Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 221

597 0 1 0

Những ngày gần đây mọi người ai nấy đều hướng mắt về phía Tư Nguyệt Thất, muốn biết oa oa trong bụng nàng là hoàng thân hay là công chúa. Mà Tư Nguyệt Thất cũng đặc biệt náo nhiệt, Nội Vụ Phủ liên tục mang đến y phục màu sắc nhu hòa, không phải lam cũng là bạch.

Cùng thời điểm này biên giới Miêu tộc bị một đám người Xà tộc nháo loạn, phải chạy đến Lang tộc cầu cứu một phen. Lang vương hào phóng điều hai vạn tinh binh yểm trợ cho Miêu tộc, nhưng đều bị hồng mao lãnh chúa đánh bật trở về, toàn bộ lãnh thổ Miêu tộc mất trọn ba phần tư.

Tin tức này chấn động khắp Ngạn Huyền đại lục địa, không ai dám tin một đám giang hồ Xà tộc lưu lạc sau trận chiến ba mươi năm trước lại quay trở về cường đại như vậy. A Ba Đáp Thấu Á Viên thậm chí còn dùng ánh mắt khác để nhìn lãnh chúa Xà tộc, không dám như ban đầu khinh suất.

Nếu Miêu tộc mất trắng quốc thổ, Lang tộc cũng sẽ bị vạ lây.

Biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, A Ba Đáp Thấu Á Viên đích thân đốc thúc quân đội chuẩn bị xuất chiến, song song cho người đóng gấp chiến thuyền vượt đại dương đến Miêu tộc.

Cuối tháng mười một tin tức truyền ra, hoàng đế xuất chinh, tự mình dẹp loạn đám quân Xà tộc.

Phượng Hòa Cung nhận tin sớm nhất, trong lòng chấn động, không nghĩ hồng mao Xà nữ lại có bản lĩnh lớn đến vậy. Lần này A Ba Đáp Thấu Á Viên xuất chinh, lành ít dữ nhiều, chưa kể bản thân nàng không nắm rõ năng lực thực sự của hồng mao kia, e là lúc giao chiến sẽ gặp khó khăn.

Trên thân mang tình độc, giờ phải ly khai, nhất định vết thương sẽ tái phát.

Mộ Hoan tâm tình lạnh lẽo phân nửa, nghĩ không ra cách để ứng phó, nhưng chẳng biết tại sao bản thân lại hoảng loạn đến vậy. Rõ ràng nàng rất mong A Ba Đáp Thấu Á Viên tử trận nhượng lại quyền nhiếp chính cho nàng, nhưng trong lòng lại khao khát đối phương bình an hồi kinh.

Mâu thuẫn dằn xé liên tục nhiều ngày, dẫn đến tinh thần suy sụp không thiết ăn uống.

Rốt cuộc là nàng muốn điều gì?

Càng cận ngày xuất chinh, Mộ Hoan càng minh bạch lòng mình. Thứ nàng cần chính là một chỗ dựa, là một chỗ dựa thật sự, càng muốn biết được thực hư câu chuyện phía sau.

Trước đêm xuất chinh, tuyết rơi dày đặc, A Ba Đáp Thấu Á Viên cô độc ngồi trong Dưỡng Tâm Điện xử lý tấu chương. Mặc dù ngày mai phải lên đường, nhưng nàng không an tâm để lại nhiều công việc cho kiều hương giải quyết. Sức khỏe kiều hương bất ổn, nếu còn gánh thêm phần việc này nhất định sẽ kiệt sức.

Cung nô lầm lũi dọn dẹp tuyết, bóng người qua qua lại lại sau khung cửa sổ giấy mỏng. A Phúc đứng một bên mài mực, dáng vẻ có chút uể oải, nhìn tấu chương trên bàn, còn vài quyển là xong.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hối hả, thủ vệ gấp gáp chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, hoàng quý phi cầu kiến!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu khỏi tấu chương, hai mắt lấp lánh: “Cho nàng vào.”

“Vâng!”

Thủ vệ nhanh chóng rời đi, lát sau dẫn hoàng quý phi tiến vào Dưỡng Tâm điện. A Phúc tinh ý cùng lúc ly khai với thủ vệ, trả lại cho hai người bầu không khí an tĩnh.

Đưa mắt nhìn bàn tấu chương, Mộ Hoan khẽ hỏi: “Khi nào xong việc rồi nói.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không có ý kiến gì, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, quá canh hai mới hoàn tất. Đem quyển cuối cùng đặt lên bàn, dời mắt nhìn kiều hương đang dùng trà, đợi nàng lâu như vậy cũng không nghe oán than nửa lời.

Phát giác có người đang nhìn, Mộ Hoan ngẩng đầu lên, mắt đối mắt kéo dài một tia ý vị không thể nói rõ thành lời.

