Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 32

491 0 1 0

Bị quát một cái tam hồn thất phách đều bay đi mất, Tường Liên luống ca luống cuống chạy đi lấy thêm chăn bông. Alpha và beta khác biệt rất rõ, chỉ mỗi tin tức tố đã đủ ép chết người, Tường Liên ngoài khuất phục ra cũng chẳng thể làm gì khác nữa.

Lại nói A Ba Đáp Thấu Á Viên phát hiện cả người Mộ Hoan đều nóng như cái bánh bao hấp lại luôn miệng than lạnh.

“Đừng sợ, ta ở đây.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ chặt Mộ Hoan không cho nàng giãy dụa, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức lực. Tường Liên rất nhanh đã mang chăn bông ra, bung từng cái đắp lên người Mộ Hoan, loay hoay một lúc đã chẳng nhớ rõ mình đắp bao nhiêu cái.

Lúc này Mộ Hoan lại giãy mạnh muốn hất ba bốn tầng chăn bông dày cộm ra khỏi người mình, nức nở kêu khóc thảm thiết: “Nóng… thả ra…”

Hai người vội vàng kéo chăn bông ra cho Mộ Hoan dễ thở, nhưng chưa được bao lâu Mộ Hoan lại kêu lạnh, thậm chí cả người đều run lẩy bẩy không ngừng.

“Tiểu thư ngài làm sao thế?”

“Ngươi sắc thứ này cho nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng răng gỡ túi vải giắt bên thắt lưng, từ bên trong túi vải lăn ra một viên dược hoàn to cỡ nắm tay trẻ con.

Nhận rõ lai lịch của dược hoàn, gương mặt Tường Liên lập tức biến trắng: “Cái này, là Phù Tiên Tán?”

Tương truyền Phù Tiên Tán được điều chế từ tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn quanh năm tuyết rơi dày đặc, phải mất hơn trăm đóa mới làm ra được một viên, giá trị liên thành quý hiếm không gì bằng. Người tạo ra Phù Tiên Tán là Phù Tiên lão nhân, hắn cả đời cũng chỉ làm ra duy nhất một viên, không ngờ lại ở trong tay alpha lạ mặt này.

“Mài một nửa cho vào lọ sứ sạch sẽ rồi lấy một ít pha với nửa chén sữa dê đun sôi cho dễ uống.”

“Trong thiện phòng không còn sữa dê…” Tường Liên mím chặt môi, bàn tay siết chặt thành đấm kiềm chế giận dữ: “Chính phi nương nương độc chiếm sữa dê ngày ngày dùng để tắm rửa, phải nửa tháng sau mới đến hạn cấp thêm sữa dê cho vương phủ.”

Không nghĩ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lại ngang ngược quá quắt như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, nói: “Vậy hãy pha với nước gạo, nhớ cho thêm chút đường vào.”

“Được, ta đi.”

Cất kỹ Phù Tiên Tán trong tay áo, Tường Liên nhanh chân chạy đến thiện phòng xem thử còn chút nước gạo nào hay không.

Mộ Hoan vẫn sốt cao không ngừng còn liên tục nói mớ, đắp chăn vào sẽ than nóng mở chăn ra lại kêu lạnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bị nàng quay như chong chóng.

“Sao lại nóng như vậy chứ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đỡ lấy gương mặt nàng, trong mắt giấu không được lo lắng: “Nàng như vậy bảo ta phải làm sao đây?”

“Á Viên…”

“Ta ở đây.”

Mộ Hoan yếu ớt mở mắt, hơi thở nóng hầm hập như vừa bước ra từ lò lửa: “Á Viên… là ngươi…”

“Là ta.” A Ba Đáp Thấu Á Viên mừng rỡ vô cùng, bắt lấy bàn tay của nàng hỏi han: “Nàng nhận ra ta rồi?”

Bất quá đôi mắt mơ màng kia lại tố cáo tất cả, Mộ Hoan hiện tại nửa thật nửa mê, sớm không phân định được cái nào thực cái nào hư.

“A Hoan, đừng làm ta sợ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy sờ gò má nàng thì thầm: “Nàng đáp ứng làm kiều hương của ta, còn nhớ không?”

“Kiều hương…” Mộ Hoan chẳng biết nghĩ đến gì lại yếu ớt nở nụ cười: “Gả cho ngươi, ngươi đã nói lấy ta.”

“Hảo, ta tất nhiên lấy nàng.”

“Không làm kiều noãn, không muốn…”

Thu lại móng vuốt sắc nhọn giúp đối phương vén mớ tóc dài ra sau đầu: “Ta không để nàng làm kiều noãn.”

