Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 235

569 0 1 0

Trong một ngày, Tư Nguyệt Thất trở thành chốn không người lạnh lẽo. Lý do là vì hoàng đế hạ lệnh giải tán tất cả cung nô, chỉ để lại hai người làm việc vặt, đến cả nữ trang vàng bạc đều mang trở về Phủ Nội Vụ. Chẳng ai biết tại sao hoàng thượng hạ thủ quyết tuyệt như vậy, nhưng xem chừng là do Tường phi vuốt phải vẩy ngược của thánh đế mới ra nông nổi này.

Tương lai Tường phi xem như đã tận, ngoài trông chờ vào hoàng thân ra chẳng còn cách nào khác nữa.

Vào một ngày lê hoa nở ngập tường cung, xa xa là bãi cỏ xanh ngắt kéo dài đến tận thiên nhai, hai bên hàng rào quấn quanh dải thường xuân. Ngồi ngoài hoa viên, nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, bên cạnh là nha đầu A Ba Đáp Cổ Tây Thiến đã biết ngồi.

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến lột vỏ nho ra ném xuống đất, bàn tay dính dấp nước nho, dưới chân là một đống hỗn độn lẫn vỏ lẫn thịt. Lột xong cũng chẳng còn bao nhiêu nhưng rất cao hứng, đem đặt vào dĩa của mẫu hậu, hai mắt lấp lánh mong chờ.

Mộ Hoan tất nhiên không phụ lòng tốt của thân sinh nhi nữ, cầm quả nho vừa được lột cho vào miệng nhai, còn chưa kịp nuốt xuống đã ôm ngực nôn khan.

“Nương nương!” Uyển Nhược cầm ống nhổ đưa đến kịp, quan sát sắc mặt của hoàng hậu có điểm khó coi: “Ngài ăn phải cái gì không sạch sẽ sao?”

Tiểu nha đầu A Ba Đáp Cổ Tây Thiến còn tưởng là lỗi của mình, chồm đến leo lên người của mẫu hậu kêu mấy tiếng trẻ con không ngừng.

“Không phải lỗi của Thiến nhi.” Mộ Hoan đem nha đầu ôm vào trong lòng, dịu dàng hôn lên mớ tóc xoăn nhẹ: “Mẫu hậu ăn không tiêu nên mới nôn, không vấn đề.”

“Thật sự không vấn đề?”

Nghe tiếng nói cũng đoán được là ai đến, Mộ Hoan bất đắc dĩ thở dài, tay vẫn duy trì tư thế ôm nha đầu Thiến nhi.

“Ngươi lại đến châm chọc bản cung?”

Nam Cung Lộng Nguyệt vén vạt áo ngồi xuống: “Đến bắt mạch bình an.”

“Không phân tôn ti.” Mặc dù miệng nói nhưng vẫn đưa tay ra: “Bản cung sẽ nói lại với hoàng thượng, để ngài cắt thưởng năm nay của ngươi.”

“Vi thần còn sợ bổng lộc không đủ dùng sao?”

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến chồm người qua bám lên vai của Nam Cung Lộng Nguyệt: “Bế! Bế!!”

Nam Cung Lộng Nguyệt lập tức đem tiểu công chúa qua cho Uyển Nhược, còn bản thân tiếp tục công việc của mình. Đưa mắt nhìn theo một lúc, xác định oa oa đã được bồng đi qua một chỗ mát mẻ ngồi, Mộ Hoan mới dời mắt nhìn đến Nam Cung Lộng Nguyệt.

Hai chân mày thoáng chau lại, kiên trì ngồi một khắc thời gian, kết quả liền ngẩng đầu lên mở miệng: “Hoài thai rồi.”

“Khụ!”

Mộ Hoan đang ăn nho liền bị dọa đến ôm ngực sặc sụa ho một trận, trợn trừng mắt mà nhìn nàng: “Ngươi nói lung tung, sao có thể…”

“Trước đây hoàng thượng từng cho nương nương dùng một loại đan dược làm từ máu của dược nhân, có khả năng hồi phục rất tốt, thân thể ngài cũng nhờ nó mà điều dưỡng hảo.”

“Nói như vậy bản cung thật sự hoài thai rồi?” Mộ Hoan mạc danh kỳ diệu ngồi thẳng dậy, sờ lên tiểu phúc mấy cái: “Thật sự sao? Sao bản cung không cảm nhận được gì nhỉ?”

