Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 163

524 0 1 0

Tuyết rơi bám trên cành cây khô, mỗi khi có gió lớn thổi qua liền rơi thành mảng xuống đất phát ra tiếng lộp bộp. Sáng sớm người của Thượng Cung Cục mang tất cả y sam, trang sức, và những món phụ sức lặt vặt đến Trữ Quân phủ cho Trữ quân phi xem xét.

Nhìn một lượt y phục trên bàn, phát hiện có một kiện hồng y tinh xảo, đường thêu tỉ mỉ đẹp mắt. Hơn nữa chất vải cũng đặc biệt tốt, sờ một lần liền không rời tay, Mộ Hoan cũng đặc biệt yêu thích kiện lễ phục này.

“Đây là triều phục sao?”

“Triều phục của nương nương vẫn chưa xong, tính toán có lẽ sáng ngày mai sẽ mang đến cho ngài.”

“Thế còn đây…”

Thượng Cung đại nhân cẩn trọng nhấc bộ lễ phục ra khỏi khay, cùng hai học đồ kéo tay áo ra để Mộ Hoan có thể nhìn rõ hình dáng của nó.

“Đây là giá y của nương nương được trữ quân điện hạ đặc biệt căn dặn Ti Chế Phòng chuẩn bị, sau khi hoàn thành điển lễ lập trữ, điện hạ sẽ dùng tam thư lục lễ nghênh đón ngài vào Trữ Quân phủ. Phía Lễ Bộ cũng đã chuẩn bị gần xong, do cấp bách nên không kịp báo cho nương nương, thỉnh nương nương trách phạt.”

“Thời điểm bước vào vương phủ, bản phi cũng chỉ là một nho nhỏ cơ thiếp, không nghĩ sẽ có ngày vinh hiển được điện hạ dùng tam thư lục lễ nghênh đón.” Mộ Hoan sờ mặt vải một chút, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Điện hạ dụng tâm lương khổ, còn cố tình muốn tạo bất ngờ cho bản phi.”

“Trữ quân điện hạ sủng ái nương nương như vậy, nương nương hảo hảo bồi đắp ngài bằng một đích tử!”

Thượng Cung đại nhân nói xong, tất cả nữ nô đều che miệng khúc khích cười.

Mặt nhỏ của Mộ Hoan nhuộm hồng, vội phất phất tay: “Ban thưởng.”

“Tạ nương nương ân điển.”

Xoay người trở về trà án ngồi xuống, đồng thời nhấc tay cho Đồ Ngân phủ chăn che chắn hai chân. Xung quanh đặt ba bốn than lô vẫn cảm thấy lạnh, nhưng do được điều dưỡng cẩn thận đã đỡ hơn ngày trước rất nhiều.

“Số y phục này đều đủ cả rồi?”

“Vâng, nương nương, tất cả y sam của quý nhân trong phủ đều đã được chuẩn bị xong. Trong phủ do chỉ có cơ thiếp nên không quá quan trọng lễ phục, họa tiết cũng đơn giản, mất chút thời gian đã có thể hoàn tất.”

Mộ Hoan hài lòng gật đầu, chỉ tay vào khay đựng phụ sức: “Toàn bộ đều là của thiếp thất?”

“Vâng, nương nương. Mấy món này làm từ trân châu và xà cừ, riêng chủ mẫu thì dùng mã não, hồng ngọc tủy, trân châu và các loại ngọc quý khác. Trong đó đặc biệt có một viên trân châu hồng sắc đặc biệt trân quý được Ti Trân Phòng đính lên mão của nương nương, đây là do Thái hậu đặc biệt căn dặn, đến cả tiên hoàng hậu cũng không được nhận loại ân điển này.”

“Thế mão ấy ở đâu?”

“Ở chỗ Thái hậu nương nương, ngài nói muốn đích thân ngài đội nó cho nương nương.”

“Hoàng tổ mẫu đúng là yêu thương bản phi.” Mộ Hoan đầy mặt xuân quang rạng rỡ, dường như chưa từng được vui vẻ như bây giờ: “Khổ cực cho Thượng Cung đại nhân, bản phi cũng có chút lòng thành cho các vị tú nương trong cục đã vất vả chuẩn bị lễ phục.”

Trong lúc chủ mẫu đang trò chuyện, Vương Á đã bê lên một rương bạc trắng đặt trước mặt Thượng Cung đại nhân.

