Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 191

446 0 3 0

“Quý phi nương nương, đây là lệnh ái của Mộ thị.”

Mộ Hoan ngồi trên tọa ỷ quan sát nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan đang mải mê ăn kẹo hồ lô, hoàn toàn không biết sợ người lạ, còn tròn xoe đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng. Nha đầu này là một omega loài người giống với Mộ Tước, dáng người nho nhỏ không quá mập mạp nhưng cũng không gầy tong teo, hóa ra hoàng thượng không bạc đãi nha đầu.

“Ái Lan, lại đây với quý phi tiểu di đi.”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan rời khỏi tay của ma ma, nhanh nhẹn chạy vào lòng của Mộ Hoan, ngọt nị nị mà gọi: “Quý phi tiểu di~”

“Đúng là khả ái nha.” Mộ Hoan bồng nha đầu lên cao, chỉ mới hai ba tuổi nên không khó để ôm: “Hoàng thượng, nhìn đôi mắt kia xem, thật giống với tỷ tỷ của thần thiếp.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy tiện liếc nhìn: “Cũng bình thường.”

“Hoàng thượng nói như vậy là ý gì? Lẽ nào Ái Lan nhà chúng ta không khả ái sao?”

“Trẫm thấy đều chẳng có gì đặc biệt, chẳng phải oa oa nào cũng như nhau sao?”

“Sao có thể giống nhau được?” Mộ Hoan rất không hài lòng phản bác: “Oa oa lúc sinh ra đã là khác biệt, lớn lên càng rõ ràng hơn, tuyệt đối không thể giống như nhau.”

“Thế nàng sinh một đứa cho trẫm, trẫm xem oa oa nhà chúng ta có giống oa oa người khác không?”

Mặt nhỏ nhuộm hồng một mảng, Mộ Hoan xấu hổ trừng mắt, tiếp tục chơi đùa với nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan ở trong lòng.

“Ái Lan, mỗi ngày đều làm gì a?”

“Chơi cầu.” A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan kê cái miệng tèm lem nước bọt vào y phục đắc tiền của Mộ Hoan, đồng thời chỉ tay về phía ma ma: “Cầu! Cầu!!”

Ma ma lập tức chạy đến, lấy trong tay áo một quả túc cầu treo những tua dây đỏ đỏ đáng yêu. Nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan dùng cả hai tay đón lấy, phấn khích đưa về phía Mộ Hoan, giống như đang khoe báu vật của mình.

“Hảo, hảo, đáng yêu lắm.” Mộ Hoan điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái: “Lần sau tiểu di cùng ngươi đi chơi cầu được không?”

“Hảo a!”

“Hoàng thượng, ngài cũng lại xem Ái Lan chút đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bận rộn lấy tấu chương khác xem, nghe quý phi nói cũng chỉ ậm ờ cho qua. Mộ Hoan bất đắc dĩ phải ôm A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan giao lại cho ma ma, một mình đi đến chỗ chó nhỏ.

“Hoàng thượng bận như vậy sao?”

“Còn rất nhiều việc trẫm chưa kịp giải quyết, nàng cứ ngoạn cùng nha đầu.”

“Hay là thần thiếp đưa Ái Lan ra ngoài để hoàng thượng an tĩnh?”

“Đừng đi lung tung là được.”

Mộ Hoan phấn khởi gật đầu, nhanh chóng bồng A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan trong tay ma ma, hai di chất cùng nhau rời khỏi Phượng Hòa Cung đi dạo.

Đầu tiên là dạo quanh hoa viên phủ đầy tuyết trắng xóa, xa xa trông thấy cành mai đã trổ hoa đỏ thẫm, chẳng bao lâu nữa dưới cảnh tượng tuyết phủ là mai hoa khai nở đẹp tươi. Mộ Hoan dắt tay A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan từ từ đạp tuyết tầm mai, vui vẻ cười nói không ngớt, hoàn toàn không biết lạnh là gì.

“Tiểu di, thố tử!!”

Nương theo hướng tay của A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan, trông thấy một cung nô đang ôm thỏ trắng đi trên hành lang. Liếc nhìn Ân Ly một cái, nàng hiểu ý đi ngăn cung nô kia lại, hỏi thử tiểu thố tử kia từ đâu đến. Chốc sau liền ôm tiểu thố tử trở về, đưa cho A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan ôm ấp.

“Là của Nội vụ phủ mang đến, bảo là hoàng thượng ban thưởng cho nương nương một đàn thỏ trắng. Hôm nay mang đến một con, số còn lại vẫn chờ thái y thăm khám đủ điều kiện mới đưa đến Phượng Hòa Cung.”

Mộ Hoan vui vẻ gật đầu, kéo A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan đến gần, chỉnh sửa mũ trùm đầu: “Thố tử này tiểu di tặng ngươi, nhớ chăm sóc nó thật tốt.”

“Ni.”

“Ái Lan này, có muốn gặp nương không?”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan đang ve vuốt tiểu thố tử, nghe quý phi tiểu di nói liền kích động hô: “Muốn! Ái Lan muốn gặp nương!!”

