Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 220

604 0 1 0

Thấy kiều hương lộ ra dáng vẻ khả ái như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được bật cười, lại dùng đũa gắp thêm một khối giáo tử vỏ mỏng trông thấy cả nhân bên trong uy nàng.

Mộ Hoan đưa mắt nhìn cung nô, ý bảo bọn họ lui xuống, dù sao nàng cũng không thích thân cận. Đáng tiếc A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước, khoát tay ngăn cung nô di chuyển, giữ nguyên tư thế muốn uy hoàng quý phi dùng thiện.

Cung nô đều đang có mặt không thể phất sạch mặt mũi của hoàng đế, Mộ Hoan đành nhận mệnh hé môi cắn một ngụm, trong miệng truyền đến âm thanh lách tách.

“A!? Cái này…”

Đứng đầu cung nô của trù phòng bước lên giải thích: “Đây là giáo tử trứng cua, khi nhai sẽ có âm thanh lách tách, cũng là món mới nhất của trù sư.”

“Rất ngon, thưởng.”

Ân Ly nhanh nhẹn dúi bạc vào tay cung nô, để nàng giúp chuyển cho trù sư nấu ra món ăn này. Thời gian này hoàng quý phi ăn gì cũng thấy ngon miệng, người của trù phòng hưởng không ít lộc, ngày càng tận lực nghĩ ra món mới thỏa mãn nhu cầu của hoàng quý phi.

“Hoàng quý phi nếu thích thì ăn nhiều vào.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lại gắp một khối giáo tử chấm qua tương, kiên trì uy cho kiều hương dùng thiện: “Ăn thử xem món này thế nào.”

Mộ Hoan không khước từ, há miệng ăn trọn cả miếng giáo tử. Bên trong là nhân gạch cua, nguyên lai hôm nay món chính là cua, bất quá mùa đông làm gì có nhiều cua như vậy?

“Mùa đông vẫn có người đưa cua đến hoàng cung sao?”

“Không có.” Cung nô lén lút nhìn trộm hoàng thượng rồi nói: “Là hoàng thượng ban thưởng cho hoàng quý phi nương nương.”

Thoáng lộ ra kinh ngạc, Mộ Hoan đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên, thấy nàng chăm chỉ lột vỏ tôm rồi uy nàng dùng. Một miếng rồi lại một miếng, rất nhanh đã xử lý xong cả bàn thiện đầy món ngon, Mộ Hoan miễn cưỡng cảm thấy no, nhưng chẳng dám mở miệng nói muốn dùng thêm.

Lần lượt cung nô tiến lên dọn dẹp, sau đó lại xuất hiện một nhóm khác tiến vào, đem cao điểm bày ra bàn. Màu sắc lẫn hương vị đều thuộc hàng nhất đẳng, sư phụ cao điểm chưa bao giờ khiến Mộ Hoan thất vọng, lần nào cũng đem được đủ loại kinh hỉ.

Đi kèm thêm một chén nãi trà nóng hổi, mùi vị trà thơm ngào ngạt xộc thẳng đến mũi, khiến tâm tình được một trận thư sướng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy tiện chọn một trong vô số cao điểm trên bàn, đặt thìa vào lấy một ít ra hướng Mộ Hoan muốn uy. Mà Mộ Hoan cũng rất phối hợp, ăn đến hai mắt đều cong lên, rõ ràng khi nãy ăn đã rất no nhưng vẫn dư bụng ăn thêm một bàn cao điểm.

Ân Ly đảo mắt nhìn cung nô một cái, phất phất tay, chính nàng cũng nhanh chóng lui xuống. Dù cho hoàng quý phi không nói, nhưng thông qua ánh mắt nàng cũng đoán được vài phần, tự giác lui sang một bên nhường không gian cho hai người.

Có thể hoàng quý phi vẫn chưa phát hiện được bản thân đang dần thay đổi.

Trên tay luôn cầm chén nãi trà nóng, uống một ngụm, trong miệng phảng phất mùi trà thanh thuần. Mộ Hoan đưa tay muốn lau miệng, thì cằm đột nhiên bị nhấc lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng dùng tay áo giúp nàng lau vệt sữa dính lại trên mép môi.

