Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 : Là cô ấy...

18277 10 122 2

Lúc Triệu Mộ Tịch tiến vào phần sân nhà tổ chức tiệc tối thì đã thành công hấp dẫn sự chú ý của hơn 70% nam nhân ở nơi đây, từ đó có thể thấy được bộ lễ phục màu bạc khoác trên người nàng là một vật có giá trị rất lớn, hơn nữa tiền thuê nó hằng ngày cũng có giá rất đắt đỏ.

Nàng cẩn thận từng li từng tí đưa mắt quan sát bốn phía, chỉ lo lỡ như có một người phục vụ nào đó liều lĩnh làm rượu đổ lên người nàng, đây không phải là chứng luôn vọng tưởng bản thân bị người khác hại, nếu như làm bẩn váy, có khả năng nàng phải bán thân mới có thể bồi thường nổi, nàng còn phải đúng giờ trả lại nó vào 11g đêm nay.

Triệu Mộ Tịch kéo cánh tay của bạn trai, tao nhã mà hào phóng đọ sức với một nhóm người có tiền ở đây, nàng sẽ uống một chút rượu mang tính tượng trưng, nhưng sẽ không uống nhiều, dù sao cũng là người có việc cần làm. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười khéo léo vạn người mê, trong lòng lại đang không ngừng sỉ vả thói quen sinh hoạt rượu chè của giới thượng lưu, các nhà tư bản vạn ác, một ly rượu này có khả năng chính là toàn bộ một tháng chi tiêu của nàng.

Ở bữa tiệc giao tiếp xa hoa đồi truỵ, khả năng chỉ có duy nhất Triệu Mộ Tịch là người nghèo, nàng có thể trà trộn vào trong này hoàn toàn là nhờ vào lúc học đại học có chọn mấy khoá huấn luyện về nghi thức xã giao, hơn nữa trời sinh có tố chất của mỹ nhân, tạm thời giả danh là thiên kim của một gia tộc nào đó thì áp lực cũng không quá lớn.

Đột nhiên, một trận ồn ào không rõ lý do nổi lên, đặc biệt là tiếng ồn từ đám nam giới càng rõ ràng hơn. Cẩn thận lắng nghe, đây là âm thanh tán thưởng và ngợi khen, Triệu Mộ Tịch theo bản năng hướng về phía lối ra vào, một bộ lễ phục màu trắng thu vào tầm mắt, quả nhiên, lại là một thiên kim danh môn của nhà nào đó đang bước vào.

"Là Kỷ tổng. . ."

"Quá xinh đẹp."

". . ."

Triệu Mộ Tịch vừa bắt đầu cũng không để ý, giới kinh doanh bọn họ yêu thích xưng tên kết hợp với các loại mỹ danh chức tước trong thương trường, thấy ai có tiền có thế, liền ngồi lên vị trí cao, để mọi người đổ xô tiến lên mà nịnh bợ, nói vậy vị Kỷ tổng này cũng có chút lai lịch. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Mộ Tịch vẫn nhịn không được chăm chú nhìn thêm một chút, người này đoạt danh tiếng của nàng, cũng phải nhìn xem cô ta có bao nhiêu xinh đẹp.

Ánh mắt trước hết rơi vào gương mặt của cô ấy, chỉ một chút, Triệu Mộ Tịch thừa nhận cô hoàn toàn xứng đáng tiếp nhận những lời ca ngợi kia. Rất nhiều người có ngũ quan tinh xảo, sở hữu vóc dáng linh lung cũng không ít, nhưng giống cô như vậy thì. . . Triệu Mộ Tịch lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, còn đang len lén đánh giá cô, một buổi tiệc rượu tẻ nhạt như vậy lại xuất hiện một bức tranh phong cảnh thật mỹ lệ.

Cái nhìn đầu tiên liền kinh diễm, nhìn lần thứ hai liền có chút ý vị sâu xa, bảo cô ấy là tiêu điểm của sự chú ý cũng không quá đáng. Xinh đẹp cũng chia rất nhiều loại, có khí chất càng thêm điểm, khí chất có loại thuộc về trời sinh, có loại thuộc về hằng ngày bồi dưỡng, vị Kỷ tổng này, có khả năng chiếm hết cả hai loại trên.

Nói tóm lại, cô quả thực là một dòng nước trong veo trong giới kinh doanh đầy vấn đục này, Triệu Mộ Tịch quan sát cái giơ tay nhấc chân của cô, tiêu chuẩn xã giao hoàn hảo đúng lúc, không chút ra vẻ, hết sức khéo léo đưa đẩy, ý cười ôn nhu, nhưng cũng có thể bộc lộ tài năng ở một trong đám người.

Nữ nhân như vậy, mình so sánh với cô ấy thì cho dù là lá xanh cũng không xứng, có người từ nhỏ là công chúa, lớn lên là nữ vương, đáy lòng Triệu Mộ Tịch tự giễu, từ nhỏ nàng chỉ là cô bé lọ lem, lớn lên là cô bé lọ lem đã lớn tuổi.

Không đúng, cho dù là cô bé lọ lem cũng không bằng, tốt xấu gì cô bé lọ lem cũng trèo được lên người của vị vương tử con nhà giàu.

"Mộ Tịch, đây là Đàm tổng. . . Mộ Tịch?"

". . . Đàm tổng, chào ngài."

Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, lúc này mới giơ ly rượu lên, thật là không nghĩ đến, sẽ có một ngày, nàng lại nhìn một nữ nhân đến mức sững sờ như vậy.

