“Hoàng đế, ngươi thời gian qua không đến thăm Tường tần, nàng trong lòng phẫn uất mấy lần muốn tự tận.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên duy trì tình trạng diện vô biểu tình, thử nếm một món cảm thấy ngon liền bảo A Phúc mang cho hoàng quý phi, hoàn toàn không để ý mấy lời của Thái hoàng thái hậu.
“Hoàng đế!”
“Trẫm đã nghe, nhưng đây là nghiệt Tường tần tự tạo, trẫm không muốn đến làm phiền nàng tịnh tâm suy nghĩ về tội của mình.”
Thái hoàng thái hậu lộ rõ vẻ bất mãn, nhíu nhíu mày mở miệng: “Tường tần đang mang cốt nhục của hoàng thượng, không nhìn mẫu cũng phải nhận tử, theo lý hoàng thượng vẫn nên đến xem nàng một cái.”
“Trẫm chỉ nói một lần này thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, lạnh lẽo mở miệng: “Nghiệt tự gieo phải tự gánh, trẫm không nhàn rỗi, Thái hoàng thái hậu có tinh thần thì nên giúp hoàng quý phi chấn chỉnh hậu cung.”
“Hoàng thượng, ngài…”
Xung quanh tràn ngập khí tức sát phạt của alpha, Thái hoàng thái hậu nói cũng nói không được, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn hoàng đế tại thượng. Nha đầu trưởng thành rồi không nghe lời của lão thái bà nữa, thậm chí chẳng buồn đặt vào trong mắt.
“Hoàng thượng muốn ai gia giúp hoàng quý phi chấn chỉnh hậu cung, có phải vì hoàng quý phi không có năng lực nắm giữ phượng ấn quản lý hậu cung phi tần?”
Mộ Hoan phát hiện kiếm đã chĩa về phía mình, lập tức thẳng lưng đối đáp: “Thần thiếp còn trẻ chưa hiểu chuyện, vẫn cần lĩnh giáo Thái hoàng thái hậu.”
“Nếu ngươi cảm thấy chưa làm tốt được thì giao trả phượng ấn cho hoàng thượng, chuyện hậu cung cứ để ai gia làm chủ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức mở miệng đánh gãy chủ ý của lão phật gia: “Thái hoàng thái hậu tuổi đã lớn, trẫm không muốn miễn cưỡng. Nếu ngài cảm thấy hoàng quý phi còn trẻ kinh nghiệm chưa nhiều thì nên để nàng học hỏi một thời gian, còn phần ngài hảo hảo nghỉ ngơi cũng được.”
“Hoàng quý phi không thể sinh hạ tử tự, giữ phượng ấn không thích hợp, hoàng thượng, người nắm giữ hậu cung phải là người sinh hạ được tôn tử kế tự!” Thái hoàng thái hậu trừng mắt nhìn Mộ Hoan, nghiêm nghị mở miệng: “Hoàng quý phi không thể làm chủ hậu cung được.”
Mộ Hoan bình thản gắp một con tôm vào miệng nhai, dùng khăn tỉ mỉ lau miệng, xong xuôi mới nói: “Thần thiếp còn là hoàng quý phi thì vẫn là nữ nhân cao quý nhất hậu cung, cũng là người duy nhất đủ tư cách nắm giữ phượng ấn. Trái lại Thái hoàng thái hậu tuổi đã lớn, đừng quá quan tâm chuyện hậu cung tránh khiến tình cảm giữa các phi tần sứt mẻ. Thời gian qua Thái hoàng thái hậu dung túng Tường tần làm điều xằng bậy còn làm chết một mạng người, bây giờ chỉ phạt cấm túc ba tháng, Thái hoàng thái hậu không thấy hài lòng thì thần thiếp đành dùng tổ huấn mà lôi ả công khai đánh ba mươi đại bản.”
“Mộ Hoan, ngươi càng lúc càng càn rỡ!!” Lão phật gia giận dữ không nhẹ, long trượng gõ mạnh xuống đất hai cái: “Ai gia còn ở đây, ngươi đừng mong làm chủ hậu cung!”
Xung đột giữa bà bà và tức phụ là lẽ thông thường, nhưng lại là thái bà cùng tôn tức, còn xuất thân hoàng tộc cao quý tránh không khỏi khiến mọi người lo lắng thấp thỏm.
“Đủ rồi!”
