Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 126

422 0 1 0

Biên quan gió tuyết mù trời, khi còn cách kinh thành Hổ tộc vài dặm đường thì đoàn quân của Lang tộc bị sát thủ tập kích. Tuy số lượng tử thương không lớn nhưng xem như hành tung đã bị phát giác, tất cả đều trong trạng thái căng thẳng chẳng biết phải làm thế nào.

Đúng lúc Hổ tộc đưa một bức thư mật tuyên chiến, người đưa thư chính là trưởng công chúa A Ba Đáp Tát Na Khắc Na. Thông thường lưỡng quốc giao tranh đều không được phép bắt giữ hoặc đánh đập sứ giả, từ trước đến nay hoàn toàn không có quốc gia nào vi phạm điều này.

Đó cũng là lý do A Ba Đáp Tát Na Khắc Na dám đơn độc đến Lang tộc đề điều kiện.

“Ngạc, ngươi cũng là một người có bản lĩnh, lẽ ra từ đầu ta nên nhìn thấu ngươi mới phải.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên an tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, dáng vẻ có điểm biếng nhác, hoàn toàn không có ý muốn cùng A Ba Đáp Tát Na Khắc Na bàn điều kiện. Kỳ thật dáng vẻ này nàng đã duy trì hơn hai tháng nay, nhìn vào có chút bất cần nhưng thật ra cái gì cũng đặt cả vào mắt.

Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, còn không đến một tháng nữa là nhập xuân. Có lẽ ở Lang tộc, mai hoa đã nở trắng cả con đường, yến oanh vui mừng ca hát thay cho khúc khải hoàn.

Tích Lập đợi mãi không nghe Ngạc vương nói gì, liền cúi xuống thì thầm vào tai nàng: “Điện hạ, Trưởng công chúa đang hỏi ngài.”

“Có tư cách sao?”

Gương mặt của A Ba Đáp Tát Na Khắc Na biến trắng, giận dữ vỗ mạnh tay xuống bàn: “A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đang đứng chính là địa phận của Hổ tộc, nếu dám ngông cuồng thì đừng hỏi tại sao bản công chúa không niệm tình tỷ muội!!”

“Người không có tư cách nói bốn chữ ‘niệm tình tỷ muội’ chính là ngươi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên quét mắt nhìn chằm chằm trên dung nhan có điểm tiều tụy của A Ba Đáp Tát Na Khắc Na: “Mãi quốc cầu vinh, bán đứng huynh đệ tỷ muội, lừa gạt thánh thượng che mắt quần thần, tội này của ngươi có chịu thiên đao vạn quả cũng không đủ đền!”

“Mãi quốc cầu vinh? Ha, phải, bản công chúa chính là kẻ mãi quốc cầu vinh! Nhưng nếu phụ hoàng cho ta một con đường sống, ta có cần phải làm kẻ ô danh sử sách hay không!? Tất cả các ngươi, đều là tất cả các ngươi bức ta!!” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na đứng bật dậy, chỉ vào mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên mà đay nghiến: “Ngươi căn bản của là nhi nữ của một omega loài người, có tư cách chất vấn thiên triều trưởng công chúa sao!?”

“Nếu ta được phái đến đây chính là ta đủ tư cách để chất vấn loại người không phân thị phi trắng đen như ngươi. A Ba Đáp Tát Na Khắc Na, uổng công ngươi là người của A Ba Đáp thị, uổng công ngươi sinh ra là omega Lang tộc.”

“Ngươi!!”

“A Ba Đáp Tát Na Khắc Na.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy, lãnh liệt phóng tầm mắt về phía ả: “Hoặc là tội đồ của Lang tộc, hôm nay trước mặt thần linh, A Ba Đáp Thấu Á Viên ta nhất định sẽ bắt được ngươi trở về bồi tội với liệt tổ liệt tông A Ba Đáp thị!”

“Nực cười.”

A Ba Đáp Tát Na Khắc Na phất mạnh tay áo, ung dung ngồi lại xuống ghế quý phi, nghiễm nhiên nở nụ cười trào phúng: “Bản công chúa là sứ giả của Hổ tộc, trước nay lưỡng quốc tranh chấp đều không được động đến sứ giả, lẽ nào ngươi muốn bôi xấu toàn bộ Lang tộc sao?”