“Ngươi đi, ta làm kiều noãn của người khác.” Mộ Hoan run rẩy vịn lấy chi trước của A Ba Đáp Thấu Á Viên lẩm bẩm: “Không muốn, nhưng ngươi không về… ngươi hức…”

“Ta về rồi, ta ở đây, sẽ không bỏ đi lâu như vậy nữa.”

Trước mặt một mảng màu ướt đẫm nhãn lệ mờ mịt, thực hư sớm đã không còn quan trọng, chí ít trong mộng có thể nhìn thấy người bình an trở về.

“Á Viên… là mộng, đúng không?”

“Không phải.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn kiều hương trước mặt vì chờ đợi nàng mà mệt mỏi nhiều ngày, trong lòng tất sẽ đau xót khôn nguôi: “Là thật, ta ở đây, bên cạnh nàng. A Hoan, mộng cảnh không chân thật như vậy.”

Nước mắt rơi cũng hồn nhiên không biết, Mộ Hoan run run áp tay lên mặt nàng, giọng nói nghẹn lại đứt quãng: “Mộng cũng tốt, chí ít thấy ngươi bình bình an an trở về…”

“A Hoan.”

Tóc dài ba ngàn như thác đổ xuống chẩm hoa tú thường, nhân duyên ba vạn chỉ nguyện múc một gáo. Trải qua muôn dặm hành trình quay đầu lại yên hoa vụt tắt chỉ còn bóng người dưới đèn lồng chấp tay niệm một câu nhất thế bình an.

Đôi mắt Mộ Hoan rất đẹp, rất sáng, mỗi lần chớp mắt đều khiến hàng mi dài rung động lộ ra một nét xuân tình phơi phới.

Cùng ngươi kết duyên, sợ chi dèm pha chỉ trích?

A Ba Đáp Thấu Á Viên chờ đợi, nàng đợi Mộ Hoan trưởng thành cũng đợi bản thân đủ cường đại, một lòng một dạ che chở kiều hương. Một lần gặp gỡ đã định tam sinh duyên ước, không cầu phồn hoa một kiếp chỉ cầu một mảnh chân tình vạn thế.

Nhật nhật dạ dạ,

Bình bình an an,

Nhĩ ngã nhất đối.

“A Hoan, nàng nói tên nàng là Hoan trong Hoan Hỉ, vậy ta càng muốn nàng phải vui vẻ mỉm cười, là vì ta mà mỉm cười.”

Người trong mộng nay đã ở trong lòng, an tĩnh chìm trong giấc ngủ giữa trời mùa xuân đổ mưa tầm tã ngoài hiên nhà. Sa la nở trắng góc sân hiu quanh, ai thay người đặt một tán ô chờ khúc khải hoàn, mong một ngày trùng phùng?

Nhiều năm sau, A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại không phải dáng vẻ của Mộ Hoan, trên mái tóc dài từ khi nào vướng lại một đóa hoa quỳnh.

“Chờ nàng, lâu như vậy rồi, còn muốn ta chờ đến bao giờ?”

Sa la niên khai niên tạ, bỏ mặc phồn hoa, nguyện ý chờ đợi.

Tường Liên đem cửa đẩy ra, thấy hai người trong phòng lặng lẽ ôm nhau, lồng ngực đau buốt như bị ai dùng sức siết chặt không thả. Biết rõ dù tiểu thư không gả cho Hân vương cũng sẽ không thích nàng, đồng dạng loài người nhưng tiểu thư cùng nàng khác biệt. Một người thiên kim chi khu một kẻ nô lệ bần hèn, càng với cao càng ngã đau, Tường Liên tự biết lượng sức mình mà hủy đi giấc mộng viễn vông.

“Ta mang thuốc vào.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngay cả liếc mắt cũng lười, như cũ ôm chặt lấy Mộ Hoan ủ ấm: “Đem đến đây.”

Tường Liên nhanh nhẹn bưng chén thuốc nóng hổi vào, may mà nàng tìm thấy chút nước gạo nên đã pha với ít đường tạo vị ngọt dễ uống.

“A Hoan, uống thuốc nhé?”

Mộ Hoan không có phản ứng gì, nói đúng hơn là không có sức lực để gật hay lắc đầu.

“Ta đỡ nàng, ngươi uy thuốc.”

“Hảo.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người nằm dài trên nệm vải để Mộ Hoan thoải mái dựa vào, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái dỗ dàng tiểu kiều hương. Bên cạnh là lông mao ấm áp, dù trong mơ màng Mộ Hoan cũng có thể cảm nhận được, nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng thõa mãn.

“Ngoan, uống chút thuốc, ngày mai lại mang cao điểm cho nàng.”

