A Ba Đáp Tát Na Khắc Na lại muốn giáng thêm một cái tát tai lên mặt Mộ Hoan nhưng đáng tiếc bàn tay chưa chạm được vào da thịt mềm mại kia thì đã bị tiếng nói ngoài cửa cắt ngang.
“Hoàng tỷ, ngươi ban nãy vừa nói không được đánh vào mặt tú nữ sao bây giờ lại đánh một dung hoa thành như thế này?”
Liếc mắt nhìn người đang bước đến, A Ba Đáp Tát Na Khắc Na cười nhạo nói: “Lão thập, ngươi nghĩ với thân phận này của ngươi mà dám ở trước mặt bản công chúa lớn giọng chất vấn?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi bước vào trong Tịnh Hoa Thất, ánh mắt lướt qua tiểu kiều hương đang quỳ trên sàn nhà, đối phương cũng ngẩng đầu lên để lộ vệt đỏ sưng tấy trên gò má.
“Không phải hoàng tỷ phải gả đến Hổ tộc sao? Sao còn tâm trạng so đo với bản vương và nho nhỏ dung hoa kia?”
Vừa nghe được tin Mộ Hoan bị ức hiếp ở Tịnh Hoa Thất thì lập tức A Ba Đáp Thấu Á Viên chạy vào cung tìm hiểu sự tình. Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận chuyện lần trước nhưng nàng lại vô pháp bỏ mặc kiều hương chịu đựng ủy khuất.
Nhận ra A Ba Đáp Thấu Á Viên đến giải vây, trong lòng Mộ Hoan thập phần ấm áp, bị đánh đau nhất định không khóc nhưng vì chút ân cần của đối phương mà rơi nước mắt. Nói gì thì nói nàng vẫn chỉ là một omega, bướng bỉnh kiên cường đến đâu cũng phải có lúc yếu lòng mà tìm một nơi để dựa dẫm vào. Và nàng luôn mong mỏi A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ là chốn trở về duy nhất của nàng để mỗi khi sóng lớn gió to cũng tìm được bến neo đậu bình an.
Tuyết rơi lất phất, nước mắt rơi xuống dường đã đóng thành băng lạnh.
“Bản công chúa dạy dỗ nữ tử hậu cung thì có gì sai? Ngươi là hoàng thân bước vào Trữ Tú Cung không thấy xấu hổ sao?”
“Trữ Tú Cung có Tịnh Hoa Thất, còn người trong Tịnh Hoa Thất lại là trắc phi tương lai của Ngạc vương phủ, vậy bản vương đến Trữ Tú Cung thì có gì không thích hợp?”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na để nữ nô dìu trở về trường kỷ, liếc mắt chán ghét nhìn chằm chằm A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Chỉ là nhi nữ của một tiện nô, có thể xuất cung lập phủ liền cho rằng bản thân thật sự là hoàng thân? Phụ hoàng cố tình sắp xếp gả cho ngươi một omega loài người để nhắc nhở thân phận của ngươi như thế nào. Bản công chúa thấy Mộ thị đúng là thích hợp với ngươi, loại quân quý ghen tỵ thất đức thế này có muốn gả ra ngoài cũng không dễ dàng.”
Mộ Hoan nghe xong liền mỉa mai một câu: “Vẫn tốt hơn công chúa điện hạ xuất thân cao quý lại phải gả cho một hoàng thân Hổ tộc thần trí bất minh!”
Khắp hoàng cung đồn đãi Trưởng công chúa theo đoàn hòa thân đến Hổ tộc gả cho Vi vương từ nhỏ đầu óc đã có vấn đề. May mắn cho hắn lại là trưởng đích tử của Hổ vương nên được hưởng vô vàn sủng ái, dù hắn không bình thường như đệ muội nhưng cũng thành gia lập thất cùng công chúa Lang tộc.
Theo lý, sau khi đại thắng Hổ tộc, Lang tộc không cần phải đưa công chúa hòa thân. Nhưng do trưởng công chúa chỉ là con gái của một tòng ngũ phẩm thuận nghi nên chịu không ít ghẻ lạnh, sau này trưởng thành cũng chẳng có vị vương tôn thế tử nào ngỏ ý vì e ngại thân phận của nàng. Bất quá nàng vẫn là con gái của một omega Lang tộc, thân phận không hề thấp kém nên Lang vương mới chọn gả nàng cho hoàng thân Hổ tộc làm chính phi. Miễn cưỡng xem như môn đăng hộ đối, cũng không ủy khuất nàng phải đi làm thiếp cho quyền quý Hổ tộc.
