Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 202

498 0 1 0

“Nam Cung Lộng Nguyệt, cầu ngươi… cầu ngươi…”

Mộ Hoan giữ chặt tay áo của Nam Cung Lộng Nguyệt không dám lơi lỏng, gương mặt vặn vẹo thống khổ ướt đẫm nước mắt. Nếu oa oa thật sự không còn, nàng cũng không thiết sống nữa.

“Cứu oa oa, cứu oa oa cho bản cung… cầu ngươi…”

“Nương nương.” Nam Cung Lộng Nguyệt nhẹ nhàng tháo tay của Mộ Hoan ra, yếu ớt lắc đầu: “Hoàng thân mất rồi, vài ngày nữa vi thần sẽ đưa trục thai dược cho ngài, đem… đem hoàng thân ly khai…”

“Ngươi lừa bản cung! Hoàng thân làm sao có thể chết? Oa oa của bản cung không thể chết!!!”

“Nương nương ngài bình tĩnh một chút.” Ân Ly khóc đến đỏ hết cả mắt, trông thấy quý phi như vậy nàng càng thương tâm: “Hoàng thân đi rồi, nương nương đừng quá thương tâm, nhất định ngài sẽ có thể hoài oa oa nữa mà.”

“Oa oa của bản cung chết rồi… thật sự chết rồi sao?”

Mộ Hoan nói trong nước mắt, ngón tay run run thả tay áo của Nam Cung Lộng Nguyệt: “Chết rồi… oa oa của bản cung chết rồi… nàng chết thật rồi…”

“Nương nương…”

“Oa oa của bản cung chết rồi, tại sao bọn họ vẫn còn sống!?!”

“Nương nương đừng giận quá mất khôn.” Nam Cung Lộng Nguyệt tiếp nhận an thần dược, cố gắng trấn an quý phi: “Mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy, để ngươi khác nghe thấy không tốt,”

“Đại nghịch bất đạo? Đại nghịch… không có Mộ Hoan ta, A Ba Đáp Thấu Á Viên sớm đã chết rồi!!” Mộ Hoan chua xót cười dài một tiếng còn thống khổ hơn là chết: “Ta tin tưởng, ta đặt hết tất cả kỳ vọng, ta buông bỏ hết mọi thứ… tại sao? Tại sao?”

“Nương nương ngài như vậy, tiểu hoàng thân sẽ không thể đi được đâu.” Ân Ly nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng: “Nương nương, cầu ngài, đừng như vậy nữa có được không?”

“Oa oa của ta chết rồi, chết một cách oan uổng, là bọn họ hại chết con của ta.”

Nước mắt rơi xuống chính là lúc đau lớn đến mức không thể thốt thành lời, chỉ có thể thông qua những giọt nước trong suốt mà trút nỗi lòng. A Ba Đáp Thấu Á Viên, tín ngưỡng của nàng, tương lai của nàng, lại đành lòng phản bội nàng.

Giữa yêu và hận là một lằn ranh mỏng, vượt qua rồi, trái tim cũng rạn nứt mà vỡ tan thành trăm ngàn mảnh.

“Đóng cửa.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn sang Ân Ly, khàn khàn nói: “Đóng thật chặt cửa, tuyệt đối không được để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bi thương này của bản cung. Một ngày không xa, bản cung sẽ trả lại toàn bộ, đòi công bằng cho oa oa!!”

Ân Ly lúng túng chà lau nước mắt, vâng dạ nhận mệnh chạy ra đóng chặt cửa lại, không quên phân phó thủ vệ không được để bất kỳ ai tiến vào kể cả hoàng thượng.

“Quý phi nhất định phải đi đến bước đường này sao?” Nam Cung Lộng Nguyệt có chút khó xử mở miệng: “Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, nếu ngài muốn bao nhiêu nữ nhân mà không được? Ngài hà tất…”

“Vì ngươi không phải omega, ngươi sẽ không hiểu được nỗi đau mất con…” Mộ Hoan nhắm chặt mắt cố nuốt xuống đau đớn dằn xé: “Một người mẹ giữ không được oa oa của mình, chính là thất bại lớn nhất cuộc đời.”