“Ngươi đúng là ngốc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhấc nhấc khóe môi: “Tranh chấp xảy ra, ai quản người nào là sứ giả?”

Sống lưng tê lạnh nửa đoạn, A Ba Đáp Tát Na Khắc Na hoảng sợ đứng bật dậy: “N-Ngươi… hỗn trướng!!”

“Bản vương vốn đang đau đầu nghĩ cách làm sao để ngươi chịu xuất đầu lộ diện, nào ngờ chính ngươi lại tự đưa mình vào bẫy, tiện nghi cho bản vương không cần phải hạ thủ.”

Trong lòng thầm than không ổn, Trưởng công chúa hoảng hốt quay đầu lại muốn bỏ chạy, nào ngờ Tích Lập đã nhanh hơn một bước chạy ra ngăn cản. Phía sau còn có hai ba thủ vệ nhất tề chĩa giáo về phía ả, dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi nơi đây.

A Ba Đáp Thấu Á Viên rời khỏi tọa ỷ, hài lòng bật cười một tiếng: “A Ba Đáp Tát Na Khắc Na, ngươi đã ở trong tay của bản vương còn muốn đi đâu? Con đường này chính ngươi tự chọn lựa, nghiệp báo này cũng tự ngươi gieo xuống, thần linh không thể cứu vớt nổi ngươi nữa rồi.”

“Cứu vớt? Ta còn cần thần linh phải cứu vớt hay sao?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na trào phúng một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt trên người A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ti tiện, giống như mẫu thân của ngươi, đều là một lũ người ti tiện cặn bã!”

Ánh mắt đột ngột trầm xuống, xung quanh phảng phất nồng đậm sát khí, hoàn toàn không giống dáng vẻ cợt nhã ban nãy. Nội tâm A Ba Đáp Tát Na Khắc Na chấn động, lảo đảo lùi về sau hai bước, dường như ả vừa chạm phải vẩy ngược của Ngạc.

“Lôi xuống, đánh gãy hai chân, để ta xem trưởng công chúa làm sao quay trở về Hổ tộc.”

“A Ba Đáp Thấu Á Viên! Ngươi cái đồ hỗn trướng!!”

Mặc kệ A Ba Đáp Tát Na Khắc Na có gào thét cỡ nào vẫn bị Tích Lập lôi xuống, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế vang vọng.

Tích Lập xốc mành tiến vào trướng bồng, đối Ngạc vương chấp tay bái lạy rồi nói: “Điện hạ, chúng ta giữ sứ giả như thế có khi nào…”

“Ả là tội nhân của Lang tộc, không phải sứ giả ngoại bang. Dù sao người cũng đã ở trong tay chúng ta, cần nhất bây giờ là kiên nhẫn, còn việc giải cứu Kình vương thì cứ tính sau đi. Dù sao Hổ tộc chỉ còn một mình hắn là con tin, nhất định sẽ không tổn thương đến hắn.”

“Điện hạ nói phải, vi thần lập tức thu xếp.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn ra ngoài trướng bồng, thấp giọng khai khẩu: “Mong rằng có thể về trước khi nhập hạ.”

 

---------------------------------

 

Đầu xuân, tin tức biên ải bị phong bế, Mộ Hoan nghe loáng thoáng là do hai bên Lang – Hổ đã chính thức khai chiến. Biên ải khói lửa, Mộ Hoan ở trong vương phủ cũng cảm thấy bất an, ngày ngày đến Thần Điện cầu nguyện, mong điện hạ có thể bình an trở về.

Thư viết rất nhiều nhưng không bao giờ gửi đi, nàng muốn Ngạc tự mình trở về đọc nó, hiểu rõ tâm tình của nàng trong những ngày chờ đợi.

Hồng mai ngoài sân đã khai, ngỡ như hồ điệp vừa vỗ cánh, cứ như vậy một năm lại trôi qua. Cô nương mười ba tuổi năm nào, giờ đã trở thành một thiếu nữ xuân thì phơi phới, trên búi tóc cài hai ba kiện kim thoa tinh xảo. Thân là quản gia chủ mẫu, từng chút đem mọi chuyện trong vương phủ an bài không chút sơ sót, thậm chí A Phúc còn phải khen ngợi nàng quản gia tốt.