Tiếng quát đặt biệt có uy lực, mang theo một cỗ khí tức không giận mà uy, khiến bất cứ ai trong lòng đều phải khiếp sợ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, tầm mắt dời đến Thái hoàng thái hậu: “Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, không cần quản chuyện hậu cung, thời gian đến cứ ở trong Trường Thọ Cung tôn kính thần linh đi.”
“Hoàng thượng, ngươi…”
“Chuyện hậu cung vẫn để hoàng quý phi làm chủ, ai còn dám nghị luận, giết không tha.”
Thái hoàng thái hậu lần này ăn đủ giận dữ, dứt khoát đứng dậy quay về Trường Thọ Cung, long trượng liên tục nện xuống mặt đất vang lên âm thanh cộp cộp ngày càng nhỏ dần.
Mộ Hoan liếc nhìn theo, rồi lại gắp tôm cho vào miệng, chẳng mảy may quan tâm.
A Ba Đáp Thấu Á Viên cầm một dĩa cao điểm đưa cho A Phúc, không cần hoàng thượng mở miệng hắn cũng hiểu ý bưng đến chỗ hoàng quý phi nương nương.
“Nương nương, cái này…”
“Để xuống đi.”
Mộ Hoan vẫn tiếp tục gắp tôm, tiện tay cầm dĩa tôm chưa lột của mình đưa cho A Phúc. Còn chưa kịp hiểu gì thì lại thấy hoàng quý phi gắp tôm cho vào miệng, dường như minh bạch điều gì đó, vội vàng cầm lấy dĩa tôm chưa lột vỏ kia chạy đến chỗ hoàng thượng.
“Cái này…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn dĩa tôm rồi lại nhìn bình phong, nhịn không được bật cười, tiếp tục xắn tay giúp kiều hương lột vỏ. Mất một khoảng thời gian mới lột xong, lại đưa cho A Phúc, không quên dặn Ti Thiện Phòng chuẩn bị thêm một ít tôm cho hoàng quý phi.
Cứ như vậy chạy qua chạy lại, A Phúc cảm thấy hắn sắp chết đến nơi rồi, đại nhân vật đúng là biết cách hành hạ người khác!!
…
Tiếng gõ nhịp canh ba vang lên, bên ngoài yến tiệc cũng đã tàn, chỉ còn cung nô bận rộn đi đi lại lại dọn dẹp. Đồ Ngân hai tay siết chặt bệ cửa sổ, mắt đau đáu nhìn về phía đoàn người náo nhiệt, hận không thể lao vào đám đông ôm chầm lấy bóng lưng vững chãi kia.
Trong mắt hoàng đế liệu có hình ảnh của nàng?
Lạch cạch âm thanh phát ra, Tiểu Thúy đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đến Dưỡng Tâm Điện xử lý công vụ, sẽ không đến chỗ chúng ta. Với cả Thái hoàng thái hậu cũng bị ngài giam lỏng trong Trường Thọ Cung, về sau chuyện trong hậu cung do một mình hoàng quý phi chủ trương.”
Bàn tay siết đến trắng bệch, Đồ Ngân quay lưng lại, ngửa đầu nhìn trần nhà: “Bản cung đánh đổi không biết bao nhiêu, nhận lại chỉ có những thứ này sao?”
“Nương nương đừng sợ, chỉ cần ngài bình an sinh hạ hoàng thân thì không cần phải lo lắng hoàng quý phi nữa.”
Vô thức đưa tay xoa vuốt tiểu phúc, nén nhịn tiếng thở dài, Đồ Ngân nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Ba tháng này bản cung nhất định phải dưỡng hảo thân thể, sinh hạ một hoàng thân, có như vậy mới lấy về được những thứ thuộc về mình.”
“Thời gian này nô tỳ phát hiện tiểu công gia hay tới lui Phượng Hòa Cung, chẳng biết bọn họ mưu tính cái gì nữa.”
“Ngươi cho người tra về chuyện Thục phi chưa?”
“Cũng chỉ có như vậy.” Tiểu Thúy đảo mắt nhìn quanh, đến gần Tường tần mà đè thấp giọng nói: “Bị sơn tặc giết chết cướp hết nữ trang còn đốt xác để che giấu chứng cứ.”
“Thật sự như vậy? Ngươi có nghe ai nói về một oa oa không?”
“Có, còn có thêm xác một nam tử, một lão nương lớn tuổi, nghe bảo là con của hai người bọn họ.”
