Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 5

719 0 3 0

“Nàng còn muốn bao che cho bọn họ?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tức giận chỉ tay ra cửa, lớn tiếng quát tháo với Mộ Tước: “Nàng suýt chút nữa đã bị ba người đó phạt bản tử rồi! Là bản tử đấy, nho nhỏ thân thể của nàng chỉ hai bản đã không thể đi đứng nổi rồi, có phải nàng ngại mệnh dài hay không hả?”

Cơn giận của tỷ phu lớn như vậy Mộ Hoan cũng không dám tùy tiện chen vào, ngoan ngoãn ngồi ở một góc quan sát tỷ tỷ làm sao ứng phó.

Đợi A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nói xong Mộ Tước mới nhỏ nhẹ mở miệng: “Thần thiếp cũng chỉ là omega loài người, có thể ở lại Đồng vương phủ đã rất may mắn rồi, điện hạ không cần cùng các tỷ tỷ tính toán. Có nữ nhân nào muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu, các nàng cũng có khổ tâm của riêng mình, thần thiếp cảm thấy không đáng phải làm lớn chuyện này lên.”

“Nàng quá nhu nhược rồi, Mộ Tước, nghe ta nói cho rõ đây.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bao trùm hai vai của nàng bằng bàn tay to lớn của mình: “Trong Đồng vương phủ này nếu nàng cứ nhường nhịn thì sẽ có một ngày bị đám người đó bức ép đến chết. Mộ Tước, chỉ cần nàng nói thôi, chỉ cần nói một câu ta lập tức mặc kệ Cách Nhĩ tộc có cường đại thế nào vẫn trực tiếp hưu Cách Nhĩ Tạ Bố Âm.”

“Điện hạ đừng càn rỡ!!”

“Tỷ tỷ, ngươi nghe theo tỷ phu đi.”

Mộ Hoan ngồi nghe nãy giờ nhịn không được bức xúc, tỷ tỷ của nàng như thế nào nhu nhược đến vậy? Rõ ràng là phu quân của mình lại cho rằng mình cướp đoạt từ người khác, hai người lưỡng tình tương duyệt lại cho rằng bản thân là tiểu tam đi phá gia can.

“Hoan nhi, đừng nói lung tung.”

“Ta mới không nói lung tung.” Mộ Hoan nhanh chóng đứng dậy vòng qua bên cạnh Mộ Tước: “Tỷ tỷ ngươi xem tỷ phu như thế nào đối tốt với ngươi, đừng khiến nàng phải lo lắng nữa, biết đâu chừng một ngày nào đó chúng ta thật sự bị tam đại mẫu lang đó ép chết? Ngươi không nghĩ cho ngươi cũng phải nghĩ cho Hoan nhi a, phụ mẫu từng ủy thác ngươi chiếu cố ta, lẽ nào ngươi đành lòng nhìn ta bị ức hiếp?”

“Cái này…”

Mộ Tước hơi cúi đầu xuống, ta siết mép áo đến nhăn nhúm. Phải, nàng không nghĩ cho nàng cũng phải nghĩ cho Hoan nhi, nha đầu này không có tội mà phải chịu đựng ủy khuất cùng với nàng. Nhưng nếu nàng làm như thế, Cách Nhĩ tộc sẽ thật sự trở mặt với A Ba Đáp, lúc đó không chỉ nàng mà A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng biến thành tội nhân thiên cổ.

“Tỷ tỷ ngươi suy nghĩ cái gì ta đều hiểu, chỉ là…” Mộ Hoan nghiêng đầu quan sát sườn mặt linh lung tinh xảo, giọng nói đều đều nghe không ra cảm xúc: “Ngươi đừng cho rằng những gì ngươi hy sinh suốt thời gian qua là xứng đáng, có khi buông bỏ mới là chân chính khoái hoạt.”

“Ngươi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đừng nói linh tinh nữa.”

Mộ Tước dứt khoát đứng dậy đem Mộ Hoan đẩy ra ngoài cửa, đè thấp giọng nhắc nhở: “Đừng có nói mấy lời này trước mặt điện hạ nữa có nghe không?”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi.