“Nương nương khách khí rồi, vi thần thay mặt các vị tú nương và Chưởng quản các phòng tạ ân nương nương ban thưởng.”

“Vương Á, ngươi tiễn Thượng Cung đại nhân hồi cung đi.”

“Tuân mệnh.”

Vương Á làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường cho Thượng Cung đại nhân.

Đợi người đi rồi, Mộ Hoan mới quay sang Đồ Ngân nói: “Ngươi mang mấy món trang sức và lễ phục đến cho các vị tiểu chủ, nhớ phân phát đầy đủ không được để thiếu.”

“Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Đồ Ngân dời mắt nhìn hai nữ nô đang hầu phòng, cả hai hiểu ý bước lên giúp đỡ một tay mang y phục và trang sức đến các viện các thất.

Còn Mộ Hoan thì đứng dậy quan sát giá y của mình, hai mắt đều lấp lánh phát quang, xấu hổ nâng khăn che miệng trộm cười. Giấc mộng của tất cả nữ nhi là được mặc giá y được ý trung nhân nghênh đón vào cửa lớn, phu thê kết tóc thuận hòa bình an.

Do mải mê suy nghĩ nên không phát hiện A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách và Tề La Na Tát Na tiến vào.

“Ây u, giá y của ai mà lại đẹp như vậy? Vừa nhìn bản quận chúa liền muốn thành thân!”

Mộ Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện tam công chúa cùng Tề La quận chúa thì mừng rỡ bước đến.

“Tam tỷ, quận chúa, lâu ngày không gặp.”

“Phải nói là quyền quý nhân lâu ngày khó gặp.”

“Quận chúa cứ trêu đùa ta.” Mộ Hoan chủ động lôi kéo các nàng cùng ngồi xuống tọa ỷ: “Mấy hôm nay chạy khắp các cửa tiệm, điền trang, mệt đến không thở nổi. Trong phủ vẫn còn chưa xây sửa xong, chắc sẽ kéo dài qua điển lễ lập trữ, nhưng cơ bản cũng đã ổn thỏa.”

“Ta thấy bên ngoài vẫn còn khá bừa bộn, hạ nhân cũng chưa treo đèn lên, liệu có kịp hay không?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn khắp An Hoan Các, tuy khá hơn bên ngoài nhưng vẫn còn khá trống trải: “Hay là ta đưa thêm vài người từ phủ Trực học sĩ qua phụ giúp một tay?”

“Hoàng tổ mẫu hôm nay vừa đưa thêm hai mươi nữ nô đến, có thể sáng mai sẽ kịp treo đèn lên.” Mộ Hoan châm trà vào chén, cẩn dực đưa đến trước mặt các nàng: “Tam tỷ, quận chúa thỉnh dùng trà.”

“Tam tỷ cứ khéo lo, Hoan nhi nhà chúng ta thân là chủ mẫu tự biết sắp xếp, đâu cần chúng ta nhiều lời nhắc nhở.”

“Quận chúa lúc nào cũng nghĩ ta lợi hại, kỳ thật ta chủ trương vẫn còn lập cập, phải thường xuyên học tập ma ma quản sự.”

Vén váy ngồi xuống tọa ỷ, tiện tay đẩy dĩa lê hoa cao về phía Tề La Na Tát Na: “Bình thường quận chúa thích nhất là ăn lê hoa cao, trùng hợp hôm nay trù phòng dâng lên cao điểm là món này, quận chúa dùng thử xem có vừa miệng hay không.”

“Ây, ngươi vẫn còn nhớ bản quận chúa thích ăn gì sao?” Tề La Na Tát Na cầm một khối lê hoa cao cho vào miệng, lập tức cảm nhận được vị béo ngọt trên đầu lưỡi: “Ngon thật, so với ngự trù hoàng cung còn làm ngon hơn, rốt cuộc trù sư làm cao điểm này là ở đâu tìm về thế?”

“Điện hạ biết ta thích ăn cao điểm nên mới nhờ người đến Giang Châu tìm vị trù sư nổi danh làm các món ngọt về phủ. Người cũng vừa được đưa đến hôm qua, cao điểm của hắn là lần đầu ta được nếm thử, luận tài nghệ xưng đệ nhị không ai dám tự hô hào đệ nhất.”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hiếu kỳ dùng thử một miếng, hai mắt lập tức phát sáng: “Đúng là rất ngon, Ngạc dụng tâm lương khổ rồi.”