“Suỵt!” Mộ Hoan đặt ngón trỏ lên môi, trộm nhìn xung quanh rồi nói: “Tiểu di đưa ngươi đi, nhưng phải yên lặng.”

Nha đầu lập tức bịt miệng lại, liên tục gật đầu hai cái.

Mộ Hoan dứt khoát bồng A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan lên, hướng Ân Ly nói: “Ngươi đi theo bản cung, Đồ Ngân lưu lại, nhớ không được nói với hoàng thượng bản cung đi đâu.”

Ân Ly nhanh nhẹn đoạt ô trên tay của Đồ Ngân, chạy theo sau quý phi nương nương, hướng ô về phía nàng tránh tuyết rơi lên người. Đưa mắt nhìn theo ba người, Đồ Ngân hơi kéo khóe môi, nhanh chóng quay vào trong Phượng Hòa Cung.

Bên trong tẩm cung huân đến phi thường ấm áp, Đồ Ngân uyển chuyển tiến vào, tiện tay gạt bớt mành vải che rũ xuống. Trông thấy bóng dáng bận rộn của hoàng thượng, ánh mắt dần trở nên nhu hoà, vội chỉnh trang búi tóc mới tiếp tục bước đến trà án. Tự mình châm một chén trà nóng hổi nghi ngút khói, đặt vào trong khay gỗ chạm khắc tinh xảo, dùng hai tay bưng đến thư án đặt xuống.

“Hoàng thượng, thỉnh dùng trà.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Đồ Ngân thì cau mày: “Ngươi sao lại ở đây? Sao không hầu hạ quý phi?”

“Nô tỳ… nô tỳ…”

Nhìn bộ dáng lúng túng của Đồ Ngân, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đoán được vài phần: “Quý phi đến chỗ Mộ thị?”

“Ách, vâng.” Đồ Ngân đột nhiên quỳ xuống: “Thỉnh hoàng thượng đừng trách tội nương nương, nương nương cũng vì nghĩ tình nghĩa với Mộ thị mà mới bồng lệnh ái đến chỗ nàng thôi.”

“Trẫm còn không hiểu quý phi, chờ ngươi thay nàng cầu tình sao?”

Đồ Ngân hơi ngẩng đầu lên, không dám tin vào tai mình: “Hoàng thượng đều biết?”

“Quý phi vốn là người trọng tình tất nhiên sẽ tìm cách đưa Ái Lan đến chỗ Mộ thị, trẫm cũng vì vậy mới ngồi lại đây để nàng tùy ý một lúc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cầm lấy tấu chương đang xem dở, tiện miệng nói: “Ngươi lui xuống đi, sau này không cần làm mấy chuyện cầu tình này, trẫm có thế nào cũng không trừng phạt quý phi.”

Gương mặt trở nên gượng gạo, Đồ Ngân yếu ớt cười hai tiếng, nhanh chóng đứng dậy bái lạy rồi lặng lẽ ly khai.

 

 

“Tỷ tỷ! Ngươi xem ta mang ai đến này!!”

Mộ Tước hiếu kỳ đưa mắt nhìn ra cửa, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng vọng lại, quả nhiên Mộ Hoan dù qua bao năm vẫn như cũ nhiệt tình vui vẻ. Đến khi nhìn rõ oa oa được dắt đi bên cạnh, Mộ Tước đột nhiên phát run, sửng sốt chống tay lên bàn đứng dậy.

Gương mặt kia, môi nhỏ kia, rõ ràng rất giống với A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

“Hoan nhi, ngươi nói đây là…”

“Nương?” A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan ngốc ngốc kéo tay áo của Mộ Hoan: “Quý phi tiểu di, đây là nương?”

“Phải đó, mau qua ôm ôm nương ngươi đi.”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan hai mắt sáng bừng lên, lập tức thoát khỏi tay của Mộ Hoan mà chạy vào lòng nương thân, hai tay nhỏ bé vòng chặt lấy hai chân nàng.

“Nương! Nương!!”

Mộ Tước kịch liệt run rẩy, bàn tay đặt trên đỉnh đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan, nhịn không được òa khóc một trận. Oa oa của nàng, oa oa nàng hoài thai cực khổ mới sinh hạ ra được, kết quả lại bị cung nô bồng đi ngay trong đêm. Mẫu tử xa cách bao lâu mới có thể gặp lại được, Mộ Tước vừa đau khổ vừa mừng rỡ, dùng sức đem nha đầu ôm vào lòng.

“Ái Lan, Ái Lan, bảo bối của nương.” Bàn tay vuốt dọc sống lưng của oa oa như dỗ dành, giọng thoáng nghẹn lại bởi tiếng nức nở: “Ái Lan, nương cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi.”

“Nương~”

Bị cảnh tượng này làm cho xúc động, Mộ Hoan bước đến vỗ nhẹ vào vai Mộ Tước hai cái: “Tỷ tỷ ngươi qua kia ngồi xuống cho đỡ mỏi, sau này Ái Lan sẽ để cho ngươi chiếu cố mà.”

