Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 219

470 0 1 0

Cung nô cầm than lô đi theo sát phía sau, ánh mắt xen lẫn ngưỡng mộ và ghen tỵ, quả nhiên dù hoàng thượng từng lạnh nhạt với hoàng quý phi nhưng nàng vẫn là người được sủng ái nhất.

Đi được vài bước đột nhiên vai bị A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo mạnh, đem nàng đẩy lùi về phía sau. Một đường kiếm bén nhọn sượt qua vai, kéo theo vài sợi tóc lác đác rơi xuống. Mộ Hoan kinh hãi tột độ, trừng mắt nhìn thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Đúng lúc một đường kiếm tiếp tục huy tới, còn chưa kịp phản ứng đã bị A Ba Đáp Thấu Á Viên lần nữa ôm nàng lùi về sau mấy bước.

Cung nô hoảng loạn ném bỏ than lô trong tay bỏ chạy: “Có thích khách!!”

Trong lòng Mộ Hoan ngờ vực, rốt cuộc ở đâu lại chạy ra một đám thích khách như vậy? Rõ ràng nàng không hề động thủ, vậy là kẻ nào sai phái?

Còn đương miên man suy nghĩ cả người đều bị ôm lên, Mộ Hoan hoảng hốt kêu to một tiếng, bên tai chỉ còn tiếng binh khí kịch liệt va chạm. A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển rất nhanh, đường kiếm uy lực đánh lùi lại tất cả thích khách, tiếp tục ôm Mộ Hoan chạy đi.

Nếu chỉ có một mình A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ ở lại đánh một trận sống còn, nhưng kiều hương ở bên cạnh nàng không thể đánh liều. Cấm vệ quân nghe tin chạy ra ồ ạt, dứt khoát giải quyết số thích khách còn lại, chẳng mấy chốc màn tuyết ở hoa viên đã nhuộm đỏ máu tanh.

Đặt Mộ Hoan xuống đất, A Ba Đáp Thấu Á Viên tiện tay chỉnh sửa y phục trên người, nhìn sang Hỉ Tâm đang bước đến.

“Là một đám nhân sĩ giang hồ, bọn họ võ công đều kém chẳng biết làm sao vào được hoàng cung không một tiếng động.”

Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn sang hoàng quý phi.

Mộ Hoan trong lòng buồn bực, rõ ràng nàng còn chẳng biết chuyện gì đã bị vu oan như vậy, không tránh khỏi sẽ cảm thấy oan uổng. Mặc dù đúng là nàng từng cho nhân sĩ giang hồ vào ám toán A Ba Đáp Thấu Á Viên, nhưng không phải đám giang hồ nhân sĩ nào cũng là do nàng dẫn vào a.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhận ra ánh mắt kia có ý tứ gì nhưng cũng không vạch trần, chậm rãi mở miệng: “Được rồi ngươi lui xuống đi.”

Đợi khi người đi rồi, Mộ Hoan vẫn còn cảm thấy tức giận, xem chừng cả hoàng thành này hễ ai gặp chuyện đều sẽ nghi ngờ do nàng tính kế.

“Hoàng quý phi, nàng sao thế? Bị thương à?”

“Vô sự, thần thiếp thấy trong người không khỏe, muốn hồi cung.”

“Trẫm còn chút việc lát nữa sẽ đến, nàng cứ ở yên đừng đi lung tung.”

Tùy tiện gật đầu hai cái coi như đáp ứng, Mộ Hoan ngồi lên nghi trượng được thái giám khiêng tới, một đường di chuyển về Phượng Hòa Cung. Hai bên luôn là Ân Ly và Uyển Nhược, thấy chủ tử không nói gì các nàng cũng duy trì trầm mặc.

Về đến Phượng Hòa Cung, Mộ Hoan trực tiếp lôi các nàng vào tẩm cung, đồng thời đóng kín cửa lại.

“Là kẻ nào sau lưng bản cung sắp xếp chuyện này?”

Ân Ly tròn xoe mắt hạnh, ngơ ngác hỏi: “Không phải là nương nương an bài sao?”

Mộ Hoan trừng mắt: “Bản cung chưa từng an bài!”

Tầm mắt di chuyển đến Uyển Nhược vẫn yên lặng từ nãy đến giờ: “Lẽ nào là ngươi?”

Bị vạch trần, Uyển Nhược không chút do dự gật đầu: “Phải, là nô tỳ.”

