Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 138

478 0 1 0

Tiền sảnh đã có đông đủ cơ thiếp, ai nấy mặt đầy xuân phong như bách hoa tề phóng, có điều lại không được điện hạ sủng ái tránh không khỏi ảm đạm. Vừa nghe thấy tiếng thông truyền liền lần lượt đứng dậy, đối chủ mẫu đang chậm rãi tiến ra.

“Thần thiếp khấu kiến trắc phi nương nương, trắc phi nương nương vạn an.”

“Miễn lễ.”

Mộ Hoan chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ, một tay đặt lên bàn, tay còn lại nhẹ phẩy quạt lụa thêu tay kỳ công tinh xảo: “Các ngươi ngồi xuống đi.”

“Tạ trắc phi nương nương.”

Nữ nô nhanh chóng bưng lên hai chậu băng lạnh, Tường Liên liền cầm quạt phẩy vào chậu băng để hơi lạnh thổi đến chỗ chủ tử. Chỉ chút khí lạnh này chẳng đáng là gì, nhưng có còn hơn không, Mộ Hoan cố ý cúi mặt gần một chút để khí lạnh hắt thẳng vào mặt.

“Nương nương như vậy không tốt.” Đổng Giai nhanh nhẹn đứng dậy ngăn cản Mộ Hoan càng kề sát mặt vào chậu băng lạnh: “Băng có hàn tính lớn, thân thể ngài hư hàn sao có thể chịu đựng được lạnh?”

“Khí trời như vậy nóng, bản phi thật sự không thoải mái.”

Mộ Hoan vung vẩy quạt lụa hai cái, chậm rì rì mở miệng: “Phân phó tú nương may gấp y phục mùa hè, ngay cả y phục của điện hạ cũng phải chọn mỏng một chút.”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi gọi người chuẩn bị.”

“Hôm nay miễn thỉnh an, các người hồi phòng nghỉ ngơi đi.”

Cơ thiếp toàn bộ đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết làm sao mới phải, nhưng Hỉ Tâm đã lên tiếng giục đành đứng dậy ly khai An Tự Các. Duy chỉ còn Hỉ Tâm và Đổng Giai, đôi tân phu thê vừa mới bái đường hôm qua mà hôm nay đã chăm chỉ đến bái phỏng, khiến Mộ Hoan cũng phải cảm thấy áp lực.

“A Giai, ta nghe Hỉ Tâm nói ngươi sáng nay giục nàng đến vương phủ?”

“A?” Đổng Giai đưa mắt nhìn sang Hỉ Tâm, phát hiện dáng vẻ thiên đại ủy khuất của nàng liền nhịn không được gật đầu: “Vâng, nương nương, là thần thiếp giục nàng mau chóng đến vương phủ bái phỏng.”

“Các ngươi ngày đầu thành thân không nhất định phải đến bái phỏng ngay lập tức, bản phi có thể hiểu mà miễn xá a. Ngươi xem Hỉ Tâm nàng đi, có bao nhiêu quyến luyến trầm hương khuê phòng, ngươi cứ như vậy bức nàng không thấy quá đáng sao?”

Hỉ Tâm thuận thủy thôi chu nói thêm một câu: “Đêm qua A Giai liên tục không nghe lời, còn bắt nô tỳ chờ đến khi nào nương nương sắc phong chính phi mới động phòng.”

Mộ Hoan nghe xong không biết nên khóc hay nên cười: “Ngươi a, A Giai, sao lại hành xử không có chừng mực như vậy?”

“Thần thiếp cũng chỉ nghĩ nương nương hiện tại phiền muộn chuyện phẩm vị ngang hàng với Đằng thị, nào dám hoan hỉ chỉ mong có thể gánh vác chút ưu sầu cùng nương nương. Cho nên mới to gan bày tỏ, bất quá tướng công cũng không phải quân tử…”

Ngay lập tức bên cạnh truyền đến tiếng ho khan xấu hổ của Hỉ Tâm.

“Phu thê các ngươi đúng là lắm trò.” Mộ Hoan nâng khăn lụa che miệng khanh khách cười vang: “Bản phi tuy có phiền muộn nhưng trước sau gì cũng trở thành chính phi của điện hạ, không dễ dàng bị người khác khi dễ. Còn ngươi, thân là thê tử lại không cho phu quân động phòng, đây là đạo lý gì a? Truyền ra ngoài còn không sợ người khác cười chê hay sao?”

“Thần thiếp không có chừng mực, thỉnh nương nương trách tội.”

Mộ Hoan tiếp nhận chén trà ô mai từ tay Hỉ Tâm, cong môi nói tiếp: “A Giai ngươi xem, Hỉ Tâm có bao nhiêu ủy khuất, biết đâu chừng hồi phủ lại tính hết lên ngươi.”