“Vi thần nhất định sẽ điều trị hảo cho ngài, còn những chuyện về sau, cầu ngài suy nghĩ kỹ lưỡng.”

“An tâm, Mộ Hoan ta sống chết đều do bản thân quyết định, dù là ai cũng ngăn không được ta.”

Nam Cung Lộng Nguyệt nhìn quý phi rất lâu, chán nản lén lút trút tiếng thở dài, oan nghiệt a…

Từ sau khi sự việc xảy ra, Mộ Hoan thật sự cho người đóng chặt cửa Phượng Hòa Cung, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đến cả thánh thượng đến cũng bị cản lại bên ngoài, mà người xuất thủ cản đường chính là Hỉ La thị. Hỉ La thiếu phu nhân chịu ân của quý phi, không cách nào nhìn được quý phi chịu thống khổ cho nên mới ép buộc phu quân mình phải canh giữ cửa lớn Phượng Hòa Cung.

Ngay cả tam công chúa và Quốc công phu nhân đều bị cản lại, Thái hoàng thái hậu không ra mặt còn tự mình đến Thần Điện an tĩnh.

Đi đến bước đường này có nói trăm ngàn lời cũng như vậy.

Mộ Hoan chịu đau đớn suốt bảy ngày để trục tử thai trong bụng, đi đứng nằm ngồi đều xuất huyết, bụng thì như bị ai dùng đá chèn lên thống khổ không gì bằng. Liên tục như vậy đến ngày thứ bảy, Nam Cung Lộng Nguyệt châm cho nàng hai châm thì hôn mê sâu nửa tháng để cơ thể nghỉ ngơi ổn định trở lại.

Thân thể Mộ Hoan suy nhược nghiêm trọng, dù đã trục thai vẫn liên tục xuất huyết, Nam Cung Lộng Nguyệt từng nói nàng vĩnh viễn không thể hoài oa oa được nữa. Bản thân Mộ Hoan cũng minh bạch điều này, là Đồ Ngân đẩy nàng vào con đường này, khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Không thể hoài oa oa nữa, coi như là một chuyện tốt.

Mộ Hoan uống xong thuốc trục thai thì uống đến bổ huyết, tuy không còn tình trạng xuất huyết liên tục nhưng đôi lúc vẫn xảy ra tình trạng này, lúc đó Nam Cung Lộng Nguyệt phải đến giúp nàng châm cứu để ngưng máu chảy.

Hơn một tháng ròng không xuất môn, một ngày đầu xuân, Ân Ly tiến vào Phượng Hòa Cung thông báo: “Nương nương, phía Tư Nguyệt Thất báo tin, Tường cơ* hoài oa oa.”

(Tường cơ, sườn lục phẩm, một phẩm của hậu cung)

Động tác tay của Mộ Hoan khựng lại, sau đó lại tiếp tục bình thản khuấy thuốc: “Ả phúc khí tốt, được hoàng thượng thị tẩm một đêm thì hoài long chủng rồi.”

“Nương nương đừng quá thương tâm, chỉ cần ngài điều dưỡng hảo sẽ…”

“Bản cung sinh không được oa oa, cũng không muốn sinh oa oa cho A Ba Đáp thị.” Đem chén thuốc uống cạn đưa cho Ân Ly: “Đã đến lúc cho bọn họ biết được ai mới là chân chính nữ chủ hậu cung.”

“À, còn một chuyện.” Ân Ly mím mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Từ sau khi quý phi xảy thai, hoàng thượng cũng không nói gì đến chuyện hoàng tự. Tin Tường cơ hoài long chủng truyền ra ngoài, hoàng thượng trước bá quan văn võ nói quý phi có công hoài long tự tuy không sinh ra được cũng nên hảo hảo ban thưởng, cho nên sắc phong thành hoàng quý phi.”