“Nương nương vừa nôn không phải sao?”

“Cũng đúng…”

Nhìn xuống tiểu phúc hồi lâu, hai mắt lấp lánh ánh sáng, nàng thật sự mong tiểu oa oa trong bụng nàng là một hoàng thân, có như vậy chó nhỏ mới có người kế nghiệp. Càng nghĩ càng cao hứng, Mộ Hoan lúc này chỉ muốn chạy đến Dưỡng Tâm Điện báo tin tốt này, nhất định đối phương cũng giống nàng vui mừng.

“Hoàng thượng giá lâm!!”

Tiếng nói của A Phúc đặc biệt vang, còn chưa kịp định thần thì người đã tiến vào, lưu loát bước đến bên cạnh nhuyễn tháp của nàng.

“Hoàng thượng?” Mộ Hoan đỡ tiểu phúc ngồi dậy, vươn tay câu cổ chó nhỏ: “Ngài về sớm hơn hôm qua, không có việc sao?”

“Xử lý nhanh để về xem nàng và Thiến nhi, làm sao rồi? Nam Cung thái y bắt mạch cho nàng nói thế nào mà cười vui vẻ như vậy?”

Mộ Hoan xấu hổ cười, cầm tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lên tiểu phúc của mình: “Có hỉ.”

“Thật sao? Quả nhiên hồng mao không có lừa trẫm, thứ đan dược đó tốt như vậy lẽ ra phải lấy thêm mấy viên.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phấn khởi xoa xoa gò má của nàng: “Hảo hảo dưỡng thai, đừng đi lung tung động thai khí. Trẫm ở đây đích thân chiếu cố nàng, có được không?”

“Hảo a!”

Mộ Hoan chỉ tay về phía Uyển Nhược vẫn đang giúp trông chừng tiểu công chúa: “Ngài đến bế nha đầu, thần thiếp chân bị chuột rút rồi, đi không được.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức đứng dậy, đón A Ba Đáp Cổ Tây Thiến từ tay Uyển Nhược, bồng đến bên cạnh kiều hương. Tiểu nha đầu vừa nãy liên tục dùng lực đánh vào mặt của Uyển Nhược, có vẻ như sắp mọc móng vuốt cho nên đệm thịt ngứa ngáy.

“Nha, mẫu quàng…”

“Hoàng.”

“Quàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chỉnh nữa, ôn nhu mở miệng: “Bảo bối, lại nghịch rồi.”

A Ba Đáp Cổ Tây Thiến chui vào trong lòng mẫu hoàng, đệm thịt vung vẩy đánh vào long bào kêu bộp bộp. Chẳng mấy ngày nữa nha đầu sẽ mọc móng vuốt, đến lúc đó phải bảo Ti Chế Phòng chuẩn bị thêm một cái găng tay để bảo vệ móng vuốt tránh nha đầu quơ lung tung làm gãy.

Nắng vàng ấm áp, gió xuân mơn man trên mái tóc, bên tai là tiếng chim anh vũ hót ríu rít. Ba người ngồi trong hoa viên, tiếng cười nói huyên náo, trải nghiệm nhân sinh ngày ngày đều khoái hoạt.

Lần hoài thai này Mộ Hoan đặc biệt cẩn trọng, Nam Cung Lộng Nguyệt bảo nàng dùng gì uống gì đều nhất mực tuân thủ, tránh cho nha đầu sinh ra lại mắc thêm mao bệnh. Tính khí tuy thường xuyên thay đổi, đôi lúc hướng chó nhỏ nhe nanh múa vuốt, bày đủ trò giày vò nhưng đối phương chưa từng mở miệng than phiền. Ngày ngày đều nhẫn nại chịu đựng, sủng ái nàng, bảo hộ nàng, nửa điểm lơ là cũng không tìm ra được.

Những ngày này Mộ Hoan dần dần cảm giác được bản thân của trước kia, tiểu lệnh ái bốc đồng gây chuyện, luôn được tình lữ che chở dung túng. Không cần cường đại, vì đã có người thay nàng cường đại, không cần cố chấp, vì chấp niệm duy nhất đã sớm tối bầu bạn bên cạnh.

Con đường từng đi biết bao chông gai nhưng chỉ cần kiên định, cả hai dễ dàng nắm tay nhau vượt qua. Đang chờ đợi một điều tốt đẹp ở tương lai, cũng chờ đợi những tia nắng vượt qua khung cửa sổ, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say ở bên cạnh.