“Nàng có chuyện gì sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đứng dậy, hai tay chấp sau lưng, ung dung tản bộ đến trước mặt nàng. Mà Mộ Hoan cũng không lấy nửa điểm phản ứng, đưa mắt nhìn theo nhấc cử nhấc động, an tĩnh lắng nghe tiếng bước chân đều đều cùng hơi thở càng lúc càng gần.

Hai người chọn an tĩnh mà nhìn nhau, bầu không khí lập tức chùn xuống.

“Người đâu, lấy rượu.”

Trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, A Ba Đáp Thấu Á Viên chăm chú quan sát Mộ Hoan, giống như muốn tìm điểm bất thường trên mặt nàng.

“Hoàng quý phi, nàng không biết uống rượu.”

“Có hứng.”

Mộ Hoan đứng dậy, ánh mắt vẫn duy trì trực diện quan sát A Ba Đáp Thấu Á Viên, nhưng rất nhanh liền lách người đi đến trà án ngồi xuống.

Cung nô lần lượt mang lò than và rượu, muốn tại chỗ hâm rượu nhưng bị hoàng quý phi phất tay đuổi đi, đành lầm lũi đứng dậy ly khai. Hương rượu thơm nồng phảng phất, chưa uống đã say.

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn kiều hương, nàng sắp bị làm cho hồ đồ đến nơi rồi. Bất đắc dĩ di chuyển đến trà án, vén vạt áo ngồi xuống đối diện kiều hương, tầm mắt di chuyển theo nhấc cử nhấc động của nàng.

“Hoàng quý phi, nàng không nên uống, sức khỏe nàng…”

Bỏ qua lời khuyên ngăn của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan lưu loát rót một chén tràn rượu ra ngoài bàn, không chút chần chờ trực tiếp uống cạn. Gương mặt lập tức đỏ bừng lên, cảm giác đắng ngắt tràn ngập khoang miệng, giống như vừa uống xong một chén hoàng liên mà Nam Cung thái y kê.

“Hoàng quý phi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy cổ tay đang muốn rót thêm rượu, hai chân mày nhíu chặt với nhau: “Nàng uống không được, đừng miễn cưỡng.”

“Uống đi.”

Mộ Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi hạnh hoa nhãn linh lung trong suốt như gương: “Bồi ta uống.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chần chờ, nhưng cũng đưa tay tiếp nhận, cùng kiều hương say trọn đêm nay. Chí ít trước khi xuất chinh còn trông thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, đắm chìm trong dư vị ngọt ngào mà bản thân tự tưởng tượng lấy.

Kiều hương chính là độc dược phủ một lớp đường mật bên ngoài, nhưng nàng cam tâm tình nguyện giữ chặt trong huyết quản.

Lại uống một ngụm rượu cay nồng, hơi thở trở nên nóng rực, Mộ Hoan yếu ớt thì thào trong cổ họng: “Lần này, bao nhiêu phần thắng?”

“Mười phần.” A Ba Đáp Thấu Á Viên duy trì nụ cười, ánh mắt ấm áp đặt trên người kiều hương: “Rất nhanh sẽ trở về.”

“Nói thật.”

Ý cười trong mắt dần dần nhạt đi, A Ba Đáp Thấu Á Viên vô thức siết chặt chén rượu: “Ba phần.”

Mộ Hoan bật cười một tiếng, tiếp tục nuốt xuống một ngụm rượu, bộ dáng tựa hồ rất hả hê. Nhưng nội tâm nàng một chút cũng không vui vẻ, đau đến thắt cả lồng ngực, hơi thở tựa hồ bị thế lực vô hình nào đó từng chút tước đoạt.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn không ra biểu tình, mân mê chén rượu một lúc thì cầm lên uống cạn, đáy mắt phảng phất tia chua xót vô pháp thốt thành lời.

“Nàng yên tâm, nếu trẫm có thật sự tử trận đi chăng nữa, quyền nhiếp chính vẫn nằm trong tay nàng. Về sau nàng không cần phải lo lắng tương lai, chỉ cần bảo hộ tốt bản thân mình là đủ rồi.”

“Giang sơn này là của A Ba Đáp thị, ngươi nghĩ bá quan cam tâm để một omega như ta tiếp quản sao?”

“Có chiếu thư của trẫm sẽ không ai dám phản đối.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng, mềm nhẹ thì thầm: “Coi như đây là những gì trẫm có thể làm cho nàng, bù đắp lại lỗi lầm từng gây ra.”

“Ngươi nghĩ nhiêu đây có thể bù đắp lại tất cả những tổn thương mà ngươi gây ra cho ta?” Mộ Hoan trào phúng cười một tiếng, ánh mắt lãnh liệt mang chút chán ghét nói: “Cả đời này ta không sinh được oa oa nữa, ngươi nghĩ có thứ gì bù đắp đủ những mất mát của ta bây giờ?”

