Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 204

544 1 1 0

“Nương nương, nô tỳ vẫn không hiểu.”

Ân Ly một bên chà lau đồ sứ, một bên nhìn hoàng quý phi vẫn đang chăm chú đọc sách: “Tại sao Đồ thị có thể hoài oa oa, chẳng phải ả là delta sao?”

“Ả nói dối.” Mộ Hoan điềm nhiên lật sách, giọng nói vẫn đều đều chậm rãi: “Đồ thị là omega, nhưng vì muốn được vào An Hoan Các của bản cung mà tự nhận mình là delta, không tiếc dùng thuốc khống chế khí tức.”

“Loại thủ đoạn như vậy ả cũng dám làm ra?” Uyển Nhược tức giận không kém, đem chén trà đặt xuống trước mặt hoàng quý phi: “Loại cung nô này đáng lẽ phải chịu thiên đao vạn quả, vậy mà ả vẫn có thể bình an vô sự hoài oa oa, thần linh rõ ràng bất công!”

“Thần linh không đáng dựa dẫm, bản cung chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

Khép lại sách đặt trở về bàn, từ tốn cầm chén trà thổi thổi mấy cái sau đó mới uống thử một ngụm. Trà Long Tĩnh mùa xuân quả nhiên danh bất hư truyền, cảm giác lạnh lẽo bao bọc qua một ngụm trà liền triệt để biến mất. Uống được nửa chén, Mộ Hoan cầm lấy sách trên bàn tiếp tục xem.

“Nương nương đích thân hạ độc thủ như vậy, lỡ hoàng thượng trách tội thì phải làm sao?”

“Ngươi không thấy A Ba Đáp thị ngăn cản A Phúc kiểm tra canh sao? Mười phần thì hết chín đoán được bản cung muốn hạ thủ.”

“Ách…” Ân Ly bỏ ngay việc đang làm chạy đến bên cạnh hoàng quý phi: “Vậy phải làm sao đây? Hoàng thượng khẳng định rất tức giận, hay nô tỳ đưa ngài ly khai hoàng cung?”

“Sợ cái gì? Đến giờ không ai tìm đến cửa thì có thể nhận ra hoàng thượng không truy cứu chuyện này.” Uyển Nhược bình tĩnh, ổn trọng hơn Ân Ly mấy phần, nghiêm chỉnh thẳng lưng nói: “Dù sao hoàng thượng cũng không thể vạch trần.”

Ân Ly hồ đồ hỏi lại: “Tại sao?”

“Vì nàng nợ bản cung.” Mộ Hoan nhấc khóe môi, lạnh lẽo cười: “A Ba Đáp thị vĩnh viễn không dám vạch trần bản cung, những gì nàng nợ, bản cung sẽ từ từ đòi lại từng chút một.”

Ân Ly đưa mắt nhìn sang Uyển Nhược, thấy đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì, trong lòng càng thêm chắc chắn hoàng quý phi sẽ không xảy ra nguy hiểm.

“Hôm nay thời tiết tốt, bản cung muốn đi dạo một chút.”

Ân Ly, Uyển Nhược đồng loạt đứng dậy dìu hoàng quý phi, hướng ra ngoài hoa viên tản bộ. Tiết trời hôm nay đặc biệt ôn noãn, hoa thơm gió mát, nếu không ra thưởng thức sẽ uổng phí cả một bầu trời.

Đứng giữa hoa hải bạt ngàn, Mộ Hoan có chút trầm mặc. Trước đây nàng đều hay ra giữa hoa hải này nhìn về phía Dưỡng Tâm Điện, chờ A Ba Đáp Thấu Á Viên nhàn rỗi đến thăm nàng, điều đặn ngày nào cũng mỏi mắt trông ngóng. Đáng tiếc nàng không thể chờ được nữa, thậm chí đến cả dáng vẻ của đối phương chẳng buồn liếc nhìn.