Đầu xuân năm sau Mộ Hoan sinh hạ một cặp song sinh bào thai, đều là hoàng thân, đặt tên A Ba Đáp Cổ Ngạo La và A Ba Đáp Cổ Phi Lộ. Tuy là song bào tỷ muội nhưng hai nha đầu này tính cách hoàn toàn khác biệt, tỷ tỷ A Ba Đáp Cổ Ngạo La hoạt bát cơ linh, còn muội muội A Ba Đáp Cổ Phi Lộ tính cách lạnh lẽo như cái hầm băng chẳng nói chuyện với ai.

Thiên chất của A Ba Đáp Cổ Ngạo La rất tốt, từ nhỏ đã thể hiện rõ bản thân là một người vô cùng thông minh, viết chữ đọc sách không có khoản nào tồi. A Ba Đáp Thấu Á Viên từng nói với nàng, muốn phong A Ba Đáp Cổ Ngạo La vi trữ quân, sau này kế thừa đại nghiệp. Mộ Hoan cũng cảm thấy chuyện này rất tốt, nha đầu thông minh như vậy, tất nhiên có thể cáng đáng toàn bộ Ngạn Huyền đại lục địa.

Chăm sóc ba oa oa chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, nhưng Mộ Hoan còn có ma ma và cung nô giúp sức nên tạm xem không có vấn đề gì lớn.

Gần đây Mộ Hoan thường xuyên có một giấc mơ rất kỳ lạ, nàng hay mơ thấy một người có gương mặt giống nàng y như đúc, ra sức gào thét cái gì đó mà nửa chữ nàng cũng không nghe ra. Nữ nhân này càng lúc càng điên cuồng, nhưng vì hai cánh tay đang bị xích sắt ràng buộc nên không thể thoát ra.

Nửa đêm giật mình tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi, Mộ Hoan đưa mắt nhìn qua, trông thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn đang ngủ say. Nén xuống tiếng thở dài, chậm rãi nằm xuống giường lần nữa, dùng sức ôm chặt đối phương trấn an nỗi sợ hãi trong lòng.

Không ngờ động tác của nàng vừa vặn đánh thức A Ba Đáp Thấu Á Viên: “A Hoan, sao thế?”

“Gặp ác mộng.” Mộ Hoan mím mím môi, trên trán vẫn còn đọng lại lớp mồ hôi mỏng: “Rất đáng sợ.”

“Chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vòng tay qua ôm lấy nàng dỗ dàng: “Ngủ thêm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.”

“Hảo.”

Nghe lời chó nhỏ, Mộ Hoan cố dỗ mình vào giấc ngủ, rất may nàng không gặp thêm cơn ác mộng đó một lần nào nữa.

Một mạch ngủ đến khi trời sáng, bên cạnh giường gối lạnh lẽo, xem chừng chó nhỏ đã sớm thượng triều nhưng không muốn đánh thức nàng. Chống đỡ cái đầu đau nhức đi xuống giường, y phục còn chưa kịp thay, gió lạnh lùa vào nhịn không được rùng mình.

“Hoàng hậu nương nương.” Ân Ly bước lên choàng phi phong lên người nàng, cười cười nói: “Hoàng thân và công chúa đều đang chơi ở ngoài sân.”

“Uyển Nhược đâu?”

“Đang trông chừng các nàng.”

“Vậy thì tốt.”

Mộ Hoan đi ra phía sau bình phong, dang hai tay để Ân Ly giúp đỡ thay y phục. Khí trời nhập thu đã bắt đầu lạnh lẽo, nên sớm bảo Ti Chế Phòng may thêm mấy bộ y phục ấm áp cho nha đầu, tốt nhất là dày hơn năm ngoái để tránh A Ba Đáp Cổ Tây Thiến nhiễm phong hàn.

Từ nhỏ sức khỏe A Ba Đáp Cổ Tây Thiến đã không tốt, đi đâu cũng có hai muội muội theo sát trông chừng, sợ có kẻ nào không cần mạng nhào ra hù dọa trưởng tỷ. Bẩm sinh tim yếu ớt, chỉ cần bị dọa sẽ phát mao bệnh, Mộ Hoan cẩn thận đến mức chó mèo đều không cho nuôi trong cung, tránh một lúc chúng phát điên dọa nhi nữ của nàng.

