Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 225

411 0 1 0

Từ sau khi biết được bản thân mang trong người long tự, Mộ Hoan nhất mực nằm trên giường không dám động mạnh, ăn toàn bộ đều là cháo lỏng dễ tiêu hóa. Tắm rửa sơ sài qua loa, sợ động mạnh sẽ ảnh hưởng đến oa oa, mà phần lớn đều do Ân Ly giúp nàng.

Còn về phần Uyển Nhược được nàng giao nhiệm vụ đến Tuyền Châu tìm kiếm một viên niệm châu quý báu, chuyến này đi sợ ít nhất hai tháng sau mới quay về được. Vì vậy Mộ Hoan càng thêm yên tĩnh, cũng tránh Ân Ly tiết lộ chuyện này với Uyển Nhược. Dù sao ít người biết thì tốt hơn, nàng không mong bản thân vì một chút sơ suất mà đánh mất oa oa.

Suốt thời gian này Nam Cung Lộng Nguyệt thường xuyên lui tới, mang cho nàng chén thuốc vừa tanh vừa đắng, uống vào cảm giác buồn nôn liền trỗi dậy. Ngay cả Ân Ly đứng bên cạnh cũng bị mùi thuốc làm cho nhăn mặt, mỗi lần phục dược đều chạy sang một góc khác đun sữa nóng. Mộ Hoan ngoại trừ kiên trì chính là nỗ lực, khổ cực hơn nàng cũng chịu được, chỉ cần bảo trụ được oa oa là đủ rồi.

Nam Cung Lộng Nguyệt cẩn thận bắt mạch: “Nương nương dạo này ốm nghén thường xuyên rồi?”

“Ân, càng lúc càng ăn không nổi.” Mộ Hoan nén xuống cảm giác buồn nôn, vuốt ngực mấy cái rồi nói: “Bản cung sợ không đủ dinh dưỡng bảo trụ oa oa.”

“Không cần ép bản thân, dù sao oa oa chỉ mới một hai tháng chưa ăn nhiều như vậy đâu. Muốn thì ăn nhiều một chút, không muốn thì ăn một hai thìa cũng được, miễn không để bụng đói là tốt.” Nam Cung Lộng Nguyệt thu dọn đồ cho vào chẩn tướng, bận rộn không ngơi tay còn miệng thì tiếp lời: “Mấy món đồ bổ kia cũng không được tùy ý dùng, nhất là nhân sâm, thời gian này tốt nhất đừng dùng đến nó.”

“Bản cung ghi nhớ rồi.”

“Hiện tại xem như tạm thời ổn định, nhưng vẫn phải cẩn thận nhiều hơn.”

Nam Cung Lộng Nguyệt quải chẩn tướng lên vai, nhanh chóng rời đi, Ân Ly theo sau tiễn nàng một đoạn. Chốc lát Ân Ly liền trở về, hoan hỉ chạy thẳng đến bên giường của hoàng quý phi, nắm nắm kéo kéo tay áo lụa mềm mại của nàng.

“Nương nương, ngài mau chóng ổn định thai khí đi a, đã nhiều ngày nô tỳ không được ăn ngon rồi.”

“Ngươi cũng chỉ nghĩ đến ăn.” Mộ Hoan điểm nhẹ vào trán nàng, giọng điệu bình ổn nghe không ra tâm tình: “Đợi qua vài tháng nữa, đến lúc đó cho ngươi ăn thỏa thích.”

“Hì, nương nương là tốt nhất!!” Ân Ly cầm chén sữa vừa đun đặt lên cái bàn gỗ nhỏ, khuấy nhẹ hai cái rồi cầm thìa lấy ít sữa hướng về phía hoàng quý phi: “Nương nương ngài uống một chút đi, dược phối như vậy đắng, phải uống sữa vào mới đỡ đắng.”

“Bản cung không muốn uống, ngươi mang xuống trước đi.”

“Nhưng mà…”

“Mang xuống đi.”

Ân Ly bất đắc dĩ mang chén sữa dê vừa đun xuống, quay lại nhìn thêm một cái nữa, xấu xa cười trộm rồi cúi đầu uống liền mấy hớp sữa dê. Mộ Hoan bị nàng làm cho bật cười, cũng không mở miệng khiển trách, dù sao nàng hay Ân Ly uống không khác biệt cho lắm.

