Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 59

471 0 1 0

“A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn!!!”

Lang vương giận dữ ném danh sách tú nữ năm nay vào người A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, hắn nghĩ thế nào cũng không dám nghĩ nhi nữ của hắn dám làm loại chuyện phản nghịch như vậy.

“Ngươi nói đi!? Hả? Tại sao Mộ thị lại có tên trong danh sách tuyển tú năm nay?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bàng hoàng, trợn trừng mắt nhìn quyển trục ghi danh sách tú nữ ở dưới sàn, trong lòng rét lạnh nửa đoạn. Nha đầu này sao luôn gây ra đủ thứ chuyện liên lụy đến tiền đồ của nàng? Nếu không phải vì Mộ Tước, nàng sớm đã đem Mộ Hoan đẩy ra khỏi vương phủ, giờ thì hay rồi, ả lại gây ra thêm chuyện cho nàng giải quyết.

“Nhi thần hoàn toàn không biết chuyện này, xin phụ hoàng cho phép nhi thần trở về tra hỏi lệnh ái.”

“Tra hỏi? Còn tra hỏi cái gì hả?” Lang vương từng bước tiến đến trước mặt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, giận dữ chỉ tay vào ngực nàng: “Mộ thị là trắc phi sau này của Ngạc, mà nàng bây giờ lại tham gia tuyển tú, chuyện này đồn đãi ra ngoài mặt mũi hoàng thất phải để ở đâu hả? Nàng là người trong phủ của ngươi, quản giáo không nghiêm cũng là do ngươi, giờ ngươi nói phải giải quyết thế nào đây?”

“Nhi thần…”

Đúng lúc một tiểu công công bước vào, cung kính quỳ xuống hành lễ rồi nói: “Hoàng thượng, có Ngạc vương điện hạ cầu kiến.”

“Cho vào.”

Lang vương không hài lòng dời mắt đến A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Ngươi tìm cách mà giải thích với nàng đi.”

Rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bước vào Dưỡng Tâm Điện, cung kính nghiêm mình hành lễ, vừa vặn phát hiện trục thư ghi chép danh sách tú nữ tham gia tuyển tú năm nay. Nhận được tin Mộ Hoan tham giá tuyển tú A Ba Đáp Thấu Á Viên đã tức tốc chạy vào cung tìm Lang vương, đơn giản vì chuyện này đồn đãi ra ngoài kiều hương của nàng muốn sống sót cũng khó.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Miễn lễ đi.”

Lang vương chậm rãi bước đến chỗ của A Ba Đáp Thấu Á Viên, yếu ớt vỗ vào vai nàng hai cái: “Trẫm vốn muốn ban cho ngươi một đoạn duyên phận khiến tỷ muội các ngươi đã thân lại càng thêm thân, nào ngờ Mộ thị không biết xấu hổ làm ra loại chuyện không có liêm sỉ này. Chi bằng thế này, trẫm lại tìm cho ngươi một omega khác, miễn để ngươi cảm thấy ủy khuất?”

“Phụ hoàng xem ra đã có chút hiểu lầm, sự thật không phải như vậy.”

“Hửm? Là ý tứ gì?”

“Kỳ thật chuyện Mộ thị tham gia tuyển tú nhi thần cũng có biết ít nhiều.”

Lang vương có điểm bất khả tư nghị: “Ngươi cũng biết chuyện này?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Mộ thị từng nói với nhi thần muốn vào cung để các ma ma dạy dỗ quy tắc lễ nghi, nàng còn nói ma ma trong vương phủ do e ngại thân phận của nàng mà không tận tâm tận lực. Nhi thần cảm thấy nàng một lòng muốn học tập nên đã đáp ứng để nàng tham gia tuyển tú, do chuyện quá vội nên chưa kịp bẩm tấu lên phụ hoàng, mong phụ hoàng tha thứ tội của Mộ thị.”

“Thật sự?”

“Nhi thần tuyệt không dám dối gạt nửa lời!”