Mặt nhỏ của Đổng Giai lập tức đỏ bừng bừng lên, trộm liếc nhìn Hỉ Tâm đang đứng cách đó không xa. Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua cả người đều bất giác run rẩy, thậm chí còn cảm thấy tiếng thở khe khẽ phả lên vành tai nóng hổi.

“Đúng rồi.” Mộ Hoan xoay người lại nhìn chằm chằm Hỉ Tâm: “Điện hạ sao lại xuất phủ sớm như vậy? Còn không mang theo A Phúc công công, lẽ nào trong cung lại xảy ra chuyện?”

“Là chuyện xử lý trưởng công chúa, đến giờ hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, xem chừng là nể tình phụ tử.”

“Cũng đúng, trưởng công chúa nói thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của hoàng thượng, đâu thể nói trảm là trảm, nói giết là giết được.”

“Nương nương không cần quá lo lắng, dù sao mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi. Thời gian tới điện hạ sẽ trải qua vỡ lòng nên hoàng thượng đã hạn chế giao việc cho ngài, vừa vặn tạo cơ hội thích hợp cho nương nương mau chóng hoài thai đích tử.”

Mộ Hoan phì cười, đưa tay gõ vào trán Hỉ Tâm: “Ta chỉ là trắc phi, hạ sinh đích tử chỉ có chính phi.”

“Sớm muộn mà thôi, nương nương nên trù tính vẫn hơn.” Đổng Giai tiếp nhận dĩa cao điểm từ tay nữ nô trù phòng, cẩn dực đặt xuống bàn: “Nương nương xem, ngoài sân cúc nở vàng đẹp không gì bằng, hay là ra đó thưởng hoa phẩm trà?”

“Bên ngoài nắng như vậy gay gắt, bản phi không muốn đi.” Mộ Hoan cầm khăn lụa tỉ mỉ chà lau mồ hôi đọng trên thái dương: “Ở trong tiền sảnh toàn là hơi băng mà bản cung vẫn đổ mồ hôi như thế, ra ngoài kia còn nóng đến thế nào?”

“Ở trong tiền sảnh ngột ngạt mới dễ sinh mồ hôi, ra ngoài kia có nắng có gió sẽ khiến tâm tình tốt hơn nhiều.”

Mộ Hoan suy nghĩ một lúc mới gật đầu đáp ứng, cùng Hỉ Tâm và Đổng Giai ra ngoài thưởng hoa hóng gió. Quả nhiên ngoài vườn đã tràn ngập sắc vàng của hoa cúc, xen lẫn chút phấn hồng của đỗ quyên, đẹp không gì bằng.

Chậm rãi tản bộ trên con đường mòn, Mộ Hoan lúc thu lúc dãn khoảng cách giữa các ngón tay, ngắm nhìn tia nắng xuyên qua từng kẽ ngón tay lấp lánh mê hoặc. Tường Liên nghiêng hẳn ô về phía nàng, còn sợ nắng nóng quá mức làm nương nương khó chịu.

“Ra ngoài đúng là dễ chịu hơn ở trong tiền sảnh.” Mộ Hoan nâng quạt lụa lên cao, nheo nheo mắt nhìn: “Ấm áp hơn mùa đông, nhưng bản phi không thích.”

“Nếu vậy khí lạnh nhập thu thì thế nào?”

“Ẩm ướt, cả người đều lạnh nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi.”

Mộ Hoan đưa tay để Đổng Giai dìu vào trong tiểu đình hóng mát, dõi mắt nhìn một mạt hoàng sắc kéo dài đến tận chân trời. Hiện tại vẫn chưa nhập hạ, bầu trời quang đãng trong trẻo như gương, hương hoa phảng phất cùng với tiếng chim kêu ríu rít không ngừng.

“Nương nương, ngài dùng trà không?”

“Không cần.”

Mộ Hoan vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài: “Điện hạ lập được đại công, thanh danh vang xa, ai nấy thấy nàng đều phải quỳ xuống hành lễ. Khác biệt trước đây bị người người xem thường xuất thân, đến cả lão bản bán hàng cũng muốn triệt để ép chết nàng. Bản phi thời điểm gả cho nàng đã nguyện cùng nàng song hành, sinh tử bất ly, chỉ mong có thể làm đôi chim quyên quấn quít không rời.”

“Điện hạ nhân trung long phượng, xuất chúng hơn người còn gì để ngài phải lo lắng hay sao?”

