Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, phá vỡ toàn bộ bầu không khí an tĩnh ở Tề Châu. Nắng nóng gay gắt, thấp thoáng trông thấy đồng lúa mạch vàng ươm, gần đó là một bầy cò trắng bay ngợp trời.
Ghìm mạnh cương ngựa, chậm rãi nhảy xuống, ánh mắt lộ ra tia phức tạp khi trông thấy bức hoành trên cao.
Phan Phủ.
Kéo chỉnh lấy mũ trùm đầu, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan di chuyển đến trước cửa, dùng sức vỗ vào cửa hai cái. Đợi một lúc lâu cũng có người bước ra, kèm theo tiếng kéo cửa nặng nề.
“Ngươi là ai?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không nhận ra hắn, chắc là gia bộc mới đến, chậm rãi mở miệng: “A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.”
Tên gia bộc lộ ra vẻ ngờ vực, sau đó phất tay đuổi người: “Đi đi, lão gia nói qua rồi, không để người A Ba Đáp thị bước chân vào Phan gia.”
Ngay lúc đó lại có tiếng cười truyền ra, hai oa oa rượt đuổi nhau trong sân, hưng phấn la hét không ngừng. Phía trước là một tiểu nữ oa tóc dài chấm vai, đầu búi một khỏa nhỏ xíu cài hai chiếc chuông bạc. Theo sau là một nữ oa khác nhỏ hơn, mặc vải bố khô cứng dành để luyện công phu, tích cực đuổi theo giành lại con diều giấy.
“Biểu tỷ, trả cho ta.”
“Đại thẩm nói rồi, ngươi luyện võ không tốt cho nên ngươi không được chơi diều nữa, cái này là ta tịch thu!!”
Ánh mắt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chuyên chú dán chặt vào hai thân hình nhỏ bé kia, trái tim trong ngực đập thịch một tiếng, cả người đều hư thoát như bắt găp một thứ quý giá khó khăn lắm mới tìm về được.
“Nhìn cái gì?! Còn không mau cút đi?”
Tiếng quát của gia bộc đặc biệt lớn, thu hút chú ý của hai oa oa trong sân, đồng loạt hướng mắt về phía cửa. Tiểu nữ oa phía sau tuy là alpha nhưng khá nhút nhát, chạy ra sau lưng của biểu tỷ mà trốn.
“Biểu tỷ, ai vậy?”
“Lị Lị đừng sợ.” Tiểu omega bước lên phía trước, quan sát A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan một lúc rồi hỏi: “A di, ngươi đến tìm ai vậy?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chậm rãi ngồi xổm xuống ngang tầm với tiểu omega, giọng đều mà chậm rãi: “Ta đến tìm một người, gọi A Ba Đáp Lan Hương Khấu.”
“Tìm ta?” A Ba Đáp Lan Hương Khấu hơi lùi lại, nhìn một lượt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ: “A di, ngươi là mẫu thân của ta sao?”
Tiểu alpha phía sau đột nhiên không còn sợ hãi chạy lên che chắn cho biểu tỷ: “Ngươi muốn cái gì? Có tin ta gọi gia bộc bắt ngươi lại đánh không? Ta không cho phép ngươi tổn hại biểu tỷ!!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan duy trì tư thế ngồi xổm, mắt chuyên chú nhìn A Ba Đáp Lan Hương Khấu. Quả nhiên rất giống Phan Phất Nữu, nhãn thần, đôi môi, gương mặt nhỏ, thậm chí đến cả tính cách cũng giống như đúc. Trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt khiến lồng ngực bị bóp nghẹn đau nhói, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chậm rãi tiến gần một chút, dang tay muốn ôm lấy A Ba Đáp Lan Hương Khấu.
“Lị Lị! Khấu nhi! Hai đứa đi đâu rồi?”
Tiểu Hương Khấu quay đầu lại nhìn, hoan hỉ vẫy vẫy tay: “Đại thẩm, tiểu thẩm!”
Phan Phất Lai Kì vừa thấy các nàng thì vui mừng chạy đến, chuẩn xác đem Lan Hương Khấu ôm lên, còn phu nhân của nàng thì ôm nha đầu Phan Lị Lị.
“Lại chạy lung tung rồi, lần trước bị ngã còn không sợ?”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu không trả lời câu hỏi mà chỉ tay về phía A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Đại thẩm, đó là mẫu thân của Khấu nhi phải không?”
Dời mắt nhìn đến nữ nhân cao thất xích trước mặt, ánh mắt lập tức sa sầm, hai chân mày bất tri bất giác nhíu chặt muốn dính cả vào nhau. Không thể ngờ còn có ngày gặp lại, không phải là tỷ muội đồng môn mà là thù hận vô pháp xóa bỏ giữa hai tộc.