Nghe các nàng nói xong, Mộ Hoan nâng khăn lụa che miệng cười: “Điện hạ chê bai ta, còn nói để trù sư này ở trong phủ chỉ nửa tháng ta liền lăn ra khỏi Trữ Quân phủ.”

“Hắc! Ngạc đúng là biết khi dễ người khác! Úc, giờ phải gọi là Trữ quân mới đúng!!” Tề La Na Tát Na cho thêm một khối lê hoa cao vào miệng, đặc biệt hứng khởi tiếp lời: “Trữ quân phi chúng ta đúng là lợi hại, niên kỷ chỉ qua mười lăm đã được phong cáo mệnh, còn là sủng phi duy nhất trong vương phủ. Ta phải nói, tất cả cô nương trong thành đều ghen tỵ đến đỏ cả mắt, chỉ có Mộ Hoan ngươi là được phúc phận này.”

“Ta cũng tự hiểu rõ thân phận của mình, sống dựa vào sủng ái cũng không phải vẻ vang gì. Chỉ mong sớm sớm sinh hạ trưởng đích tử, vì trữ quân điện hạ mà khai chi tán diệp, đây mới là đạo của người làm thê.”

“Ngươi đã tính toán khi nào sinh oa oa?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách dè chừng nhìn quanh rồi đè thấp giọng nói: “Hiện tại Ngạc thân phận bất đồng, không sớm tranh thủ sẽ có nữ nhân khác chen chân vào. Đích tử tuy quý nhưng so ra vẫn không bằng trưởng tử, Hoan nhi, hảo hảo suy tính cho bản thân, cho oa oa sau này của ngươi.”

“Ta cũng không phải cô nương thủ tiết, có gì phải tính toán? Càng sớm có oa oa càng tốt, ta còn định sinh thêm hai ba oa oa để vương phủ bớt yên ắng.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn khắp An Hoan Các, nhịn không được thở dài: “Ta a, một mình cô linh linh ở địa phương rộng lớn này sớm đã buồn chán muốn chết, chỉ mong có thể sinh vài đích tử để trong phủ có tiếng khóc của oa oa.”

“Thân thể nàng trước nay không tốt, tam tỷ, ngươi đừng miễn cưỡng nàng!” Tề La Na Tát Na đặt lại nửa khối cao điểm xuống dĩa, không đồng tình với A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Ta thấy chính là dựa vào ý trời đừng quá cố chấp, tránh lại thất vọng về sau.”

“Tát Na ngươi chưa thành thân, người sẽ không hiểu được khổ tâm của ta và Hoan nhi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách chán nản trút một tiếng thở dài: “Alpha có thể tam phòng tứ viện nhưng chúng ta thì không, phải chuyên nhất thờ một trượng phu. Nếu về sau phu quân thay lòng đổi dạ, oa oa sẽ nương tựa vào ai? Tính toán cho oa oa là trách nhiệm của người làm thân nương, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.”

“Ta lại thấy các ngươi lo sợ vẩn vơ, Trực học sĩ hay là Trữ quân đều chỉ hướng về các ngươi. Một mặt sủng ái, một mặt bảo hộ, mặt khác lại cho các ngươi danh phận đích thê, đây chính là chân tình a!”

Nghe những lời này của Tề La Na Tát Na cũng có chút đạo lý, Mộ Hoan thoáng nghĩ ngợi, sau đó lại cười giễu lắc đầu. Hiện tại chó nhỏ sủng ái nàng có thừa, tình cảm cũng không phải nói bằng lời đã rõ, chính là một mối ràng buộc chặt chẽ cả về thể xác lẫn linh hồn. Bất quá nàng không thuộc thế giới này, sẽ không hiểu rõ địa phương này và cách cư xử của những người ở đây. Cho nên nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước, an nhiên đối diện với sóng gió bủa vây mà giữ chặt phần chân thành.

Tam công chúa và Tề La quận chúa dùng xong ngọ thiện mới luyến tiếc chia tay Mộ Hoan, không quên để lại chút lễ vật làm quà mừng.

Người đi rồi An Hoan Các lại trở về an tĩnh, Mộ Hoan ngây người đứng trước cửa ngắm nhìn tuyết rơi trắng xóa. Vương Á nhanh nhẹn đem phi phong trùm lên người nàng, trên tay còn cầm theo thủ lô giúp chủ mẫu đeo vào.

“Nương nương ngoài trời lạnh ngài mau vào trong thôi.”