Gương mặt A Ba Đáp Tát Na Khắc Na tối xầm, giận dữ vỗ bàn đứng bật dậy: “Tiện nhân! Ngươi vừa mới nói cái gì hả?”
Mộ Hoan không sợ trái lại còn cao giọng đáp trả: “Thần thiếp dù có thế nào cũng là trắc phi của hoàng thân, đúng sai phải trái đều do đích thân Ngạc vương điện hạ xử trí. Công chúa điện hạ ngài cũng chỉ là nhi nữ của một tòng ngũ phẩm Thuận nghi, còn thần thiếp chính là chính ngũ phẩm dung hoa, phẩm vị của thần thiếp vẫn cao hơn mẫu thân của ngài.”
Có một vị mẫu thân thấp kém chính là nỗi nhục lớn nhất của A Ba Đáp Tát Na Khắc Na, nay lại bị Mộ Hoan chọc đúng vẩy ngược liền giận dữ vung tay muốn đánh người.
Lúc này lại bị A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước hất cánh tay A Ba Đáp Tát Na Khắc Na ra sau, đè thấp giọng gầm khẽ: “Khi bản vương còn xem ngươi là hoàng tỷ thì hãy an phận ngồi xuống đi.”
“Một nhi nữ của omega loài người, một tiện nô loài người, các ngươi hôm nay dám đối nghịch bản công chúa!?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na cười khẩy một tiếng, chỉ tay vào Mộ Hoan vẫn cường ngạnh quỳ dưới sàn: “Bản công chúa biết ngươi muốn cứu ả nhưng không dễ dàng như vậy, ả ghen tỵ thất đức cố tình ngăn cản hoàng thân A Ba Đáp thị nạp thiếp lập thê khai chi tán diệp. Nếu bản công chúa đem chuyện này bẩm tấu lên phụ hoàng sợ rằng ả chịu không ít khổ hơn bây giờ đâu.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa nghi hoặc nửa hiếu kỳ nhìn đến Mộ Hoan vẫn đang quỳ ở trên sàn, đôi mắt xanh biếc cố tìm kiếm sự thật từ đôi hạnh hoa nhãn điêu linh kia.
Bắt gặp ánh mắt dò xét từ chó nhỏ, Mộ Hoan lúng túng cúi đầu xuống, thậm chí còn chẳng biết phải giải thích làm sao cho đúng.
“Mộ thị niên kỷ nhỏ chưa hiểu chuyện còn phải đợi ma ma dạy dỗ, nếu bây giờ bắt tội nàng ghen tỵ thất đức có phải quá miễn cưỡng?”
“Ngươi cũng thấy tú nữ quỳ ngoài cửa rồi đi? Là bị Mộ thị phạt vả miệng một trăm cái dưới thời tiết thế này, ngươi còn dám nói bắt tội nàng như vậy là miễn cưỡng?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chau mày: “Trong cung những tú nữ phạm sai bị phạt không thiếu, có người đắc tội chủ tử chịu khổ hình ngoài trời cũng không ít hơn. Bây giờ chỉ phạt một tú nữ lại bị nói ghen tỵ thất đức, hoàng tỷ, ngươi lẽ nào cảm thấy nó không miễn cưỡng?”
“Ngươi…” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na tay siết thành đấm, giận dữ như vậy nhưng lại không có chỗ trút, oán giận quát một tiếng: “Hôm nay bản công chúa tạm tha cho các ngươi, nhưng lần sau thì không dễ dàng vậy đâu! Hồi cung!!”
Hai nữ nô đang kiềm hãm Mộ Hoan cũng thả tay ra trả lại tự do cho nàng, không quên liếc một cái cảnh cáo trút giận cho chủ tử.
Cánh tay và bả vai bị siết trong thời gian dài có chút tê nhức, thậm chí vô pháp cử động được hai chân lạnh buốt. Hỉ Tâm và Tường Liên trái phải chạy đến đỡ Mộ Hoan đứng dậy, nhưng do hai chân nàng đã mất hết cảm giác nên lập tức vô lực ngã sụp xuống lần nữa.