Bình an qua được hai tháng, ma ma lại được gọi đến kiểm tra. Bọn họ thời gian qua đều lưu lại trong Phượng Hòa Cung, đối diện với bốn bức tường, ngay cả cửa ra vào cũng có người canh giữ cẩn mật. Tuy được đối đãi tử tế nhưng đây chính xác là giam lỏng, ai nấy đều đầy vẻ lo âu không dám xảy ra chút sơ sót nào kẻo bay đầu.

Mộ Hoan kéo chăn đến tận cổ, mím mím chặt môi dưới, căng thẳng đến mức trái tim trong lồng ngực đập thình thịch rất to.

Lão ma ma kinh nghiệm dày dặn, nhìn qua một lần liền minh bạch, đầy mặt xuân quang mà nhìn những ma ma xung quanh. Từng người kiểm tra qua cho chắc chắn, rồi nhanh chóng quỳ sụp xuống giường mà khấu đầu.

“Nương nương cung hỉ, hoàng thân đã được bảo trụ rồi, chỉ cần kiên trì một thời gian khẳng định có thể sinh hạ hoàng thân khỏe mạnh.”

Mộ Hoan như nắng hạn gặp mưa rào, gương mặt trắng bệch lại bừng sáng: “Thật không? Oa oa đã ổn định đúng không?”

“Vâng, nương nương có thể xuống giường đi lại nhưng đừng quá sức mình.”

“Thưởng, lập tức thưởng.”

Ma ma mừng rỡ đứng dậy nhận túi bạc từ tay Ân Ly rồi lần lượt ly khai Phượng Hòa Cung, đã hai tháng ròng đến nay mới có dịp nhìn thấy ánh dương quang.

Ân Ly ngồi lên mép giường, mừng mừng rỡ rỡ nói: “Nương nương, cung hỉ, hoàng thân cuối cùng cũng ổn định rồi, chờ vài tháng nữa hoàng thượng hồi kinh có thể trông thấy oa oa của ngài.”

Mộ Hoan mím mím môi mỉm cười, bàn tay áp trên bụng, tảng đá nặng đè ép trên ngực nàng bao nhiêu lâu cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi. Còn may, thần linh không quá bạc đãi nàng, ban cho nàng một cơ hội mới, đồng thời nhắc nhở nàng phải biết trân trọng thực tại.

“Chuyện của Tư Nguyệt Thất…”

“Nương nương!” Ân Ly bất mãn kêu to một tiếng: “Ngài lo cho bản thân mình đi, mấy chuyện ồn ào bên ngoài không cần quản. Bây giờ nô tỳ đến Kính Sự Phòng báo tin nương nương đã hoài thai, bảo bọn họ nhanh chóng đối chiếu rồi công bố thiện hạ. Oa oa của hoàng quý phi nhất định cao quý hơn cái người ở Tư Nguyệt Thất, để xem ai còn dám ở trước mặt nương nương nói lung tung.”

Dứt câu liền quay ngoắt bỏ đi, bộ dáng giống như định đến Kính Sự Phòng thị uy hơn là bảo người ta đối chiếu ghi chép thị tẩm. Mộ Hoan dở khóc dở cười, cũng không nói gì nữa, chậm rãi dời mắt nhìn trần giường đẹp đẽ.

“Oa oa, cảm ơn ngươi đã đến…”

Sinh mạng kia cùng nàng nối liền một chỗ, bất ly bất khai, từ từ cảm nhận sự sống mới len lỏi trong từng tế bào. Không bao lâu nữa, nàng chờ được đến lúc oa oa được sinh hạ, cũng chờ được A Ba Đáp Thấu Á Viên đại thắng hồi kinh.

Đến chiều muộn Ân Ly mới trở về, theo sau còn có một đám cung nô thái giám tay xách nách mang đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, dường như vừa mang về từ Phủ Nội Vụ. Mộ Hoan nghe lời ma ma đứng lên đi lại cho máu huyết lưu thông, từ xa trông thấy cảnh tượng này có chút bất khả tư nghị, tay giữ nguyên quạt lụa quan sát đoàn người đang tiến vào.