“Có lẽ bản phi thật sự nên sớm sinh một oa oa.” Đưa tay đón lấy hạt tuyết lạnh, ánh mắt mông lung dõi ra chân trời khuất bóng: “An Hoan Các như vậy lớn, như vậy cô lãnh, không có oa oa bầu bạn sẽ rất thê lương.”

Vương Á chung quy chỉ là beta không hiểu được khổ tâm của nàng, ngây ra đứng nhìn mà chẳng biết nói nửa lời an ủi.

Dẫu biết con đường phía trước hãy còn gian nan nhưng vì A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng cam tâm tình nguyện tiếp tục bước đi.

“Được rồi, hồi ngọa phòng.”

Bước lên dìu đỡ chủ mẫu quay về, Vương Á tự biết bản thân ăn nói vụng về nên không dám mở miệng nói chuyện. Suốt đường đi duy trì yên lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi lác đác ngoài sân, tiếng bước chân bận rộn của nữ nô qua lại khắp phủ.

An tĩnh ngồi xuống nệm vải ấm áp, Mộ Hoan ngẩng đầu lên nhìn Vương Á: “Ngươi nói điện hạ là người thế nào?”

“Uy phong a!” Vương Á vừa nghe nhắc đến Trữ quân điện hạ hai mắt lập tức phát sáng: “Từ nhỏ đến lớn nô tỳ chưa thấy ai uy phong và tài giỏi hơn điện hạ cả! Nương nương ngài không biết đâu, thời điểm ra trận điện hạ giống như một cơn cuồng phong vậy, gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ! Ở dưới trướng tất cả quân sĩ đều nhất nhất nghe lệnh, còn hay khen ngợi điện hạ trong lúc nhàn rỗi, phải nói chỉ cần điện hạ đi đến đâu lập tức có kẻ quy phục.”

Bắt gặp vẻ mặt ngưỡng mộ cùng ánh mắt lấp lánh hữu thần của Vương Á, Mộ Hoan liền minh bạch nữ nô này là tín đồ trung thành của điện hạ.

“Bình thượng điện hạ ở quân doanh sẽ làm gì?”

“Đọc binh pháp, luyện công phu, không thì sẽ viết thư cho nương nương.”

Xấu hổ ho khan hai tiếng, Mộ Hoan hiếu kỳ hỏi tiếp: “Ngày ngày đều viết?”

“Vâng, ngày ngày đều viết nhưng nô tỳ để ý điện hạ không gửi toàn bộ. Ngài nói có vài chuyện phải tự mình nói với nương nương mới có ý nghĩa, cho nên số thư kia đều cất cẩn thận trong hành lý.”

Lồng ngực như được ai nhẹ nhàng xoa vuốt, hai gò má đỏ ửng, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ chó nhỏ chăm chỉ viết thư cho nàng liền cảm động không ngớt.

“Thế điện hạ đã từng xử phạt qua ai chưa?”

“Rất nhiều!” Vương Á nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Điện hạ tính khí kỳ quặc, lại rất có quy củ, chỉ cần phạm phải lệnh cấm trong quân doanh liền bị phạt. Nửa điểm khoan hồng nhân nhượng cũng không có, mặc dù biết rõ điện hạ khắc khe là muốn chỉnh lý kỷ cương quân doanh, nhưng vẫn không ít người cảm thấy ngộp ngạt. Tỷ như nô tỳ buổi sáng dậy muộn liền bị phạt vác hai bao gạo lớn chạy khắp núi, chạy xong thì phải gánh nước bổ củi, hai vai đều phát đau nhưng nếu than vãn còn bị phạt nặng hơn.”

Mộ Hoan nâng khăn lụa che miệng khúc khích cười: “Ngươi có nghĩ oán trách ngài?”

“Nô tỳ không oán trách thậm chí còn ngưỡng mộ điện hạ hơn!”

“Chủ nô các ngươi đúng là kỳ quái.”

Vương Á xấu hổ gãi gãi đầu: “Nương nương có phải đang khen ngợi nô tỳ?”

“Đồ ngốc!” Mộ Hoan vươn tay lấy khối cao điểm đưa cho Vương Á: “Ban thưởng cho ngươi.”

Lần đầu được ban thưởng cao điểm, Vương Á đầy mặt phấn khích tiếp nhận, liên tục rối rít cảm tạ.

“Sau này bản phi còn muốn nghe nhiều chuyện về điện hạ, ngươi hảo hảo đến kể cho bản phi nghe.”

“Tuân mệnh!!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16