Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 201

617 0 1 0

“Hoàng thượng, vẫn còn đang xem tấu chương sao?”

Nghe tiếng nói, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên xem thử, thấy Thục phi cũng không có phản ứng gì lớn.

“Thục phi đến làm gì?”

“Thần thiếp nghe nói hoàng thượng thời gian qua đều không nghỉ ngơi đủ, thường xuyên thức đêm duyệt tấu chương nên mới cố ý mang qua một ít canh giải nhiệt hạ hỏa.” Thục phi đem chén canh đặt lên bàn: “Thần thiếp tự tay làm, hoàng thượng nếm thử xem.”

A Phúc nhanh chóng bước lên đặt châm bạc vào chén canh, làm thêm vài thủ tục kiểm tra mới chấp tay bái lạy.

“Nương nương hiểu cho, đây là quy tắc.”

“Không sao, bản cung minh bạch. Thời gian này trong cung xảy ra nhiều chuyện, A Phúc công công cẩn thận là tốt, tránh hoàng thượng xảy ra chuyện không hay.”

“Nếu đưa đồ rồi thì Thục phi cũng quay về đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên mắt vẫn dán chặt trên tấu chương: “Trẫm còn nhiều việc phải xử lý.”

“Hoàng thượng, canh này phải uống lúc nóng mới phát huy hết công dụng, coi như nể mặt thần thiếp uống một chút có được không?”

Nhận thấy Thục phi không dễ dàng chịu quay về như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên bất đắc dĩ cầm lấy chén canh một ngụm uống cạn, tiện tay đưa lại chén rỗng cho A Phúc rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Thục phi không nán lại quá lâu, thấy hoàng thượng uống hết thì bái lạy rồi lui xuống. Ra đến cửa trông thấy dáng người quen thuộc kia, khóe môi Thục phi hơi nhếch lên, ung dung ngồi lên thái trượng hồi cung.

Mãi đến canh hai mới xử lý xong tấu chương, A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn đồng hồ nước, nhịn không được che miệng ngáp.

“Khởi giá Phượng Hòa Cung.”

Nhanh chóng đứng dậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên mấy ngày nay không ngủ đủ, bây giờ cơ thể bắt đầu phản kháng không tuân. Miễn cưỡng chống đỡ ngồi lên kiệu, thả người dựa lưng ra sau, dùng sức xoa bóp hai bên thái dương.

“Hoàng thượng mệt mỏi hay là gọi Nam Cung thái y đến xem?”

“Không cần, trẫm chỉ buồn ngủ, đến Phượng Hòa Cung xem quý phi một chốc trước đã.”

A Phúc cũng không nói gì nữa, song song đi cùng thánh giá.

Đúng lúc này một cung nô của Phượng Hòa Cung chạy đến, quỳ sụp xuống bái lạy: “Hoàng thượng vạn tuế, chủ tử của nô tỳ quý phi nương nương có nhã hứng đến Vọng Nguyệt Đài thưởng trăng phẩm trà, thỉnh hoàng thượng di giá đến xem.”

“Quý phi có nhã hứng trẫm tất nhiên phụng bồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn A Phúc rồi nói: “Ngươi hồi Phượng Hòa Cung an bài trước, trẫm cùng quý phi thưởng trăng xong sẽ lập tức hồi cung nghỉ ngơi.”

“Vâng, hoàng thượng.”

A Phúc nhanh chóng bái lạy rồi ly khai, rất nhanh liền mất hút sau lớp tuyết dày.

A Ba Đáp Thấu Á Viên buồn ngủ đến mở mắt không nổi, ngồi trên kiệu mà ngủ gục mấy lần, suốt đường đi đều là mơ mơ màng màng. Mặc dù cảm giác có gì đó không thỏa nhưng cơ thể thật sự quá mệt mỏi, ngay cả thở một hơi cũng gian nan, đành thả lỏng bản thân chìm vào mộng đẹp.