“Các ngươi cầm cho cẩn thận, làm hỏng một món ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!” Ân Ly chỉ tay vào cung nô đi cách đó không xa, lớn tiếng quát: “Tay chân lóng ngóng! Làm hỏng vải may y phục cho hoàng thân tương lai, mạng ngươi cũng không đủ đền!”

Mộ Hoan cuối cùng cũng minh bạch Ân Ly muốn làm gì, bất đắc dĩ bật cười, phẩy phẩy quạt nhìn theo: “Ân Ly, ngươi khoa trương rồi.”

“Không khoa trương, một chút cũng không!” Ân Ly tránh đường cho cung nô mang đồ đặt vào nội cung, tầm mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ: “Nương nương hoài long thai, tất nhiên phải khác biệt với đám người phàm phu tục tử kia chứ. Nô tỳ chỉ lấy một ít này thôi, tháng sau lại đi lấy thêm, tránh nương nương chịu ủy khuất.”

“Ngươi càng lúc càng chu đáo.”

“Hì, nương nương yêu thương nô tỳ như vậy, sao nô tỳ có thể không chu đáo nghĩ cho nương nương ngài chứ?” Ân Ly chạy lên dìu nàng, cười cười lấy lòng: “Nô tỳ biết nương nương sợ lạnh, đã lấy rất nhiều áo lông chồn, đều là đồ quý nhất. Còn lấy mấy kiện vải mát mẻ may y phục mùa hạ, tránh để lúc cần lại không có. Nô tỳ nghe ma ma nói thai phụ lúc lạnh lúc nóng thất thường, cho nên cái gì cũng phải chuẩn bị sẵn.”

“Ngươi xem ra còn có kinh nghiệm hơn bản cung.”

Đưa mắt nhìn sắc trời, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt đất phủ đầy sỏi. Mùa xuân về tâm tình ai nấy đều tốt đẹp hơn rất nhiều, nhìn đến hút tầm mắt là hoa hải bạt ngàn, khác biệt với cảnh vạn vật bị tuyết phủ lấp.

“Trời ấm lên rồi chắc không cần dùng nhiều áo lông đâu.”

“Cần hay không cũng cứ giữ bên người cho an tâm.”

Ân Ly đang nói đột nhiên phát hiện có cung nô làm rơi vải xuống đất, lập tức hung hăng quát lên: “Ngươi cái nha đầu kia, làm rơi còn dám đặt trở lại chỗ cũ sao? Mau mang đi giặt sạch sẽ, nhanh lên!”

“Ách, vâng.”

Cung nô vừa bị quát kia hoảng hoảng trương trương ôm vải chạy đi mất, đến cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

Mộ Hoan đưa mắt nhìn một lúc, bất tri bất giác nâng quạt che ánh mặt trời soi bên sườn mặt trái, chậm rì rì nhấc chân tiến vào nội cung. Cung nô lẫn thái giám ai nấy đều bận rộn đem đồ đạc bài trí trong điện, người vào người ra nườm nượp, phi thường náo nhiệt.

So với trước đây Phượng Hòa Cung bế môn không màn chuyện thế sự, hôm nay nhìn lại mới có cảm giác tẩm cung của một hoàng quý phi đương triều.

“Bên Tư Nguyệt Thất đã đưa hoàng thân đến Trường Thọ Cung, để Thái hoàng thái hậu chiếu cố rồi.” Ân Ly cầm một con búp bê vải đưa đến trước mặt hoàng quý phi: “Nương nương, con búp bê này đáng yêu thật đó, nhưng oa oa trong bụng nương nương lại là hoàng thân không có cơ hội chơi rồi.”

“Vẫn còn chưa biết là hoàng thân hay công chúa mà.”

“Nhất định là hoàng thân! Thần linh lấy đi của ngài một hoàng thân, lần này sẽ trả lại cho nương nương một hoàng thân.”

Mộ Hoan lắc đầu cười, tay phẩy phẩy quạt: “Bản thân Tường tần không có chỗ dựa, quanh đi quẩn lại chỉ có Thái hoàng thái hậu là chỗ dựa lớn nhất, nếu không đem hoàng thân đưa sang Trường Thọ Cung ngày tháng sau này sẽ khó sống.”

“Vậy nương nương có đưa hoàng thân đến Trường Thọ Cung không?”