Tình cảm trong lòng dần dần chết giữa muôn ngàn bi ai vây kín, hỏi trời trời không thấu, hỏi đất đất không hiểu.

“Nương nương, trong đình còn trống, hay là vào đó ngồi một chút.”

Mộ Hoan lắc lắc đầu, đưa tay ra đón lấy một cánh hoa hạnh: “Bản cung đã ngồi quá lâu rồi, muốn đứng dậy đi lại một chút. Hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng ngàn hoa tung bay như vậy, nếu không ngắm nhìn há chẳng phải uống phí mùa tươi đẹp nhất của lê hoa?”

Ân Ly đưa mắt nhìn theo cũng bị cảnh tượng ngàn hoa tung bay làm cho ngây ngẩn, đầy mặt xuân phong cười nói: “Cảnh tượng này như vậy đẹp, nhập hạ sẽ không còn thấy nữa.”

“Nhập hạ phật tang khai, đến lúc đó cả con đường này đều nhuộm sắc đỏ.” Mộ Hoan thở ra một làn khói mỏng, mắt vẫn nhìn ngắm lê hoa phiêu vũ: “Thu đến lá phong rơi, đông về có thể trông thấy cẩm tú cầu, Phượng Hòa Cung bốn mùa không thiếu chính là hoa thảo.”

“Hay nô tỳ dặn người của thiện phòng chuẩn bị một ít lê hoa cao?”

“Không cần, bản cung lúc này không muốn ăn gì cả.”

“Vậy nô tỳ đi hái chút hoa để trong phòng cho nương nương ban đêm dễ ngủ?”

Lúc này Mộ Hoan mới gật đầu: “Ngươi đi hái thật nhiều hoa, nhớ chọn hoa tươi một chút.”

Ân Ly vâng dạ nhận mệnh đi lấy giỏ trúc, chốc sau lạc giữa hoa hải say sưa tìm kiếm hoa hoa thảo thảo về trang trí Phượng Hòa Cung.

Chỉ còn lại hai người, Mộ Hoan mở miệng hỏi: “Chuyện điều tra thế nào rồi?”

Tự khắc minh bạch hoàng quý phi muốn hỏi gì, Uyển Nhược nghiêng đầu nhìn sang nàng: “Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng xem chừng có kẻ đứng sau sai khiến. Còn chuyện hoàng thượng…”

“Chuyện Tư Nguyệt Thất không cần quản, bản cung chỉ muốn biết là kẻ nào hãm hại.”

“Nếu là chuyện này nô tỳ có một ít tin tức, trong lúc điều tra sự việc Tư Nguyệt Thất có chạm trán với Hỉ La thống lĩnh, hình như nàng cũng đang tra xét vụ án này. Bất quá do liên quan đến hoàng thượng nên nô tỳ đành rút lui trước, trở về tìm cơ hội thông báo cho nương nương.”

“Không cần quản, có chạm mặt vẫn điều tra, bản cung muốn biết kẻ đứng sau sai khiến Đồ thị là ai mà dám ngang nhiên cướp đoạt oa oa của bản cung.”

“Nô tỳ có thử tìm kiếm thông tin của Triều Đài, biết được nàng sinh ra ở Tề Châu, sau đó bị bán vào Hầu phủ làm cung nô thân tín bên cạnh đại tiểu thư cũng là Thục phi nương nương.”

Mộ Hoan không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, lại hỏi: “Lần trước bọn họ đi đâu tế bái?”

“Đến Tề Châu.”

“Tề Châu từ khi nào có điện thần?” Mộ Hoan quay lại nhìn nàng, đầy mặt hồ nghi: “Ngươi có biết bọn họ đến điện thần nào không?”

“Tuy Tề Châu là địa phương nhỏ nhưng tiểu thần điện cũng không thiếu, còn về phần họ đi đâu nô tỳ không biết. Hành tung phi thường cẩn mật, bên cạnh Thục phi cũng chỉ có Triêu Đài theo sau, thủ vệ dẫn theo đều bị chặn ở dưới chân núi.”