Phía Hỉ Tâm nàng cũng đã tính toán, khi điện hạ về sẽ hỏi ý kiến của ngài rồi sẽ chọn ngày bái đường thành thân, một mình nàng vẫn là không thích hợp chủ trì đại hỉ.

Vào đầu xuân, Mộ Hoan sẽ theo chân Tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đi phát chẩn cứu tế, đây cũng là năm đầu tiên nàng làm công việc này. Hai ngày trước người của Trực học sĩ phủ đã chuẩn bị xong năm xe lương thực để phát chẩn, năm nay mùa đông kéo dài làm cây lúa khó lòng sinh trưởng nên nạn dân kéo đến kinh thành cầu thực rất đông.

Vì vậy mà Tam công chúa đã huy động gia quyến cao môn bỏ ít bạc mua lương thực cứu tế, mong có thể giúp bá tánh vượt qua giai đoạn khó khăn này. Mộ Hoan thân là quý thiếp vương phủ sao có thể giả vờ không thấy, tích cực hỗ trợ người của phủ Trực học sĩ, rồi theo chân Tam công chúa xuất phủ phát chẩn.

Dù còn chưa đến giờ phát nhưng bá tánh đã xếp hàng dài chờ đợi từ sớm, mong ngóng nhìn hạ nhân bưng ra màn thầu, cháo hoa và bạc vụn đặt lên bàn. Mộ Hoan đứng nhìn một lúc thì vai bị ai đó vỗ một cái, hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tề La Na Tát Na.

“Quận chúa, ngài cũng đến sao?”

“Hắc, chuyện náo nhiệt sao có thể thiếu được bản quận chúa?” Tề La Na Tát Na đưa mắt nhìn bá tánh chờ phát chẩn, nhịn không được tặc lưỡi hai tiếng: “Biên ải chinh chiến, trong thành đói khổ, thật không biết ngày tháng sau này còn khó khăn thế nào nữa.”

Mộ Hoan nghe xong cũng chỉ biết thở dài: “Kết thúc chiến tranh mới mong bá tánh được an nhàn.”

“Hiện tại ai cũng đều hướng mắt về phía Hổ tộc, chờ xem kết cục sau cùng. Bản quận chúa nghe phụ vương nói Ngạc dẫn quân hạ được hai tòa thành của Hổ tộc, đang nghỉ chân ở trong thành chờ ngày tiến công vào hoàng cung.”

“Thật sao?” Mộ Hoan mừng rỡ không ngớt, vội chấp tay cầu khấn: “Thần linh bảo hộ, thần linh bảo hộ!”

“Ngạc tính toán như thần, biết được lúc nào tiến công sẽ giành được đại thắng, đi đến đâu càn quét đến đó như vũ bão. Tướng lĩnh thậm chí còn phải khen ngợi nàng là chiến thần, đến cả thánh thượng cũng luôn miệng nói về nàng không ngớt. Lần này hoàn hảo hồi kinh, lúc đó tiền đồ vô lượng mà ngươi có khi cũng được phong thành cáo mệnh!”

“Cáo mệnh hay không không quan trọng, chỉ mong điện hạ bình an trở về là tốt rồi.”

Mộ Hoan nói đến đây chợt phát hiện người của Trực học sĩ phủ cũng đến, nàng vội rời khỏi chỗ đứng cùng Tề La Na Tát Na đi đón tam công chúa.

“Tam tỷ!”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ôm chặt nha đầu Trầm Thục Trinh trong lòng, thấy Mộ Hoan cũng vui vẻ mỉm cười, cùng các nàng đi vào trong tiểu gian vừa được dựng để nghỉ chân.

“Ây, nha đầu Thục Trinh này đang yên đang lành lại đột nhiên không cho Trực học sĩ thượng triều, khóc nháo cả buổi trời dỗ mãi mới chịu yên. Lúc đi bản công chúa định để nàng ở trong phủ ngủ thêm một chút, nhưng lại cứng đầu khóc rống, thế là phải bồng nàng theo đến đây.”