“Kỳ quái, chuyện này thật sự rất kỳ quái.” Đồ Ngân thả người ngồi xuống ghế, bàn tay vô thức siết lấy cạnh bàn: “Lẽ nào là do Mộ Hoan xuất thủ? Bình thường ả thành tâm hướng thần, không thể nào lại xuất thủ tàn độc như vậy…”
“Một khi nỗi hận lên đến đỉnh điểm, có gì mà không dám làm? Biết đâu chừng hoàng quý phi sớm đã biết chuyện của Thục phi mà cố tình che giấu.”
“Nói như vậy Mộ Hoan từ đầu đã tính kế, giấu mình trong Phượng Hòa Cung tránh tai mắt của bản cung. Nếu là thật, chỉ e là loại trừ xong Thục phi, người tiếp theo rơi vào cái lưới được giăng sẵn kia chính là bản cung.”
Tiểu Thúy hoa dung thất sắc, lo lắng hỏi: “Hay là báo lên hoàng thượng biết hoàng quý phi thủ hạ tàn độc thế nào? Trong bụng nương nương là cốt nhục của hoàng thượng, nhất định hoàng thượng sẽ bảo vệ ngài mà.”
“Sẽ không.” Nuốt xuống chua xót cùng cay đắng phải chịu đựng, Đồ Ngân cười mỉa một tiếng, yếu ớt thì thầm: “Hoàng thượng sẽ không bao giờ đứng về phía bản cung, không bao giờ.”
“Nhưng hoàng thân…”
“Là sai lầm nhất thời của ngài.”
Nhìn thấy chủ tử đau khổ như vậy, Tiểu Thúy chỉ đành mở miệng khuyên nhủ: “Nương nương đừng thương tâm, mẫu bằng tử quý, sau này tương lai Ngạn Huyền đều dựa vào hoàng thân của chúng ta. Sớm hay muộn cũng loại trừ được hoàng quý phi, giành lại sủng ái của thánh đế.”
“Bản cung cũng chỉ mong như vậy.”
Đồ Ngân nhìn ra ngoài, ánh đèn cũng vụt tắt, nhỏ giọng thở than: “Tâm duyệt quân hề, quân bất tri…”
==================
Đầu đông, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Cây cối trong hoa viên của Phượng Hòa Cung đều đã phủ một lớp tuyết trắng, cung nô mỗi lần xúc một khuôn lại một khuôn, mặt nhỏ đỏ bừng bừng lên vì lạnh lẽo.
Mộ Hoan đứng ở trước hiên ngắm nhìn một màn tuyết rơi trắng xóa, thở ra một làn khói mỏng, bàn tay giấu trong thủ lô hoàn toàn không thể cử động.
“Nương nương ngài đứng ở đây làm gì vậy? Một chốc phi tần đến thỉnh an nhất định sẽ rất ồn ào, ngài không tranh thủ ngủ thêm sao?”
“Không cần, bản cung ngủ không được, muốn ra ngắm tuyết rơi.” Mộ Hoan mải mê ngắm tuyết bay, cầm lòng chẳng đặng mà nói: “Bàn tay bản cung như được gột rửa vậy, sạch sẽ như trước đây…”
Biết hoàng quý phi đang nói về chuyện gì, Uyển Nhược lập tức đánh gãy: “Là quả báo của bọn họ, không phải do nương nương ngài.”
“Tất nhiên là tội nghiệt của bọn họ, bản cung không có nửa điểm dây dứt, chỉ là có phần hoài niệm. Bản cung từng thiên chân vô tà, từng đặt trọn niềm tin cho một người, từng vui vẻ như tiểu oa oa, nhưng bây giờ đã không còn dáng vẻ đó nữa rồi.”
“Nương nương vẫn như thiên sứ năm xưa, chưa từng thay đổi.” Uyển Nhược quan sát sườn mặt nàng, cố che giấu tình ý trong mắt: “Nô tỳ năm đó gặp được ngài chính là may mắn lớn nhất, bây giờ vẫn cảm thấy như vậy.”
Mộ Hoan nghe nàng nói vậy mà có chút hiếu kỳ hỏi lại: “Trong mắt ngươi bản cung tốt như vậy sao?”
“Ngài vĩnh viễn là thiên sứ trong lòng nô tỳ.”
“Thiên sứ…” Mộ Hoan nhìn ra bầu trời sâu rộng, ánh mắt thoáng phức tạp: “Bản cung từng nhìn một người như nhìn một thiên sứ, lặng lẽ xé toạt đêm đen kéo bản cung ra khỏi hiểm cảnh. Duy nhất một mình người đó mang đến cho bản cung cảm giác an toàn, đáng tiếc…”
Không cần hỏi cũng biết được hoàng quý phi đang nói về ai, Uyển Nhược nhanh chóng lôi kéo sang một câu chuyện khác: “Thời gian không còn sớm, nên chuẩn bị trang dung thay y phục rồi.”