“Đi càng xa, bản phi phát hiện điện hạ không hề muốn dừng lại, thứ nàng muốn không chỉ đơn thuần là áo tím đai vàng.” Mộ Hoan quay đầu lại, bắt lấy ánh mắt của Hỉ Tâm: “Điện hạ tâm cao khí lớn, không dễ dàng buông bỏ những gì đã nỗ lực đạt được. Nhưng bản phi lại sợ hãi ngài quá mức cuồng ngạo mà mang họa vào thân, phàm là người xuất chúng luôn bị ganh ghét, nếu điện hạ có mệnh hệ gì bản phi biết nương tựa vào ai?”

Biết rõ chủ mẫu đang ám chỉ điều gì, Hỉ Tâm cung kính chấp tay: “Điện hạ túc trí đa mưu, văn võ thao lược, tuyệt không làm gì dại dột liên lụy đến tiền đồ bản thân.”

“Rõ ràng ngươi đã bị điện hạ mua chuộc, ở đây nói vài lời dỗ dành bản phi cho qua chuyện!”

“Nô tỳ không dám.”

Đổng Giai vội lên tiếng cắt đứt lời cả hai: “Nương nương, có hoàng thân nào mà không tâm cao khí ngạo? Thập điện hạ lập được đại công không phải may mắn, là tự bản thân nỗ lực đạt được, sao nương nương lại không ủng hộ ngài?”

“Bản phi nhìn thấy tỷ tỷ luân lạc như thế, sao có thể nghĩ đến chuyện ủng hộ?” Mộ Hoan ảm đạm trút một tiếng thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Đổng Giai: “Mỗi omega sau khi thành gia lập thất đều chỉ mong phu tế bình an, oa oa thành nhân, những chuyện khác đều không quan trọng. Trước đây tỷ tỷ từng rất ủng hộ Đồng quốc công nuôi dưỡng chí lớn, kết quả dồn ép đến toàn bộ La Tư Khống thị đều không ngóc đầu lên nổi, cả đời mang tội danh ô uế sử sách.”

“Ngạc vương và Đồng quốc công hoàn toàn khác biệt. Đồng quốc công trước nay chỉ dựa vào La Tư Khống, nay La Tư Khống tàn liền vô pháp trở mình. Còn điện hạ là một mình nỗ lực đạt được, mỗi bước đi đều phi thường vững vàng, sao có thể trượt chân té ngã chứ?”

“Bản phi…” Vẫn là nói không ra lời, Mộ Hoan chán nản trút một tiếng thở dài: “Tùy ý đi, dù sao bản phi có nói điện hạ cũng không thay đổi chủ ý.”

 

====================

 

“Hửm?”

Mộ Hoan đặt hoa tai xuống bàn, nghi hoặc nhìn Hỉ Tâm đang giúp nàng tháo búi tóc: “Đêm nay điện hạ không về?”

“Vâng, thái giám truyền tin nói hoàng thượng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết Trưởng công chúa nên tất cả hoàng thân đều phải lưu lại.”

“Đều do hoàng thượng quá mềm lòng, bằng không chuyện của Trưởng công chúa đã xử lý xong trước khi Ngạc đại thắng hồi kinh.” Mộ Hoan tiếp tục tháo xuống hộ giáp, chậm rì rì mở miệng: “Thay dầu đèn đi, bản phi sẽ chờ điện hạ.”

“Nương nương, điện hạ đêm nay không về, ngài chờ như vậy sẽ tổn hại sức khỏe.”

“Hoàng thượng vốn là người phân rõ công tư, không thể vô lý giữ tất cả hoàng thân chỉ để tìm các giải quyết một Trưởng công chúa mãi quốc cầu vinh. Chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ sợ bị mọi người cười nhạo, hoàng thượng sẽ tự biết chừng mực mà để tất cả hoàng thân trở về sớm.”

“Vậy nô tỳ lập tức gọi người thay dầu đèn.”

Tường Liên cẩn thận đặt lược ngà voi xuống bàn, xoay người ly khai ngọa phòng.

Trong ngọa phòng chỉ còn lại một mình, Mộ Hoan nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, âm thầm trút một tiếng thở dài. Đêm nay chó nhỏ nếu thật sự không về, nàng lại phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, chi bằng đợi như vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Bên ngoài mưa xuân trút xối xả, hàng hoàng dương rì rào không dứt, bọt nước bắn tung tóe trong trẻo như sương. Tiết trời xuân tuy không lạnh giá nhưng cũng chẳng khiến Mộ Hoan thoải mái được mấy phần, một mình đứng dậy trở về giường ngồi xuống.

Vừa vặn Tường Liên dẫn theo hai nữ nô quay về An Tự Các, chủ động bước đến giúp nàng tháo giày thêu, xong xuôi liền bưng nước đến cho chủ tử ngâm chân.

