Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 178

590 0 3 0

“Tỷ tỷ! Ngươi xem, hôm nay bắt được nhiều cá chưa này!”

Người được gọi tỷ tỷ ngẩng đầu lên, quan sát cái giỏ tre đầy cá của tiểu cô nương bên cạnh, hài lòng gật đầu mấy cái liền.

“Hảo, mang về cho tiểu lục tiểu thất, các nàng cũng đã lâu chưa ăn cá.”

“Không bán sao?” Tiểu cô nương cầm giỏ trúc kinh ngạc tròn xoe mắt: “Chúng ta có thể đổi thành bạc a.”

“Bạc chúng ta đủ dùng, quan trọng là tiểu lục tiểu thất thích ăn cá, cứ cho các nàng ăn trước đi.”

Tiểu cô nương ôm giỏ trúc vào ngực, quan sát ‘tỷ tỷ’ mặc bộ thâm lam đang loay hoay thu lại lưới cá giữa hai cọc gỗ đã đóng kín rêu. Bao năm chưa từng thay đổi, bóng lưng kia cũng có ngày trở thành đại thụ che trời, đem nàng cùng tiểu muội muội hộ trong lòng.

“Uyển Nhược tỷ tỷ, ngươi không về cùng ta?”

“Không về.” Uyển Nhược quay đầu lại, mái tóc dài có chút xơ xác tùy tiện cột lại phía sau đầu: “Ta còn muốn bắt thêm vài con cá, ngày mai đem ra chợ bán kiếm chút tiền mua vải may y phục mùa đông.”

Tuy những nha đầu theo Uyển Nhược không có mối quan hệ huyết thống gì, nhưng nàng vẫn không ruồng bỏ mà tự tay chiếu cố các nàng. Nói nghe thì đơn giản lại chẳng ai biết một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi phải ôm theo đám oa oa có đứa còn chưa biết đi, nuôi dưỡng đến lúc tất cả trưởng thành là cả một quá trình gian khổ.

“Uyển Nhược tỷ tỷ…” Tiểu cô nương đột nhiên ửng hồ đôi gò má, lúng túng mở miệng: “Hay là ta giúp ngươi bắt thêm cá?”

“Không cần đâu, ngươi mệt thì cứ trở về trước trông chừng tiểu lục tiểu thất đi.”

“Không sao, lão tứ đang ở nhà, hắn sẽ trông chừng bọn tiểu lục.”

Đem giỏ trúc đặt lại xuống nền cát vàng, tiểu cô nương vén lên váy hoa thô, nhanh nhẹn bước xuống bên cạnh Uyển Nhược muốn giúp nàng bắt cá. Cổ chân trắng nõn đeo một chiếc chuông bình an bằng đồng ngoài ra cũng chẳng có phụ sức gì quý giá, đến cả búi tóc cũng tìm không ra một kiện mộc trâm.

“Ân Ly?” Uyển Nhược có chút kinh ngạc nhìn sang: “Không phải ta bảo ngươi về sao?”

“Còn sớm, phụ ngươi một tay.”

Uyển Nhược bật cười thành tiếng, cũng không cho ý kiến gì, cùng tiểu cô nương Ân Ly chăm chỉ thả lưới. Đợi tầm hai khắc thời gian, khi cá bơi vào ăn thức ăn mắc trên các nút lưới, Uyển Nhược mới chạy đến túm chặt miệng lưới lại, dùng sức lôi lên trên bờ.

Bên trong lưới đều là cá con, chỉ có vài con cá lớn. Các nàng muốn bắt cá lớn buộc lòng phải ra khơi, nhưng số cá con này có thể mang về nuôi lớn, sau đó đem bán cũng kiếm được kha khá.

Đem tất cả đổ vào giỏ trúc, lúc này mặt trời đã sắp lặn, gió thổi từng cơn quật vào người đau đớn. Các nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trở về nhà sau một ngày làm việc cực nhọc.

Ân Ly trộm nhìn dáng vẻ bận rộn của Uyển Nhược, xấu hổ ho khan hai tiếng: “Uyển Nhược tỷ tỷ…”

“Hửm?”

“Ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

Động tác tay của Uyển Nhược thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn Ân Ly: “Có chuyện gì sao?”

“T-ta… ta chính là…” Ân Ly bối rối nhìn xuống mũi giày, rồi lại ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú của Uyển Nhược, hai gò má đã hồng nay càng thêm hồng: “Ta muốn nói, ta…”

“Ân Ly, ngươi xem!”