“Chủ tử!”
Thắt lưng bị một ai đó ghì chặt, Mộ Hoan run rẩy ngẩng đầu lên nhìn thử, hai mắt dần hoen đỏ.
“Vịn vai bản vương.”
Mộ Hoan mím chặt môi dưới nghĩ ngợi một chốc, vẫn theo lệnh nhưng là vòng tay qua câu chặt cổ của A Ba Đáp Thấu Á Viên làm điểm tựa để đứng dậy. Đã rất lâu các nàng mới tiếp xúc với đối phương ở khoảng cách gần như vậy, trái tim trong lồng ngực xao xuyến những nhịp đập vừa quen thuộc vừa xa lạ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên để Mộ Hoan vịn xong liền lùi về một bước, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng. Hạnh phúc nhỏ nhoi ban nãy hoàn toàn bị ánh mắt kia phủi đi sạch sẽ, Mộ Hoan nửa oán hận nửa buồn tủi cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
“Chưa gả vào vương phủ đã dám lộng hành như vậy? Còn dám ngăn cản bản vương nạp thiếp, có biết đây là tội gì không?”
Mộ Hoan yếu ớt vò mép tay áo, chậm rì rì mở miệng: “Thế ngài còn giúp ta làm gì? Cứ để ta bị trưởng công chúa vả miệng cho rồi.”
“Còn dám cãi lệnh?”
Đầu đã cúi thấp nay còn thấp hơn một đoạn, Mộ Hoan ủy khuất nhưng không dám khóc, cứ chung thủy nhìn chằm chằm mũi giày của mình đến đau rát hai mắt. Nói thế nào nàng cũng chỉ là trắc phi, mà trắc phi thì cũng chỉ là thiếp, nàng ngăn cản chó nhỏ nạp thiếp khác nào ngăn chó nhỏ lấy nàng vào phủ. Nhưng lại không có cách nào chấp nhận việc san sẻ người mình yêu thương với một nữ nhân khác, chỉ cần có ai đó nghĩ tiếp cận chó nhỏ thì nàng liền mất hết bình tĩnh.
“Trước nói không muốn gả vào Ngạc vương phủ, sau lại ngăn cản Ngạc vương phủ nạp thiếp, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?”
“Ta…”
Mộ Hoan nói không thành lời, chỉ biết giương mắt bất lực nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Không cần nói nữa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn A Phúc đang đứng phía sau: “Đến thái y viện lấy ít dược cao cho Mộ dung hoa.”
Dứt câu liền xoay người rời đi, còn chẳng buồn nhìn Mộ Hoan thêm một cái.
“Điện hạ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi dừng cước bộ nhưng không quay đầu lại.
Mộ Hoan mím chặt môi, lấy hết dũng khí nói: “Dù ta không gả được vào Ngạc vương phủ thì ai cũng không được gả vào Ngạc vương phủ!”
Lang nhĩ động đậy mấy cái rồi trở về an tĩnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng nói gì mà tiếp tục bước đi rời khỏi Tịnh Hoa Thất.
“Chủ tử…”
Hỉ Tâm nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Mộ Hoan mà hỏi: “Ngài không đi theo điện hạ sao?”
“Nàng vẫn còn giận ta…” Mộ Hoan rũ mắt xuống, chán nản miết mạnh khăn lụa ở trong tay: “Bây giờ ta nói gì điện hạ cũng sẽ không muốn nghe đâu, đợi một thời gian nữa, dù sao…”
Bàn tay áp lên gò má sưng tấy nhức nhói, Mộ Hoan ăn đau lập tức nhướn mày, biết đau như vậy nàng đã không chạm vào làm gì. Vết thương này sợ phải điều dưỡng ít nhất một tuần mới khỏi hẳn, trưởng công chúa kia khí lực còn hơn lực điền nông phụ, đánh một cái đến giờ vẫn còn đau nhức ê mỏi.
Tin tức Mộ dung hoa bị trưởng công chúa dạy dỗ ở Tịnh Hoa Thất truyền đi khắp hoàng cung, ai cũng hoang mang không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng loáng thoáng nghe Ngạc vương đã đến ngăn cản. Trong lòng mọi người tự khắc minh bạch vị trí của Mộ thị trong lòng thập hoàng thân, vị trí trắc phi Ngạc vương phủ Mộ thị sớm đã ngồi vững.
