Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 51

614 0 1 0

Chờ hết cả ngày mà cũng không thấy chó nhỏ đến, Mộ Hoan buồn chán chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sáng sớm nay vừa xin được tỷ tỷ cho phép cùng nàng thành thân giờ lại chạy đi đâu mất, chẳng biết đến khi nào mới chịu quay lại nữa.

Thời gian này Mộ Hoan rất ít ra ngoài, bình thường đều là dùng thuốc và ăn uống đạm bạc cho mau chóng khỏi bệnh. Cận kề sắc phong chi lễ ai nấy đều bận rộn, Mộ Hoan cả ngày ở yên trong phòng không dám đi đâu sợ làm phiền mọi người làm việc.

Qua hơn một tuần hoàn toàn không thấy tung tích của A Ba Đáp Thấu Á Viên đâu, Mộ Hoan vừa giận vừa tủi, trong lòng càng lúc càng khó chịu. Rõ ràng nàng đã bỏ xuống mặt mũi để cầu xin ấy vậy mà đối phương ngay cả việc đi đâu cũng không nói với nàng, có phải cố tình muốn chọc tức chết nàng?

Triều nhật chi lễ rất nhanh đã đến, khắp Đồng vương phủ treo đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng. Sắc phong chính phi chi lễ là việc phi thường trọng đại, không một ai dám lơ là khinh suất, thậm chí đây là còn triều nhật chi lễ của lệnh ái thì càng phải cẩn trọng hơn.

Sáng sớm Mộ Hoan đã bị gọi dậy rửa mặt thay đổi y phục, mơ mơ hồ hồ nghe theo bày bố của ma ma trong phủ, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Chính tay ma ma giúp đỡ Mộ Hoan vãn tóc, cài thêm một kiện đóa hoa lan bằng vàng mỏng tinh xảo trang trọng.

Ngay cả y phục cũng khác biệt thường ngày, khoác hai lớp áo choàng bằng lụa mỏng có thể nhìn xuyên thấu. Đai lưng vải mềm rũ xuống hai bên hông, giắt thêm một hầu bao thêu hải đường lam sắc. Tay áo kéo dài được cột gút ở cổ tay có bèo nhúm hoa sen, phần giữa cánh tay trễ xuống tăng thêm nét mềm mại nữ tính. Kiểu dáng y phục này có điểm giống của người Ai Cập cổ đại, bất quá trang sức bằng bạc đi theo lại là của người Mông Cổ.

Mộ Hoan đang quan sát nữ nô giúp nàng kẻ chân mày thì ma ma đã loay hoay đeo hộ giáp. Nếu chỉ đeo hộ giáp thì không có gì đặc biệt, đằng này mười ngón tay đều đeo kín hộ giáp giống như muốn giương kiếm đâm chết người. Chưa kể hộ giáp này bằng bạc nguyên khối rất nặng, mười ngón tay của Mộ Hoan thi nhau cụp xuống va chạm phát ra tiếng lạch cạch.

“Nặng quá đi!!” Mộ Hoan ngăn cản ma ma giúp đeo hộ giáp: “Mau tháo xuống bớt đi, một hai ngón là đủ rồi.”

“Tiểu thư đừng nháo loạn nữa.” Ma ma cẩn thận lựa chọn hộ giáp thích hợp với ngón tay nàng, một bên loay hoay đeo vào một bên càm ràm: “Hộ giáp này chính là hình dạng móng vuốt sói, đeo thứ này mới chứng tỏ được tiểu thư thân phận tôn quý tương đồng với omega Lang tộc.”

“Nhưng mà nặng quá đi.”

“Chính phi nương nương còn phải đeo hộ giáp bằng vàng ròng nặng gấp hai ba lần của tiểu thư, cho nên làm ơn ngài đừng than phiền nữa.”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, miễn cưỡng để ma ma giúp nàng đeo tất cả hộ giáp lên tay. Bất quá ngay cả nhúc nhích ngón tay Mộ Hoan cũng làm không nổi, nặng đến mức móng tay của nàng phải phản kháng báo động mấy tiếng đau đớn.

Tường Liên đợi ma ma đeo hộ giáp xong thì bắt đầu cầm dao lưỡi nhỏ cỡ một thốn đưa lên mặt Mộ Hoan.