Mộ Tước lóng ngóng lau nước mắt ướt đẫm trên mặt: “A Hoan, tạ ơn ngươi, phần ân nghĩa này ta tuyệt đối không bao giờ quên.”

“Khoan nói chuyện ân nghĩa vội, tỷ tỷ ngồi xuống, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Hai tỷ muội song song ngồi xuống trà án, còn nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan được đặt ngay ngắn trên đùi nương thân, phấn khích ôm chặt lấy nương không chịu buông.

“Nhờ ngươi cầu tình, ta và Ái Lan mới gặp lại nhau, A Hoan, toàn gia Đồng quốc công đều nợ ngươi rồi.”

“Đừng khách khí như vậy, chúng ta là thân sinh tỷ muội mà.” Mộ Hoan nắm lấy bàn tay của Mộ Tước, cong mắt mỉm cười: “Ngươi trước đây không ngại ta phiền, thay phụ thân nương thân chiếu cố ta, bây giờ đến lượt ta chiếu cố ngươi.”

“Hoan nhi…”

“Tỷ tỷ, Phổ Lan vẫn sống tốt nhưng đang ở trong lao phòng tồi tàn, ngay cả Quốc công gia cũng đang bị giam giữ. Ta cầu xin qua hoàng thượng, để Quốc công gia và Phổ Lan xuất chinh một chuyến dẹp loạn man di lấy công chuộc tội, tỷ tỷ ngươi thấy thế nào?”

“Xuất chinh một chuyến có thể giữ được mạng toàn gia, đây cũng không phải ý kiến tồi. Cứ theo ý ngươi đi, ta hoàn toàn không phản đối.”

Mộ Hoan thoáng kinh ngạc: “Ngươi không lo lắng cho Phổ Lan?”

“Nha đầu rồi cũng có lúc trưởng thành, người làm nương thân như ta cũng phải nhìn nàng sải cánh ở bầu trời nàng muốn bay đến.” Mộ Tước cúi đầu nhìn A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan trong lòng mình: “Cả nha đầu này nữa, là một omega, nếu gia cảnh không tốt về sau khó lòng gả đi. Dù có gả đi được cũng bị phu gia chê bai, khiến nàng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu nhìn ai.”

“Ngươi lo lắng nhiều rồi, nàng còn có một quý phi tiểu di, kẻ nào dám ức hiếp nàng ta lấy đầu hắn làm ghế cho nàng ngồi.”

Mộ Tước che miệng khanh khách cười, nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan thật chặt: “Tỷ tỷ biết ngươi đối tỷ tỷ là tốt nhất, đến cả chuyện tương lai của Ái Lan ngươi đều thu xếp ổn thỏa.”

“Nàng là điệt nhi của ta, sao ta có thể không lo lắng?” Mộ Hoan dùng hai bàn tay ủ ấm bàn tay của Mộ Tước: “Tỷ tỷ, sau khi Quốc công gia xuất chinh, ta đưa ngươi đến viện thất khác tốt hơn lưu lại nuôi dưỡng Ái Lan. Còn về phần Quốc công gia, ngươi có nghĩ đến xem nàng? Xem cả nha đầu Phổ Lan?”

Ý cười trên mặt Mộ Tước tắt hẳn, biến thành gượng gạo xen lẫn vài tia trào phúng: “Còn xem cái gì? Chưa đủ khốn khổ hay sao?”

“Ta nghĩ Quốc công gia làm tất cả chẳng phải vì tương lai của ngươi và Phổ Lan hay sao? Chỉ đáng tiếc nàng đi lầm đường nên mới có kết cục ngày hôm nay, ngươi cũng đâu thể oán hận nàng cả đời được.”

A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan tròn xoe đôi mắt trong trẻo ngập nước, hiếu kỳ nghe các nàng nói chuyện. Tuy không hiểu lắm, nhưng có thể đoán đoán vài phần, hai người mà tiểu di và nương nói hẳn là tỷ tỷ và mẫu thân của nàng. Cung nô xung quanh đều nói nha đầu là oa oa của tội thần, thân mẫu thân nương lẫn tỷ tỷ đều đang bị bắt giam, chỉ có nha đầu bình an vô sự sống trong cung.

“Nương, ta cũng muốn gặp mẫu thân.”

“Ái Lan…” Mộ Tước cảm thấy hốc mắt xót cay, dịu dàng xoa gương mặt bầu bĩnh: “Thật sự muốn gặp?”

“Nàng có là tội thần cũng là mẫu thân của Ái Lan, Ái Lan muốn gặp mẫu thân!”

“Tỷ tỷ nghe rồi đi?” Mộ Hoan thuận thủy thôi chu thúc giục: “Sáng sớm mai hai người bọn họ sẽ xuất chinh, giờ hẵn là đang ở một chỗ chuẩn bị lên đường, tỷ tỷ nếu không đi gặp sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Ta…”

Là ánh mắt A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan quá tha thiết hay lòng nàng căn bản muốn gặp mẫu tử A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn?

Nén xuống một tiếng thở dài, Mộ Tước nhỏ giọng thì thầm: “Ân, ta đi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16