Ngay cả tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ở Nghênh Xuân Cung cũng biết tin, nửa đùa nửa thật nói với nữ nô: “Mộ dung hoa lại thu hút nhiều người như vậy, đại hoàng tỷ và lão thập cũng đến xem chừng sau này trong cung sẽ có náo nhiệt.”
Nữ nô tâm phúc một bên mài mực một bên hùa theo: “Nô tỳ có gặp qua Mộ dung hoa một lần, đúng là có chút tư sắc nhưng niên kỷ vẫn còn rất nhỏ. Chỉ vừa qua tuổi mười ba vài tháng, bây giờ gả đi thì có chút vội vã thật.”
“Mười ba tuổi thì còn nhỏ gì?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cầm trục thư khác để xem: “Bản công chúa năm nay đã mười sáu vẫn còn chưa gả đi được, Mộ thị phúc phận thật tốt, dù là ai cũng phải ghen tỵ với nàng.”
“Công chúa không cần phải vội, ngài là thiên kim chi khu còn là nhi nữ độc nhất của Lệ phi nương nương. Dù cho ngài không nói thì cũng có hàng trăm vương tôn thế tử tìm đến cầu thân…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngăn nữ nô tiếp tục huyên thuyên: “Bản công chúa không cầu nhiều như vậy, chỉ muốn gả cho một người toàn tâm toàn ý với bản công chúa mà thôi.”
“Cái này e là…” Nữ nô đảo mắt một vòng, nhích người đến chỗ tam công chúa mà nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Nô tỳ nghe nói hoàng thượng có ý gả ngài cho trạng nguyên năm nay.”
“Trạng nguyên năm nay? Chẳng phải bài thi vẫn chưa chấm xong sao?”
“Đã chấm xong vào sáng nay rồi.”
“Thế ai là trạng nguyên?”
“Là con trai của Lại bộ thị lang, Tư Sĩ Hách thị Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ.”
“Bản công chúa có nghe qua tên của hắn.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đặt quyển trục xuống bàn, gật gù mấy cái có vẻ rất hài lòng: “Từ nhỏ đã được xưng tụng là thần đồng, tài văn chương thuộc hàng nhất đẳng, ngay cả viết chữ làm thơ cũng rất tốt.”
“Đặc biệt là Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ chưa thành thân nên hoàng thượng mới chọn hắn để công chúa có thể nương tựa về sau.”
“Thế còn bảng nhãn thám hoa năm nay?”
“Bảng nhãn là người của La Tư Khống, La Tư Khống Ngưng Dịch Vi. Còn thám hoa là một alpha loài người, họ Trầm tên một chữ Sinh.”
“Nhân tộc?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách có chút bất ngờ, mấy trăm năm lịch sử Ngạn Huyền đại lục địa chưa từng gặp qua một alpha loài người nào thi đỗ tú tài chứ đừng nói đến thám hoa.
Nữ nô có chút kiên dè nhìn quanh tẩm cung rồi nói tiếp: “Nô tỳ nghe ngóng được người đỗ trạng nguyên năm nay là Trầm Sinh, nhưng vì nàng là alpha loài người nên bị đẩy xuống thành thám hoa.”
“Sao có thể? Phụ hoàng biết không?”
“Hoàng thượng không biết, nhưng dù có biết cũng sẽ làm như vậy. Để công chúa ngài gả cho trạng nguyên vẫn tốt hơn là gả cho một bảng nhãn, Tư Sĩ Hách thị tự tôn cao như vậy cũng không chấp nhận thua kém alpha Nhân tộc.”
“Nhưng như vậy rất bất công với Trầm Sinh, nàng cũng khổ học như ai nhưng kết quả nhận được không xứng đáng, sao có thể cảm thấy hài lòng kia chứ?”
“Đây là chuyện triều chính, công chúa ngài tốt nhất là không nên nói gì cả.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách thoáng chau mày, tuy trong lòng bất mãn nhưng nàng cũng chỉ là nho nhỏ công chúa, muốn lên tiếng đòi công đạo cho Trầm Sinh cũng không có khả năng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)