“Quả nhiên biết khiêu khích.” Mộ Hoan chống tay lên bàn đứng dậy, thở hắt ra một hơi, nhìn cửa sổ hoa lê trắng ngập tường: “Cảnh sắc mùa xuân quả nhiên khiến tâm tình thư sướng.”

“Nương nương thật sự muốn đối nghịch hoàng thượng sao?”

“Không có bản cung, A Ba Đáp thị nghĩ mình có thể sống sót sao? Năm đó bản cung liều chết xông vào địa lao cứu nàng một mạng thoát khỏi tử lộ, còn nàng trả ân bản cung như thế nào? Cứ coi như trả nợ nàng từng cứu mạng, nhưng chính nàng bức tử oa oa của bản cung, nếu không thay oa oa đòi lại công đạo, bản cung xứng đáng làm mẫu thân hay sao?”

Mộ Hoan gác tay lên cạnh bàn, mắt vẫn nhìn cành lê trổ hoa ngoài sân: “Ân nghĩa trả đủ, bây giờ giữa bản cung và A Ba Đáp thị chỉ còn thù hận. Ân Ly, con đường này bản cung tự chọn lấy, nhưng con đường của ngươi nên để ngươi quyết định, đi hay ở đều tùy ý ngươi.”

“Mạng này của nô tỳ là do nương nương ban, nô tỳ tuyệt đối không phản bội ngài, nhất nhất đi theo hầu hạ ngài.”

“Hảo, bản cung nhìn người sai một lần, nhưng lần này nhất định không sai.” Mộ Hoan chậm rãi đứng dậy, nắm lấy bàn tay của Ân Ly mà nói: “Ân Ly, bản cung có làm gì cũng sẽ chừa ngươi một ngựa để thoát thân, yên tâm.”

“Nô tỳ không quan tâm có thoát được hay không, chỉ biết nương nương vĩnh viễn là ân nhân của nô tỳ.”

“Ân Ly, trước tiên ngươi giúp bản cung một chuyện.”

Ân Ly không chút do dự gật đầu: “Nương nương cứ nói.”

“Bên cạnh bản cung chỉ có ngươi làm tâm phúc thì không đủ, gọi thêm Uyển Nhược đến hầu hạ. Không phải thủ vệ canh gác, mà là thiếp thân cung nô, tùy thời giúp bản cung báo thù rửa hận.”

“Nhưng Uyển Nhược tỷ tỷ là người của Cấm vệ quân, điều đi như vậy có hơi…”

Mộ Hoan lưu loát lấy trong tay áo một miếng kim bài: “Hoàng quý phi chi vị không phải hữu danh vô thực, đi giúp bản cung điều người, an bài nàng đến Phượng Hòa Cung.”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Ân Ly cất kim bài vào trong ngực áo, nhanh chóng ly khai Phượng Hòa Cung. Từ xa trông thấy Hỉ La thống lĩnh, Ân Ly mừng rỡ chạy đến, đỡ mất công nàng chạy đến Cấm vệ quân một chuyến.

“Hỉ La thống lĩnh!”

Hỉ Tâm quay đầu lại, nghi hoặc quan sát nàng: “Ngươi không hầu hạ nương nương, ra đây làm gì? Lẽ nào nương nương tỉnh lại rồi?”

“Tỉnh lại từ hôm qua rồi, hiện nương nương đang dùng thuốc.”

“Tốt quá!!” Hỉ Tâm chấp tay hướng thượng thiên mà bái: “Tạ thần linh phù hộ, ta phải đi báo cho hoàng thượng tin mừng này.”

Ân Ly nhanh tay túm kịp tay áo của Hỉ Tâm, kéo khóe môi mỉm cười: “Hỉ La thống lĩnh vội vàng quá, chuyện hoàng quý phi tỉnh lại nhất định sẽ được thông báo rộng rãi. Còn ta có chút chuyện muốn nhờ vả Hỉ La thống lĩnh, không biết thống lĩnh đại nhân có thỏa?”