Đối diện đôi thâm lam quen thuộc, ngỡ như thuộc về quá khứ, mơ màng cảm thấy bản thân vẫn là tiểu cô nương nằm trong vòng tay tình lang say sưa ngủ không muốn tỉnh. Đôi thâm lam này chưa từng biến hóa, thủy chung dùng nhu tình quan sát nàng, tựa hồ muốn đem nàng tiến lãm vào lòng bất ly bất khai.

Ngây ngốc quan sát rất lâu mới lúng túng nâng tay né tránh, không nhận ra bản thân thất thố đến mức nào.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay nàng đặt lên vai mình, dùng chút sức đã ôm được nàng đặt lên đùi, tham lam vùi đầu vào hõm cổ hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào.

“Ngươi làm gì vậy?!” Mộ Hoan buồn bực cau có, vung tay đánh liền mấy cái vào vai nàng: “Mau buông ra!”

“Trẫm mệt mỏi, nàng để trẫm ôm một chút.”

Người trên vai càng lúc tì càng nặng, Mộ Hoan giãy dụa hồi lâu vẫn không thoát ra được, đành ngồi yên để A Ba Đáp Thấu Á Viên chiếm tiện nghi. Không còn nghe thấy tiếng nói, bên tai là hơi thở đều đều của đối phương.

Thời gian qua A Ba Đáp Thấu Á Viên một mặt giải quyết vấn đề nạn dân, một mặt thanh lí quan lại trong triều, mặt khác phải tính toán cứu viện cho Miêu tộc. Dù có kiên cường đến đâu cũng bị giày vò cho mệt chết, hôm nay có lẽ đã đến giới hạn, chống đỡ không nổi nữa mà đổ gục vào vai nàng ngủ trầm.

Trong mắt nổi lên một tia không nỡ, an tĩnh duy trì tư thế để đối phương có thể ngủ một giấc. Coi như nàng đang vì bách tính Ngạn Huyền, không cần tính toán quá rõ ràng chút tiện nghi này.

Cứ như vậy an tĩnh cảm nhận thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng nước nhỏ tí tách tí tách bên tai, nhưng lòng lại tĩnh lặng như chưa từng dao động.

 

-----------------------------------

 

Trong sân phủ đầy tuyết trắng xóa, một tiểu oa oa đứng dưới trời tuyết nắn người tuyết, đôi mắt hạnh trong trẻo như nhìn thấy tận sâu nội tâm yếu ớt. Bên cạnh còn có một oa oa khác nhỏ hơn, đứng một lúc thì mỏi chân ngồi xuống đất tuyết, giữ chặt cánh tay của oa oa lớn không buông.

“Tiểu di, ngươi đứng lên đi, coi chừng cảm mạo.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu kéo nha đầu nhỏ hơn mình một cái đầu đứng dậy, mặt nhỏ vặn vẹo mấy vòng: “Tiểu di ngươi nặng quá!”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan bám hết lên người A Ba Đáp Lan Hương Khấu, lười biếng chẹp chẹp miệng, nhìn vào không ai dám nghĩ tiểu oa oa này đã có tiểu điệt tử.

Đây cũng là hậu quả của việc oa oa thành gia lập thất quá sớm, còn nương thân thì tuổi quá trẻ.

Bất đắc dĩ ôm A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan lên, tròn xoe đôi mắt nhìn xung quanh nhằm xác định phương hướng, sau đó mới nhấc chân nhỏ đi về phía hiên nhà. Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa kéo theo từng đợt gió lạnh khiến bước chân bị chùn lại, nhưng A Ba Đáp Lan Hương Khấu vẫn kiên trì bước đi.

“Tiểu di, ngươi đói bụng chưa?”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan chẹp chẹp miệng, nắm lấy tóc của A Ba Đáp Lan Hương Khấu mà ngậm: “Đói muốn chết.”

“Vậy chúng ta vào nhà dùng thiện.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu chỉnh sửa tư thế bồng tiểu di, hai mắt lóe sáng: “Nghe nói có món sườn chua ngọt.”

“Uy!! Hương Khấu!”

Đưa mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, A Ba Đáp Lan Hương Khấu quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy một tiểu oa oa đang bám trên tường, hướng nàng cười khì khì.

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan lập tức chỉ tay kêu to: “Ăn trộm!!”

“Không phải.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu kéo cánh tay của tiểu di, bất đắc dĩ giải thích lần thứ mười: “Đây là trưởng lệnh công tử của Hỉ La thống lĩnh, tên là Hỉ La Trần Sắt.”

Dường như nhớ ra gì đó, A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan gật đầu: “Ăn trộm lại đi trèo tường.”

