Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 175

476 0 2 0

Châu Nhất Di thật sự tuân thủ lời hứa, cho Trầm Ngọc hai năm tự do muốn làm những gì tùy ý. Sau khi tốt nghiệp, Trầm Ngọc ly khai Châu gia, một mình ra ngoài thuê nhà để sống, chọn công việc giảng dạy làm niềm vui.

Thời gian này Tiêu giáo sư cũng thường xuyên đến tìm nàng, hỏi nàng về chuyện Ngạn Huyền đại lục địa, bất quá cái gì nàng cũng không nhớ. Phóng viên có hỏi về thời gian mất tích nàng đã đi đâu, lúc đó ngoài ôm đầu rên rỉ nàng chẳng nhớ được chút gì.

Bất quá ban đêm lại mơ thấy rất nhiều cảnh tưởng khác nhau, thậm chí có đêm mơ thấy máu tanh nhuộm đầy đất, bóng đen kia dưới đêm dài tĩnh mịch mà gào khóc thê lương. Mỗi lần như thế tỉnh lại mặt đều thấm đẫm nước mắt, cõi lòng nhức nhói như bị ai dùng chùy nặng đánh vào. Dần dần Trầm Ngọc có cảm giác, nếu nàng không nhớ về chuyện mất tích chính là một tội lỗi lớn, bất quá nàng thật sự không cách nào nhớ lại được.

Vì vậy mà Trầm Ngọc đáp ứng Tiêu giáo sư đến phòng nghiên cứu xem thử, biết đâu chừng lại có kết quả. Phòng nghiên cứu của Tiêu giáo sư tọa lạc tại thành phố B, từ chỗ Trầm Ngọc đến đó mất nửa tiếng đi xe bus.

Theo địa chỉ Tiêu giáo sư cung cấp, Trầm Ngọc cuối cùng cũng đến được phòng nghiên cứu, cẩn thận tiến vào xem thử bên trong có gì. Cách bài trí phòng nghiên cứu giống như viện bảo tàng thu nhỏ, khắp nơi đều là tủ kính đựng những món cổ vật được tìm thấy, trong đó có bộ trang phục và phụ sức nàng từng mang khi dạt vào bờ.

Tiêu giáo sư thấy nàng liền vui vẻ chạy đến: “Trầm tiểu thư, cô đến rồi!”

Trầm Ngọc lễ độ cúi chào, tiếp nhận cái bắt tay của Tiêu giáo sư: “Không biết có làm phiền mọi người không?”

“Không sao, cô đến đúng lúc lắm, cô mau mau đến đây xem cái này.”

Có chút hiếu kỳ muốn biết Tiêu giáo sư định cho nàng xem cái gì, cũng nhấc chân đi theo sau. Ở vị trí đặt chiếc bàn gỗ tròn có ba bốn sinh viên đang vây xem một món đồ cổ, dường như bọn họ giống Tiêu giáo sư có niềm đam mê khám phá về Ngạn Huyền cổ đại.

“Trầm tiểu thư, cô xem.” Tiêu giáo sư cầm bức phù điêu đưa đến trước mặt nàng: “Chúng tôi vừa tìm mua được bức phù điêu tứ quý này, bên trong viết chữ cổ Ngạn Huyền, chúng tôi không biết thật giả nên mời cô xem thử.”

Trầm Ngọc đưa tay tiếp nhận bức phù điêu tứ quý, quan sát dòng chữ một lúc liền khẳng định: “Đây là đồ giả.”

“Ách?!”

Mấy sinh viên xung quanh đầy mặt nghi ngờ, không tin Trầm Ngọc có thể phân biệt được đây là bức phù điêu giả.

Tiêu giáo sư đối với Trầm Ngọc lại phi thường tin tưởng, nghe thấy câu trả lời liền hỏi dồn: “Làm sao cô biết đây là bức phù điêu giả? Lẽ nào cô biết được chữ Ngạn Huyền?”

“Tôi đọc được, mấy chữ trên bức phù điêu này không phải là chữ Ngạn Huyền, nó là chữ Ấn Độ cố tình viết lệch đi.” Trầm Ngọc lấy quyển sổ trong túi xách ra, cẩn thận ghi chép lại sau đó đưa cho Tiêu giáo sư: “Nếu là bức phù điêu tứ quý của Ngạn Huyền thì phải viết như thế này mới đúng.”

Tiêu giáo sư nhìn lướt qua nội dung trong quyển sổ, gương mặt già nua bỗng nhiên bừng sáng, vội xoay người đi tìm một thứ gì đó. Lát sau trở ra mới một xấp hình, hắn đem tất cả hình bày ra bàn, sau đó lựa ra một tấm chụp quyển sách cũ nát.