“Ngươi làm như vậy để làm gì?” Mộ Hoan giận dữ quát thẳng vào nàng: “Bản cung yêu cầu ngươi làm hay sao? Từ khi nào ngươi có gan lớn dám tự tung tự tác như vậy? Bình thường bản cung không khiển trách các ngươi thì các ngươi cho rằng bản cung sợ các ngươi?”

“Ách, nương nương ngài đừng thượng hỏa.” Ân Ly vội kéo cánh tay của hoàng quý phi, e dè nói: “Uyển Nhược tỷ tỷ làm việc hẳn là có lý do của nàng.”

“Nói, lý do của ngươi là gì!?”

Uyển Nhược không thể yên lặng được nữa, ngẩng cao đầu đáp: “Nô tỳ không thể nhìn nương nương trầm mê như trước đây nữa, nương nương, ngài thay đổi rồi. Bình thường ngài luôn miệng nói hận hoàng thượng, muốn thay thế hoàng thượng, nhưng rồi hôm nay thì sao? Ngài để hoàng thượng tùy ý muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn nghe theo an bài, bảo đi thì đi bảo đứng thì đứng, rốt cuộc ngài còn nhớ trưởng hoàng thân chết như thế nào không?”

“Ngươi câm miệng!!”

Nơi yếu đuối nhất trong lòng bị chạm đến, Mộ Hoan giận dữ giáng cho nàng một cái bạt tai, hai mắt trừng trừng lớn không khác gì dã thú bị thương.

“Nương nương!” Ân Ly bị lửa giận của hai người dọa sợ, vội kéo hoàng quý phi đang tức giận trở về: “Ngài đừng giận, Uyển Nhược tỷ tỷ chỉ vì lo lắng cho ngài nên mới hành sự lỗ mãng, chỉ cần khiển trách nàng hai câu là được.”

“Nàng sớm không xem bản cung là hoàng quý phi!” Mộ Hoan chỉ thẳng tay vào mặt Uyển Nhược, đem từng chữ từng chữ gằn xuống: “Cút, lập tức cút, giao mình đến Hoán Y Phòng làm khổ sai.”

“Hoàng quý phi, ngài tuyệt tình như vậy sao? Uyển Nhược tỷ tỷ làm sai có một lần, tha cho nàng lần này không được sao?”

“Bản cung không cần loại nô bộc không biết vâng lời.”

Uyển Nhược siết chặt hai nắm tay, không nói không rằng xoay người rời đi, đầu chẳng buồn ngoảnh lại.

Mộ Hoan xoay người ngồi xuống tọa ỷ, tức giận vỗ lên bàn hai cái, thật không ngờ ngay cả cung nô bên cạnh nàng cũng quản không nổi. Ân Ly chạy theo nhìn một hồi rồi thất thểu quay lại, đáng hương hề hề nhìn nàng.

“Nương nương…”

“Được rồi, nàng muốn đi để nàng đi, bản cung không muốn quản. Còn ngươi đi phao trà, bản cung khát rồi.”

Ân Ly ngoan ngoãn chạy đi tìm dụng cụ phao trà, đôi lúc lén nhìn lên hoàng quý phi, giống như có tâm sự lại không dám nói ra.

Tất nhiên bị Mộ Hoan bắt gặp, có chút gượng gạo mà hỏi: “Chuyện gì?”

“Nô tỳ thấy Uyển Nhược tỷ tỷ nói cũng không sai, nương nương…”

Ánh mắt kia của hoàng quý phi lạnh đến chết người, Ân Ly vội vã ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục phao trà.

Không gian xung quanh trở về an tĩnh, Mộ Hoan trầm ngâm suy nghĩ, lẽ nào thật sự đúng như các nàng nói, nàng đã thật sự thay đổi? Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng kịp thời xuất hiện bảo hộ nàng. Cảm giác quá khứ ùa về vây chặt lấy tâm tư, ngỡ như bản thân còn là tiểu lệnh ái được tình lang trong mộng bảo hộ chặt chẽ, cả ngày chỉ biết vui cười vô âu vô sầu.

Nhân sinh sẽ có hai người mà cả đời vô pháp quên được, chính là tình đầu và ân nhân cứu mạng. A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa là tình đầu của nàng khi mang một thân phận khác, vừa là ân nhân nhiều lần cứu mạng nàng.

Có lẽ chính vì lý do này mà nàng không nỡ xuống tay với A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Trút xuống một tiếng thở dài, Mộ Hoan suy nghĩ đợi qua vài hôm ổn định sẽ để Uyển Nhược quay về hầu hạ, dù sao nàng cũng biết cách dùng nhân tài, không muốn xảy ra tình trạng đại tài tiểu dụng.