“Điều tra ngọn núi đó xem có tin tức gì hay không, ghi nhớ, đừng đả thảo kinh xà.”

“Nô tỳ lập tức cho người đi điều tra.”

“Hửm?” Mộ Hoan bất khả tư nghị nhìn sang: “Là ai?”

Uyển Nhược đảo mắt nhìn quanh, bước lên thì thầm vào tai của Mộ Hoan: “Tuyền Từ.”

“Hắn ở ngoài cung?”

“Ban đầu làm việc trong cung, sau đó bị điều đến trấn thủ ngoài thành.”

“Như vậy cũng tốt, cứ bảo hắn hảo hảo làm việc, bản cung sẽ tìm cách nâng đỡ hắn.” Mộ Hoan ngưng lại một chút, đè thấp giọng hỏi khẽ: “Phía Quốc công thế nào?”

“Xử lý chưa thỏa, nhưng đã đánh lui man di cố thủ trong thành. Bản thân tiểu công gia lập được đại công, thân thể tuy có nhiều thương tích bất quá không đáng ngại, hiện tin tức vẫn được đưa về cung điều đặn.”

“Bản cung trở mặt với hoàng thượng, càng không muốn liên lụy tỷ tỷ, sau này phu nhân có đến thì đuổi nàng về. Cả Tề La quận chúa và tam công chúa cũng vậy, đừng để họ đặt chân vào Phượng Hòa Cung tránh bị người khác hoài nghi.”

“Nương nương yên tâm, đại môn Phượng Hòa Cung bên ngoài nhìn rộng mở nhưng nội bất xuất ngoại bất nhập.”

“Vậy thì tốt.” Mộ Hoan bất tri bất giác ve vuốt cánh tay, thở ra một làn khói bạc: “Trời lạnh lên rồi, gọi Ân Ly cùng về ngọa phòng ủ ấm.”

Uyển Nhược khom người bái lạy rồi di chuyển vào hoa hải, cùng Ân Ly nói hai câu nàng cũng nhanh chóng ôm giỏ trúc chạy theo sau.

Chưa đến chiều, phía Tư Nguyệt Thất truyền tin ra, Tường Thường tại vì quá hổ thẹn mà treo cổ muốn tự sát, may mắn được cung nô cứu thoát. Tin tức này đối với hoàng quý phi không khác gì đao kiếm kề cổ, mưu sát hoàng thân đại tội, dù có trăm miệng cũng cãi không lại.

Mà Mộ Hoan nghe tin cũng chẳng có phản ứng gì lớn, ngồi yên ở Phượng Hòa Cung chờ đợi. Chốc sau quả nhiên được mời đến Thiên Lý Điện, nói về chuyện của Tường Thường tại.

Ngồi nghi trượng lắc lư thẳng đến Thiên Lý Điện, Mộ Hoan tiện tay kéo chỉnh y sam, đối Ân Ly và Uyển Nhược khoát tay ngăn các nàng đi cùng. Chuyện này chưa biết hạ trường thế nào, tốt nhất không nên liên lụy hai người, chuyện nàng làm nàng tự mình đối diện.

Tiêu sái nhấc chân tiến vào Thiên Lý Điện, cách chính điện còn xa đã nghe tiếng khóc thê thiết của Đồ Ngân. Mộ Hoan chẳng buồn phản ứng, tiếp tục bước vào trong, thoáng thấy bóng dáng của A Ba Đáp Thấu Á Viên đang ngồi trên tọa ỷ nhìn chằm chằm mũi giày.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên sắc mặt có điểm nhợt nhạt, đưa tay vỗ vào vị trí bên cạnh: “Hoàng quý phi mau ngồi.”

Mộ Hoan vờ như không thấy, vén váy ngồi xuống tọa ỷ ở góc trái.