Uyển Nhược đột nhiên chỉ tay về phía biển, lớn tiếng quát: “Có người!?”

Ân Ly mạc danh kỳ diệu nhìn theo hướng tay chỉ của nàng, phát hiện một cô nương đang trôi trên biển.

Không thể thấy chết không cứu, Uyển Nhược vội buông lưới cá đang cầm trên tay, chạy ngay thêm chiếc thuyền nhỏ của mình, loay hoay tháo dây ra khỏi cọc gỗ. Mà Ân Ly cũng vội vã leo lên thuyền, thêm người giúp đỡ vẫn tốt hơn để Uyển Nhược chật vật ở ngoài biển.

Chèo thuyền đến gần người đang trôi, phát giác y phục của cô nương này không bình thường, cả hai đều cho rằng đây là người ngoại quốc. Nhưng đến khi đem người kéo lên bờ mới phát hiện hóa ra là người quen, hai mắt Uyển Nhược trừng lớn, thậm chí còn không dám tin vào mắt mình.

“Hoan Hỉ!?”

“Đúng là ân nhân!” Ân Ly giúp nàng kiểm tra hơi thở, mừng rỡ hướng Uyển Nhược nói: “Tỷ tỷ, nàng vẫn còn sống.”

“Lập tức đưa nàng về, ta đi gọi đại phu.”

“Hảo!!”

Thuyền vừa vào bờ, Uyển Nhược đã hối hả chạy đi tìm đại phu, còn Ân Ly một mình dìu ân nhân quay về nhà. Căn nhà nhỏ của các nàng nằm cách biển không xa, đi chừng hai khắc thời gian sẽ đến, nhưng do phải dìu thêm một người đang hôn mê đến nửa canh giờ mới về tới.

Tiểu lục, tiểu thất đang ngồi chơi trước nhà, thấy Ân Ly về liền mừng rỡ chạy ra đón.

“Ân Ly tỷ tỷ!”

“Tiểu lục, tiểu thất, các ngươi mau tránh một bên.”

Hai nha đầu chưa hiểu gì thì Ân Ly tỷ tỷ đã đi vào trong nhà, cũng vội vã lạch bạch chạy theo phía sau.

“Tứ ca!”

Tuyền Từ nghe tiếng hai nha đầu liền quay lại: “Làm sao vậy?”

“Ân Ly tỷ tỷ mang người về nhà chúng ta!”

Hai đứa nhỏ cứ tranh nhau líu ríu, Tuyền Từ nghe câu được câu không, đành đích thân đến xem thử Ân Ly mang ai về nhà.

“Ân Ly tỷ tỷ?”

“Tuyền Từ?” Ân Ly mừng rỡ túm lấy cánh tay của hắn lôi kéo vào phòng: “Ngươi xem, là ân nhân! Là ân nhân a!!”

Nhìn rõ người trên giường là ai, Tuyền Từ cũng vui mừng không kém, vội kiểm tra hơi thở lần nữa xác định ân nhân còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi làm sao tìm thấy ân nhân a? Ân nhân đây là làm sao?”

“Ta cùng Uyển Nhược tỷ tỷ thấy nàng trôi trên biển, cứu về mới biết là ân nhân, bây giờ tỷ tỷ đang đi tìm đại phu.”

Chưa nói được vài câu bên ngoài đã có tiếng bước chân hối hả, Uyển Nhược đột ngột xông vào phòng Ân Ly, theo sau còn có một lão đại phu bước đi lập cập.

“Đại phu ngươi mau giúp nàng xem!”

“Chậm đã, bộ xương già này của ta sắp bị ngươi làm gãy rồi!”

Lão đại phu trừng trừng mắt mắng, đứng thở một chút mới bước đến giường quan sát nữ nhân đang mê man. Đầu tiên vẫn là kiểm tra hơi thở, xác định còn sống mới ngồi xuống ghế đẩu bắt mạch.

Uyển Nhược căng thẳng đứng bên cạnh quan sát, lâu lâu lại trộm nhìn đến ân nhân, hai bàn tay vô thức siết chặt vạt áo đến nhăm nhúm.

Tất cả hành động này vô tình rơi vào mắt của Ân Ly, từ trước đến giờ đại tỷ chưa từng lo sợ như vậy, sao hôm nay lại biến thành bộ dạng như khỉ bị dí lửa vào mông như vậy?

