“Hoàng quý phi!!”
Đương mải mê suy nghĩ lại xuất hiện một tiếng gọi khiến tam hồn thất phách đang chu du lập tức bị kéo về, hoảng hốt nhìn chằm chằm về phía người vừa gọi nàng.
“Ân Ly? Ngươi đang làm gì vậy hả?”
Ân Ly khoanh tay trước ngực, đầy mặt bất mãn nói: “Nô tỳ gọi nương nương trên dưới hai mươi lần rồi, ngài rốt cuộc đang nghĩ cái gì đến thất thần như vậy?”
“Bản cung mệt mỏi nên không nghe ngươi gọi.”
“Có phải…” Ân Ly ngồi xổm xuống bên cạnh trường kỷ, mím mím môi hỏi: “Nương nương đang nghĩ về hoàng thượng?”
“Hồ nháo!” Mộ Hoan đánh gãy lời nàng, hung dữ trừng mắt che giấu hỗn loạn trong lòng: “Bản cung nghĩ gì liên quan đến ngươi sao?”
“Nô tỳ thấy nương nương từ Dưỡng Tâm Điện quay về liền như người mất hồn, cho nên mới to gan phỏng đoán. Bất quá vết thương của hoàng thượng vô pháp chữa lành, nếu kéo dài e rằng…”
“Ngươi thương tiếc thì đi vạch trần bản cung trước mặt A Ba Đáp thị đi!”
“Nương nương ngài đừng tức giận.” Ân Ly chun chun mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Càng làm người khác biết nương nương đang chột dạ.”
“Ngươi còn nói!?”
Ân Ly vội che miệng lại, ngoan ngoãn di chuyển ra sau lưng hoàng quý phi.
Mộ Hoan khoát tay không cho nàng xoa bóp, xem chừng giận dữ không nhẹ, thuận tay gạt đổ cả chén trà trên bàn. Con đường này nàng đi đã phải nhẫn nhục, phải thỏa hiệp, phải từ bỏ rất nhiều thứ, nàng không thể có nửa phần ý nghĩ hoang đường.
Thù chưa báo, có chết cũng không nhắm được mắt.
Tiếng rơi vỡ không lớn, nhưng đúng lúc A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tiến vào, liền hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn tiểu di đang nổi cơn thịnh nộ.
“Tiểu di, ngài vừa mới khỏi bệnh đừng để lửa giận công tâm.”
“Phổ Lan?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan bước chân nhanh nhẹn đến trước mặt Mộ Hoan, hướng nàng bái lạy rồi nói: “Thuận đường đến xem tiểu di, sắc mặt tiểu di quả nhiên đã tốt hơn trước rất nhiều.”
“Ngồi đi.” Mộ Hoan đưa nửa quả quýt vừa lột về phía nàng: “Nghe nói ngươi vừa được phong quan, là chức quan gì đây?”
“Phổ Lan tài hèn sức mọn, cũng chỉ được phong Binh bộ Thượng thư.”
“Thượng thư chính là người đứng đầu một bộ, làm trong bộ binh mới phát triển hết được khả năng của ngươi.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan duy trì ý cười: “Tiểu di, ta làm trong Binh bộ vừa hay có thể thường xuyên chiếu cố ngươi, như nương thân, nàng suốt ngày than vãn tiểu di chặn cửa Phượng Hòa Cung không chịu gặp nàng.”
“Bản cung chỉ sợ liên lụy nương thân ngươi mà thôi, bất quá đừng nói với nàng chuyện này, bằng không sẽ dọa nàng sợ chết khiếp.” Trong nháy mắt gương mặt Mộ Hoan thoáng lộ ý cười: “Đại tỷ là người trọng tình trọng nghĩa, biết bản cung lao đầu vào tử lộ nàng cũng sẽ theo bản cung.”
“Tiểu di đã hiểu nương như vậy nhưng ngài có nghĩ quay đầu hay không?”
Mộ Hoan chau mày nghi hoặc, một lượt đánh giá A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.
“Tiểu di ngươi hiểu lầm rồi.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhanh miệng nói tiếp: “Ta tuy là Thượng thư Bộ binh nhưng cũng là người chí thân của ngươi, tuyệt đối không vì thánh đế mà cầu tình.”
“Quay đầu không được, đừng khuyên ngăn ta.”
“Nếu tiểu di đã kiên quyết như vậy, ta cũng không dong dài thêm. Lần này công vụ tại thân không thể lưu lại lâu, lần tới nhất định mang trà ngon đến cho ngài.”
