Đại điện yên lặng như tờ, một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Lang vương đối mặt với kệ sách, hai tay chấp ra sau lưng, theo thời gian ánh mắt dần trầm xuống.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn yên tĩnh đứng hầu ở bên cạnh, nàng biết phụ hoàng gọi nàng đến đây làm gì, mười phần thì hết chín phần là chuyện của Mộ Tước. Mấy năm nay phụ hoàng vì chuyện hoàng vị nên chỉ nhắc nhở nàng đôi câu, giờ ngai vàng đã ngồi vững nên bắt đầu siết chặt chuyện trong phủ.
“Nói đi.” Lang vương quay lại, ánh mắt sắc bén quét qua A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Đến khi nào mới hết hứng thú với nữ nhân loài người đó?”
“Phụ hoàng, ngài biết rõ ta đối với Mộ Tước không phải nhất thời hứng thú. Nhất dạ phu thê bách nhật ân, dù cho thiên địa đổi dời nhi thần vẫn tuyệt không thay lòng đổi dạ.”
“Trẫm không hiểu tại sao ngươi có thể mê muội một ả omega loài người đến như vậy!” Lang vương đi vòng qua A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, bàn tay to lớn phủ trùm lên vai nàng dùng sức siết: “Ngươi muốn bao nhiêu, nói, trẫm cho ngươi bấy nhiêu. Chỉ cần ngươi từ bỏ ả omega loài người thấp hèn đó thôi, chỉ cần ngươi hảo hảo ở cùng Lang tộc omega sinh ra cho trẫm những đứa cháu khỏe mạnh thôi.”
“Phụ hoàng, ngài không thiếu tôn tử.”
“Nhưng ngai vàng còn thiếu một người kế vị!!!” Lang vương gạt phăng lời của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Ngươi là người mang dòng máu A Ba Đáp alpha vĩ đại và Phách Lỗ Tư omega, chỉ có ngươi mới xưng đáng với hoàng vị mà thôi!”
“Mộ Tước cũng có thể sinh cho ngài rất nhiều tôn tử.”
“Trẫm không muốn tôn tử của gia tộc A Ba Đáp vĩ đại mang dòng máu dơ bẩn của loài người!”
“Phụ hoàng!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chấp tay cung kính nói: “Mộ Tước là con người, nhưng Vân Nhược công chúa cũng là con người. Chính nàng đã sinh ra thế hệ A Ba Đáp của chúng ta, lẽ nào ngài lại phủ định sự thật này?”
“Khác biệt, trẫm từ trước đến nay hoàn toàn không tán thành cách làm của tiên hoàng. Trẫm không muốn ngươi cũng theo vết xe đổ của nàng, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, ngươi phải cho trẫm một đứa cháu alpha do chính omega Lang tộc sinh ra!”
“Vậy thì nhi thần không thể làm được!”
“Ngươi dám cãi lời trẫm?”
“Phụ hoàng, ngài cũng đã từng sủng ái một vị phi tử loài người!!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lớn tiếng phản bác: “Và thập muội của chúng ta sắp trưởng thành rồi!!”
Lang vương sững lại một chút, hai mắt tóe ra lửa dần dịu đi một nửa. Bất quá chỉ là một giây ngắn ngủi, hắn nghiêm chỉnh dán mắt vào A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, giọng nói lãnh lẽo đủ đông chết người.
“Ngươi muốn gì mới cùng omega Lang tộc một chỗ?”
“Phụ hoàng, ta không thể.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chậm rì rì mở miệng: “Ngài cũng thương yêu thập muội kia mà, hà tất phải tính toán cùng Mộ Tước?”
Lang vương đứng sừng sững như một pho tượng, hắn không nói được đơn giản vì hắn đã đuối lý. Phải, hắn trước nay chưa từng thích qua omega Lang tộc, lấy các nàng cũng chỉ vì củng cố địa vị và tìm cho mình một đứa con nối dõi.
Bất quá, từ khi gặp Hách Nhã, nàng thay đổi hắn triệt để. Vốn dĩ hắn là kẻ chán ghét omega loài người lại muốn cùng nàng gần gũi, đã gần lại phải gần thêm một chút, dần dần bị tài hoa cùng nhân phẩm của nàng chinh phục. Lần đầu hắn phá lệ phong một omega loài người đến tiệp dưphẩm, lần đầu có con với một omega loài người, lần đầu biết được hóa ra trước giờ chỉ yêu mỗi mình Hách Nhã.