“Hạ Oa, nàng ôm oa oa vào nhà đi.”
Ti Giai Hạ Oa không chút chần chờ nắm lấy bàn tay của A Ba Đáp Lan Hương Khấu chậm rãi dẫn đi.
Phan Phất Lai Kì đứng ra trung tâm cửa, quan sát A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Tử bào kim đai, bây giờ ngươi vẫn còn là tiểu công gia, mà muội muội của ta lại vùi thân dưới đất lạnh bao nhiêu năm qua. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngươi vẫn còn mặt mũi quay về Phan gia sao?”
“Ta không có gì để bao biện, chỉ là muốn mang Hương Khấu đi, dù sao nàng cũng là cốt nhục của ta.”
“Cốt nhục của ngươi? Nực cười!” Phan Phất Lai Kì giận dữ không nhẹ, lớn tiếng quát vào mặt nàng: “Thời điểm Hương Khấu được sinh ra, ngươi còn chẳng đến nhìn mặt nàng. Hương Khấu bệnh, chỉ có một tay Hạ Oa chiếu cố nàng, thậm chí còn yêu thương nàng hơn cả thân sinh nhi nữ. Còn người làm mẫu thân như ngươi thì sao? Ở bên ngoài uy phong lẫm lẫm, tử bào kim đai, ghi danh sử sách. Còn Phất Nữu vô danh vô phận, cả đời chưa từng cưỡng cầu điều gì, mà ngươi lại nhẫn tâm xuống tay với nàng, ngươi xứng đáng sao?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không nói một lời trực tiếp quỳ xuống dập đầu: “Ta nợ Phất Nữu, nợ Phan gia, cả đời cũng trả không hết. Chỉ cầu ngươi cho ta đưa Hương Khấu đi, chuộc lại lỗi lầm năm xưa, tuyệt đối không để nha đầu chịu nửa điểm tổn hại.”
“Cút, Phan gia không muốn nhìn thấy ngươi, Hương Khấu cũng không cần có một mẫu thân như ngươi.”
Phan Phất Lai Kì lùi lại một chút, đưa mắt nhìn gia bộc: “Đuổi đi, đuổi không đi thì hất nước đuổi, đóng cửa cẩn thận lại cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.”
Gia bộc đợi chủ tử đi rồi liền chạy lên quát: “Còn không mau cút? Lẽ nào muốn bị hất nước?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không chút phản ứng, thẳng lưng quỳ trước cửa lớn Phan gia. Gia bộc thấy đuổi người không được liền chạy vào trong nhà lấy nước hất vào người nàng, nhưng kết quả cũng chẳng khả quan hơn.
Hất đến chậu thứ năm, đành phải đem cửa lớn đóng lại, mặc kệ nàng quỳ ở ngoài cửa.
Luồng sáng trong mắt đã vụt tắt, chỉ còn nỗi ảm đạm khôn nguôi. Đời này nợ một người trả không hết, đành đem ân hận giấu vào lòng, từng ngày từng ngày gặm nhắm nỗi đau. Đây là chấp niệm của nàng, cũng là chấp niệm duy nhất, nếu không thể giữ lại Phan Phất Nữu thì hãy để nàng giữ lại tín ngưỡng của cả hai.
Trong lòng Phan Phất Nữu nàng là cả bầu trời, nhưng bầu trời sẽ không thể vĩnh viễn trong xanh. Chí ít để nàng làm đại thụ gánh vác cả bầu trời, che chở cho A Ba Đáp Lan Hương Khấu, bù đắp lại tất cả những lỗi lầm trước đây.
Đúng sai không còn quan trọng, chỉ còn tương lai phía trước là đích đến.
Bên ngoài trời dần tối, mặt trời khuất bóng dưới chân núi.
A Ba Đáp Lan Hương Khấu ngồi trên bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng nho nhỏ trầm tư suy nghĩ có chút buồn cười. Phan Phất Lai Kì đẩy cửa bước vào trông thấy, chẳng biết nên bày ra biểu tình gì mới đúng, chậm rãi ôm nha đầu đặt lên giường.
“Ngồi trên bàn coi chừng ngã.”
“Đại thẩm.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu ngẩng đầu lên nhìn: “Đó thật sự là mẫu thân của Khấu nhi?”
“Không phải.”
“Nếu không phải sao lại chặn nàng bên ngoài?”
Tầm mắt của Phan Phất Lai Kì di chuyển, tùy tiện tìm một lý do: “Nàng là người xấu, không thể cho vào phủ.”