Bình thường nha đầu này hành sự kỹ lưỡng từ tốn, nhưng hôm nay lại mang bộ dáng gấp gáp, Mộ Hoan có chút lo lắng: “Lẽ nào xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng thanh lí quan viên trong triều, đang gây ra một hồi phong ba. Bất quá người nên loại trừ vẫn cần phải loại trừ tránh lũ sâu mọt làm nhiễu loạn triều cương, gây nguy hại cho bá tánh.”
“Ngươi ngưỡng vọng nàng?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không chút do dự gật đầu: “Hoàng thượng về phương diện cảm tình, ta một chút cũng không minh bạch. Nhưng về phương diện trị quốc bình thiên hạ ta có thể cam đoan ngài chính là một đấng minh quân, bá tánh có được một vị hoàng đế như vậy chính là phần phúc.”
Mộ Hoan nhíu mày nghĩ ngợi, lại hỏi: “Nếu một mai hoàng đế băng hà thì sao?”
“Bá tánh lầm than, triều cương nhiễu loạn, không còn ai đủ năng lực cáng đáng.”
Sắc mặt thoáng ngưng trọng, Mộ Hoan cũng chẳng nói gì nhiều, phất phất tay ý bảo A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan có thể đi. Không thể không thừa nhận A Ba Đáp Thấu Á Viên trị quốc rất tốt, được bá tánh ngưỡng vọng xây điện thờ phụng, xem như thần linh mà đối đãi. Nếu thật sự nàng bức bách A Ba Đáp Thấu Á Viên từ bỏ hoàng vị, Ngạn Huyền đi về đâu chẳng ai đoán trước được, nhưng lòng thù hận của bá tánh sẽ hướng về phía nàng.
Bản thân nàng cũng chỉ là một omega, trị quốc bình thiên hạ, nàng không làm được.
Đợi khi tiểu công gia đi rồi, Ân Ly mới đè thấp giọng hỏi: “Nương nương, ngài không định bức tử hoàng thượng chứ?”
“Thì sao?”
“Cái này, tiểu công gia cũng nói rồi, nếu hoàng thượng có mệnh hệ gì sợ toàn bộ Ngạn Huyền này sẽ sụp đổ theo.”
Mộ Hoan buồn bực liếc nàng một cái: “Ngươi hoài nghi năng lực của bản cung?”
“Ách, nô tỳ chỉ sợ…”
“Thôi được rồi, đi lấy chuỗi niệm châu về đây cho bản cung.”
“Vâng!”
Ân Ly nhanh nhẹn xoay người chạy đi, chẳng mấy chốc đã mất dạng sau hàng liễu xanh mướt.
Cô độc một mình trong tẩm cung xa hoa rộng lớn, Mộ Hoan đưa mắt nhìn bao quát quang cảnh trước mặt, run run chống tay lên mặt bàn tiến về phía cửa sổ. Dùng hết khí lực mới đẩy ra được, hơi lạnh lập tức tràn vào phòng, đồng thời phả vào mặt lạnh buốt.
Không bao lâu nữa trước sân sẽ nhuộm trắng sắc tuyết, và tầm đầu xuân năm sau Đồ Ngân sẽ sinh hạ oa oa đầu tiên cho A Ba Đáp thị.
Thương tâm, bi ai, khổ sở, chua xót dần dần nhường chỗ cho một loại cảm xúc, chính là tuyệt vọng. Khi mọi khổ ải đều nếm trải qua, lưu lại trong lòng chỉ còn nỗi tuyệt vọng bức bách tiến về phía trước mà vô pháp ngăn cản.
Đời người chỉ cầu hoan lạc, nhưng mấy ai có thể trải qua một đời vô ưu vô lo?
Mộ Hoan thở ra một làn khói mỏng, hướng tay ra ngoài cửa sổ, kia là chân trời nàng từng khát cầu. Hải đường hoa nở rộ cuối còn đường, mờ mịt thiên nhai vô lối, con đường nào chân chính dành cho nàng?
Đến cuối cùng chỉ còn nỗi cô độc sót lại sau bao năm tháng dài đằng đẵng.
“Hoàng quý phi nương…”
Uyển Nhược vui vẻ chạy vào, trông thấy nước mắt chạy dài trên mặt hoàng quý phi thì kinh hãi hô lên: “Nương nương, ngài sao lại khóc vậy?”