Nhưng hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ vì một omega loài người mà đánh mất tất cả. Đáng tiếc trước khi hắn đưa ra quyết định thì Hách Nhã đã chết vì bệnh tật, để lại cho hắn một đứa con nhỏ là Lang tộc alpha, A Ba Đáp Thấu Á Viên.
Hắn yêu Hách Nhã, nhưng hắn yêu hoàng vị hơn.
Đúng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng nói của thị nữ: “Điện hạ không được vào Dưỡng Tâm Điện!!”
Thân ảnh nho nhỏ thoăn thoắt chạy vào trong điện, hôm qua chỉ mới chập chững đi hôm nay đã có thể bay nhảy thoải mái, quả nhiên là một đứa nhỏ hiếu động.
“Tỷ! Tỷ!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên bám chặt lên đùi của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn kêu inh ỏi: “Bế! Bế!!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhẹ nhàng kéo khóe môi, đem nha đầu từ trên mặt đất ôm lên: “Nghe tin ta ở đây nên mới tìm đến sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gật đầu, chụp lấy cánh tay của nàng: “Tỷ! Bắt lừa!!”
“Hôm nay không được.”
Còn chưa kịp nói xong, Lang vương đã không hài lòng lên tiếng: “A Ba Đáp Thấu Á Viên, ai cho phép ngươi đến đây?”
“Phụ hoàng!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy khỏi người của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, ngoan ngoãn ôm chân phụ hoàng làm nũng: “Chúng ta đi săn đi!”
Nhìn bạch đầu lang nho nhỏ như đoàn bông đang cố sức vung tay ngắn ôm chân mình, trong lòng Lang vương cũng mềm nhũn, dứt khoát đem nha đầu đặt lên vai.
“Chỉ biết chơi, một lát lại dẫn ngươi đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên khanh khách cười, rõ ràng đã bị chiều đến mức xem trời bằng vung.
Bầu không khí cũng vì vậy mà được cải thiện ít nhiều, so với ban đầu ngột ngạt căng thẳng thì nhờ có A Ba Đáp Thấu Á Viên mà phụ hoàng cũng dần bớt gay gắt khó chịu.
Liếc mắt nhìn A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ở đối diện, Lang vương đằng hắng một tiếng, nói: “Về phủ đi, chuyện này nói sau.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cúi người chấp tay rồi xoay thân rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Vạn vạn không ngờ lại gặp Hân vương A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đang đi hướng ngược lại.
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cũng nhìn thấy nàng, vội vàng bước đến: “Tứ hoàng tỷ.”
“Được rồi, ngươi tính đi đâu sao?”
“À, ta tìm ngươi hỏi về tửu điếm nào ngon ấy mà.”
“Tửu điếm?”
“Mẫu phi của ta nàng bảo nhạt miệng, ăn đồ trong cung ăn mãi cũng nhàm chán nên ta mới muốn tìm mua mấy món mới lạ cho nàng.”
“Cái này ta cũng không rõ nữa.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn suy nghĩ một chốc, nói tiếp: “Hay là tìm lão bát đi, có lẽ hắn biết.”
“Vậy không phiền ngươi nữa, ta đi tìm lão bát hỏi thử.”
Đi được tầm ba bước chân, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ quay đầu lại, ý vị thâm trường nhắc nhở.
“Hảo hảo quản thê thiếp trong phủ, lúc ngươi đi có người chịu ủy khuất rồi.”
Hai chân mày A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lập tức chau lại: “Ý tứ gì?”
“Cách Nhĩ Tạ Bố Âm phạt hai tỷ muội họ Mộ kia bản tử, nếu ta không kịp ngăn sợ rằng ngươi về hai người kia đã thành hai cỗ thi thể.”
Tâm tình A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lập tức chùng xuống, chấp tay nói: “Cảm ơn đã báo tin.”
“Không cần khách sáo.”
Nói đoạn, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cũng xoay người rời đi, áo choàng đen phiêu phiêu bay lượn.