“Không biết là chuyện gì?”

“Nương nương có lệnh, điều người dưới trướng thống lĩnh đến Phượng Hòa Cung hầu hạ.”

“Cái này không được.” Hỉ Tâm khó xử mở miệng cắt ngang: “Người của Cấm vệ quân đều là alpha, ngoài cầm giáo cầm gươm làm sao biết hầu hạ nương nương?”

Ân Ly bình tĩnh lấy trong ngực áo một tấm kim bài: “Hoàng quý phi chi lệnh, Hỉ La thống lĩnh phiền hợp tác đưa Uyển Nhược đến Phượng Hòa Cung.”

Đưa mắt nhìn kim bài cao quý trước mặt, Hỉ Tâm bất đắc dĩ thở dài, chấp tay bái lạy rồi nhanh chóng đi tìm Uyển Nhược điều đến. Ân Ly hừ hừ hai tiếng, phất mạnh tay áo xoay người đi trở vào trong Phượng Hòa Cung.

Mộ Hoan đang thưởng trà, nghe tiếng đẩy cửa thì ngẩng đầu nhìn lên: “Xong rồi?”

“Hỉ La thống lĩnh ban đầu không thỏa, sau khi thấy kim bài của nương nương thì đành phải đi làm ngay.” Ân Ly ngồi xổm xuống giúp Mộ Hoan xoa bóp chân, nửa thật nửa đùa nói: “Hỉ La thống lĩnh vốn là người của hoàng thượng, giờ chạy đến Phượng Hòa Cung canh gác, sợ là trong lòng không phục.”

“Nàng không phục, bản cung lấy mạng của Đổng thị. Bản thân Đổng thị nợ bản cung chưa trả được nếu bây giờ bản cung muốn lấy mạng ả, ả cũng không dám không giao mạng.” Mộ Hoan nhìn bàn tay mình một lúc, thở hắt ra: “Vẫn lạnh, Ân Ly, ngươi lấy thêm than vào đi.”

“Nương nương vạn vạn không thể.”

Đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, Mộ Hoan bất đắc dĩ cười hai tiếng: “Nam Cung thái y sắp thành người của Phượng Hòa Cung rồi.”

Nam Cung Lộng Nguyệt đem chẩn tướng đặt lên bàn, nghiêm túc quan sát sắc mặt của hoàng quý phi. Quả nhiên đúng với dự đoán, hoàng quý phi sau khi trục thai thân thể hư nhược nghiêm trọng, mỗi khi gió lớn đều sẽ run rẩy đến lợi hại, không cẩn thận còn tái cảm nhiễm phong hàn.

“Nương nương đốt quá nhiều than trong phòng không tốt cho phổi của ngài, hơn nữa nếu ngài không tập làm quen thì nửa đời sau chỉ có thể sống trong phòng chất đầy than.”

“Bản cung thân thể tự mình hiểu rõ, Nam Cung thái y cứ theo bổn phận mà làm.”

“Nương nương, vi thần nhận phó thác của hoàng thượng, nhất định phải điều trị hảo cho hoàng quý phi.”

Mộ Hoan gạt một cánh hoa rơi xuống, ánh mắt trầm mấy đoạn: “Nam Cung thái y tận trung rồi.”

“Vi thần là thái y, nhận trách nhiệm chiếu cố sức khỏe chủ tử, tuyệt đối không dám nhận hai chữ tận trung. Còn về nương nương, ngài trong lòng nghĩ gì vi thần không quản, nhưng vẫn mong nương nương hảo hảo bảo trọng phụng thể.”

“Bản cung chết không được, ngươi yên tâm.” Nhìn sang Ân Ly bên cạnh, Mộ Hoan lạnh nhạt mở miệng: “Tiễn Nam Cung thái y đi.”