Đây là quyển sách vẽ lại chi tiết phù điêu tứ quý của Ngạn Huyền, so với dòng chữ Trầm Ngọc vừa viết, rõ ràng là y như đúc.

“Cô Trầm, cô sao có thể biết được chữ Ngạn!!?”

Đám sinh viên cũng mắt tròn mắt dẹt, tấm hình này rõ ràng bọn họ chưa từng công bố với báo chí a!

“Tôi không biết, chỉ là tôi… tôi…” Trầm Ngọc khổ sở ôm đầu mình: “Tôi vừa nhìn đã hiểu, kỳ quái, sao đầu lại đau như vậy?”

Tiêu giáo sư cùng một nữ sinh viên khác nhanh chóng dìu Trầm Ngọc ngồi xuống ghế, tiện tay rót cho nàng một ly nước.

“Cô Trầm, cô mau uống.”

Trầm Ngọc cầm vội ly nước uống liền mấy hớp, lúc này cảm giác đau đớn mới lui một nửa, yếu ớt thở hắt ra.

Tiêu giáo sư xoay người ngồi xuống đối diện, đồng thời tiếp nhận bộ trang phục đưa đến trước mặt Trầm Ngọc: “Cô còn nhớ nó chứ?”

Đưa mắt nhìn bộ trang phục trên bàn, Trầm Ngọc nhịn không được vươn tay sờ thử: “Giống… giống lắm…”

“Giống thế nào?”

“Trong mộng tôi đã từng thấy bộ trang phục này, tôi đã mặc nó, xung quanh có rất nhiều người hình như là đang chúc mừng cho tôi. Phải, đúng vậy, duy nhất một mình tôi mặc bộ trang phục này, đứng ở trên bậc thang rất cao, nhưng tôi hoàn toàn không sợ còn thấy rất vui mừng.”

Trầm Ngọc cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng, ngón tay vẫn lướt theo chiều dài bộ trang phục: “Người đó nói đây là duy nhất, vì tôi mà cố tình chuẩn bị… tôi… đầu đau quá!”

“Trầm tiểu thư, cô bình tĩnh, không cần cố nhớ nữa.” Tiêu giáo sư liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, hít thở đều đặn mấy lần rồi nói tiếp: “Chỉ cần trả lời tôi thôi, những chuyện khác không cần gấp.”

“Hảo…”

“Người đó mà cô nói là ai?”

“Là một bóng đen, rất cao, ít nhất cũng phải 1m80 đổ lên.”

Nữ sinh viên bên cạnh đột nhiên cắt ngang: “Thật sự 1m80?”

“Không, phải cao hơn như thế, chỉ là tôi không nhớ rõ.” Trầm Ngọc nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa: “Tôi chỉ nhớ người đó đứng lên liền che khuất bầu trời phía sau.”

“Nếu vậy tầm 1m90?”

“Có thể.”

Tiêu giáo sư hai mắt sáng rỡ, quay sang học trò bên cạnh nói: “Nhân thú Ngạn Huyền chiều cao đều trên 1m90.”

Sinh viên đứng vây xung quanh tích cực ghi chép, ai nấy đầy mặt xuân quang, giống như nhặt được một túi vàng lớn.

“Thế rồi cô và người đó có quan hệ gì?”

“Tôi…” Trầm Ngọc đột nhiên khựng lại, hai gò má ửng hồng: “Trong mộng luôn thấy tôi được người đó ôm, ôm rất chặt, còn…”

Tiêu lão gia và sinh viên xung quanh đều tự minh bạch, cúi đầu chăm chú ghi chép.

“Thế cô vẫn hình dạng này?”

“A?”

“Hình dạng con người?”

“Vâng.” Trầm Ngọc chỉ vào bộ trang phục trên bàn: “Tôi mặc bộ trang phục này, tương tự như hình ảnh báo chí đưa tin.”

“Quái lạ.” Tiêu giáo sư gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn đám sinh viên xung quanh: “Trong nhân thú vẫn có con người sao?”

“Không chỉ mình tôi, còn rất nhiều người khác nữa, bọn họ đi lại rất nhiều còn gọi tôi bằng cái tên rất kỳ quặc.”

“Thế cô nhớ họ gọi cô là gì không?”

Trầm Ngọc cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn là chán nản lắc đầu: “Nhớ không được.”

Tiêu giáo sư chán nản thở dài một tiếng, đành hỏi sang một câu hỏi khác: “Thế theo cô, bộ trang phục này là của ai?”

“Của tôi.”