“Nếu như vậy thì trẫm thật sự đã trách lầm Mộ thị.” Lang vương đằng hắng giọng, đối A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hỏi: “Vậy là ngươi cũng biết chuyện?”

“Vâng, nhi thần cũng đã biết.”

“Nếu Mộ thị đã có lòng như thế thì trẫm không trách phạt nàng, nhưng nếu còn chuyện tương tự xảy ra nhất định phải báo trước, các ngươi còn dám tiền trảm hậu tấu trẫm nhất định sẽ phạt nặng.”

“Đa tạ phụ hoàng khai ân.”

Lang vương xoay người trở về tọa ỷ ngồi xuống, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Mộ thị thông minh lanh lợi, thân phận cũng không phải thấp kém nếu chỉ làm tú nữ thì có hơi thiệt thòi. Thôi được rồi, phong làm chính ngũ phẩm dung hoa, tú nữ khảo thí được phép thông qua.”

“Tạ phụ hoàng ân điển!”

“Mệt mỏi nhiều rồi, các ngươi cũng nhanh chóng hồi phủ thu xếp đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên và A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đồng loạt hành lễ rồi lui xuống, ra khỏi đại môn Dưỡng Tâm Điện liền ai đi đường nấy không hề hỏi han gì.

Lang vương nhìn theo một lúc mới dời mắt nhìn chồng tấu chương trên bàn, trong lòng hắn dù có một ngàn một vạn tâm sự cũng chẳng ai có thể nhìn thấu. Năm tháng trôi qua trong hắn chỉ còn sự già nua, một ngày nào đó hắn vẫn phải chọn một người thay thế vị trí này của hắn.

Lương công công đem chén trà sâm đặt lên bàn, kính cẩn nói: “Hoàng thượng, ngài ngay từ đầu vẫn luôn thiên vị Ngạc vương điện hạ.”

“Trẫm nợ nàng, nợ cả Hách Nhã, những gì có thể cho nàng đều sẽ tận lực mà cho nàng.” Lang vương cầm lấy chén trà sâm quan sát nước trà trong vắt, lồng ngực trĩu nặng tâm tình: “Ngươi biết không? Ngạc vẫn luôn diễn trước mặt trẫm, ngoài mặt cung cung kính kính nhưng trong lòng nàng hận trẫm và muốn trẫm chết hơn bất kỳ ai.”

“Ngạc vương tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, đợi điện hạ trưởng thành sẽ không còn gì đáng lo lắng nữa.”

“Trẫm là phụ hoàng của nàng a, sao có thể không hiểu được đây?”

Lương công công âm thầm thở dài một tiếng, chậm rì rì nói tiếp: “Hoàng thượng lao tâm khổ lực rồi. Nếu không phải hoàng thượng biết được chuyện Ngạc vương qua lại cùng Mộ thị thì chắc gì Mộ thị có cơ hội gả vào Ngạc vương phủ, còn được phong đến chính ngũ phẩm dung hoa như vậy.”

“Chỉ cần là những gì Ngạc thích, trẫm đều sẽ mang cho nàng, toàn bộ đều mang cho nàng để bù đắp những thiệt thòi mà nàng phải chịu đựng bấy lâu nay. Trẫm già rồi, sẽ có lúc phải chết, bao nhiêu năm qua trẫm bạc đãi đối xử bất công với nàng thì bây giờ phải từng chút hoàn trả toàn bộ.”

“Nô tài cả gan phỏng đoán, không biết hoàng thượng đã định vị hoàng thân nào vi trữ quân?”

Lang vương ngẩng đầu lên xoáy sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của Lương công công, đối phương theo hắn đến nay đã hơn năm mươi năm, là người hắn tin tưởng hơn bất kỳ ai.