“Bên ngoài mưa lớn, mấy chậu đỗ quyên của bản phi hảo hảo chiếu cố, đừng để chúng bị úng chết.”

“Nô tỳ đã cho người che chắn cẩn thận, không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.” Mộ Hoan hơi ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn trần giường với những họa tiết dị quốc kỳ quặc: “Chuẩn bị ít trà nóng, y phục ấm, chăn dày và nước nóng để điện hạ hồi phủ có mà dùng ngay. Đúng rồi, ngươi gọi người mang đồ ăn khuya lên, chỉ lấy một chút thôi, bảo bọn họ chuẩn bị món ít béo và lạt một chút.”

“Chủ tử cần dùng sao?”

“Lúc đợi buồn chán tránh không khỏi muốn ngủ, dùng như thế sẽ kiên trì được lâu hơn.”

“Ách, vâng, nô tỳ liền phân phó người chuẩn bị ngay.”

Tường Liên tay chân nhanh nhẹn di chuyển ra ngoài đại môn, ngoắc tay bảo hai tiểu nữ nô đang canh cửa, sẵn giọng đem những gì chủ mẫu vừa phân phó nói lại. Ngoài trời mưa lớn không dứt, Tường Liên sợ mưa tạt liền đem cửa đóng kín, xoay người tiến vào ngọa phòng hầu hạ chủ tử ngâm chân.

Lúc này Mộ Hoan đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, bộ dáng biếng nhác sắp ngủ đến nơi.

“Nương nương.”

“Ân? Ta chưa ngủ, giúp ta ngâm chân.”

“Vâng.”

Tường Liên bước nhanh đến chỗ nàng, khom người ngồi giúp tỉ mỉ vốc nước chà lau bàn chân mềm mại như ngọc, động tác nhẹ nhàng cẩn thận không dám tổn hại nửa điểm da thịt. Bình thường chủ mẫu yêu thích dưỡng da, mỗi lần ngâm chân đều phải cho hương liệu và dược liệu, sau khi ngâm xong da dẻ vừa thơm vừa mềm mịn hơn cả oa oa.

“Hỉ Tâm hồi Hỉ La phủ rồi sao?”

“Không có, không hồi Hỉ La phủ, mà đang lưu lại ngoại trạch vừa mua vài ngày trước.”

“Hửm?” Mộ Hoan đột nhiên mở trừng mắt: “Lẽ nào xung đột với bà bà?”

“Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết Hỉ Tâm cùng phu nhân ly khai Hỉ La phủ dời đến tòa ngoại trạch cạnh Ngạc vương phủ. Mấy hôm trước bận rộn dời phủ nên ít ghé thăm, có lẽ ngày mai sẽ đến bái phỏng nương nương.”

“Đang yên đang lành lại dọn ra, nhất định là có vấn đề.” Mộ Hoan nhanh chóng ngồi dậy, nhíu nhíu mày nghĩ ngợi: “Sáng sớm mai gọi người đến Hỉ La phủ dò hỏi xem thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì, tùy ý chọn hai món lễ vật sang đó, đừng để bị chủ mẫu bên đó hoài nghi.”

“Nô tỳ sẽ đích thân chuẩn bị, nương nương thỉnh yên tâm.”

“Nhất định là phía bà bà khó dễ A Giai, bằng không Hỉ Tâm cũng không đến mức phải xuất môn lập phủ. Bình thường chẳng nghe hai người họ nói gì, có thể là A Giai cố tình che giấu đến khi bại lộ Hỉ Tâm mới gấp gáp mang người đi.”

Tường Liên ngẩng đầu lên, tay vẫn chăm chỉ xoa bóp huyệt vị dưới lòng bàn chân: “Hỉ La thiếu phu nhân vốn là cô nương hiền lành, gả đến đó ngày ngày chăm chỉ hầu hạ bà bà công công, tuy vậy vẫn không thay đổi được xuất thân của nàng. Có thể vượt qua hai tháng thành hôn đã là kỳ tích, còn miễn cưỡng e rằng phía Hỉ La thị không dễ dàng buông tha.”

“Trước mặt tất nhiên phải bảo trụ A Giai, sau đó mới hảo hảo nói chuyện với Hỉ La thị tránh sau này quay về bái phỏng càng khó xử.” Mộ Hoan nghiêng người nằm sấp xuống nệm vải: “A Giai tuy xuất thân không tốt nhưng gả đi thời điểm lại uy phong lẫm lẫm, giá trang của nàng chất đầy năm xe còn không đủ, đến hai hôm sau vẫn có người mang đến thêm. Đến cả cao môn thanh lưu cô nương xuất giá cũng không được như thế, Hỉ La thị còn muốn thế nào đây? Lẽ nào muốn lấy đương kim công chúa không bằng?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16