“Này, ngươi lại muốn làm gì nữa a?!”

“Tiểu thư, ngài phải cạo chân mày.” Tường Liên chớp mắt hai cái: “Cô nương triều nhật nào cũng phải cạo đi hai chân mày của mình, tiểu thư yên tâm, rất nhanh sẽ xong thôi.”

“Không nên!!!”

Gương mặt nàng chỉ dựa vào cặp chân mày này mới cảm thấy dễ nhìn một chút, cạo đi rồi khác nào Mona Lisa a a a a?!

Ma ma không có kiên nhẫn như Tường Liên, đưa mắt ra hiệu hai nữ nô giữ chặt lấy Mộ Hoan rồi tự mình bước lên giúp chủ tử cạo chân mày. Mộ Hoan khóc không ra nước mắt, có giãy cũng thoát không được, đau lòng nhìn chân mày nàng từng chút bị cao sạch.

“Tiểu thư chân mày sẽ mọc lại mà, không sao đâu.”

Đem chân mày Mộ Hoan cạo sạch ma ma mới hài lòng ngắm nghía một chút, đưa tay tiếp nhận bút lông từ tay nữ nô giúp nàng họa diện.

“Lại muốn làm gì nữa a?” Mộ Hoan sắp bị dọa cho chết khiếp, mặt nàng không có chân mày đã đáng sợ lắm rồi, còn muốn họa họa cái gì lên nữa a?

“Cô nương triều nhật phải họa mặt.”

Trán bị ấn ngửa ra sau, ma ma thô lỗ đặt bút lên vẽ, động tay thoăn thoắt thuần thục có vẻ đã được luyện tập nhiều lần. Không chỉ mặt mà cổ, cánh tay, hai chân đều bị vẽ kín. Chỉ cần nơi nào bại lộ da thịt nơi đó sẽ có sự xuất hiện cũng hình vẽ, tương đối giống phong tục của người Anh Điêng* (Indian).

Màu vẽ có điểm mát, Mộ Hoan bắt đầu thích cảm giác ẩm lạnh khi màu nước lướt qua da thịt mà dần an tĩnh lại ngồi yên cho ma ma làm việc. Tường Liên dâng lên một cái đoạn lụa mới giúp Mộ Hoan đeo vào cổ che dậy tuyến thể nhu nộn mềm mại, hình dáng so với cái cũ tao nhã và đẹp mắt hơn nhiều.

“Tiểu thư thiên sinh lệ chất khiến chúng nô tỳ cũng phải nghiêng mình xấu hổ.”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn vào gương đồng, kỹ thuật họa diện của ma ma quả nhiên không tồi, tuyệt không có họa mặt nàng thành mặt mèo.

“Ban thưởng.”

Tường Liên lấy trong tay áo bốn năm cái hầu bao nhỏ phân phát cho ma ma và nữ nô hầu hạ chủ tử hôm nay.

“Hiện tại là giờ nào rồi?”

“Thưa, là giờ thìn hai khắc, phải nửa canh giờ nữa mới đến triều nhật của tiểu thư.”

“Vậy bây giờ bên ngoài đang tổ chức sắc phong cho tỷ tỷ?”

“Còn nửa khắc nữa.”

“Đi, chúng ta đến đó.” Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên đỡ đứng dậy: “Điển lễ sắc phong cho tỷ tỷ, bản tiểu thư thân là muội muội sao có thể không đi?”

“Mời tiểu thư đi lối này.”

Ma ma đi trước dẫn đường, cẩn thận sai phái hạ nhân mang bộ liễn đến đưa lệnh ái đến chính đường tham dự sắc phong điển lễ. Tường Liên cẩn thận mang theo phi phong và thủ lô, đề phòng đang lúc làm lễ trời lại trở lạnh sẽ có ngay để giữ ấm cơ thể.

“Tiểu thư, mời ngài đội khăn.”

Mộ Hoan ngoan ngoãn cúi đầu xuống để ma ma đội khăn lên, dùng một bộ vòng bạc luồn qua búi tóc để giữ chặt tấm khăn. Trong Mộ Hoan lúc này không khác xác ướp Ai Cập là bao, ngay cả đứng vững cũng gian nan chứ đừng nói đến bước đi.