“Ta không phải ăn trộm.”

Hỉ La Trần Sắt nhảy xuống tường, phủi phủi bụi bẩn trên người, hai mắt như tinh tú lấp lánh không gì bằng. Tiểu tử này chính là nhi tử duy nhất của Hỉ La thống lĩnh, từ nhỏ đã được mẫu thân trao dồi một thân võ nghệ, cứ đi hết nơi này đến nơi khác đánh nhau gây chuyện thị phị. Bất quá không thể không nói hắn là một thiên tài võ học, đến cả mẫu thân tuy biết hắn thích phá phách cũng chưa từng mở miệng khiển trách qua.

Nam tử hán đại trượng phu, đánh nhau một trận có gì đáng để về khóc nháo?

A Ba Đáp Lan Hương Khấu vẫn duy trì tư thế bồng tiểu di, hướng hắn hồ đồ mở miệng: “Ngươi lại trèo tường làm gì?”

“Đến thăm ngươi, xem ngươi trông tiểu di của ngươi thế nào.” Hỉ La Trần Sắt khoanh hai tay ra sau lưng, quan sát nàng rồi nửa đùa nửa thật nói: “Cảm giác bồng tiểu di ra sao? Miêu tả ta nghe một chút.”

“Lắm chuyện.”

A Ba Đáp Lan Hương Khấu không chút lưu tình xoay người ly khai.

Hỉ La Trần Sắt hốt hoảng đuổi theo sau, túm lấy cánh tay nàng mà nói: “Uy, ta chỉ nói đùa thôi, không phải tức giận chứ?”

“Không nhàn rỗi.”

“Rõ ràng là tức giận.”

“Ngươi muốn làm gì?” A Ba Đáp Lan Hương Khấu nhìn chỗ bị hắn nắm, bất mãn trừng mắt: “Lệnh công tử Hỉ La thị đều không hiểu quy củ như vậy sao?”

Hỉ La Trần Sắt vội vàng rút tay lại, đầy mặt xấu hổ biện minh: “Ta không có cố ý, chỉ là thấy ngươi đi vội quá nên mới tìm cách giữ ngươi lại.”

“Ngươi có gì muốn nói thì mau nói, ta còn phải đưa tiểu di vào nhà.”

“Cái này…” Hỉ La Trần Sắt đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên lấy từ sau lưng một xâu kẹo hồ lô đưa cho nàng: “Cho ngươi.”

“Cho ta?” A Ba Đáp Lan Hương Khấu kinh hỉ nhìn xâu kẹo trước mặt, nhìn thấy trong mắt là tinh tú từ đôi mắt thiển đạm kim sắc kia phát ra: “Ngươi cố tình mua?”

“Ta cùng mẫu thân đến hắc thị mua một con ngựa, vừa vặn thấy có người bán kẹo hồ lô, nghĩ tới ngươi thích ăn đồ ngọt nên mới mua về một xâu…”

Còn chưa kịp nói hết đỉnh đầu đã bị vỗ một cái, A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan tức giận trừng trừng hai mắt: “Còn của ta đâu!?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc đần của Hỉ La Trần Sắt, A Ba Đáp Lan Hương Khấu nhịn không được phì cười, đồng thời đưa tay tiếp nhận xâu kẹo hồ lô.

“Cái này ta nhận, ngươi đi đi.”

“Ta còn…”

Đương lúc Hỉ La Trần Sắt định mở miệng nói thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người, theo bản năng lập tức rụt cổ lại.

“Khấu nhi, sao lại đứng ở ngoài này?”

“Mẫu thân!” A Ba Đáp Lan Hương Khấu phấn khích chạy đến chỗ mẫu thân, nắm lấy góc váy nàng mà kéo: “Tiểu di nói muốn đắp tuyết, ta theo bồi nàng, vừa vặn gặp Hỉ La lệnh công tử rồi hắn cho ta kẹo hồ lô.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhìn đến Hỉ La Trần Sắt, hai chân mày thoáng chau lại, lạnh nhạt mở miệng: “Phủ Quốc công không phải chốn vô nhân, ngươi từ nay không được leo tường, nếu để ta biết ngươi còn tái phạm sẽ không nể mặt Hỉ La thống lĩnh nữa.”