“Được rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Mộ Tước đem mới tóc dài của Mộ Hoan vén hết ra sau, giúp nàng chỉnh lại khăn trùm đầu vòng qua che khuất gương mặt thủy nộn: “Sáng sớm mai tỷ tỷ lại đến thăm người, không được chạy lung tung kẻo lại rơi xuống hồ.”

“Ta biết rồi, tỷ tỷ cũng ngủ sớm.”

Mộ Hoan chào tạm biệt nàng một lần nữa mới chịu xoay người rời đi, tiện tay đem khăn vải kéo xuống thêm một đoạn.

Ở Ngạn Huyền đại lục địa, omega loài người không được phép để lộ mặt, theo quan niệm của họ chỉ có kỹ nữ và những omega không đứng đắn dùng gương mặt của mình lả lơi dụ dỗ alpha.

Dần tập quen với khăn trùm đầu, thậm chí nàng còn học được cách quấn chéo khăn để che gương mặt, nó thật sự không khó nhưng cần khéo léo và một tí kiên nhẫn.

Một mình trở về phòng, hai bên gió thổi ù hết cả tai, may mắn dọc đường được thắp những trản đèn hoa nếu không Mộ Hoan thật sự đã lăn xuống hồ. Dưới chân sỏi đá lạo xạo, giày thêu mềm mại ôm lấy bàn chân nhỏ, mấy lần nhịn không được run rẩy vì gió lạnh đêm thu.

Đem cửa phòng đẩy ra, một mùi hăng nồng của thảo dược xộc thẳng vào đại não.

Căn phòng này trước đây là phòng của ‘Mộ Hoan’, cô nương này dường như rất thích hương thảo dược, trước cửa phòng còn treo mấy nhánh cỏ khô hình thù kỳ quái.

Lách người tiến vào trong phòng, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận. Đêm nay có hơi lạnh, góc tường chỉ đặt được một cái than lô vẫn đang âm ỉ cháy, nhịn không đặng mà thở dài một tiếng.

Trách sao được, nàng chỉ là muội muội của trắc phi, có phòng riêng không cần phải ở chung với đám gia nô đã tốt lắm rồi. Tiện tay kéo xuống khăn trùm đầu ném lên bàn trang điểm, xoay người cầm gương đồng lên, nàng vẫn chưa quen với dáng vẻ trẻ con này của mình.

Năm mười ba tuổi đó ‘Trầm Ngọc’ đang làm gì nhỉ?

Mộ Hoan bẹo bẹo mặt mình, kỳ thật nàng không chắc đây là dung mạo của mình năm mười ba tuổi ở thế kỷ 21, nhưng nó đối với nàng cũng chẳng mấy xa lạ. Ánh mắt dời xuống cổ, nhịn không được đưa tay kéo băng vải ra một chút để dễ thở.

Omega Ngạn Huyền đại lục địa đều dùng nó để bảo vệ tuyến thể tránh khỏi việc bị tiêu ký từ alpha. Chẳng biết thứ này có thể bảo vệ được hay không, bất quá Mộ Tước nằng nặc bắt nàng đeo vào nàng cũng chỉ có thể tòng mệnh. Nhìn chung hình dáng của băng vải này thật sự đẹp mắt, có phần giống choker nàng hay mua ở mấy hàng thời trang nhưng lại dài hơn khoảng một đốt ngón tay.

“Cái quái gì không biết…” Mộ Hoan lẩm bẩm trong miệng,đem chốt băng vải tháo ra ném trở lại xuống bàn, cảm khái một tiếng: “Thế giới này toàn những người kỳ quặc.”

Cứ như vậy xuyên vào thế giới ABO chỉ có trong tiểu thuyết, sau lại còn là nhân thú, đùa người sao?

Nghĩ đi nghĩ lại chẳng còn gì để nàng luyến tiếc ở thế giới cũ, cha mẹ không còn, anh em không có, bạn bè càng không ngay cả người yêu cũng bỏ rơi. Thà rằng ở lại nơi đây còn tốt hơn là quay trở về đó đối diện với sự thật bên cạnh nàng không còn Châu Nhất Di nữa.

Hàng mi thật dài rũ xuống, chán nản mở miệng: “Phản bội em rồi chị phải sống tốt hơn bây giờ đấy.”