Bộ liễn rất nhanh được khiêng tới, Tường Liên và hai nữ nô khác bước lên dìu chủ tử ngồi lên bộ liễn xuất phát đến chính đường.

“Tỷ tỷ sau khi sắc phong vẫn ở Đào Như Hiên sao?”

“Đào Như Hiên là dành cho trắc phi, nương nương sau khi thụ phong sẽ đến ở Tiên Ân Các.”

Mộ Hoan gật đầu biểu thị đã hiểu, bàn tay đeo đầy hộ giáp đặt ngay ngắn trên đùi, còn sợ bản thân trong lúc bất cẩn vung tay cắt rách y phục trên người.

Một đường an ổn đến chính đường, điển lễ sắc phong cũng đang được cử hành, mọi người tập trung đông đúc chờ xem diễn biến điển lễ. Mộ Hoan đến khá muộn, đưa tay cho nữ nô dìu xuống bộ liễn, ung dung nhấc chân tiến vào trong chính sảnh.

Vài hạ nhân nhận ra lập tức quỳ rạp xuống hành lễ: “Nhị tiểu thư.”

Đám đông dời mắt đến nữ tử đang bước vào, vài tiếng nghị luận xôn xao phát ra, hiếu kỳ muốn biết sao tấm khăn đó Mộ lệnh ái có dáng vẻ như thế nào. Tổng thể nhận ra được cô nương này dáng người nho nhỏ khả ái, bước đi thoăn thoắt vững vàng, thông qua đó phán đoán tính cách bộc trực ngay thẳng còn có chút ngang bướng.

Mộ Tước quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Hoan bước vào thì mừng rỡ gọi: “Hoan nhi đến rồi sao?”

“Muội muội đến trễ, mong tỷ tỷ lượng thứ bỏ qua.”

“Đến rồi thì tốt, mau qua kia ngồi đi.” Mộ Tước mặc sắc phục không tiện di chuyển, ra lệnh cho Tường Liên dìu đỡ Mộ Hoan ngồi xuống ghế bành đặt ở góc trái chính sảnh.

Hôm nay Mộ Tước ăn vận đẹp đẽ trang trọng, tương đồng Mộ Hoan họa kín thân thể, mười ngón tay đeo hộ giáp bằng vàng nặng đến mức chỉ có thể buông thõng sang hai bên hông.

“Mộ thị Mộ Tước, nhận thánh vật bái lạy tổ tiên.”

Mộ Tước dùng hết sức lực tiếp nhận khay vàng phủ vải đỏ, đứng lên cúi đầu một cái rồi lại quỳ xuống lạy một cái. Làm như vậy liên tục ba lần rồi mới giao lại khay đựng thánh vật cho trưởng lão, cung kính đứng nghiêm như một pho tượng.

“Cầu phúc.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy đan hai tay vào nhau cúi đầu yên tĩnh cầu phúc. Mộ Hoan cũng chỉ bắt chước theo, miệng lẩm ba lẩm bẩm lời bài hát.

“Đình!” Trưởng lão cung kính chấp tay: “Điện hạ thỉnh đến sắc phong vương phi.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn rời khỏi tọa ỷ bước lên xốc khăn trùm đầu của Mộ Tước, dịu dàng đối kiều hương mỉm cười một cái. Mặt nhỏ lập tức thẹn thùng ẩn hồng, đưa hai cổ tay ra trước mặt đối phương.

Cầm lấy vòng ngọc phỉ thúy trên bàn, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cẩn thận giúp kiều hương đeo vào. Tiếp đến là hoa vai, dây chuyền, ban chỉ, thay đổi mười chiếc hộ giáp của nàng thành hai chiếc hộ giáp ở ngón út và áp út bằng vàng khảm vô số đá quý.

“Mộ thị Mộ Tước, sắc phong hoàn tất, nhận ngọc như ý.”

“Tạ điện hạ ân sủng.”

Mộ Hoan ở khá xa lại bị khăn vải che khuất nên không nhìn rõ cảnh tượng bên trên, có chút hiếu kỳ lễ sắc phong của Ngạn Huyền đại lục địa có giống với phim ảnh nàng xem hay không.