Bất quá đơn thuần cho rằng Uyển Nhược tỷ tỷ vốn rất kính trọng ân nhân, nhiều năm như vậy vẫn không quên phần ân nghĩa năm xưa, thậm chí còn dày công đến Đồng vương phủ tìm một chuyến.

Đáng tiếc Đồng vương phủ gặp nạn, người chuyển đến Tề Châu, thậm chí chẳng nghe ngóng được chút tin tức gì. Nhưng Uyển Nhược vĩnh viễn không thể ngờ được ân nhân năm xưa đã gả vào Ngạc vương phủ, cho nên nàng tìm suốt nhiều năm vẫn tìm không ra cô nương tên ‘Hoan Hỉ’.

“Đại phu, nàng làm sao rồi?”

Lão đại phu chậm rãi thu tay lại, xoay người nhìn Uyển Nhược rồi nói: “Mệt quá nên ngất đi thôi, chỉ cần ăn uống điều độ và nghỉ ngơi nhiều sẽ nhanh chóng khang phục. Nếu cần ta kê thêm một đơn đại bổ dược phối cho nàng dùng hai hôm sẽ có tiến triển tốt, các ngươi không cần quá lo lắng.”

“Tạ thần linh phù hộ.” Uyển Nhược lấy vội trong tay áo ít đồng xu nhét vào tay của lão đại phu: “Đại phu, chút thành ý.”

“Được rồi, các ngươi theo ta đến y quán lấy thuốc.”

Tuyền Từ chủ động mở miệng: “Để ta, Uyển Nhược tỷ tỷ, ngươi hảo hảo chiếu cố ân nhân.”

“Ân, mau đi, trời sắp tối rồi.”

Tuyền Từ gật đầu hai cái, cùng lão đại phu nhanh chóng ly khai, thẳng đến y quán của hắn ở phía nam cách đây hai dặm đường.

Đợi người đi khuất, Uyển Nhược mới kéo ghế ngồi sát bên cạnh giường quan sát thụy dung an ổn của ân nhân, trong mắt giấu không được tia nhu tình. Bảy năm, đã bảy năm kể từ lần đầu tiên trông thấy nữ nhân này, xinh đẹp không tỳ vết, không khác thiên sứ trong tranh minh họa Tây Dương.

Uyển Nhược cứ như vậy chờ đợi, mãi đến khi đủ bạc mới lặn lội đến kinh thành tìm kiếm ân nhân năm xưa, nào ngờ đi nửa năm ròng vẫn tìm không ra. Kết quả đối phương lại trôi dạt trên biển trùng hợp nàng cũng ở đó, mới có cơ hội gặp nhau thêm lần nữa.

“Hoan Hỉ.” Ngón tay run run chạm vào gò má trắng mịn, Uyển Nhược vui sướng mở miệng: “Cuối cùng cũng gặp được nàng rồi, đại thiên sứ.”

Ân Ly hồ đồ quan sát sườn mặt của Uyển Nhược, trong lòng nổi lên tia lo lắng: “Uyển Nhược tỷ tỷ, n-ngươi đang làm gì vậy?”

Không buồn dời mắt nhìn đến Ân Ly, mải mê quan sát Hoan Hỉ ngủ say trên giường mà thì thầm: “Tối nay ta trông chừng ân nhân, ngươi đến phòng ta ngủ đi.”

“Ta có thể!”

“Không cần.” Uyển Nhược quay đầu lại, dịu dàng nở nụ cười: “Ta muốn đích thân chiếu cố ân nhân.”

“Nhưng nàng là omega!” Ân Ly dùng sức kéo Uyển Nhược đứng dậy, tức giận đánh gãy chủ ý của nàng: “Uyển Nhược, ngươi đừng quên, ngươi dù sao cũng là alpha.”

Uyển Nhược dùng chút sức đã gạt được bàn tay của Ân Ly, không hài lòng mở miệng: “Ta đơn thuần chỉ muốn chiếu cố ân nhân, ngươi không cần phải lo lắng, mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Uyển Nhược!”

Mặc kệ Ân Ly phản đối thế nào, Uyển Nhược vẫn đem nàng đẩy ra khỏi phòng, một mình lưu lại chiếu cố Hoan Hỉ đang hôn mê bất tỉnh.

Ân Ly oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa, rõ ràng là nàng đến trước, sau vẫn thua kém một người đã biến mất khỏi cuộc sống của cả hai suốt bảy năm?