Thánh giá dừng trước một tẩm thất, cung nô báo tin dúi bạc vào tay thái giám rồi ra lệnh bọn họ lập tức rút lui. Người đi hết rồi đại môn lại được đẩy ra, dáng kiều thướt tha đến bên thánh giá, nhẹ nhàng phục đỡ thánh đế tiến vào tẩm thất rồi đóng chặt cửa lại.

Tuyết lất phất bay…

 

 

Mộ Hoan ngồi ở Vọng Nguyệt Đài hơn hai canh giờ vẫn chờ không thấy người, có chút sốt ruột mà đi đi lại lại. Phải đợi đến khi Ân Ly đem nàng ấn xuống ghế mới chịu ngồi yên, lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy gì ngoài màn tuyết rơi trắng xóa.

“Hoàng thượng vẫn chưa đến sao?”

“Nương nương bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Kỳ quái, chẳng phải hoàng thượng hẹn canh hai sẽ đến sao? Sao giờ gần sáng rồi vẫn chưa thấy người?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn cung nô báo tin: “Hoàng thượng nói sẽ đến đúng không?”

“Vâng, nô tỳ vốn định dẫn đường như hoàng thượng nói muốn chuẩn bị thêm lễ vật nên nô tỳ đi trước một bước.”

“Chuẩn bị lễ vật gì lại lâu như vậy đây? Có khi nào…”

Mộ Hoan đột ngột đứng bật dậy, phất phất tay nói: “Đi, đi Dưỡng Tâm Điện một chuyến.”

Thái giám nhận mệnh chạy đi chuẩn bị nghi trượng cho quý phi, bên ngoài tuyết vẫn rơi dày đặc, bọn họ đành nương theo ánh đèn yếu ớt mà làm việc. Mộ Hoan bước cẩn thận xuống bậc thang, để Ân Ly dìu ngồi lên nghi trượng, bất an tiến đến Dưỡng Tâm Điện.

Đường đi lúc này có điểm vắng vẻ, bầu trời vẫn tối đen xám xịt, cái lạnh lẩn quẩn nơi đầu ngón tay không dứt. Mộ Hoan bất tri bất giác siết chặt khăn lụa, nóng lòng muốn đến Dưỡng Tâm Điện tìm A Ba Đáp Thấu Á Viên, theo lẽ đi chuẩn bị lễ vật cũng không mất nhiều thời gian như vậy.

Cung nô đã bắt đầu thức dậy chuẩn bị gánh nước, đầy mặt hoan hỉ bàn tán xôn xao.

“Các ngươi biết chuyện gì chưa a? Hoàng thượng cuối cùng cũng thị tẩm một người khác không phải quý phi rồi đó!”

“Thật sao? Ta còn nghĩ quý phi độc sủng hậu cung chứ?”

“Quý phi hiện tại đang mang thai không thể hầu hạ, hoàng thượng tất nhiên phải đi tìm một người khác thay thế quý phi chứ. Chưa biết chừng còn sắc phong người may mắn kia thành phi tử không chừng? Ây da, lúc đó hậu cung lại càng náo nhiệt hơn.”

Gương mặt Mộ Hoan bị gió lạnh thổi đông cứng, khoác tay ngăn thái giám khiêng trượng, nội tâm kịch liệt run rẩy như bị một đôi bàn tay sắc bén siết chặt không buông.

Ba cung nô kia phát hiện quý phi đến thì hoảng hồn quỳ xuống bái lạy: “Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”

“Các ngươi vừa nói cái gì? Mau chóng nói lại cho bản cung!!”

“Cái này…”

“Nói!!”

Cung nô khiếp sợ dập đầu hô: “Hoàng thượng thị tẩm một omega loài người ở Tư Nguyệt Thất.”

“K-không, không thể nào…” Mộ Hoan ôm ghì lấy tiểu phúc cố hòa hoãn tâm tình của mình, kéo tay của Ân Ly mà giục: “Đi, đến Tư Nguyệt Thất.”

“Nương nương hay là trở về trước đi, ngoài trời lạnh sẽ tổn hại phụng thể của ngài.”

“Đi!! Bản cung nói đi ngươi không nghe rõ sao!?”