Đặt gương trở về giá, một đường tiến thẳng về giường ngủ nằm xuống, ngay cả giày cũng không thèm cởi bỏ. Kỳ thật nàng vẫn muốn thực hiện cho xong mong ước cuối cùng của nữ nhân kia, xem chừng lại có chuyện thú vị đằng sau để nàng khám phá.

“Omega sao?”

Mộ Hoan trở mình lẩm bẩm trong cổ họng: “Sao lại là omega chứ?”

Lửa đốt cháy than trong lô phát ra tiếng lách tách, đêm nay ngoài cửa sổ vần vũ gió lạnh, xem chừng vài ngày nữa tuyết đầu mùa sẽ rơi.

Đêm đó Mộ Hoan ngủ không ngon giấc, nàng mơ thấy Trầm Ngọc cũng mơ thấy chính bản thân ở hiện tại, bao nhiêu lo âu bủa vây không chừa cho nàng một khoảng trống để giãy dụa.

Sáng hôm sau, Mộ Tước chủ động đến tìm nàng, còn đặc biệt mang theo rất nhiều hoa quả tươi ngon.

“Hoan nhi, còn vài ngày là đến sinh thần rồi, có đặc biệt muốn tỷ tỷ tặng lễ vật gì hay không?”

Vừa nói Mộ Hoan vừa vội vã cài khăn trùm đầu lên tóc, tiện tay cầm lấy băng vải đeo vào cổ: “Thứ ta muốn sợ rằng tỷ tỷ không tặng nổi.”

“Là thứ gì?”

“Ta muốn tỷ tỷ giành lại những thứ thuộc về mình.” Mộ Hoan nghiêm túc đứng trước mặt nàng, nói: “Đây là tiền đồ của tỷ muội chúng ta.”

Mộ Tước lập tức đứng dậy che miệng nhỏ của nha đầu lại: “Đừng nói nữa, không sợ giống hôm qua ăn bản tử sao?”

“Tỷ tỷ ngươi đừng sợ đông sợ tây nữa, điện hạ cũng đã lên tiếng lẽ nào ngươi cứ muốn sống như vậy? Làm thiếp tốt lắm hay sao? Ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta mà sống thoải mái lắm sao?”

“Ngươi không hiểu đâu!” Mộ Tước lưu loát khoát tay, trong mắt tràn ngập lo âu cũng sợ hãi: “Điện hạ sẽ có ngày tiếp quản đại nghiệp, nếu nàng có một chính phi là omega loài người thì ngai vàng kia nàng vô pháp ngồi lên được. Ta dù cho muốn chiếm hữu một mình nàng nhưng không thể liên lụy tiền đồ của nàng, Hoan nhi, đừng bao giờ đề cập đến chuyện này nữa.”

“Tỷ tỷ!”

Mộ Hoan đuổi theo bắt lấy hai vai của nàng kéo lại, bắt buộc nhìn thẳng vào mắt: “Không phải là liên lụy, mà là lấy lại những thứ thuộc về chúng ta. Tại sao phải phân biệt omega Lang tộc hay là omega loài người? Ngươi cứ chiếm lấy điện hạ một mình, sẽ không ai có quyền oán trách ngươi cả.”

“Hoan nhi, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu được đâu.” Mộ Tước không hài lòng chau mày: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ngày gả đi là được.”

“Ta…”

“Không được nói lung tung!”

Mấy lần muốn nói gì đều bị gạt phăng đi, Mộ Hoan tức giận đá mạnh chân vào ghế, lớn tiếng quát vào mặt Mộ Tước.

“Ngươi muốn như vậy cả đời hay sao hả? Làm thiếp cho người khác để bị chà đạp vui lắm sao?”

Chát!

Mộ Hoan lảo đảo lùi về sau một chút, trợn trừng mắt nhìn Mộ Tước ở đối diện, gò má trái vẫn âm ỉ đau rát như bị ngàn mũi kim châm vào.

“Ngươi đánh ta, tỷ tỷ?”

“Ta đã nói không được nhắc lại nữa!!”

“Ta làm tất cả là vì ngươi, vậy mà ngươi lại đánh ta sao tỷ tỷ!?”