Bản thân Mộ Hoan cũng không phát hiện nàng đang khóc, lúng túng đưa tay lên lau đi, không muốn ai trông thấy bộ dáng nhu nhược yếu đuối này của nàng.
“Có chuyện gì?”
“Nô tỳ đi nghe ngóng tin tức, phía Tư Nguyệt Thất bị phạt cấm túc ba tháng, hai chân bị đánh suýt chút phế luôn rồi. Nếu không có Thái hoàng thái hậu xuất hiện thì đã có thể đánh chết nghiệt chủng trong bụng ả, xem ả còn có thể đắc ý bao lâu.”
“Không cần quản, thứ bản cung cần chính là nhìn ả mỗi ngày trải qua thống khổ sống không bằng chết.” Mười ngón tay vô thức siết chặt cạnh cửa sổ: “Bản cung muốn nghiệt chủng kia phải sống, nhưng sống trong nỗi tủi nhục mà không thể ngẩng đầu làm người!”
“Nương nương anh minh, lần này coi như diệt trừ thể diện của Tư Nguyệt Thất, về sau ả không còn dám ngang tàng như vậy nữa.”
Mộ Hoan xoay người ngồi xuống tọa ỷ đặt gần cửa sổ, tầm mắt xa xăm vô định: “Rút khỏi Tư Nguyệt Thất, thời gian này đặc biệt nhạy cảm, nếu xảy ra sơ suất gì Phượng Hòa Cung khó lòng thoát can hệ.”
“Nô tỳ đã sớm an bài, nương nương cứ việc an tâm.”
Uyển Nhược còn định mở miệng nói, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng quát tháo của Ân Ly, dường như đang cùng ai đó cãi nhau. Mộ Hoan bất đắc dĩ phải đi ra ngoài xem thử, vừa vặn trông thấy nàng đang ngửa cổ cãi tay đôi với A Phúc công công, hai bên xem chừng đã dằn co rất lâu.
“Phát sinh chuyện gì?”
Ân Ly nghe tiếng của hoàng quý phi liền chạy lên cáo trạng: “Nô tỳ đã nói sẽ không nhận đồ do Dưỡng Tâm Điện đưa tới, nhưng A Phúc công công cứ nhất định đòi vào gặp nương nương.”
“Lại mang thứ gì?” Mộ Hoan chậm rãi bước xuống bậc thang, hướng A Phúc đang khom lưng trước mặt: “Lần trước bị cản ngươi lập tức hồi Dưỡng Tâm Điện, lần này sao phải kiên quyết như vậy?”
“Nương nương, thứ này hoàng thượng cho tìm rất lâu, nô tài không dám mang trở về cho thánh đế.” A Phúc vừa nói vừa mở hộp gỗ trong tay ra, bên trong là một viên châu màu sắc đẹp đẽ: “Đây chính là niệm châu của bách thần trên núi Côn Lôn, hoàng thượng biết nương nương thành tâm hướng thần nên mới cố tình cho người tìm về. Nếu xâu viên châu này vào chuỗi châu mà Ti Thiết Phòng chuẩn bị, nhất định lòng thành của nương nương sẽ được thần linh chứng giám.”
Đưa tay cầm lấy hạt châu trong hộp, Mộ Hoan tỉ mỉ đánh giá một chút, dù sao A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không thể phất mặt mũi đưa đồ giả đến.
“Mang đến Ti Thiết Phòng, bảo xâu thêm vào.”
“Nhưng số lượng ban đầu là hai mươi mốt hạt, giờ thêm một hạt thì có chút không thỏa.”
“Bỏ bớt một hạt lam kính.”
“Ách, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Vừa mới lấy chuỗi lam kính về, giờ Ân Ly lại phải chạy đến Ti Thiết Phòng một chuyến, nhờ bọn họ xâu thêm hạt thần niệm châu vào chuỗi tràng. A Phúc công công đưa mắt nhìn theo hồi lâu rồi hướng hoàng quý phi chấp tay bái lạy, hắn cũng không nán lại quá lâu, xong chuyện thì trở về Dưỡng Tâm Điện bẩm tấu.
Mộ Hoan nghiêng đầu nhìn, tóc dài bay bay, một sợi lướt qua sườn mặt: “Sắp tới chuẩn bị tuyển tú.”
…
“Không chuẩn.”
Nghe được câu trả lời, sắc mặt Mộ Hoan lập tức biến trắng.
