Mộ Hoan đang nghiêm chỉnh quỳ trên sàn nhà.

“Được rồi, đứng lên đi, đây cũng chẳng phải lỗi của ngươi.”

Mộ Hoan ngoan ngoãn nhận mệnh, đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đỡ đứng dậy, cung cung kính kính chấp tay bái lạy: “Nô tỳ ngu xuẩn gây ra phiền phức cho hoàng thượng và điện hạ, mong hoàng thượng trách phạt.”

“Ngươi a đúng là chẳng biết mềm dẻo, ở trước mặt Tề Thái bá tước vẫn dám luận tội Tề La Na Tát Na.”

“Nô tỳ chỉ nói việc mình cho là đúng tuyệt không dám vô cớ gây sự.”

“Hảo liễu, các ngươi cũng mệt rồi, mau mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Mộ Hoan và A Ba Đáp Thấu Á Viên đồng loạt hành lễ rồi cùng nhau rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Vừa bước ra khỏi đại môn, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức quay phắt lại nhìn nàng, đặc biệt không hài lòng mà nhíu chặt chân mày.

Tự thấy bản thân chẳng làm gì sai, Mộ Hoan một chút run sợ cũng chẳng có, điềm nhiên vén khăn lụa đưa mắt nhìn thẳng vào chó nhỏ.

“Nàng có biết bản thân vừa gây nên họa gì không?”

“Thần thiếp cảm thấy bản thân chẳng gây nên họa, còn giúp điện hạ trút được cơn tức giận. Chẳng phải trên Dưỡng Tâm Điện, điện hạ hận không thể để Tề La Na Tát Na bị Tông Nhân Phủ xử trí hay sao?”

“Bản vương từ khi nào nghĩ như vậy?”

“Ngài giả vờ trước mặt ai thì giả vờ nhưng không qua được nhãn thần của thần thiếp.” Mộ Hoan bước lên giúp chó nhỏ chỉnh sửa quan đầu, động tác so với mấy ngày trước đã thuần thục hơn nhiều: “Ban nãy thần thiếp kiên quyết không tha cho Tề La Na Tát Na cũng chẳng nghe điện hạ lên tiếng nói đỡ nửa lời, trong lòng sớm đã muốn tống nữ nhân điêu ngoa này vào Tông Nhân Phủ. Lại nói còn may ả chưa tổn thương đến thần thiếp, bằng không người hôm nay kiên quyết nhất chính là điện hạ ngài.”

“Nàng…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị nói trúng tim đen vô pháp bào chữa, trừng trừng mắt, không hài lòng khiển trách: “Ở trước mặt bao nhiêu người luôn cố công chiếm thế thượng phong, lần nay may có Dục Ngọc công chúa ngầm ủng hộ, nếu không người bị phạt hèo bây giờ là nàng. Tự cho mình thông minh chỉ biết lôi kéo thương cảm, bản vương tuyệt đối không thể nàng tự tung tự tác như vậy nữa, hảo hảo về cung quỳ nửa canh giờ thời gian rồi mới được dùng thiện!”

“A?” Mộ Hoan nổi giận đùng đùng phát vào vai nàng: “Là thân thiếp chịu ủy khuất, tại sao điện hạ lại trách phạt thần thiếp?”

“Nàng còn mạnh miệng sao? Hôm nay may mắn cho nàng là Tề La Na Tát Na, nếu đụng phải người khác chưa chắc đã dễ dàng giải quyết. Lại nói nàng còn chưa gả vào Ngạc vương phủ, bản vương có trăm miệng cũng không thể lên tiếng giúp nàng, lúc đó Hình bộ sẵn sàng chờ nàng dụng hình tra khảo!”

“Nhưng mà…”

“Dong dài nữa liền quỳ hai canh giờ.”

“Một canh!” Mộ Hoan uất ức giậm mạnh chân xuống sàn nhà, hai mắt đỏ hoe rống vào mặt đối phương: “Tối nay thần thiếp phải ăn chân chó nướng!!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16