Ân Ly bước ra trước đưa tay ra hiệu mời, Nam Cung Lộng Nguyệt không thể mặt dày lưu lại, đành chấp tay bái lạy ly khai Phượng Hòa Cung.

Phượng Hòa Cung như cũ quay trở về an tĩnh, Mộ Hoan cô độc ngồi trên tọa ỷ, mắt bao quát toàn bộ tẩm cung. Từ khi nào Phượng Hòa Cung trở nên lạnh lẽo như vậy?

Có lẽ là sau khi oa oa mất đi, A Ba Đáp Thấu Á Viên ít lui đến, cung nô cũng lần lượt trở mặt đến nịnh bợ Tường cơ. Bản thân thất sủng giữa chốn hậu cung không khác gì tấm bia mà ngàn người nhắm bắn đến, ngoài cắn răng nhẫn nhịn hoàn toàn không còn cách nào khác.

Mất thật rồi, nàng cái gì cũng không còn nữa. A Ba Đáp thị đi rồi, oa oa bỏ lại nàng cô độc một mình, ngoài cô đơn ra nàng có gì nữa?

Ân Ly quay trở về trông thấy dáng vẻ bi ai của hoàng quý phi, có chút đau lòng mà mở miệng khuyên nhủ: “Nương nương hay là ra ngoài dạo một chút, hoa lê nở ngập sân thật đẹp.”

“Lần sau đi.” Mộ Hoan thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn Ân Ly: “Lệnh các phi tần ngày mai đến Phượng Hòa Cung thỉnh an.”

“Nhưng thân thể ngài vẫn chưa khang phục nếu miễn cưỡng e là lại đổ bệnh, hay là chờ thêm vài ngày nữa được không?”

“Đợi thêm vài ngày nữa Tường cơ thật sự cho rằng mình là nữ chủ hậu cung.” Ngón tay vô thức tì lên mặt bàn: “Lần này bản cung muốn xem, long chủng trong bụng ả quý giá thế nào.”

“Nương nương đừng lỗ mãng!!” Ân Ly sợ đến xanh xám mặt mày: “Nếu hoàng tự có chuyện gì lão tổ tông tuyệt đối không buông tha cho ngài, đến lúc đó địa vị hôm nay của ngài cũng mất đi.”

“Vì cái gì mà bản cung mất con mà ả lại hoài oa? Thần linh bất công, bản cung phải tự đòi lại công bằng cho mình, ngươi đừng ngăn cản bản cung làm gì, vô ích thôi.”

“Nô tỳ chỉ vì lo lắng cho ngài mà thôi, nương nương, ngài hiện tại đã trở mặt với hoàng thượng, nếu long tự có chuyện sơ suất hoàng thượng tuyệt đối không chừa cho ngài đường sống a.”

“Bản cung càng muốn A Ba Đáp thị tuyệt tình, tốt nhất là phế bỏ địa vị của bản cung mà có thể vin vào cớ này nói hoàng đế sủng thiếp diệt thê, vong ân phụ nghĩa. Bình thường bản cung làm không ít thiện sự, nếu bản cung có sơ suất gì, bá tánh nhất định không nhắm mắt làm ngơ. Đến lúc nổ ra loạn dân, hoàng thượng buộc lòng phải thối lui một bước, không tin không báo được thù cho oa oa.”

“Nhưng chuyện này quá nguy hiểm, nô tỳ sợ bá tánh sức ít không thể làm được gì, đến lúc đó nương nương sẽ…”

“Coi như đó là số mệnh của bản cung đi.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn Ân Ly, mỉm cười: “Đi chuẩn bị đi, làm thật chu đáo, không giết được A Ba Đáp thị cũng lôi được Đồ thị xuống nước.”

Ân Ly nhìn đến hai mắt cũng chua xót, nén nhịn đau đớn đứng dậy, xoay người đi chuẩn bị mọi thứ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16