“Ách, vâng…”

Hỉ La Trần Sắt đầy mặt tiếc nuối, nhìn A Ba Đáp Lan Hương Khấu một chốc rồi xoay người rời đi, đến cửa vẫn cố bám dai tranh thủ nhìn thêm mấy cái. Mãi đến khi A Ba Đáp Lan Hương Khấu vẫy vẫy tay tạm biệt hắn mới chịu xoay người rời đi.

“Được rồi, vào nhà thôi.”

Đem cửa đẩy ra cho hai oa oa tiến vào, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vẫn chưa quen với việc của tiểu muội muội niên kỷ nhỏ, cho nên đều xem nàng như tiểu oa oa mà đối đãi.

A Ba Đáp Lan Hương Khấu tiến vào trước rồi đỡ A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan đi vào, hai nha đầu vui vẻ nắm tay nhau đi dùng thiện.

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan một mình kéo ghế ngồi xuống, tiếp nhận chén trà từ tay nữ nô, chậm rãi nhấp một ngụm làm mát cổ họng. Hiện tại nàng chưa cảm thấy đói, chốc nữa mới vào cùng hai nha đầu.

Đúng lúc này mành vải buông rũ được vén lên một góc, Mộ Tước tay lần chuỗi niệm châu chậm rãi bước ra.

“Phổ Lan, trong cung xảy ra chuyện sao?”

“Nương thân?” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhanh chóng đứng dậy dìu nàng ngồi xuống tọa ỷ: “Ngài mắc chứng hàn, cơ thể chịu không được lạnh còn ra đây để làm gì? Mà mẫu công đâu, ngài để nương tùy ý ra ngoài như vậy sao?”

“Mẫu công ngươi đến Tề Châu kiểm tra việc cứu tế, đến tận năm ngày sau mới quay về kinh thành.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nha đầu, đáy mắt tràn ngập lo lắng: “Ngươi đi đường sao không mặc y phục dày một chút?”

“Ta cưỡi ngựa vào cung, ăn mặc quá dày khó lên xuống. Bất quá ta thân thô da dày, chịu lạnh quen rồi, không thành vấn đề.”

“Đúng rồi, chuyện của tiểu di ngươi thế nào?”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vén váy ngồi xuống bên cạnh nương thân: “Tiểu di vẫn tốt, mấy hôm nay nàng ăn được ngủ được, thậm chí còn lên cân. Nương ngươi cứ yên tâm, tiểu di không còn là tiểu hài tử chờ hống, nàng tự biết chừng mực.”

“Mấy tháng qua nàng chặn cửa lớn Phượng Hòa Cung, ta mấy lần muốn đến xem nàng lại không có cơ hội. Cũng may nàng còn mở cửa đón ngươi, bằng không ta chẳng biết phải làm thế nào mới thỏa.” Mộ Tước chán nản trút một tiếng thở dài, hai tay chấp lại như đang cầu nguyện: “Thần linh tối thượng nhưng quyết tuyệt, Hoan nhi chỉ mới trở về chưa lâu đã phải chịu đả kích lớn, ta còn sợ nàng sẽ sụp đổ không gượng dậy nổi. Nhưng mà ta cũng không trông mong thấy dáng vẻ kia của nàng, đó không phải là nàng, thật sự rất thê lương…”

“Nương thân, tiểu di nàng tự có tính toán, ngươi cứ lo tốt cho bản thân mình thì hơn. Nếu để tiểu di trông thấy ngươi ngày ngày ủ dột, nàng cũng chẳng vui vẻ gì.”

“Tính khí của Hoan nhi ta hiểu rất rõ, chỉ là nàng quá cường liệt không chịu thỏa hiệp nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không cho ý kiến, chậm rãi thưởng thức chén trà của mình.

“Ngươi có nghe tin phủ Trực học sĩ không? Vẫn bị chặn bên ngoài?”

“Tam công chúa vì chuyện của tiểu di mà xung đột với Thái hoàng thái hậu, chưa giải quyết xong chuyện này đã xảy ra chuyện khác, chẳng bao giờ được an ổn.”

Mộ Tước thoáng ngây người, lắc đầu chán chường: “Hạ trường này, đúng là thê lương.”

“Nương thân đừng quá bi quan, rồi sẽ có ngày tiểu di dung thứ được những chuyện này. Bất quá vẫn cần cho tiểu di thời gian, theo ta quan sát, hoàng thượng trong lòng vẫn rất để tâm tiểu di.”

“Ta cũng mong như vậy, tâm cầu Hoan nhi an ổn là đủ…”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16