Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 226

547 0 1 0

Tin tức Hoàng quý phi mang thai truyền khắp hoàng thành, sau khi Kính Sự Phòng đối chiếu ghi chép, xác nhận đúng là long tự thì người của Phủ Nội Vụ lại mang thêm vô số thức ăn tẩm bổ cho thai phụ đến.

Mộ Hoan cho phép mở cửa Phượng Hòa Cung, không cản người ra vào như trước nữa. Nghe được tin này, Mộ Tước tức tốc chạy vào cung xem thử tình hình, vừa thấy thân muội muội liền khóc đến suýt ngất.

“Ngươi a, lúc nào cũng tự mình gánh lấy ủy khuất, bị ức hiếp không tìm tỷ tỷ than vãn. Suốt cả ngày mặt ủ mày chau, ai nói gì đều nghe chẳng lọt tai, thật may thần linh phù hộ ngươi vượt qua kiếp nạn này.”

“Tỷ tỷ ngươi bình tĩnh lại một chút.” Mộ Hoan nắm lấy bàn tay nàng vỗ nhẹ hai cái: “Ta vẫn tốt, không có vấn đề gì đáng ngại. Thời gian qua ta bế môn, chủ yếu là sợ ngươi vì ta lo lắng mà làm chuyện ngu ngốc gì đó, liên lụy ngươi cùng ta chịu khổ. Hôm nay khổ tận cam lai, mới dám gặp mặt ngươi, cũng cho ngươi một câu an tâm.”

“Ngươi lúc nào chẳng như thế? Gặp chuyện thì tự mình gánh vác, tỷ tỷ thương xót ngươi a. Cả tam công chúa nữa, nàng vì ngươi không tiếc đối đầu với Thái hoàng thái hậu, kết quả bị phạt cấm túc nửa năm, đến giờ vẫn chưa được phép ra khỏi cửa Trực học sĩ phủ.” Mộ Tước nhìn quanh một cái rồi nói: “Có dịp ngươi triệu nàng vào cung, tránh nàng bức bối trong người.”

“Hảo, ta ngày mai cho gọi nàng vào cung.”

Đưa mắt nhìn nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đang dùng trà bên cạnh, Mộ Hoan nhịn không được nói: “Ta chỉ thấy duy nhất một mình ngươi nghe tin này vẫn bình thản.”

“Ta sớm biết tin, Nam Cung thị từng nói với ta, bảo ta nhàn rỗi đến Phượng Hòa Cung tuần tra mấy vòng đảm bảo an toàn cho tiểu di.”

“Khó trách hai tháng qua không thấy ai đến làm phiền, nguyên lai là nha đầu ngươi ở bên ngoài giữ cửa.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cười cười, nói tiếp: “Ta giữ cửa hai tháng, tiểu di có thể bình ổn thai khí, coi như không uổng phí phần tâm tư này của ta.”

“Vậy mà nha đầu ngươi cũng không nói với ta!” Mộ Tước hung hăng trừng thân sinh nhi nữ một cái: “Hại ta lo lắng muốn chết, không hiểu ngươi vì chuyện gì mà cứ ở trong cung suốt đêm không về.”

“Lần này lại là ta làm phiền Phổ Lan rồi.” Mộ Hoan cầm quạt phẩy phẩy hai cái, híp cong mắt cười: “Nha đầu Hương Khấu ở nhà hẳn rất tưởng niệm mẫu thân.”

“Khấu nhi rất ngoan ngoãn, ta mỗi lần đi chỉ cần nói với nàng, nàng sẽ vâng lời lên giường ngủ đúng giờ, cũng chưa từng náo loạn làm phiền mọi người.”

Mộ Tước cũng gật gù tán thành, từ nhỏ A Ba Đáp Lan Hương Khấu đã được Phan gia vốn là thanh lưu môn hộ dạy dỗ kỹ lưỡng, dù vào kinh sống trong Quốc công phủ vẫn giữ nguyên nề nếp gia phong.

Ba người trò chuyện một lúc thì Uyển Nhược cũng trở về, hay tin hoàng quý phi hoài thai nàng còn chẳng dám tin, nhưng khắp hoàng cung đều đã đồn đãi như vậy không muốn tin cũng không được.

“Nương nương, nô tỳ bất tài, tìm không thấy hạt niệm châu mà nương nương cần.”

“Không tìm thấy cũng không sao, ngươi cũng nỗ lực rồi.”