“Đại thẩm từng nói mẫu thân là người xấu, cho nên người xấu bên ngoài chính là mẫu thân.”
“Đã nói nàng không phải là mẫu thân của ngươi!”
Bị mắng như vậy nhưng A Ba Đáp Lan Hương Khấu không khóc nháo hay giãy nãy ồn ào như những oa oa khác, thậm chí còn chọn im lặng nhìn xuống sàn nhà. Phát hiện bản thân có chút lớn tiếng, Phan Phất Lai Kì nhịn không được thở dài, vén váy ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Khấu nhi, nàng không xứng đáng, chính nàng hại chết nương ngươi.”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu vẫn nhìn mũi giày: “Đại thẩm, ngài thấy mẫu thân giết chết nương?”
“Cái này thì không, nhưng nương ngươi vì nàng mới chết.”
“Vậy là nương vì mẫu thân mà hy sinh, không phải mẫu thân giết nương.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu ngẩng đầu lên nhìn: “Nương rất yêu quý mẫu thân, không đành lòng để ngài chết, cho nên mới tự hy sinh bản thân.”
“Đừng nói lung tung, cứ biết mẫu thân ngươi hại chết nàng là được.”
“Ta không thể, mẫu thân cũng là người đưa ta đến thế giới này, ta không thể vu oan ngài.”
Phan Phất Lai Kì thoáng trầm mặc, chán nản lắc đầu: “Ngươi vẫn còn nhỏ lắm.”
“Nhưng Khấu nhi có thể hiểu thế nào là đúng sai, phải, mẫu thân tàn nhẫn nhưng ngài vẫn là mẫu thân của ta. Chỉ khi nào ta chết đi mới rũ bỏ hết quan hệ với ngài, đại thẩm, ta vẫn là cốt nhục của mẫu thân.”
“Lẽ nào ngươi không thương tiếc nương ngươi?”
“Nương sẽ không bao giờ muốn ta oán hận mẫu thân, chẳng phải nương cũng chưa từng hận qua mẫu thân sao? Bằng không nương đã chẳng liều mạng vào ngục thất bầu bạn, chính nương thừa nhận ngài chưa bao giờ mang lòng thù hận.”
Phan Phất Lai Kì mạc danh kỳ diệu hô: “Là ai nói với ngươi chuyện này?”
“Ai nói không quan trọng, dù sao mẫu thân cũng đã trở về, ta không thể mất nương rồi mất luôn cả mẫu thân.” A Ba Đáp Lan Hương Khấu đặt tay lên ngực: “Máu của ta, hơi thở của ta, thậm chí là tên họ của ta đều là từ mẫu thân mà có. Đại thẩm, ta chính là nhi nữ của A Ba Đáp thị, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi được.”
Dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Phan Phất Lai Kì phi thường hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào khác.
A Ba Đáp Lan Hương Khấu nắm lấy tay áo của nàng lay hai cái: “Đại thẩm, ta muốn thay nương, chiếu cố mẫu thân. Mẫu thân chịu khổ bao nhiêu năm nay, vừa thắng trận trở về liền đến tìm ta, trong lòng mẫu thân hẳn rất tưởng niệm nương.”
“Khấu nhi, ngươi không có chút luyến tiếc gì với Phan gia hay sao?”
“Phan gia là mẫu tộc của nương, ta chính là ngoại điệt, trong lòng luôn kính ngưỡng.”
“Nữu nhi a…” Phan Phất Lai Kì đè nén chua xót mở miệng: “Nữu nhi a, ngươi sao lại sinh một đứa nhỏ giống ngươi như vậy, giống đến mức làm người khác đau lòng…”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu cong mắt mỉm cười: “Bởi vì ta là oa oa của nương, đại thẩm, ngươi biết rõ nương là người thế nào mà.”
Phan Phất Lai Kì lau đi nước mắt trên mặt, vươn tay ôm lấy A Ba Đáp Lan Hương Khấu: “Khấu nhi, đại thẩm hiểu rồi, ngươi hay nương thân của ngươi đều giống nhau, trong lòng đều hướng về một mục đích.”
“Đại thẩm, Khấu nhi nhất định sẽ hiếu thuận với ngài và tiểu thẩm.”
“Ngươi thật sự muốn đi?”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu không chần chờ gật đầu.
Hít một ngụm không khí hòa hoãn tâm tình, Phan Phất Lai Kì khom người ôm A Ba Đáp Lan Hương Khấu lên, chậm rãi di chuyển ra khỏi phòng.