Kỳ thật Lương công công tự lâu đã biết quyết định của Lang vương, chính hắn chăm sóc Lang vương từ khi ngài còn trong bọc vải đến lúc trưởng thành và già cả như hôm nay. Năm tháng trôi qua có rất nhiều điều tiếc nuối, nhưng hắn vẫn mong rằng Lang vương sẽ có được một ngày sống đúng với những khát khao trong tim, sẽ thành thật nhận ra mình mong muốn điều gì.

“Chúng ta già rồi, Lương Vĩnh.”

“Vâng, nô tài đã già rồi.” Lương công công đem tấu chương vừa được phê duyệt gấp gọn đặt sang một bên, từ tốn mở miệng nói tiếp: “Hoàng thượng, sắp đến lúc phải chọn một trữ quân xứng đáng.”

“Trẫm đúng là phải chuẩn bị chọn một trữ quân kế vị…”

 

 

“Thật sự như vậy sao?”

Mộ Tước sợ hãi đến mặt mũi trắng bệt, có nghĩ thế nào nàng cũng không dám nghĩ nha đầu nhà nàng dám làm ra loại chuyện kinh thiên động địa như thế này. Thân là trắc phi tương lai của Ngạc vương phủ lại dám đề tên đăng ký tuyển tú, đây là khi quân phạm thượng nhẹ thì lưu đày biên ải còn nặng hơn sẽ phải tru di cửu tộc.

“Điện hạ, sự việc xảy ra hoàng thượng có trách phạt hay không?”

“Nàng nghĩ phụ hoàng có trách phạt hay không?”

“Thần thiếp…” Mộ Tước hai mắt đỏ hoen ướt nước, run rẩy bám lấy tay áo của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Thần thiếp không biết xấu hổ cầu xin điện hạ đừng để Hoan nhi vào tử lộ, dù có làm trâu làm ngựa thần thiếp cũng cam lòng.”

“Nàng nuông chiều nha đầu đó như vậy nên nha đầu mới có gan làm đủ chuyện tày trời, bản vương dù có muốn bao che cũng vô pháp bao che được.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giận thế nào cũng không trút được lên Mộ Tước, véo mặt nàng một cái thật đau: “Hảo hảo dạy dỗ lại muội muội của nàng, bằng không toàn bộ Đồng vương phủ đều phải theo nha đầu đó bồi táng!”

“Thần thiếp biết lỗi, thỉnh xin điện hạ tha thứ.” Mộ Tước ôm gò má bị véo đau, rưng rưng nước mắt hỏi tiếp: “Có phải hoàng thượng tha cho chúng ta rồi không?”

“Ngạc lên tiếng nói giúp nên mọi việc coi như ổn thỏa, nàng cũng phải nhắc nhở nha đầu đừng có đi gây chuyện lung tung nữa kẻo chúng ta có ngày chết mà chẳng rõ lý do.”

Mộ Tước khó xử kéo kéo khăn lụa: “Thần thiếp minh bạch, sẽ không làm gì khiến điện hạ buồn bực nữa.”

“Nàng a!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vịn lấy hai gò má của Mộ Tước, ngón cái nhẹ nhàng xoa hốc mắt đỏ bừng của kiều hương: “Nàng luôn biết làm ta không mở miệng trách được, ngoan nào, đừng có khóc.”

“Là do thần thiếp khiến điện hạ khó xử.”

“Được rồi đừng tự trách nữa, bản vương cũng không nỡ trách phạt nàng.”

Mộ Tước run rẩy ngẩng đầu lên đối diện với đôi thiển hoàng sắc mâu, chậm rãi xích đến gần thu ngắn khoảng cách giữa cả hai: “Điện hạ ôm thần thiếp được không?”

“Nàng đó.”

Mặc dù miệng than phiền nhưng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn ôm lấy thân ảnh bé nhỏ của kiều hương, tham lam hưởng thụ hơi ấm ngọt ngào từ cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc kia mang tới.

Trùng hợp, An An đúng lúc bước vào nhìn thấy cảnh này có hơi xấu hổ, đè thấp giọng thông truyền: “Điện hạ, chính phi nương nương có trắc phi nương nương cầu kiến.”