Tầm một canh giờ sau A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng về đến Đồng vương phủ, vội vàng kéo áo choàng lên tiến vào trong, chính nàng bắt đầu hiểu rõ sự tồn tại của Mộ Tước có ý nghĩa gì.
Ở trong vương phủ này, một là chỉ có duy nhất Mộ Tước nếu không đám omega Lang tộc kia sẽ không buông tha cho nàng.
Tam đại mẫu lang ngồi ở chính sảnh dùng trà nói chuyện phiếm, vừa vặn thấy A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trở lại lập tức chạy đến nịnh hót. Kẻ dìu đỡ kẻ giúp cởi bỏ áo choàng kẻ dâng trà bánh, người ngoài nhìn vào đều sẽ ghen tỵ Đồng vương có ba vị phi tử hiểu lễ nhu thuận như vậy.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lưu loát xoay người né tránh, ánh mắt quét qua nữ nhân đứng đầu tiên: “Chỉ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lưu lại.”
Hai vị vương phi còn lại đưa mắt nhìn nhau, tinh ý xoay người lui xuống.
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hồn nhiên chưa biết Đồng vương lửa giận ngút ngàn mà chủ động tiến đến giúp nàng chỉnh lại y phục: “Điện hạ có chuyện muốn nói với thần thiếp sao?”
Khoát tay ngăn cản đụng chạm thân thiết từ đối phương: “Ngươi nói, hôm nay ngươi đã làm gì Mộ Tước?”
“Điện hạ, ngài có ý gì chứ?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đau lòng nhìn chằm chằm nàng, cố giả giọng run rẩy: “Ngài chất vấn thần thiếp? Thần thiếp căn bản cái gì cũng không có làm, chỉ có nàng ta không biết thân biết phận mà đòi giành vị trí chính phi với thần thiếp.”
“Ngươi nói dối đến quen miệng rồi có phải hay không? Ở trong phủ này ai ai cũng biết Mộ Tước tính tình nhu nhược, trước ghép nàng không biết thân phận sau lại ghép nàng giành vị trí chính phi, ngươi có cảm thấy lời mình nói buồn cười cỡ nào không?”
“Điện hạ! Ngài căn bản chỉ tin mỗi Mộ Tước!!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn túm lấy cánh tay của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, giận dữ quát một tiếng: “Đừng bao giờ để ta biết ngươi tổn hại một sợi tóc của Mộ Tước, ta thề trước thần linh sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh, đây không phải lời nói suông đâu!”
“Ngài vì một ả omega loài người mà mắng ta!? Ngài dám mắng ta? Cách Nhĩ Tạ Bố Âm ta sống hơn mười sáu năm chưa từng bị ai mắng mà ngài lại dám mắng ta!?”
“Câm miệng và biết điều hơn đi!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đem nàng đẩy lùi về sau, ánh mắt trầm xuống một đoạn: “Cách Nhĩ tộc có lớn mạnh cỡ nào cũng không bằng A Ba Đáp, đừng ngoan cố để bản thân phải chịu thiệt nữa.”
Dứt lời liền lạnh lùng xoay người rời đi, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban cho nàng.
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm suy sụp ngã ngồi xuống đất, nàng cứ như vậy thua một ả omega loài người hay sao?
Đào Hoa vội đỡ lấy nàng: “Nương nương ngài không sao chứ?”
“Mộ Tước, ngươi giỏi lắm…” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm siết chặt hàm răng, móng vuốt sắc bén bám vào sàn nhà để lại một vết trầy lớn: “Dám tranh người với ta, để xem Cách Nhĩ tộc của ta lớn hay mạng của Mộ Tước ngươi lớn.”
“Nương nương, nô tì thiết nghĩ không cần cùng Mộ Tước tính toán, nàng ta không phải đối thủ để người phải chính tay đối phó.”
“Ý tứ gì?”
Đào Hoa đảo mắt, cúi đầu thì thầm vào tai Cách Nhĩ Tạ Bố Âm: “Mộ Hoan, nha đầu này thông minh lanh lợi, so với tỷ tỷ của mình còn quỷ quyệt hơn. Trước diệt đi Mộ Hoan, sau mới chặt đứt đường lui của Mộ Tước, còn sợ không đem tỷ muội Mộ gia dẹp gọn sạch sẽ sao?”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cảm thấy rất có lý, gật gật đầu: “Về rồi nói tiếp.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)