Nữ sinh viên bên cạnh hảo tâm giải thích: “Là của người thân phận thế nào?”

“Cái này…” Trầm Ngọc nhìn bộ trang phục thêm một lúc rồi thì thào: “Vương phi… hình như không phải, đã từng như thế, nhưng không phải.”

“Ý cô là gì?” Tiêu lão sư theo luồng suy tư của nàng mà hỏi tiếp: “Bọn họ gọi cô là vương phi?”

“Đã từng, bọn họ đã từng gọi tôi là vương phi, về sau thì không nhớ rõ.”

Xung quanh truyền đến mấy tiếng hít thở không thông, bọn họ từng điều tra về bộ trang phục này, xác định là y phục của quyền quý nhân thời điểm đó. Chỉ là của người có thân phận thế nào không xác định được, bây giờ nương theo những lời Trầm Ngọc nói, rất có thể là của người phẩm vị cao hơn cả vương phi.

“Được rồi, chúng tôi mỗi ngày sẽ hỏi cô một vài câu đơn giản, cô không cần phải gượng ép bản thân đâu.”

Tiêu giáo sư nhanh chóng đứng dậy, hướng Trầm Ngọc đề nghị: “Nếu được, mong cô hợp tác với chúng tôi nghiên cứu về đế quốc cổ đại này.”

“Hảo, tôi cũng thật sự muốn biết việc tôi mất tích có liên quan đến chuyện này không.”

Khoảng thời gian tiếp theo, Trầm Ngọc trở thành một thành viên trong nhóm nghiên cứu, vài ngày sẽ cung cấp một số thông tin trong mộng của nàng. Dẫu biết đây chỉ là những gì nàng thấy trong mộng cảnh, nhưng sau khi đối chiếu với ghi chép lại phi thường tương đồng, giống như nàng là từ đế quốc cổ đại ấy quay về Thượng Hải.

Thói quen của Trầm Ngọc cũng thay đổi rất nhiều, khả năng nấu nướng kém đi, đọc viết chữ Hán cũng không tốt, thậm chí nhiều lúc quên mất cách giao tiếp bình thường mà nói bằng chữ Ngạn Huyền. Quần áo mặc bình thường cảm thấy quá dung tục, chuyển sang mặc những trang phục cổ đại mới thấy thoải mái, chân bó trong hai lớp vải rất dày.

Đây là thay đổi rõ ràng nhất, đến mức Tiêu giáo sư cũng phải bật thốt ra một câu: “Cô Trầm, cô thật sự không phải người Thượng Hải, cô nhất định là người Ngạn Huyền.”

Thay đổi như vậy Trầm Ngọc lại nhớ ra một số chuyện kỳ quặc, tỷ như luôn thấy bản thân ăn uống khác với bây giờ, đi đứng nói năng cũng trở nên câu nệ như cô nương cổ đại. Dần dần thay đổi, đến cả sử dụng đồ điện tử cũng không biết, với điện thoại trở nên lạ lẫm như lần đầu gặp gỡ.

Tự bản thân nàng minh bạch, nàng không còn là Trầm Ngọc, nàng là một người khác đang sống nhờ vào thân xác đã chết của Trầm Ngọc.

Vậy rốt cuộc nàng là ai?

Câu hỏi này luôn xoay quanh trong đầu Trầm Ngọc, nàng là ai? Và tại sao nàng lại ở Thượng Hải? Nàng thật sự không còn là Trầm Ngọc nữa sao? Vậy nàng từ đâu đến đây? Thật sự nàng là người của Ngạn Huyền cổ đại sao?

Thất bại lớn nhất của một con người chính là không biết bản thân là ai và đến từ đâu.

Nhưng Tiêu giáo sư lại rất vui mừng vì điều này, cách vài ngày lại chạy đến tìm nàng hỏi về cổ thư Ngạn Huyền. Hỏi xong thì lại ghi chép những gì nàng nhớ lại, tập hợp thành một quyển hồi ký và in thành sách, quyển sách này đột nhiên bán chạy và trở thành trào lưu.

Mọi người ai nấy cũng đều tìm hiểu về đế quốc cổ đại Ngạn Huyền, thậm chí mô phỏng trang phục của Trầm Ngọc thành một trào lưu thời trang mới và mặc nó ra đường mỗi ngày. Đơn giản vì trang phục Ngạn Huyền mỏng và tinh tế hơn trang phục người Hán nhiều tầng nhiều lớp, lúc di chuyển không cồng kềnh mà đặc biệt thanh thoát như bay.

Còn Trầm Ngọc lại quẩn quanh với bao suy nghĩ, nàng càng đi xa càng cảm thấy bản thân lạc lỏng, thậm chí chẳng nhớ nỗi bản thân đã gục ngã bao nhiêu lần.