Uyển Nhược thoáng liếc nhìn qua tiểu phúc của hoàng quý phi, cũng chẳng mở miệng nói gì, nhanh chóng xoay người rời đi. Nhưng còn chưa ra tới cửa thì Ân Ly đã từ ngoài chạy thẳng vào, phấn khích hô to không ngừng.

“Nương nương có thư! Là thư của hoàng thượng!!”

Mộ Hoan thoáng kinh ngạc, đưa tay tiếp nhận lá thư, chậm rãi mở ra xem. Bên trong nội dung đơn giản ngắn gọn, nhưng chứa đựng đủ loại cảm xúc, nhiều nhất vẫn là cao hứng.

A Hoan, trẫm nghe được tin rồi, nàng ghi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân chịu mệt mỏi, có chuyện gì khó khăn liền gọi A Phúc xử lý. Trẫm sẽ trở về trước khi nàng sinh oa oa, bảo trọng.

“Nghe cung nô nói tin tức mới chuyển đi hôm qua, hôm nay lại có thư của hoàng thượng, xem chừng ngài cũng rất gấp gáp.” Mộ Tước choàng qua nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, giọng nói mềm nhẹ nghe không ra tâm tình: “Hoàng thượng đối với ngươi rất tốt, ngươi lẽ nào không muốn tìm hiểu chân tướng sự việc?”

Chuyển ánh mắt đến bên cạnh A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, nàng liền buông chén trà đang uống dở, nghiêm túc ngồi thẳng lưng.

“Nương thân, ta đang giúp tiểu di điều tra, nhưng vẫn chưa có kết quả gì.”

“Nan giải như vậy sao?”

Mộ Hoan thoáng trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Oa oa của Tường tần là một Lang tộc alpha bạch mao lam đồng, không khác biệt so với hoàng thượng. Ta đã thử tìm kiếm tin tức, chỉ tiếc lần trước hạ thủ quá dứt khoát, Thục phi bọn họ đều đã chết không thể tìm thêm chút thông tin nào.”

“Ngươi có điều tra tất cả thủ vệ trong cung?”

“Alpha bạch mao lam đồng hiếm gặp, có thử điều tra nhưng chẳng khả quan.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngả người ra dựa vào lưng ghế, như than thở nói: “Cấm vệ quân trên dưới ngàn người, dù có Hỉ La thị vào giúp một tay cũng không tra ra được gì.”

Trong mắt Mộ Tước lóe lên tia nghi hoặc, vội hướng Mộ Hoan nói: “Ngươi sao không điều tra những người Tường tần từng tiếp xúc? Thủ vệ canh cửa, trù sư, cung nô, hoặc là công công cũng phải tra qua một lượt, biết đâu chừng lại có kết quả.”

“Cái này, có phải quá liều lĩnh không? Khác nào gióng trống tuyên chiến với Tư Nguyệt Thất? Dù sao trong bụng ta lúc này vẫn còn hoàng tự, xảy ra sơ suất gì e không thỏa.”

“Nếu vậy để ta đi tra một phen.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghiêm chỉnh đề xuất: “Ta là Thượng thư Bộ binh, còn là tôn tử kế thừa Quốc công vị, nhất định bọn họ không dám động đến ta.”

“Vậy thì phiền ngươi giúp người làm tiểu di này điều tra một phen, nhất định phải lôi được chuyện này ra ánh sáng.”

“Hảo, tiểu di.”

Mộ Tước xoa hai vai căng cứng của Mộ Hoan, dịu giọng dỗ dành: “Quan trọng nhất vẫn là oa oa, ngươi thời gian này đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở yên trong Phượng Hòa Cung dưỡng thai là đủ rồi.”

“Tỷ tỷ yên tâm, ta tự biết chừng mực, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất nào nữa.”

“Hay là ta lưu lại chiếu cố ngươi, được không?”

“Như vậy không thỏa.” Mộ Hoan hướng nàng mỉm cười trấn an: “Hương Khấu và Ái Lan đều chờ ngươi chiếu cố, ngươi đến đây rồi một mình Quốc công quản không nổi.”

Mộ Tước nén xuống tiếng thở dài, lưu lại Phượng Hòa Cung đến chiều thì nhanh chóng hồi phủ chiếu cố hai nha đầu kia. Thời gian này A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan bận rộn không ngơi nghỉ, A Ba Đáp Lan Hương Khấu đành giao lại cho người làm bà bà như nàng chăm sóc, cho nên không dám có nửa điểm lơ là khinh suất.