“Hân vương, Ngạc vương, Kình vương đến!!!!”

Mọi người lập tức đứng dậy quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Hân vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ, Kình vương điện hạ!”

Mộ Hoan chỉ gặp qua duy nhất Hân vương, chưa từng gặp qua Ngạc vương hoặc là Kình vương, có chút hiếu kỳ lén ngẩng đầu nhìn thử. Đáng tiếc khăn trùm quá dày, chỉ thấy bóng người mờ mờ thoăn thoắt lướt qua, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.

Bất quá trong số ba vị hoàng thân có một vị chưa tiêu ký qua omega nên chưa thể biến thành bộ dáng nửa người nửa thú, liếc mắt đã nhận ra Ngạc vương ung dung đi cuối.

A Ba Đáp Thấu Á Viên tất nhiên nhìn thấy Mộ Hoan, trong lòng lập tức vui vẻ, đứng lại nhìn nàng một chút luyến tiếc không muốn đi. Mà Mộ Hoan không thể không phát hiện có người đang quan sát mình, cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức bị ma ma quở trách.

“Tiểu thư ngài không được phép nhìn mặt điện hạ!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc ma ma một cái sắc lẻm, hắng giọng ho một tiếng: “Không cần câu nệ, đứng lên đi.”

Mộ Hoan được Tường Liên dìu đứng dậy, vừa định quan sát Ngạc vương thì người cũng đã đi mất, bỗng nhiên có cảm giác vừa bị người khác trêu ghẹo.

Ngạc vương một mạch trở về chỗ ngồi của mình, an tĩnh chờ đợi triều nhật của Mộ Hoan.

Mọi người hồ đồ đưa mắt nhìn theo nhấc cử nhất động của các nàng. Sớm nhận được tin tức Mộ lệnh ái sẽ gả nhập Ngạc vương phủ trong năm nay, nhưng chưa đến nửa năm mà hai người đã liếc mắt đưa tình khiến ai nấy đều mạc danh kỳ diệu.

“Triều nhật chi lễ, Mộ thị Mộ Hoan, thỉnh bước lên chính đường.”

Tường Liên vội vàng đỡ Mộ Hoan đến trước mặt trưởng lão, cẩn thận chỉnh lại y phục cho nàng rồi mới lui sang một bên quan sát.

“Trưởng lão, chi bằng để bản cung chủ trì triều nhật cho lệnh muội.” Mộ Tước uyển chuyển bước đến, dịu giọng nói: “Hoan nhi là do một tay ta nuôi dưỡng, nhìn nàng trưởng thành cho đến hôm nay sẽ có cảm giác thành tựu, triều nhật của nàng cũng nên để bản cung chủ trì.”

“Nương nương nói phải, thỉnh.”

Mộ Tước hài lòng gật đầu, bước đến chỗ trưởng lão vừa đứng, tay đặt lên búi tóc của nàng.

“Hoan nhi, hôm nay là triều nhật của muội, tỷ tỷ chúc cho muội nhất sinh nhất thế bình bình an an khoái khoái lạc lạc. Sớm ngày thành gia lập thất, sinh tôn sinh tử, phúc trạch mãn gia, hạnh phúc viên mãn.”

“Tạ tỷ tỷ yêu thương.”

Cẩn thận nắm lấy hai cổ tay của Mộ Hoan, Mộ Tước tiếp nhận bút vẽ từ tay nữ nô Hoan nối lại các đường vẽ ban nãy của ma ma. Đem khoái lạc hạnh phúc hoan hỉ bình an nối với nhau, mong rằng nhân sinh của nàng viên mãn tràn ngập niềm vui.

Ma ma dâng lên một hộp yên chi, cung kính mở nắp ra.

Mộ Tước tháo bỏ hộ giáp ở ngón út, dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào trong hộp yên chi, đưa mắt ra hiệu cho Tường Liên xốc lên khăn trùm đầu của Mộ Hoan. Ánh sáng đột ngột tràn đến không kịp thích ứng, Mộ Hoan nheo nheo mắt nhìn, mãi một chút mới có thể tiếp nhận được.

Ngón út tì mạnh dưới mắt, Mộ Hoan ăn đau kêu khẽ một tiếng, ai oán bĩu môi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16