Đại môn Phan gia vẫn đóng kín còn có gia bộc canh gác, bọn họ lâu lâu nghiêng đầu trao đổi với nhau, có chút kinh ngạc khi A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vẫn kiên trì không chịu đi.
“Tiểu thư!?”
“Mở cửa.”
Phan Phất Lai Kì vuốt nhẹ lưng của A Ba Đáp Lan Hương Khấu, trong lòng vạn phần không nỡ, cảm giác như đang ôm chặt Phan Phất Nữu ngày còn nhỏ. Gia bộc lập tức chạy đi mở cửa, sau cánh cửa là dáng người thẳng tắp của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan kiên trì quỳ bên ngoài, toàn thân ướt đẫm nước do vừa bị gia bộc hất nước đuổi đi.
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, trông thấy A Ba Đáp Lan Hương Khấu, trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm.
“Khấu nhi…”
“A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.” Phan Phất Lai Kì bước từng bước run rẩy, nhìn chằm chằm thân ảnh trước mặt: “Muội muội của ta, Phan Phất Nữu, nàng trước giờ vẫn buông không được ngươi, đó là tội nghiệt của nàng.”
“Là tội nghiệt của ta.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan khàn giọng thì thầm: “Là ta liên lụy nàng…”
Phan Phất Lai Kì nhắm chặt mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của Phan Phất Nữu. Tiểu muội muội nghịch ngợm lại bốc đồng, luôn ưa thích náo nhiệt lại có ngày dùng ánh mắt bi thương xen lẫn chua xót mà phó thác A Ba Đáp Lan Hương Khấu cho nàng.
Đó là tội nghiệp nhất định phải hoàn trả.
“Đại thẩm.”
Đè nén chua xót, Phan Phất Lai Kì khom lưng đặt A Ba Đáp Lan Hương Khấu xuống đất, nhỏ giọng nói: “Đi đi, làm những gì mà ngươi muốn.”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu quay đầu lại nhìn đại thẩm một cái, sau đó liền nhấc chân chạy đến trước mặt mẫu thân.
“Mẫu thân.”
Nghe như lồng ngực rạn vỡ, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan kích động ôm chầm lấy A Ba Đáp Lan Hương Khấu, bàn tay thô ráp chằng chịt những vết thương vuốt dọc tấm lưng nhỏ bé.
“Khấu nhi, Khấu nhi, Khấu nhi…”
Mẫu thân gọi một tiếng, A Ba Đáp Lan Hương Khấu đều sẽ đáp lại một tiếng, vòng tay bé nhỏ choàng qua cổ nàng. Yếu ớt bật ra tiếng khóc xé nát tuyến phòng vệ xây dựng bấy lâu nay, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan bỗng chốc hóa thành một đứa trẻ, chỉ biết ôm chầm lấy thứ duy nhất Phan Phất Nữu để lại cho nàng.
Phan Phất Nữu, là ta nợ nàng…
“Mẫu thân, đừng khóc.” Tiếng trẻ con nị nị mềm mại, bàn tay nhỏ xíu áp lên hai mắt nàng ngăn nước mắt chảy xuống: “Khấu nhi không muốn mẫu thân khóc.”
“Khấu nhi, mẫu thân xin lỗi, xin lỗi…”
Ghì chặt A Ba Đáp Lan Hương Khấu trong lòng, lặng lẽ cảm nhận nỗi đau cùng vui sướng song song tuôn trào trong ngực.
“Mẫu thân đưa ngươi đi, bảo hộ ngươi.” Hai tay áp lên gò má đầy thịt, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tha thiết mở miệng: “Mẫu thân nhất định không để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất.”
“Ân, mẫu thân.”
Dứt khoát ôm A Ba Đáp Lan Hương Khấu vào lòng, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đứng dậy, hướng Phan Phất Lai Kì khom lưng cúi đầu.
“Phất Lai Kì, đa tạ.”
“Đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không giận, nhẹ nhàng đỡ lấy tiểu nha đầu trong lòng, chậm rãi xoay người ly khai.
Chỉ còn lại một mình cùng màn đêm vĩnh hằng, Phan Phất Lai Kì thấy hai mắt ẩm ướt, chua xót đè nén tiếng nức nở trong cổ họng.
“Tỷ tỷ, đa tạ.”
Kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, ngỡ như thấy Phan Phất Nữu đứng dưới ánh trăng vàng vằng vặc, hướng về phía nàng mà nở nụ cười. Phan Phất Lai Kì trước kinh ngạc, sau cũng hướng nàng mỉm cười.
“Nữu nhi, đi thanh thản.”
Phan Phất Nữu với nụ cười trên môi dần dần tan biến, hòa tan vào ánh sáng của vầng minh nguyệt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)