Ánh mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên trở nên xa xăm, nhìn Mộ Hoan một lúc rồi dời mắt nhìn mũi giày, bầu không khí trầm mặc khó chịu chậm rãi diễn ra. Đồ Ngân nhân cơ hội này túm lấy góc váy của A Ba Đáp Thấu Á Viên, nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt mà thút thít kể lể.

“Hoàng thượng cứ để thần thiếp chết đi, thần thiếp chết rồi, hoàng quý phi nương nương sẽ không còn tức giận nữa. Dù sao thần thiếp mệnh bạc, hoàng thân số khổ, sống như vậy cũng không khiến mọi người hoan hỉ, chi bằng một lần thống khoái giải quyết.”

“Tường Thường tại hà tất nặng lời như vậy?” Mộ Hoan gác tay lên bàn, nghiêng người quan sát Đồ Ngân: “Bản cung phạt ngươi, ngươi cảm thấy oan uổng như vậy?”

“Thần thiếp vốn chỉ là cung nô được nương nương hậu ái, may mắn hoài được long tự… thần thiếp biết mình không xứng đáng, nhưng mà nương nương ngài sao có thể…”

Nói đến đây Đồ Ngân lại che mặt khóc thút thít không ngừng, giống như cả thiên hạ này đều nợ nàng. Nhưng đây cũng là thiếu sót lớn nhất của Mộ Hoan, nàng không thể khóc thê thảm được như Đồ Ngân, càng không thể diễn được dáng vẻ đáng thương này.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng xoa mi tâm bản thân: “Được rồi, có gì từ từ nói, đừng khóc lóc như vậy.”

Đồ Ngân lúng túng đưa tay chùi nước mắt, tay còn lại áp lên tiểu phúc, ủy khuất cúi thấp đầu xuống.

“Nếu Tường Thường tại cảm thấy bản cung hà khắc có thể trực tiếp tìm bản cung nói, không nhất thiết phải tự tận. Cung có cung quy, phàm là phi tần muốn tự sát toàn gia đều không được tha, đây là đại tội, bản thân ngươi gánh không nổi đâu.”

“Thần thiếp biết nhưng thật sự quá xấu hổ không dám nhìn mặt bất kỳ ai…” Đồ Ngân thút tha thút thít không ngừng, còn dùng ánh mắt đáng thương lên án hoàng quý phi: “Nương nương cao cao tại thượng, thần thiếp sánh không bằng, đành lặng lẽ ngậm ngùi chọn cái chết.”

Mộ Hoan nhìn Đồ Ngân rất lâu, tựa hồ không dám tin cung nô theo nàng từ khi còn ở Trữ Quân phủ lại là loại người như vậy. Quả nhiên nàng rời đi ba năm, bất kỳ ai cũng thay đổi, bản thân nàng chẳng khác biệt, có thể nói được ai khác?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông truyền – Thái hoàng thái hậu đến.

Mộ Hoan lập tức đứng dậy, hướng Thái hoàng thái hậu bái lạy: “Thần tức bái kiến Thái hoàng thái hậu.”

Tin tức truyền nhanh, lại liên quan đến hoàng thất tử tự, Thái hoàng thái hậu không thể không xuất đầu lộ diện. Ánh mắt rơi trên người Mộ Hoan, đầy vẻ thất vọng mà lắc lắc đầu, chống long trượng làm điểm tựa ngồi xuống.

“Ai gia nghe tin Tường Thường tại muốn tự tận nên đến xem một chút.” Thái hoàng thái hậu thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Không biết hoàng thượng đã xử lý chuyện này như thế nào?”

“Vẫn còn đang điều tra.”

“Chuyện này không cần tra nữa, ai gia cảm thấy hoàng quý phi tuy xử lý minh bạch nhưng không thỏa đáng, công khai trước mặt phi tần khiển trách Tường Thường tại. Nhưng lúc này trong bụng của Tường Thường tại là hoàng thân, nếu công khai khiển trách như vậy chính là đang sỉ nhục hoàng thân, không thể tha thứ được.”