“Trước đây sẽ, nhưng bây giờ thì không.” Mộ Hoan nhẹ nhàng đặt tay kiểm tra độ mềm của vải, hài lòng gật đầu: “Thái hoàng thái hậu một mực nghĩ đến tôn tử kế vị, không màn thị phi đúng sai, bản cung tuyệt đối không cùng lão phật gia qua lại như trước đây nữa. Nếu có thể tránh mặt càng lâu càng tốt, tránh xảy ra vài chuyện thị phi không đáng có.”

“Nương nương anh minh, nô tỳ cũng không muốn để hoàng thân cho người khác chiếu cố, dù sao nương nương mới là người sinh hạ ngài a.”

“Bản cung không quan tâm oa oa là hoàng thân hay công chúa, chỉ cần nàng bình an trưởng thành là tốt rồi.”

Ân Ly phất tay bảo cung nô lui bớt xuống tránh đông người ngộp ngạt, đưa mắt nhìn một lượt rồi nói tiếp: “Nương nương không giống như trước đây muốn…”

Nói đến đây liền tự khắc yên lặng, tròn xoe mắt chờ nghe câu trả lời.

“Trải qua một vài chuyện, mục đích cũng thay đổi.”

Mộ Hoan xoay người ngồi xuống ghế quý phi, quét mắt nhìn toàn bộ Phượng Hòa Cung. Giang sơn của A Ba Đáp Thấu Á Viên chính là Ngạn Huyền đại lục địa, còn giang sơn của nàng chính là Phượng Hòa Cung này.

Cánh hoa lả tả bay, đẹp như một bức tranh thủy mặc ai đó cố tình dán lên sau cánh cửa. Thoang thoảng mùi đàn hương trên giá đốt, lòng an tĩnh dị thường, bản thân dường quay về nguyên thủy trong sạch như ban đầu.

Từ đằng xa trông thấy A Phúc công công di chuyển thoăn thoắt, bước chân có phần gấp gáp, chạy thẳng vào Phượng Hòa Cung quỳ sụp xuống mà khấu đầu.

“Hoàng quý phi nương nương, ngài hoài thai rồi, Ngạn Huyền cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời rồi!!”

Mấy lời ví von này Mộ Hoan nghe có phần khiên cưỡng, chuyển quạt lụa cho Ân Ly giúp nàng quạt mát: “A Phúc công công biết tin cũng nhanh thật.”

“Nô tài chỉ chờ mong duy nhất một ngày này, hoàng quý phi, nếu hoàng thượng biết được sẽ còn vui mừng gấp trăm lần!” A Phúc ngẩng đầu lên, kích động mở miệng nói tiếp: “Hoàng quý phi nương nương, nô tài nhất định tận lực hầu hạ ngài!”

“Hoàng thượng biết tin rồi sao?”

“Tin tức được truyền đi khẩn cấp, nội trong hôm nay hoàng thượng sẽ nhận được tin.”

Mộ Hoan bất tri bất giác mỉm cười, thậm chí còn hình dung ra được dáng vẻ cao hứng đến phát ngốc của A Ba Đáp Thấu Á Viên. Bất quá chinh chiến nguy nan, đối phương vẫn còn bận rộn nhiều việc, căn bản nàng không muốn quấy rầy. Đáng tiếc người trong cung nhanh hơn một bước đem chuyện này nói ra, càng không thể rút trở về.

“Nương nương đã gọi Nam Cung thái y đến chẩn mạch hay chưa? Nô tài có điều năm ma ma có kinh nghiệm đến túc trực ngày đêm trong Phượng Hòa Cung, nương nương khi nào cần sẽ có người đến hầu hạ.”

“Làm phiền công công rồi.”

“Nô tài không dám.” A Phúc công công hai mắt lấp lánh: “Chỉ cần nương nương bình an sinh hạ hoàng thân, nô tài có cực khổ hơn cũng cam lòng.”

Mộ Hoan chỉ cười, cũng chẳng nói gì, bàn tay áp trên tiểu phúc cảm nhận sinh linh bên trong đang ngày một lớn lên. Không chỉ nàng, mà rất nhiều người đều mong oa oa bình an xuất thế, nội tâm như được ai xoa vuốt an ủi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16