“Hảo.”
Để Uyển Nhược dìu trở về sườn điện, không khí ấm áp trong sườn điện khiến Mộ Hoan thoải mái hơn khi đứng ngoài trời tuyết lạnh. Vừa vặn trông thấy Ân Ly từ phòng nhỏ của nàng chạy ra, đầu tóc có điểm rối loạn, có lẽ là vừa tỉnh ngủ đã chạy ra hầu hạ.
Ân Ly chạy rơi giày vội quay đầu nhặt lại, cuống cuồng hướng Mộ Hoan xấu hổ gãi đầu: “Nô tỳ ngủ quên mất, nương nương, ngài sao lại dậy sớm như vậy?”
“Ngươi lúc nào cũng chỉ biết ngủ.” Uyển Nhược không vui vẻ quở trách: “Nương nương cần trà cần thay y phục thì ai sẽ hầu hạ?”
“Ta cũng chỉ mới ngủ quên có một ngày.”
“Được rồi, Uyển Nhược ở ngoài này an bài, còn Ân Ly giúp bản cung thay y phục.”
Ân Ly tay chân nhanh nhẹn chạy đến dìu hoàng quý phi, miệng líu ríu không ngừng, phân nửa là đưa ra lý do tại sao hôm nay lại ngủ quên.
Kỳ thật Mộ Hoan chưa từng có ý khiển trách nàng, bình thường nha đầu hầu hạ tận chức nếu xảy ra sơ suất hẳn là vì quá mệt mỏi. Chưa kể đêm qua yến tiệc kéo dài đến nửa đêm, trừ bỏ thời gian dọn dẹp chỉ còn chút ít ỏi thời gian để ngủ, tất nhiên sáng sớm sẽ dậy không nổi.
Ngồi đối diện gương đồng, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt kém sắc, nhịn không được đưa tay sờ lên mặt mình. Vẫn là xúc cảm cũ, nhưng phảng phất hơi lạnh, hai bên gò má nổi lên đường gân xanh nhàn nhạt phải để ý kỹ mới thấy được.
“Bản cung có phải rất xấu không?”
“Hả?” Câu hỏi bất chợt này của hoàng quý phi khiến Ân Ly chẳng biết phải trả lời thế nào, hồ đồ nhìn vào hình ảnh trong gương mà đáp: “Nương nương vẫn rất xinh đẹp a.”
“Đừng lấy lòng ta, dung mạo này sớm đã tàn tạ.”
“Nô tỳ không có nói khoác, nương nương vẫn giống như trước đây chưa từng thay đổi.”
“Chưa từng thay đổi…” Mộ Hoan lại nhìn hình ảnh trong gương, mờ mịt chạm lên gương mặt mình: “Có thật là bản cung chưa từng thay đổi? Vẫn là dáng vẻ tiểu lệnh ái trong Đồng vương phủ?”
“Đó là tất nhiên!!”
Tảng đá đè nặng trong lòng như được ai nhấc đi, Mộ Hoan thở hắt ra một hơi, an tâm ngồi yên để Ân Ly trang dung. Điểm trang cũng chỉ làm sơ xài, che giấu đi mệt mỏi trên gương mặt tránh để lộ nét mặt xanh xao dọa chết người khác.
Thay đổi một kiện y phục ấm áp, khoác thêm một lớp phi phong dày, tay mang thủ lô làm ấm. Chuẩn bị xong xuôi thì phi tần cũng có mặt đông đủ, riêng người của Tư Nguyệt Thật vẫn trốn kỹ không xuất đầu lộ diện.
Tiến ra sảnh chỉnh, phi tần trông thấy hoàng quý phi lập tức đứng dậy, hướng nàng cung kính bái lạy.
“Hoàng quý phi nương nương vạn an.”
“Các muội muội miễn lễ.”
Gác tay lên gối hơi ấm áp, Mộ Hoan tầm mắt bao quát, cất giọng không giận mà uy: “Chuyện của Tường tần các ngươi cũng đã minh bạch, nàng hiện tại đang bị cấm túc để tĩnh tâm dưỡng thai. Cho nên các ngươi đừng đến Tư Nguyệt Thất làm phiền nàng, vạn nhất xảy ra sơ xót gì, bản cung nhất định trị tội các ngươi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)