“Trẫm…”

Lời đến môi lại vô pháp thốt ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên dứt khoát uống thêm một chén rượu, nén xuống bất lực đáng nguyền rủa của bản thân. Ngay cả tư cách nói hai chữ ‘bù đắp’ nàng cũng không có, còn mặt dày đòi hỏi ở đối phương sự tha thứ.

Mộ Hoan cầm chén rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong, dứt khoát uống cạn cảm nhận vị đắng tê dại đầu lưỡi. Đầu óc một mảng mông lung, đối với sự việc xung quanh đều tương đối mơ hồ, chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực là rõ ràng nhất.

Uống đến chén bao nhiêu không rõ, Mộ Hoan đột nhiên chồm người đến, đoạt lấy chén rượu uống dở trên tay A Ba Đáp Thấu Á Viên.

A Ba Đáp Thấu Á Viên kinh ngạc một phen, mờ mịt nhìn kiều hương, phát hiện nàng đã say rồi.

“Hoàng quý phi, trẫm cho người đưa nàng hồi cung.”

“Không cần.” Đầu gối đặt lên trà án, cả người hướng về phía đối phương, đem chén rượu một hơi uống cạn rồi ném xuống đất: “A Ba Đáp Thấu Á Viên.”

Rất ít khi Mộ Hoan gọi thẳng tên họ nàng như vậy, chỉ có hai trường hợp, một là hận đến thấu xương còn lại chính là hoài niệm. Chính là hoài niệm một Lang tộc alpha họ Thấu, năm xưa ở trong rừng núi, đơn thuần bầu bạn cùng với nhau.

Chóp mũi phảng phất mùi rượu, A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa tay đỡ lấy thắt lưng của Mộ Hoan, tránh nàng sảy chân ngã xuống đất. Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, không biết có phải do rượu mà mắt ai cũng đều ẩm ướt lệ quang.

“Hoàng quý phi?”

Mộ Hoan gian nan giữ thăng bằng, vốn đã say khước không phân biệt nổi quang cảnh xung quanh, toàn cơ thể đều dựa dẫm vào cánh tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên để không ngã.

“Ngươi…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng chút sức đã giữ được Mộ Hoan, lo lắng áp tay lên gương mặt nhuộm đỏ của nàng: “Đã bảo nàng đừng uống cứ không nghe lời.”

“Ngươi sao lại không say?” Mộ Hoan nấc lên một cái, dùng hai tay ghì chặt vai của nàng, nheo nheo mắt nhưng vẫn nhìn không rõ: “Ngươi… ngươi có uống rượu không?”

“Say rồi, từ lâu đã say rồi.”

Mộ Hoan nghiêng đầu nhìn, không hiểu ý tứ trong câu nói này, cả người bổ nhào vào lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Phảng phất hương thơm thanh mát như lê hoa tháng ba trong gió xuân phơi phới, cơ thể gột rửa sạch sẽ không pha nhiễm một phân bụi trần.

Trong mắt thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vòng tay chưa từng lơi lỏng, nhẹ nhàng mà quyến luyến giữ chặt lấy nàng. Hơi thở, ánh mắt, ý cười đều đang ngày ngày nhấn chìm trong cơn say vô lối thoát, ngoài nghe theo an bài của đối phương thì chẳng còn cách nào khác.

Mộ Hoan dùng chút sức đã có thể đem A Ba Đáp Thấu Á Viên ấn xuống đất, tóc dài xõa xuống đầu vai, che đi đôi gò má vì say rượu mà đỏ bừng. A Ba Đáp Thấu Á Viên không cảm thấy bị khinh bạc, còn có chút mong chờ nhìn về phía kiều hương, muốn biết nàng đang định làm gì.

Ngón tay thanh mảnh lướt đến dây cột phi phong, nhẹ nhàng cởi ra cái gút. Phi phong lập tức rơi xuống đất, cơ thể thoáng run rẩy vì lạnh, mười đầu ngón tay càng dùng sức tì lên vai người dưới thân. Lại kiên trì tháo xuống từng kiện, ngoại bào, trung y, lý y đến khi chỉ còn cái yếm thiển hạnh hoàng che đậy bầu ngực trắng trẻo bên dưới.

“Hoan…”

Cổ họng nghẹn chặt, vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, có chết nàng cũng không dám tin kiều hương sẽ chủ động câu dẫn nàng.

Mộ Hoan đầu óc có hơi mụ mị nhưng vẫn biết bản thân đang làm gì, đem thân thể hạ thấp dán chặt vào cơ thể tráng kiện của alpha, lắng nghe hơi thở gấp gáp phả bên vành tai.

“Ngươi có thể bình an hồi kinh, ta sẵn sàng tha thứ tất cả.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16