Ân Ly đem chén trà đặt xuống bàn, quan sát sắc mặt của nàng rồi hỏi: “Nương nương, ngài dùng thiện không?”

“Chẳng phải vừa dùng xong sao?”

“Bình thường nương nương dùng thiện xong vẫn muốn ăn tiếp, nên nô tỳ muốn hỏi ngài cần ăn thêm hay không?”

Mộ Hoan thoáng nghi hoặc, nhìn bản thân một lúc, mờ mịt hỏi khẽ: “Bản cung thời gian này ăn rất nhiều sao?”

“Phải a, nương nương ăn rất nhiều cũng ăn rất ngon miệng nữa.” Ân Ly xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, chẹp chẹp miệng nói: “Nhờ phúc của nương nương mà nô tỳ được ăn nhiều món ngon, nghĩ tới hôm qua ăn hà giải, thật sự là mùi vị của thiên đường a.”

Mộ Hoan liếc trắng mắt, trên mặt nổi ba đường hắc tuyến, từ lúc nào nàng lại ăn nhiều như vậy nhỉ?

Bất tri bất giác cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, cảm giác mệt mỏi của trước đây không còn thường xuyên tập kích. Tương tự việc thay đổi một cơ thể mới, tuy vẫn còn vài phần chưa quen, nhưng dần dần tiếp nhận được sự biến đổi.

“Lẽ nào là do đơn dược mới?” Mộ Hoan nhìn bản thân một lúc, rồi lại nhìn đến Ân Ly: “Có nên dùng thiện nữa không? Hay là gọi Nam Cung thị đến?”

“Sáng nay Nam Cung thị đã chẩn mạch bình an cho nương nương, hoàn toàn không có vấn đề gì a.”

“Vậy thì gọi thiện đi.”

Ân Ly che miệng cười trộm, nhanh chóng xoay người đi gọi thiện.

Chốc sau cung nô cũng mang thiện đến, do thời gian gần đây hoàng quý phi đặc biệt ăn ngon miệng nên thường xuyên gọi thiện, bọn họ ước chừng thời gian sớm đã chuẩn bị chu đáo.

Một bàn thiện phong phú không kém gì bữa chính, đặc biệt có những món Mộ Hoan vô cùng yêu thích. Cung nô bận rộn không ngớt tay, đem xong thiện lên thì đứng một bên lột vỏ tôm cho hoàng quý phi.

“Nương nương~”

Thừa biết Ân Ly muốn nói gì, Mộ Hoan vỗ vỗ vào ghế bên cạnh: “Ngồi xuống cùng ăn.”

Ân Ly phấn khích bay qua ngồi cạnh hoàng quý phi, gắp liền hai khối thịt vào chén nàng: “Nương nương ăn nhiều vào, ăn nhiều mới mau hết bệnh.”

Mộ Hoan liếc trắng mắt, cũng không cho ý kiến gì, ưu nhã gắp một khối trư nhục cho vào miệng nhai. Phương thức nêm nếm hoàn toàn hợp khẩu vị nàng, càng ăn càng thấy ngon miệng, trong lòng nghĩ một lát nên thưởng cho trù sư bọn họ bao nhiêu ngân lượng.

Đương hăng say thưởng thức một bàn thiện phong phú, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của A Phúc công công – Hoàng thượng giá lâm!

Còn đang bận cắn cái đùi gà, Mộ Hoan vội đặt lại xuống chén, nhanh chóng đứng dậy nghênh đón tránh cung nô xung quanh bàn tán không hay về nàng. A Ba Đáp Thấu Á Viên chấp hai tay sau lưng, đang cùng với A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trao đổi gì đó, lúc tiến vào cũng không có nhìn kiều hương.

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trông thấy đầu tiên, hướng Mộ Hoan chấp tay bái lạy: “Hoàng quý phi nương nương lại dùng thiện sao?”

Mộ Hoan có chút xấu hổ, vội rời khỏi chỗ ngồi đến trước mặt các nàng: “Binh bộ Thượng thư không phải đã hồi phủ rồi sao? Sao lại gấp gáp quay lại đây?”

“Ban nãy đi vội vàng nên chưa kịp báo chiến sự Xà tộc cho hoàng thượng nên mới gấp gáp quay lại, đúng lúc hoàng thượng cũng muốn đến Phượng Hòa Cung nên vi thần đi theo đến đây.”

Gật gù coi như đã hiểu, Mộ Hoan lách người nhường cho các nàng đi vào, không quên bảo cung nô dọn bớt thiện trên bàn.