“Ha hả, nha đầu luyến tiếc mẫu thân đây mà.” Mộ Hoan dùng ngón tay cọ nhẹ lên gò má đầy thịt của Trầm Thục Trinh: “Đáng yêu quá đi mất.”

“Thế ngươi cũng mau mau sinh một đứa nhỏ đi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách bồng nha đầu lên cao, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhỏ dỗ dành: “Bình thường Trực học sĩ thượng triều đều cảm thấy phủ đệ vắng vẻ, nhưng có nha đầu này liền không còn cảm giác đó nữa.”

“Tam tỷ nói thế làm sao được đây?”

Tề La Na Tát Na nghịch ngợm trêu đùa: “Ngạc không có ở trong phủ, tỷ lại bảo nàng sớm sớm sinh một đứa? Đây là đạo lý gì a?”

“Ây ui, ta như vậy là quên mất? Ngạc đi cũng gần bốn tháng rồi, nghe nói quá nhập hạ mới hồi kinh được. Phu thê xa cách lâu như vậy, tránh không khỏi có chút quạnh quẽ nha.”

Mộ Hoan bị hai người trêu chọc cũng chỉ biết xấu hổ cười: “Tam tỷ, quận chúa, Ngạc còn chưa vỡ lòng, ta không có gấp gáp.”

“Ha, xem nàng xấu hổ kìa.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đổi cánh tay bồng Trầm Thục Trinh, tay còn lại choàng qua nắm lấy tay nàng: “Ngạc về, hảo hảo bù đắp cho nàng.”

Mặt nhỏ của Mộ Hoan càng thêm đỏ, vờ như không nghe thấy mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Lúc này hạ nhân đã bắt đầu phát lương thực cho nạn dân, lần lượt từng người nhận được cháo hoa loãng, màn thầu thịt và ít bạc vụn phòng thân. Trong số đó có một vài người là nô lệ thấp hèn lưu lạc khắp nơi kiếm sống, bọn họ một là quý nhân bị bán còn không là tội nhân vừa được phóng thích.

Qua vài người, Mộ Hoan bắt gặp bóng lưng quen thuộc của một người, dường như là…

Đông Hinh!?

Bắt gặp biểu tình phức tạp trên mặt Mộ Hoan, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hồ đồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cái kia, ả là Đông Hinh, người mà Hoan nhi đã nói với tam tỷ.”

Nghe đến hai chữ ‘Đông Hinh’, Tề La Na Tát Na liền nổi giận, lớn tiếng quát ra ngoài: “Đừng phát cho nữ nhân đó!”

Màn thầu sắp đến tay lại bị giật trở lại, Đông Hinh phát điên gào lên: “Tại sao không cho ta!?”

Nói xong liền quay phắt lại nhìn, phát hiện Mộ Hoan và Tề La Na Tát Na đang khinh thường nhìn ả. Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, nhưng cơn đói lại khiến ả nhớ rõ bản thân hiện tại khổ sở thế nào, hung hăng đoạt lấy cái màn thầu trên tay tên phát chẩn.

“Đồ điên! Cút! Chủ tử không vừa mắt ngươi, mau cút đi!!”

“Nực cười! Bọn họ có tại sao ta lại không có? Mộ Hoan, cái tiện nhân ngươi dám khinh thường gia quyến của trạng nguyên gia sao!?”

“Lôi ả xuống.” Mộ Hoan thật sự nhìn không nổi nữa, phất phất tay: “Đừng làm ảnh hưởng những người xếp hàng phía sau.”

“Vâng.”

Âu Điền cùng với hai gia đinh khác lập tức chạy ra lôi Đông Hinh vào một con hẻm vắng người rồi ném ả lại đó, không quên nhắc nhở ả hiểu rõ thân phận đừng đi lung tung cắn người.

Đông Hinh trợn trừng hai mắt nhìn bọn người của vương phủ ly khai, cánh tay đau đớn phát run vẫn cố siết chặt nắm đất trên tay.

“Mộ Hoan, ngươi nhất định phải trả giá!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16