Bình thường Mộ Hoan không đi dạo lòng vòng trong hoa viên thì cũng ngồi trong đình hóng mát, cứ như vậy nhàm chán lặp lại, từng chút cảm nhận oa oa ngày một lớn lên.

Mỗi sáng theo lệ sẽ có phi tần đến thỉnh an, tuy Mộ Hoan đã nói bãi miễn, nhưng các nàng vẫn muốn mượn thế của nàng để sống tiếp, ngày ngày chạy đến Phượng Hòa Cung lấy lòng. Lúc này Mộ Hoan thật sự muốn phong bế cửa lớn, cấm tuyệt đối người lai vãng, nhưng làm như vậy cũng không thỏa đáng.

“Hoàng quý phi nương nương, ngài làm cách nào để bảo dưỡng nhan sắc vậy?” Một tiểu tuyển thị vuốt mông ngựa ngọt ngào nói: “Thần thiếp thật sự ngưỡng mộ nương nương, chưa bao giờ thấy nương nương già đi, còn chúng thần thiếp thì ngày càng héo mòn kém sắc.”

“Bản cung thanh tịnh làm trọng, dần dần bỏ quên phiền não, các ngươi cũng có thể học theo mà thành tâm hướng về thần linh.”

“Ây u, hoàng quý phi thành tâm hướng thần cả hậu cung này có ai không biết? Chúng thần thiếp họa chăng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không đáng để kể công.”

Tuyển thị khác nhanh nhảu tiếp lời: “Các tỷ tỷ không biết, hoàng quý phi còn tìm được một viên niệm châu quý giá, nghe nói là từ Nam Hải mang về.”

Mộ Hoan hơi mỉm cười, cũng không mở miệng cho ý kiến, ngón tay tiếp tục lần chuỗi tràng niệm châu giữ lòng thanh tịnh.

“Hoàng quý phi nhân từ, khiến các tuyển thị vừa nhập cung cũng phải đỏ mắt hướng về.”

Tiếng nói này không cần xưng tên Mộ Hoan cũng biết là ai, vô thức siết chặt hạt lam kính trong tay, mỗi lần trông thấy dáng vẻ lẳng lơ ti tiện kia nàng liền không khống chế được lửa giận. Nhưng Ân Ly bên cạnh kịp thời xoa xoa cánh tay nàng hai cái, miễn cưỡng hít hai ngụm lãnh khí hòa hoãn tâm tình.

“Hoàng quý phi nương nương đã lâu không gặp.” Tường tần vén tóc sang một bên, tay ôm bọc vải hoàng sắc, chễm chệ ngồi xuống vị trí của mình: “Thần thiếp trông hoàng thân bận rộn không thể thường xuyên bái phỏng, thỉnh nương nương tha tội.”

“Không phải hoàng thân của ngươi đưa đến Trường Thọ Cung rồi sao? Còn chưa mọc móng vuốt đã ôm trở về, ngươi đây là hoài nghi Thái hoàng thái hậu ám toán oa oa của ngươi?”

“Thần thiếp nào dám, chỉ vì quá thương nhớ Địch nhi nên mới xin Thái hoàng thái hậu cho bồng một lát, chốc lát liền mang về cho lão phật gia chiếu cố.”

Liếc nhìn qua tiểu phúc đội lên của Mộ Hoan, Đồ Ngân trong lòng buồn bực thế nào cũng không thể bày ra bên ngoài, giả lả giữ lại ý cười trên mặt.

“Hoàng quý phi tâm tính thiện lương lại thành tâm thành kính hướng về thần linh, cho nên mới được phù hộ lần nữa hoài thai, thần thiếp phải thay nương nương vui mừng một phen.”

“Tường tần cũng không tồi.” Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi, tựa tiếu phi tiếu: “Có thể hoài thai trưởng tử, bản lĩnh thật lớn.”

Đồ Ngân nâng khăn lụa che miệng khanh khách cười: “Nương nương nói đùa rồi, Địch nhi của thần thiếp vẫn sinh sau trưởng đích tử Tá Bác Hoằng của nương nương mà.”

Nơi yếu ớt nhất bị công kích trực tiếp, sắc mặt Mộ Hoan lập tức biến đổi, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm về phía Đồ Ngân như muốn ăn tươi nuốt sống. Nghĩ đến oa oa chưa kịp chào đời đã chết yểu trong bụng, đau đớn như bị ai dùng dao lóc từng miếng da, nhưng nàng tuyệt đối không bao giờ khóc nữa.