 

====================

 

Vào một chiều thu ôn noãn, Mộ Hoan mơ màng tỉnh dậy giữa tiếng sóng biển rầm rì ngoài cửa sổ. Bàn tay dường như đang bị ai đó giữ chặt, không thể cựa quậy dù chỉ là ngón tay, nhịn không được khó chịu chau mày.

“Hoan Hỉ, tỉnh?”

Mộ Hoan miễn cưỡng ngẩng đầu lên một chút, đầu nàng hiện tại rất đau, đối với diễn biến xung quanh vẫn chưa kịp thích ứng.

“Ngươi là…”

Uyển Nhược thấy nàng thực sự hồi tỉnh không khỏi mừng rỡ: “Ta là Uyển Nhược, Hoan Hỉ, ngươi không nhớ ta?”

“Hoan… Hỉ?” Mộ Hoan phát ngốc vài giây, nàng tên gọi Hoan Hỉ từ khi nào vậy?

“Ngươi không nhớ sao? Bảy năm trước ngươi từng mua bảy người bọn ta, còn cho bọn ta rất nhiều bạc để mua ngựa rời khỏi kinh thành.”

Cố gắng nhớ lại từ những gợi ý của Uyển Nhược, Mộ Hoan đột nhiên nhớ ra quả nhiên là có chuyện nàng hào phóng tặng bạc, lần đó suýt chút bị lão hắc lang đánh thành tương.

“Nhớ ra, nguyên lai các ngươi vẫn sống tốt, xem ra số bạc đó ta chi không uổng phí.”

“Hoan Hỉ, ta tìm ngươi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Làm sao ngươi lại trôi dạt trên biển? Nếu ta không kịp cứu ngươi, chỉ sợ thần linh bảo vệ không nổi.”

“Ta…”

Ký ức vụn vặt từng chút ùa về, cổ họng cảm thấy đắng ngắt. Phải, nàng rơi từ trên du thuyền xuống, lần nữa được mẫu thân đưa trở về Ngạn Huyền đại lục địa. Âu cũng là duyên số của nàng, dù đi bao xa, đi bao lâu vẫn sẽ quay về lại nơi này, đây mới thật sựnơi dành riêng cho nàng.

“Ta khát.”

“Ách, hảo.”

Uyển Nhược nhanh nhẹn rót một chén nước đưa tới: “Có thể tự uống?”

Mộ Hoan tùy tiện gật đầu, gượng chống đỡ ngồi dậy đưa tay tiếp nhận chén nước, một hơi quán sạch nửa chén.

“Uống từ từ, không thiếu nước đâu.”

“Khụ…” Mộ Hoan ho khan vài tiếng, đem trả chén rỗng cho Uyển Nhược, yếu ớt thì thầm: “Ta bị hãm hại rơi xuống vực sâu, không biết thế nào lại trôi dạt đến đây, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

“Giữa chúng ta còn cần khách sáo như thế sao?” Uyển Nhược vui vẻ kéo ghế đầu ngồi xuống bên cạnh nàng: “Hoan Hỉ, gặp được ngươi quá tốt rồi, ta chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội trông thấy ngươi lần nữa.”

“Khoan nói chuyện này đã.”

E dè quan sát sắc mặt của Uyển Nhược, rồi lại đánh giá nơi nàng đang lưu lại, xem chừng là một thị trấn ven biển nào đó cách rất xa kinh thành.

“Ngươi nói, Trữ quân điện hạ, nàng làm sao rồi?”

“Trữ quân? Ý ngươi là Lang vương?”

“Lang vương?” Mộ Hoan kinh ngạc không kém, hóa ra chó nhỏ nhà nàng đã thượng vị trở thành Lang vương, trong lòng đặc biệt cao hứng: “Trữ quân thượng vị bao lâu rồi?”

“Ba năm hơn, mà ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Uyển Nhược đem chén thuốc còn nóng hổi đưa đến, giục nàng: “Mau uống thuốc, những chuyện của quyền quý nhân chúng ta quản không nổi.”

“Nhưng mà, ta muốn biết, Lang vương nàng…”

“Biết làm gì bọn quyền quý nhân đó? Ta nói cho nàng biết, cô nương Tô gia cũng bị ép vào cung làm thiếp, không nói đến các lang mẫu quyền quý, bọn họ đều nhất nhất lên xe ngựa nhập cung. Lang vương kia đúng không có lương tâm, vong thê vì nàng thân vong chưa được vài tháng đã nạp chật tam cung lục viện, hận không thể xây thêm một tòa kim ốc tàng kiều!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16