Cả hai đồng dạng không hiểu tại sao Bối Lạc Hách Ma Lạp lại đến vào lúc này, nửa tò mò nửa nghi hoặc mà cho nàng vào xem thử là có chuyện gì. Bối Lạc Hách Ma Lạp đi theo sau An An bước vào Tiên Ân Các, cung kính khom người hành lễ.

“Thần thiếp khấu kiến Đồng vương điện hạ, chính phi nương nương.”

“Miễn lễ.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cảnh giác nhìn chằm chằm Bối Lạc Hách Ma Lạp: “Ngươi đến đây là có chuyện gì?”

“Thần thiếp có chuyện tốt muốn báo cho điện hạ và tỷ tỷ nên đã mạo muội đến Tiên Ân Các mà không báo trước.”

“Nói xem, là chuyện tốt gì?”

Bối Lạc Hách Ma Lạp bình thản đáp lời: “Chính thần thiếp là người giúp lệnh ái đăng ký tuyển tú năm nay.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thoáng kinh ngạc, hai chân mày kiếm nhíu chặt vào nhau lộ ra bất mãn: “Ngươi làm như vậy để làm gì? Hay từ đầu đã có ý muốn đẩy toàn bộ Đồng vương phủ này vào đường cùng?”

“Thần thiếp biết rõ chỉ cần là liên quan đến sinh tử của lệnh ái thì Ngạc vương sẽ ra mặt, tuyệt không có khả năng toàn bộ Đồng vương phủ rơi vào tử lộ.”

“Vậy mục đích của ngươi là gì?” Mộ Tước nghĩ đến gì đó liền hoảng hốt chất vấn ả: “Hay ngươi muốn hãm hại Hoan nhi!?”

“Làm sao thần thiếp có cái gan đó a? Bất quá, thần thiếp làm tất cả đều vị Đồng vương điện hạ.”

“Vì ta?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn có chút hứng thú mà lắng tai nghe ngóng: “Nói xem, ngươi làm như vậy vì ta thế nào?”

“So về tuổi tác Hân vương điện hạ so với Ngạc vương điện hạ lớn hơn, nên khi tuyển tú khả năng rất cao Hân vương điện hạ sẽ được chọn tú trước Ngạc vương điện hạ. Một khi tham gia tuyển tú đồng nghĩa Mộ lệnh ái đã trở thành tú nữ không còn là trắc phi tương lai của Ngạc vương phủ nữa, Hân vương chọn nàng thì nàng chỉ có thể gả vào Hân vương phủ mà thôi. Đến lúc đó, dù Ngạc vương điện hạ bất mãn thì mọi chuyện cũng đã rồi, vừa vặn việc này lại hợp với tâm ý của Đồng vương điện hạ.”

Mộ Tước nghe xong lập tức chau đôi chân mày thanh tú, nàng biết rõ Mộ Hoan có bao nhiêu yêu thích Ngạc, nếu bị ép gả vào Hân vương phủ khác nào đẩy nha đầu vào tử lộ?

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Đồng vương đã hăng hái tán thưởng: “Hay, hay lắm!! Bản vương hoàn toàn không nghĩ ra có thể làm như vậy, Bối Lạc Hách Ma Lạp, lần này ngươi thật sự lập được đại công rồi!”

“Giúp điện hạ phân ưu là trách nhiệm của thần thiếp, chỉ mong sao có thể san sẻ cùng với điện hạ ít khó khăn.”

“Hảo, lập tức ban thưởng!”

“Thần thiếp tạ điện hạ hậu ái.”

Mộ Tước bất lực nhìn theo bóng lưng của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, có phải chỉ cần là quyền lợi thì ngài sẽ sẵn sáng hy sinh tất cả những người xung quanh hay không?

Có khi nào ngài cũng sẽ hy sinh cả ta hay không, Ngọc Đàn?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16