“Tường tần hiểu chuyện là tốt, bản cung cũng chỉ mong ngươi có thể hiểu chuyện, dùng mắt người mà nhìn vạn sự trên đời.”

“Hoàng quý phi ngươi nói như vậy là ý tứ gì!?” Đồ Ngân đứng bật dậy, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng ở Phượng Hòa Cung: “Mắt người? Phải a, ta là mắt người, ngươi cũng là mắt người, sao có thể so sánh với omega Lang tộc được?”

“Đó là ngươi.” Mộ Hoan vắt cánh tay lên bàn, hộ giáp thả xuống sáng loáng, như đao kiếm chĩa về phía người đang công kích nàng: “Bản cung là đương triều hoàng quý phi, một tần phẩm như ngươi có thể so sánh sao?”

Ân Ly đảo mắt nhìn qua Uyển Nhược, ý bảo nàng mau chóng lôi Đồ Ngân ra ngoài, tránh hoàng quý phi lửa giận công tâm tổn hao sức khỏe.

Đúng lúc này Đồ Ngân lại đột nhiên ngồi lại xuống tọa ỷ, dỗ dành oa oa trong bọc vải mặc dù chẳng nghe thấy nửa tiếng khóc. Rõ ràng là cố tình muốn đánh lạc hướng, vừa mới hung hăng trước mặt hoàng quý phi lại muốn diễn thêm vai từ mẫu.

Mộ Hoan thừa biết vai diễn của Đồ Ngân biến hóa khôn lường, cũng chẳng muốn day vào loại nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy, lập tức mở miệng nói: “Các ngươi cũng mệt rồi, có thể trở về nghỉ ngơi. Bản cung còn phải châm cứu, không thể ồn ào, có chuyện gì thì lần sau rồi nói.”

“Địch nhi!? Địch nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tiếng hét thất thanh của Đồ Ngân cắt ngang lời Mộ Hoan đang nói, có phần buồn bực nhìn qua, muốn xem ả lại diễn trò gì.

Đồ Ngân ôm lấy bọc vải hét thảm mấy tiếng: “Địch nhi, ngươi nổi gì trên mặt thế hả? Địch nhi!!?”

Mộ Hoan dần dần đoán được mưu đồ của Tường tần, lập tức mở miệng: “Tường tần ngươi ôm hoàng thân suốt như vậy, khí trời nhập xuân tuy mát mẻ nhưng hài tử cần không khí thoáng đãng, e là đã bị ngươi ôm ngộp chết.”

“Không thể, nhất định là trúng độc! Nhất định là như vậy!!” Đồ Ngân chỉ thẳng tay vào mặt Mộ Hoan, điên tiết hét toáng lên: “Là ngươi hại oa oa của ta! Là ngươi hãm hại Địch nhi!!”

“Ngươi phát điên cái gì hả?” Ân Ly xông lên bảo hộ chủ tử phía sau: “Người đâu, mau lôi Tường tần xuống!”

“Bình tĩnh một chút.” Mộ Hoan vẫn duy trì tư thế ngồi cao quý, ánh mắt rơi trên chuỗi tràng niệm châu: “Nam Cung thái y cũng đến rồi, để nàng xem xem là biết ngay thôi.”

Ân Ly hậm hực liếc nhìn Đồ Ngân, cũng ngoan ngoãn đi gọi Nam Cung thái y vào xem tình hình. Chẳng mấy chốc đã thấy nàng quải chẩn tướng theo sau, trên mặt vẫn diện vô biểu tình, chẳng mấy khi cười nói vui vẻ như những thái y khác trong cung.

“Ngươi qua xem cho trưởng hoàng thân.”

Nam Cung Lộng Nguyệt gật đầu, xoay người đến trước mặt Đồ Ngân, nhẹ nhàng vạch khăn vải sang một bên để xem. Đầu tiên nhất vẫn là gương mặt nhỏ nhắn nổi đầy những đốm đỏ, lan dần chi chít ở hai bên cánh tay.

Quan sát thêm một lúc, Nam Cung Lộng Nguyệt mới bắt mạch kiểm tra, quả nhiên đúng như nàng dự đoán.

“Hoàng thân chỉ bị dị ứng, không phải trúng độc.”

“Rốt cuộc hoàng thân đã bị dị ứng với cái gì?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16