Nhân lúc hoàng cung thiết yến dẹp yên tham quan ô lại và chặt đứt bè phái trong triều, Mộ Hoan cố tình đề xướng chuyện tuyển tú, nào ngờ A Ba Đáp Thấu Á Viên lại dứt khoát không thuận theo. Thậm chí còn ở trước mặt bao nhiêu người mà khước từ, hoàn toàn không chừa cho nàng chút thể diện nào.
“Không biết tại sao hoàng thượng không chuẩn tuyển tú?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đang miệt mài bóc vỏ tôm, nghe Mộ Hoan hỏi cũng điềm nhiên đáp: “Tuyển tú vừa kết thúc chưa bao lâu, hậu cung chưa ổn định, nếu tuyển thêm người sẽ càng thêm ồn ào không yên. Thời gian này hạn hán kéo dài chi không ít quốc khố để cứu tế, tuyển tú lại tốn một khoản không nhỏ, trẫm không muốn phí tiền bạc vào những việc vô nghĩa.”
Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, lại nói: “Hoàng thượng nếu cảm thấy tuyển tú vô nghĩa sao không thị tẩm các tuyển thị vừa nhập cung để hương hỏa A Ba Đáp thị thêm thịnh?”
“Trẫm bận rộn công vụ, còn chưa thể giúp bá tánh sống an ổn sao có thể lo được chuyện khác?”
“Nhưng…”
Lời lời nói ra đều không cho người khác đường lui, Mộ Hoan đuối lý đành ngồi lại xuống nệm vải, đem uất ức nuốt ngược vào trong.
Lột xong con tôm cuối cùng, A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa cho A Phúc: “Mang đến chỗ hoàng quý phi.”
A Phúc khom lưng nhận mệnh, nhanh chóng di chuyển lách người qua bình phong, đem dĩa bạc đặt ngay ngắn trên bàn của hoàng quý phi.
“Cái này…”
“Là hoàng thượng cố tình lột tôm cho nương nương, ngài còn nói nương nương thích ăn tôm nhưng ngại bẩn tay nên đã giúp ngài lột sạch vỏ rồi.”
Mộ Hoan thoáng kinh ngạc, đưa mắt nhìn bình phong một lúc rồi nói: “Được rồi, đi đi.”
Bình thường hoàng quý phi không khước từ cũng là để cho người khác ăn, hôm nay trông thấy dáng vẻ hoàng quý phi cam chịu, A Phúc trong lòng thay hoàng thượng mừng rỡ.
Phía Thái hoàng thái hậu đột nhiên mở miệng: “Hoàng đế, ngươi thời gian qua không đến thăm Tường tần, nàng trong lòng phẫn uất mấy lần muốn tự tận.”
Lời vừa dứt, bầu không khí liền bị kéo xuống đến mức âm. Mộ Hoan thừa năng lực nhận ra địch ý trong câu nói vừa rồi, cũng chẳng buồn phản ứng, cầm đũa gắp một con tôm cho vào miệng.
Tiểu Ân Ly bên cạnh ngồi xổm xuống chẹp miệng: “Tôm thật béo, thật to, chẹp chẹp.”
Mộ Hoan liếc nàng một cái, cũng cầm đũa gắp tôm nhét vào miệng nhỏ của nàng.
“Hì, nương nương là tốt nhất.”
Nói xong còn chụp luôn dĩa thịt trên bàn Mộ Hoan, lui sang một góc khác ngồi ăn. Nói đi cũng phải nói lại, là do Mộ Hoan chiều chuộng Ân Ly sinh hư nên nàng mới không phân tôn ti như vậy. Bất quá đây cũng là điều mà Mộ Hoan thích nhất ở nàng, tự do, phóng túng, nghịch ngợm, rất giống nàng của trước đây.
Cảm giác đỉnh đầu bị cái gì gõ xuống, Ân Ly ôm đầu rên khẽ, trừng mắt quát: “Ngươi đánh ta!?”
Nam Cung Lộng Nguyệt dứt khoát cầm đĩa thịt trên tay nàng đưa cho cung nô: “Ngươi lên cân rất nhanh, không thể dùng quá nhiều thịt, ăn rau xanh nhiều vào để không bị táo bón.”
Ân Ly xấu hổ che mặt, tiện thể giẫm vào chân nàng một cái: “Nhỏ giọng một chút! Chuyện ta táo bón ngươi muốn cả thiên hạ đều biết sao?”
“Ngươi là bệnh nhân còn không ngoan ngoãn nghe lời, ta mang tin này dán khắp cửa cung, xem ai mới là người xấu hổ.”
“Nam Cung Lộng Nguyệt!!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)