Ân Ly bị dọa điếng người, vội vội vàng vàng giục thái giám khiêng trượng nhanh chóng chuyển hướng đến Tư Nguyệt Thất một chuyến.

Trong lòng Mộ Hoan không yên, cảm giác sắp thở không được đến nơi. Nếu thật sự như cung nô bọn họ nói thì sao, nàng lấy dũng khí gì để đối mặt? Họa chăng chỉ là cái bẫy, Mộ Hoan lại mong thật sự là một cái bẫy, chó nhỏ tuyệt đối không thể phản bội nàng.

Nghi trượng dừng trước Tư Nguyệt Thất, Mộ Hoan bước từng bậc cầu thang, mỗi bước đi đều như bị ai đó kéo trở về không cho nàng tiếp tục. Lấy hết dũng khí đẩy mạnh cửa ra, xộc đến đầu tiên là mùi đàn hương gay mũi, nén nhịn hoảng hốt từ từ tiến vào.

Mành sa lả lơi buông rũ, khó mỏng nhẹ tênh bay lên cao. Giường lớn hai người nằm, ngón tay chặt chẽ tương khấu, hơi thở đều đặn vô ưu vô sầu. Y sam vứt bừa bãi dưới sàn nhà, sau tuyến thể là dấu vết tiêu ký vẫn còn đỏ.

Hai mắt trừng trừng lớn, Mộ Hoan lảo đảo chụp lấy cạnh bàn phía sau, quả nhiên…

Chân bàn di chuyển một đoạn khiến bình sứ bên trên lăn xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Vừa vặn đánh thức hai người trên giường, từ trong mơ màng tỉnh lại. A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy đầu đau như bị ai dùng chùy nặng đánh vào, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, vừa vặn trông thấy Mộ Hoan đứng cách nàng không xa.

“A Hoan?”

“Đừng gọi tên ta.” Mộ Hoan siết chặt cạnh bàn đến rướm máu, nhưng một chút đau đớn ở lòng bàn tay cũng không cảm nhận được: “Ngươi không có tư cách.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên sửng sốt, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, vừa vặn phát hiện một omega khác đang nằm bên cạnh.

“A Hoan, không phải!”

“Đến bước đường này rồi ngươi còn giải thích?” Mộ Hoan chỉ tay về phía omega kia, chua xót mở miệng: “Một người là phu quân của ta, một người là tâm phúc của ta, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế nào hả!?”

“Thật sự không phải như nàng nghĩ, nhất định là có hiểu lầm!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mụ mị, chỉ biết đánh thức Đồ Ngân ở bên cạnh: “Ngươi tỉnh, mau mau giải thích với quý phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!?”

Đồ Ngân bị lay đến đau đớn, gượng mở mắt nhìn quan cảnh xung quanh rồi hoảng loạn ngồi dậy kéo chỉnh y sam trên người mình.

“H-hoàng thượng, ngài… ngài sao lại…”

“Không phải!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xuống giường nắm chặt cánh tay của Mộ Hoan: “A Hoan, không phải như vậy, thật sự không phải như vậy, nàng nghe ta giải thích.”

“Giải thích? Ngươi giải thích cái gì nữa?” Mộ Hoan đau đến vô pháp hấp khí, tay chế trụ trên ngực cố hòa hoãn tâm tình tránh tổn thương oa oa: “Ngươi phản bội ta, A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi thật sự phản bội ta!”

“Không có, trẫm không có phản bội nàng, A Hoan nàng cho trẫm thời gian điều tra…”

“Ta cho ngươi thời gian cũng là cho ả thời gian, các ngươi còn muốn tìm lý do nào để lừa gạt ta nữa?”

Mộ Hoan lưu loát rút tay lại, đè nén đau đớn trong lồng ngực mà dứt khoát xoay người rời đi. Thật sự rất đau, đau đến không thể thở nổi nữa vẫn phải giả vờ kiên cường, một khi nàng bỏ cuộc oa oa cũng sẽ chịu tổn thương.

Rốt cuộc nàng từ bỏ mọi thứ ở Thượng Hải đến đây để làm gì?