“Không cần đâu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phất áo choàng ngồi xuống tọa ỷ, nghiêm chỉnh đánh giá một bàn thiện phong phú: “Hoàng quý phi cảm thấy đói cứ tự nhiên dùng, trẫm bồi nàng.”

Mộ Hoan bất đắc dĩ quay về chỗ ngồi xuống, đưa mắt nhìn A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Chiến sự Xà tộc thế nào? Sao bản cung chưa từng nghe ngươi nhắc đến?”

“Một đám người Xà tộc vực dậy, tôn một tên hồng mao lên làm lãnh chúa. Qua được hai năm thì mở mang địa giới xâm phạm một phần lãnh thổ của Miêu tộc, hai bên lập tức công khai tuyên chiến đến giờ vẫn chưa phân định được thắng thua.”

“Hồng mao? Xà cũng có mao sao?”

“Biến thành dạng người, thủ lĩnh là một nữ nhân tóc đỏ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm làm mát cổ họng: “Mấy hôm trước Miêu tộc có đến cầu cứu, trẫm cũng đã đồng ý.”

Mộ Hoan hiểu được đôi chút, nghiêm túc suy nghĩ: “Đám Xà tộc này chẳng qua chỉ là một lũ người phiêu bạt giang hồ, tìm được một tên có năng lực làm thủ lĩnh. Bất quá nếu không áp chế sớm sợ rằng đám người đó gây ra tai họa khó lường, giúp Miêu tộc coi như niệm tình bang giao, về sau có thể đòi hỏi một số điều kiện.”

“Hoàng quý phi nói đúng, chỉ là hồng mao không dễ đối phó.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan sắc mặt nghiêm trọng, chậm rãi mở miệng nói: “Vỏn vẹn hai tháng đã đánh cho Miêu tộc không còn manh giáp phải chạy đến chỗ chúng ta cầu viện. Hôm qua vi thần có cho người do thám một phen, biết được hồng mao bản lĩnh không tồi, cho nên khẩn cấp chi viện thêm người đến tấn công.”

“Lãnh chúa một vùng lại có thể lợi hại như vậy?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn còn bình thản: “Hoàng thượng không lo lắng?”

“Trận chiến ba mươi năm về trước, Xà tộc bị Lang tộc đánh tan tác đến mức gần như biến mất toàn bộ tộc nhân. Phải mất nhiều năm sau mới có cơ hội trở mình, nhân số chắc cũng tăng lên đáng kể, bất quá vẫn không phải là đối thủ của chúng ta.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan gật gù nói: “Chỉ cần tính toán chiến lược cẩn thận, không qua một tháng sẽ đánh lui Xà tộc.”

Nghe xong những lời này Mộ Hoan mới yên tâm một chút, tầm mắt dời đến một bàn thiện phong phú, không hiểu sao lại cảm thấy có điểm xấu hổ.

“Phổ Lan ngươi đi vội đã dùng thiện chưa?”

“Vẫn chưa.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan biết rõ hoàng tiểu di muốn nói cái gì, liền cười cười khước từ: “Ta phải hồi phủ dùng thiện với Hương Khấu, nha đầu vẫn còn đang chờ, hôm khác lại phụng bồi hoàng quý phi.”

Nói xong A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan liền đứng dậy, khom lưng bái lạy chỉnh tề rồi ly khai.

Mộ Hoan đưa mắt nhìn theo, có chút lo lắng cho sức khỏe của nha đầu. Còn đương miên man suy nghĩ thì vai bị ai đó vỗ một cái, ngơ ngác quay đầu lại liền thấy một miếng thịt đang đưa tới, theo bản năng há miệng ăn trọn.

Đến lúc phát hiện ra là A Ba Đáp Thấu Á Viên uy mới ôm ngực sặc sụa ho một trận, tập kích bất ngờ như vậy ai mà kịp phản ứng chứ!?

“Hoàng quý phi ăn ngon miệng thật.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa như trêu chọc nửa như dỗ dành mà nói: “Lại ăn thêm một chút nữa, trên bàn vẫn còn nhiều món chưa động đũa.”

Mộ Hoan vẫn còn dư âm của trận ho ban nãy, nâng khăn lụa che miệng húng hắng hai tiếng, vội nghiêng người né tránh hảo ý thân cận kia.

“Thần thiếp ăn no rồi.”

“Ăn no thật không?”

Ánh mắt rơi trên bàn thiện phong phú, lén lút nước một ngụm nước bọt, miễn cưỡng gật đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16