Chuẩn bị hoàn tất, để Ân Ly dìu đi ra ngoài sân, từ xa trông thấy A Ba Đáp Cổ Tây Thiến ngồi trên ngựa gỗ lắc lư. Còn A Ba Đáp Cổ Ngạo La và A Ba Đáp Cổ Phi Lộ thì dùng lực đẩy ngựa gỗ di chuyển, hùa theo hí mấy tiếng cho giống ngựa thật.

“Nhanh lên! Nhanh lên!!”

Thoáng thấy mẫu hậu đi ra, A Ba Đáp Cổ Tây Thiến liền hô: “La La, Lộ Lộ!!”

Song bào tỷ muội lập tức chạy đến để tỷ tỷ bám vào các nàng leo xuống ngựa gỗ, ba người nhanh chóng nhào vào lòng mẫu hậu.

“Ây da, bảo bối.” Mộ Hoan một tay không cách nào ôm hết, ngồi xổm hạ thấp lưng ôm hết cả ba oa oa: “Sáng sớm hôm nay không cần đến học đường, mẫu hậu đưa các ngươi đi chơi.”

Uyển Nhược xanh mặt, vội lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Hoàng hậu nương nương, vạn vạn không được, hoàng thượng đã nói hoàng thân công chúa nhất định mỗi ngày phải đến học đường bằng không sẽ đánh roi.”

“Hoàng thượng muốn đánh thì đánh sao? Bản cung mới không sợ nàng.”

Mộ Hoan cầm lấy cái giỏ trúc trong tay Ân Ly, hướng ba nha đầu nói: “Đi thôi, mẫu hậu đưa các ngươi đến Như Ý Quán chơi một chuyến.”

“Hảo a!”

Ba nha đầu giống như ba cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau Mộ Hoan, vui vẻ líu ríu không ngừng. Tiến vào Như Ý Quán, họa sư đang làm việc vội vàng quỳ xuống bái lạy, không hiểu vì cái gì mà hoàng quý phi lại đến đây.

Mộ Hoan lùa ba nha đầu như lùa vịt, chỉ vào bức tranh trên giá nói: “La La, Lộ Lộ, lại đây xem, họa họa các ngươi có giống không?”

Lưỡng bạch đầu lang nhảy lên trên ghế, nghiền ngẫm bức tranh trên giá, gật gù gật gù phẩm giá một phen. Còn A Ba Đáp Cổ Tây Thiến thì trèo lên ghế, dùng hai tay dính đầy mực quẹt lên bức tranh của họa sư, đặc biệt thỏa mãn với kiệt tác của mình.

Họa sư khóc ròng một trận, tranh của ta a a a a~

Mộ Hoan tìm một chỗ để ngồi xuống, quan sát ba nha đầu vui vẻ phá phách trong Như Ý Quán. Mặc dù biết chuyện này không nên nhưng nàng vẫn làm, đơn giản chỉ cần ba nha đầu vui vẻ là đủ, thu dọn tàn cuộc cứ để chó nhỏ làm.

Đầu đột nhiên đau đớn, Mộ Hoan lắc lắc đầu mấy cái, nhưng cảm giác kia vẫn không thuyên giảm mà càng thêm lợi hại. Dùng hai tay bưng đầu, bên tai có tiếng nói inh ỏi, toàn bộ cơ thể nặng trịch một chốc rồi lại biến thành hư thoát.

“Không!!”

Mộ Hoan mở mắt ra, nhìn cơ thể của chính mình, kinh hãi hét thảm một tiếng. Nàng đứng ở bên cạnh thể xác, linh hồn bị đẩy ra ngoài, còn thể xác thì từ từ ngồi thẳng dậy.

“Ngươi là ai!?!”

Người kia dường như nhìn thấy nàng, quay đầu lại cười, phiến môi mấp máy – Mộ Hoan.

Mộ Hoan trợn trừng mắt, không dám tin vào những gì mình thấy. Kia là nàng, cũng là Mộ Hoan, không đúng, nàng là Trầm Ngọc, còn người kia chính là nhị lệnh ái đã chết?

“Ngươi trả xác lại cho ta!!” Mộ Hoan lao đến nhưng không thể chạm vào, sững sờ nhìn người kia đứng dậy đi đến chỗ oa oa: “Không được!!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16