Đến cả người nàng yêu nhất cũng phản bội nàng, đời này còn có thể tin được ai?

“A Hoan!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên khoác vội y phục đuổi theo phía sau, dùng sức nắm chặt cổ tay nàng: “Tin trẫm, A Hoan tin trẫm, trẫm thật sự không phải người như vậy!”

“Ngươi cút!!” Mộ Hoan giằng khỏi bàn tay của nàng, gương mặt ướt đẫm nước mắt từ lúc nào chẳng hay: “Đừng gọi tên ta, và đừng bao giờ chạm ta!”

Lúc này Đồ Ngân cũng từ trong phòng chạy ra ôm chầm lấy hai chân nàng khóc lóc thảm thiết: “Nương nương đừng trách hoàng thượng, lỗi là lỗi ở nô tỳ, là nô tỳ ngăn không được hoàng thượng. Cầu ngài, nương nương, cầu ngài ban nô tỳ tội chết!”

“Ngươi còn có mặt mũi cầu xin ta sao!? Đồ Ngân, ta đối ngươi không bạc, hôm nay ngươi lại phản bội ta, ta thật sự nhìn nhầm ngươi rồi!”

“Nương nương, là lỗi của nô tỳ, thật sự là lỗi của nô tỳ!”

“Ngươi mau cút!!” Mộ Hoan dùng sức gạt mạnh cánh tay của Đồ Ngân ra khỏi chân mình: “Đừng bức ta phải giết ngươi!”

“Nương nương cầu ngài ban tội, cầu ngài!!”

“Ngươi buông!!”

Mộ Hoan đương giãy dụa thoát khỏi kiềm hãm của Đồ Ngân thì đột nhiên ả thu tay trở về hét thảm một tiếng, lòng bàn tay toàn bộ đều là máu. Còn bản thân thì lảo đảo lùi về sau, không còn một điểm tựa, trực tiếp ngã xuống cầu thang.

“A Hoan!!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chụp kịp cánh tay của Mộ Hoan, chỉ cảm nhận được tơ lụa mềm mại lướt qua lòng bàn tay.

“A!”

Mộ Hoan thống khổ ôm bụng khóc không thành lời, oa oa của nàng, oa oa…

Dưới thân toàn bộ đều là máu, máu thấm ướt cả làn váy mềm, lan dần ra sàn đá bám đầy tuyết trắng. Mộ Hoan chỉ biết ôm chặt lấy tiểu phúc mà thảm thiết gào khóc, một chút lạnh lẽo cũng không cảm nhận được, oa oa…

“Nương nương!!”

Ân Ly nghe động chạy đến xem thử, vừa vặn thấy nương nương ôm bụng nằm trên một vũng máu.

“Nương nương!!! Gọi thái y!! Mau gọi thái y đến!!!”

“Oa oa… oa oa…” Mộ Hoan cố hết sức túm lấy bàn tay của Ân Ly: “Cứu oa oa, cứu nàng…”

“Nương nương đừng sợ, đừng sợ, thái y rất nhanh sẽ đến!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp đổ gục xuống đất, khắp người bị tuyết phủ. Ái phi của nàng, Mộ Hoan của nàng… oa oa của nàng…

Nam Cung Lộng Nguyệt rất nhanh đã chạy đến, kiểm tra sơ qua một lượt, sau đó gọi người đưa quý phi hồi Phượng Hòa Cung. Đưa mắt nhìn cữu ngũ tại thượng, lặng lẽ lắc đầu, xoay người cùng thái y hồi Phượng Hòa Cung.

“Cứu không được…” A Ba Đáp Thấu Á Viên tưởng chừng như thiên địa sụp đổ, nhìn máu tươi chói mắt trên tuyết, thống khổ ngửa đầu gào lên: “Oa oa của trẫm, oa oa cứu không được, thần linh, tại sao!!?”

Đồ Ngân vẫn như cũ quỳ ở bên cạnh, ôm chặt bàn tay đầy máu của mình, khóe môi bất tri bất giác nhấc lên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16