Chỉ vào ban đêm an tĩnh, Trầm Ngọc giữa giấc mộng lại tìm về chút cảm giác an toàn. Nhìn thấy người đó bao nhiêu lo âu, bao nhiêu khổ sở liền tan biến, thậm chí chỉ muốn ở mãi trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại. Càng lúc Trầm Ngọc càng trầm mê, chỉ muốn vùi mình trong mộng cảnh, chí ít vẫn tốt hơn đối diện thực tại ở thế giới không thuộc về nàng.

Từ khi nào Thượng Hải đã không còn là nhà của nàng nữa vậy?

Tiếng lạch cạch phát ra đặc biệt rõ ràng, Trầm Ngọc mơ hồ tỉnh lại, vừa vặn phát hiện Châu Nhất Di đang ngồi ở bên giường quan sát nàng.

“Ngọc, tỉnh?”

“Chị sao lại ở đây?” Trầm Ngọc gượng chống đỡ ngồi dậy: “Chị sao có chìa khóa nhà em?”

“Chị sao lại không thể có?” Châu Nhất Di chủ động dìu đỡ nàng ngồi dậy, ôn nhu nở một nụ cười: “Hôm nay thời tiết tốt, chị với em ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

“Nhưng mà…”

“Hôm nay em phải đi, chúng ta còn phải đi chọn đồ cưới nữa.”

“Sao!?”

Châu Nhất Di khó chịu với phản ứng này của nàng: “Ngọc, sắp hết hai năm rồi, em phải gả cho chị thôi.”

Hai năm sao lại trôi qua nhanh như vậy!?

Trầm Ngọc thoáng ngây người, mờ mịt nhìn Châu Nhất Di: “Không thể đợi thêm một thời gian sao?”

“Không thể, chị đợi em đã hơn ba năm rồi Ngọc, chúng ta không còn trẻ đâu.”

Ánh mắt Trầm Ngọc trầm xuống một đoạn, yếu ớt mở miệng: “Hảo, vậy thì kết hôn.”

Lúc này trên gương mặt của Châu Nhất Di mới xuất hiện ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má trắng mịn, nhịn không được đặt lên đó một nụ hôn.

“Em có biết chị đợi ngày này bao nhiêu lâu rồi không?”

“Em…”

“Đừng lo lắng, mọi chuyện chị giúp em thu xếp, chỉ cần ngoan ngoãn gả cho chị là được rồi.”

Trầm Ngọc ngẩng đầu lên, yếu ớt mở miệng: “Đáp ứng em, khi em gả cho chị, chị phải cho em tiếp tục tham gia nghiên cứu về Ngạn Huyền cổ đại.”

Trước đây khi nàng kiên quyết tham gia nghiên cứu, Châu Nhất Di đã kịch liệt phản đối, bây giờ nếu các nàng kết hôn sợ rằng đối phương sẽ cấm cửa nàng.

“Chị đã nói mấy thứ hư cấu huyễn hoặc đầu óc đó em không nên theo đuổi rồi mà! Sao không làm giáo viên sinh học như em mong muốn? Sao cứ phải theo mấy thứ nhảm nhí đó?”

“Em muốn biết bản thân mình là ai!”

“Em là Trầm Ngọc, là vợ tương lai của Châu Nhất Di này, như vậy còn không đủ sao?”

“Bản thân em biết em không phải Trầm Ngọc, là một người khác, là người đến từ Ngạn Huyền đại lục địa! Phải, có thể em nói những lời này chị sẽ cho rằng đầu óc em không bình thường, nhưng sự thật là em không thể hòa hợp với Thượng Hải, em không còn là Trầm Ngọc của trước đây nữa rồi!!”

“Ngọc, em bình tĩnh, em nghe chị nói đây.”

Châu Nhất Di thấy nàng kích động như vậy càng hoảng sợ, nếu lỡ trong một phút nóng giận đối phương đột nhiên đòi quay về Ngạn Huyền đại lục địa, nàng thật sự sẽ đánh mất nữ nhân này.

“Hảo, chị cho em nghiên cứu để thỏa mãn sự tò mò, em muốn nghiên cứu bao lâu cũng được. Chỉ cần em ngoan ngoãn gả cho chị, hảo hảo ở bên cạnh chị để chị chăm sóc cho em là được.”

Lúc này Trầm Ngọc mới miễn cưỡng xuôi theo: “Chị đáp ứng?”

“Đáp ứng, đều đáp ứng.”

“Ân, vậy thì em gả cho chị…”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16