“Á Viên…”

“Ân, ta vẫn đang ở đây.”

Liếc mắt nhìn Tường Liên vẫn đang phát ngốc, A Ba Đáp Thấu Á Viên thật không hiểu ở đâu lại xuất hiện một nữ nô đần độn như vậy. Đổi lại là nàng sớm đã tống cổ nàng ta ra khỏi phòng kiều hương, để ở sát bên khác nào tay không cầm than nóng, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Tường Liên lạnh toát cả người, chậm rì rì khoáy chén thuốc hai cái rồi múc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng Mộ Hoan. Đáng tiếc, uy bao nhiêu chảy ra ngoài bấy nhiêu, tiểu thư một chút cũng không nuốt xuống.

“Ưm…” Mộ Hoan khó chịu giãy dụa: “Đắng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp tục cọ gò má nàng dỗ dành: “Ngoan, thuốc đắng mới mau khỏi bệnh, uống một chút thôi được không?”

“Đắng…”

“Ngày mai mang cao điểm cho nàng, chịu một chút.”

Mộ Hoan phát ra tiếng hức nho nhỏ rồi cuộn người nằm trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên, hoàn toàn không chịu thỏa hiệp uống thuốc.

“A Hoan, uống đi, ta mang cho nàng đào hoa hạnh nhân tô.”

Kiều hương lập tức lắc lắc đầu.

“Thêm một phần lục đậu phấn ngọc?”

Vẫn như cũ ngang bướng.

“Hảo liễu, tất cả cao điểm trong thiên hạ đều mang cho nàng.”

Mộ Hoan ngước mắt nhìn, tiếp tục lắc đầu.

Còn đang suy nghĩ làm sao để tiểu kiều hương chịu uống thuốc lại phát hiện ngọc thủ tinh xảo áp trên ngực nàng cố tình làm nũng. Đã bệnh nặng như vậy còn biết làm nũng, quả nhiên không thể xem thường.

“Được rồi.”

Bắt lấy cánh tay Mộ Hoan đặt lên lang nhĩ, A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch nói: “Cho nàng vò, muốn vò bao nhiêu cái thì vò.”

Mộ Hoan tuy bệnh tình mệt mỏi nhưng vẫn kháng cự không được sức hấp dẫn của lang nhĩ, ngoan ngoãn đưa tay lên vò mấy cái. Tường Liên lập tức uy thìa thuốc cho nàng, quả nhiên ngoan ngoãn chịu nuốt xuống.

Uống được nửa chén Mộ Hoan cũng đã thấm mệt, tay vẫn đặt trên lang nhĩ nhưng đầu đã gục lên người Ngạc vương ngủ trầm.

“Đem xuống đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn đưa tay lên xoa lang nhĩ bị vò sưng của mình bất quá lại sợ đánh thức Mộ Hoan nên vẫn giữ nguyên tư thế không dám cử động.

Tường Liên chần chờ không chịu đi, lấy hết dũng khí chất vấn: “Đêm nay ngươi lưu lại?”

“Không phải chuyện của ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn Tường Liên từ trên xuống mà mỉa mai: “Một beta loài người cũng dám vọng tưởng đến chủ tử, xem ra Đồng vương quản giáo nô tỳ không nghiêm mới dám suy nghĩ quá phận như vậy.”

“Thế ngươi thân là alpha lưu lại khuê phòng omega không tính quá phận?”

“Ta cùng A Hoan lưỡng tình tương duyệt, sớm kết phu thê cho nàng làm kiều hương thì có gì là quá phận?”

“Ngươi lai lịch bất minh, làm sao ta biết ngươi có phải người đáng để nương tựa hay không?” Tường Liên đặt lại chén thuốc lên bàn, ánh mắt kéo trầm một đoạn: “Hay để ta gọi Đồng vương đến vạch trần thân phận thật của ngươi?”

Nghe xong không giận trái lại còn cười lớn: “Sợ ngươi chưa kịp vạch trần thì chính ngươi đã phải rời khỏi Đồng vương phủ này rồi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Thân phận thế nào?”

“Ta là ai không quan trọng, ngươi có bản lĩnh thì điều tra xem ta rốt cuộc thân phận thế nào.”

“Hảo, ta xem ngươi đắc ý được bao lâu.” Tường Liên hừ hừ hai tiếng, châm chọc nói thêm: “Để ta biết ngươi là tên hỗn đản dù cho tiểu thư có vừa ý ngươi ta cũng không bỏ qua!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không nói gì, chỉ khiêu khích cười một tiếng.

Tường Liên giận đến tái mặt, chộp lấy chén thuốc trên bàn xoay người rời khỏi phòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16