“Thái hoàng thái hậu, chuyện này trẫm cảm thấy…”

Không để A Ba Đáp Thấu Á Viên nói hết, Thái hoàng thái hậu đã khoát tay cắt ngang: “Ai gia đang nói, hoàng thượng đừng cắt lời. Hiện tại trong bụng Tường Thường tại là cốt nhục của hoàng thượng, ngài không thể không quản, hơn nữa chuyện này đến đây kết thúc được rồi. Nếu còn kinh động sẽ khiến Tường Thường tại động thai khí, đến lúc đó lại càng khó giải quyết hơn.”

Mộ Hoan biết mũi kiếm đang chĩa về phía ai, gian nan đứng dậy: “Thái hoàng thái hậu nếu đã nói vậy, thần tức đành tuân mệnh, lập tức tự giam trong Phượng Hòa Cung nửa năm.”

“Hoàng quý phi thông thấu là tốt, không biết Tường Thường tại thấy thế nào?”

Đồ Ngân trong lòng hả hê lại không biết điểm dừng, đưa tay lên xoa vuốt tiểu phúc, hai mắt ngấn nước: “Thần tức mệnh bạc nào dám trông mong gì, chỉ sợ còn sống sẽ khiến hoàng quý phi khó xử, chi bằng…”

“Vậy xem ra Tường Thường tại không hài lòng với biện pháp này?”

“Thần tức không dám.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chủ động mở miệng: “Thái hoàng thái hậu, chẳng phải ngài nói đến đây là được rồi sao? Hoàng quý phi cũng đã nhận tội hà tất làm khó?”

Thái hoàng thái hậu không hài lòng liếc nhìn nàng, chậm rì rì nói: “Hoàng quý phi nếu biết tội tự khắc sẽ đưa ra biện pháp thỏa đáng.”

Cảm giác bản thân đang đứng giữa thiên quân vạn mã, ai cũng đều hướng nàng lăm lăm đao kiếm, thống khổ đến mức vô pháp hấp khí. Có thể Thái hoàng thái hậu sủng ái nàng nhưng vĩnh viễn không để nàng tổn hại đến hoàng tôn, trong mắt Thái hoàng thái hậu chẳng có gì vượt qua được đại nghiệp A Ba Đáp thị.

Nén nhịn xuống chua xót, Mộ Hoan chủ động quỳ xuống khấu đầu: “Thần tức chịu nhận hai mươi cái tát để Tường Thường tại bớt giận.”

Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, đưa mắt nhìn lão cung nô bên cạnh.

Lão cung nô vạn phần khó xử, nhưng vẫn bước lên vung tay tát thẳng vào mặt hoàng quý phi. Lực đạo không nhẹ không nặng, mỗi lần xuất thủ đều vang lên tiếng tát tay chát chúa.

Mộ Hoan chỉ yên lặng cắn răng chịu đựng, không mở miệng nói cũng chẳng oán trách bất kỳ ai. Tự nàng có thể minh bạch tình thế của bản thân, không chỗ dựa, không sủng ái, càng không bao giờ có được tử tự, Thái hoàng thái hậu tuyệt tình là lẽ đương nhiên.

A Ba Đáp Thấu Á Viên tay hết siết rồi lại thả cạnh bàn, trừng trừng mắt nhìn động tác của lão cung nô, đợi đủ hai mươi cái liền quát: “Đủ rồi! Lui xuống!!”

Ở trên mặt không còn nửa điểm cảm giác, Mộ Hoan nén đau đớn khom lưng dập đầu: “Đa tạ thái hoàng thái hậu tha mạng.”

Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn nàng, chán nản lắc đầu, để lão cung nô dìu đứng dậy.

“Hoàng quý phi, ngươi phế bỏ cơ vị của Tường Thường tại, biết nên làm gì để chuộc tội rồi chứ?”

“Thần tức minh bạch.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16