Lồng ngực ân ẩn đau, cố nén khó chịu mở miệng: “Nếu ngươi nghe lời ta đã không phải đánh ngươi.”

“Tỷ tỷ, ngươi vốn dĩ không xem ta là muội muội của ngươi, vậy thì ta cũng không cần phải ở lại đây để cho ngươi chướng mắt nữa!”

Dứt câu lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả hài cũng không kịp mang vào.

“Hoan nhi!!”

Mộ Tước hoảng hốt gọi với theo, bất quá Mộ Hoan không những không nghe còn cố tình chạy nhanh hơn, rất nhanh bóng dáng nho nhỏ đó đã biến mất khỏi tầm mắt.

Thật ra Mộ Hoan chỉ tính đi lòng vòng ở trong hoa viên một chút để tâm trạng thoải mái rồi mới quay trở về xin lỗi. Trong chuyện này nàng cũng có lỗi, dù có tức giận cỡ nào cũng không thể quát vào mặt tỷ tỷ như vậy, nhất định tỷ ấy giờ đang rất buồn bã.

Đi khoảng hai vòng trong hoa viên mới quyết định quay về phòng, bất quá lại thấy Đào Hoa – nữ nô của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm.

Đào Hoa lả lướt đi đến trước mặt nàng, cong mắt mỉm cười: “Nhị tiểu thư tảo an.”

Mộ Hoan cảnh giác nhìn nàng, trong đầu suy nghĩ cách trốn khỏi đây: “Tảo an, ngươi cũng ra đây ngắm hoa sao?”

“Tất nhiên là không rồi.” Đào Hoa ý vị thâm trường mở miệng: “Ta đợi ngươi ở đây đã lâu rồi.”

Đầu oanh một tiếng thầm than không xong, Mộ Hoan xoay người định chạy lại phát hiện phía sau xuất hiện một tên gia đinh cao gấp hai lần nàng. Cánh tay to lớn sượt qua trước mặt, khăn tẩm thuốc mê đè ép vào mũi không chừa một chút không khí để hô hấp.

Mộ Hoan điên cuồng giãy dụa, chưa được một phân thời gian tay chân đã rã rời không chút sức lực mà đổ sụp xuống đất, xung quanh dần chìm vào sắc đen hôn ám.

Đào Hoa hài lòng mỉm cười, quét mắt nhìn tên gia đinh cao lớn: “Đem nó vứt đi, càng xa càng tốt.”

“Vâng.”

Tên gia đinh một phát đem Mộ Hoan xốc lên vai, nhanh nhẹn rời khỏi hoa viên hướng ra ngoài đại môn Đồng vương phủ.

Vì không muốn người khác phát hiện Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đã kỳ công an bài cho hắn một cỗ mã xa, trước mã xa treo kim bài của Cách Nhĩ tộc để bách tính bên đường nhường cho hắn đi qua.

Tên gia đinh chỉ là một nô lệ được mua về từ hắc thị* (chợ đen) để làm theo bất cứ yêu cầu nào của chủ tử, mặc dù biết rõ Mộ Hoan chỉ là cô nương mười ba tuổi nhưng vẫn cầm lòng ra tay với nàng.

Đứa nhỏ này tầm tuổi nhi nữ của hắn…

Trong lòng có chút không nỡ, nhưng hắn không có quyền lựa chọn ngoài thi hành mệnh lệnh. Cố tình cho thật nhiều mê dược vào khăn để chắc chắn rằng lúc ném xuống núi thì nha đầu sẽ không chết quá đau đớn.

Xe ngựa chạy một mạch đến bìa rừng thì dừng lại, đích thân tên gia đinh vác Mộ Hoan chạy sâu vào trong rừng. Dựa vào trực giác yên lặng cắm đầu chạy, cảm thấy nơi này thật sự đủ xa mới dừng lại tìm một chỗ ném xuống. Một bên là rừng cây núi đá rậm rạp, một bên là sườn núi heo hút, tên gia đinh cắn chặt răng nén xuống cảm giác tội lỗi mà ném Mộ Hoan xuống.

Trời lúc này đã dần ngả về trưa, tên gia đinh cũng vội vã chạy trở về phủ báo tin.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16