Thời điểm buổi tiệc giao lưu kết thúc, nhiệm vụ trở thành bạn gái tạm thời của Triệu Mộ Tịch cũng đã hoàn thành, không sai, đây chính là việc làm của nàng. Thuê làm bạn gái tạm thời, nghe thì thật giống như là rất rảnh rỗi, nhưng "người thượng lưu" xác thực sẽ làm những chuyện như vậy, bọn họ không thiếu tiền, quan trọng nhất chính là mặt mũi, nếu như tham gia tiệc tối hoặc vũ hội có thể dẫn theo một người bạn gái, lòng tham hư vinh của bọn họ chắc chắn sẽ được thỏa mãn.

Bên trong phòng yến hội, các món ăn dưới đài đều đã lạnh, Triệu Mộ Tịch nhìn thấy một đồ vật lấp lánh toả sáng, nàng cẩn thận khom người nhặt lên, là một chiếc khuyên tai kim cương, cảm giác có chút quen mắt. . .

"Mộ Tịch, buổi tối có thể cùng uống một ly không?"

Tiệc tối vừa kết thúc, quan hệ hợp tác của bọn họ cũng kết thúc, khách hàng hiện tại còn đưa ra yêu cầu như thế, không khác nào muốn đến gần, Triệu Mộ Tịch cười nói:

"Vương tổng, thật sự không tiện, đã nghỉ làm rồi."

"Vậy thì vì tôi tăng ca một chút đi, tôi sẽ đưa thù lào gấp ba."

"Vương tổng, cái này thì ngài thảo luận cùng Lâm Vi, phương diện nghiệp vụ này tôi không chịu trách nhiệm."

Mặc kệ như thế nào, Triệu Mộ Tịch vẫn trả lời như cũ, Lâm Vi là cộng sự của nàng, cũng là người có giao thiệp rộng, trước giờ thì "phương diện nghiệp vụ" vẫn luôn qua tay của Lâm Vi xử lý, cũng may là những khách hàng do Lâm Vi giới thiệu cho nàng giao tiếp vẫn là đáng tin cậy.

"Vậy tôi lấy danh nghĩa cá nhân, Mộ Tịch, có thể cho tôi một chút mặt mũi không?"

"Thực xin lỗi."

Không thể nghi ngờ gì nữa, ba chữ này là một lời từ chối khéo léo, trên gương mặt Triệu Mộ Tịch vẫn luôn treo nụ cười lễ phép:

"Cùng ngài hợp tác rất vui vẻ."

Mỗi khi gặp tình huống này, phàm là người có hiểu biết cao hơn một chút đều sẽ không tiếp tục dây dưa, rất may mắn là cho tới bây giờ Triệu Mộ Tịch vẫn chưa gặp qua loại người thích cưỡng bức dụ dỗ, cố chấp dính chặt lấy không buông tha.

Nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Mộ Tịch, Vương tổng chỉ có thể lắc đầu than khổ, Lâm Vi đã sớm cảnh báo cho hắn, vị Triệu tiểu thư này không phải là người có thể bị cám dỗ một cách dễ dàng.

Triệu Mộ Tịch nhìn khuyên tai kim cương nằm gọn trong lòng bàn tay của bản thân, ngành đại học chính của nàng là thiết kế thời trang, đối với những khối hàng châu báu xa xỉ này cũng từng xem xét qua, nàng nhớ rất rõ ràng, Kỷ tổng đeo chính là món trang sức này.

"Kỷ tổng. . ."

Khi cô còn chưa đi ra sảnh trước, Triệu Mộ Tịch đuổi theo, gọi cô như vậy không khỏi có chút quá thân thuộc, Triệu Mộ Tịch gọi một tiếng, người phía trước liền dừng bước.

Lễ phục của nàng là dạng cổ chữ V khoét sâu, vừa vặn lộ ra một khoảng xinh đẹp, làn da trắng mịn đến phát sáng, từ sau gáy đến vai rồi đến eo, đường nét quá đẹp, eo nhỏ này, Triệu Mộ Tịch nhìn đều muốn ôm một cái, thử xem cảm giác như thế nào.

Kỷ Dữ Đường xoay người, là một người xa lạ, xem ra rất trẻ trung, có điều, người quen biết cô rất nhiều nhưng không nhất định là cô đều biết tất cả bọn họ, Kỷ Dữ Đường hỏi:

"Xin hỏi có chuyện gì không?"

Một người có tu dưỡng hay không, chỉ bằng ngữ điệu trong lúc nói chuyện cũng có thể nghe ra được, ở khoảng cách gần như vậy thì vẻ đẹp của cô càng trở nên bắt mắt hơn, Triệu Mộ Tịch mở lòng bàn tay ra hướng về phía cô, thoải mái mỉm cười trả lời:

"Đây là của cô phải không?"

Kỷ Dữ Đường lúc này mới sờ lên vành tai của chính mình, xác thực đã rơi mất:

"Ừm, cám ơn."

"Không cần khách sáo."

Kỷ Dữ Đường tiếp nhận khuyên tai, chỉ cảm thấy nữ hài này cười lên rất thuần khiết, còn có hai cái lúm đồng tiền, so với nụ cười a dua của những người nịnh hót kia, nhìn thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dữ Đường cũng hướng về phía nàng nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

Nhưng mà dựa vào nụ cười như vậy, Triệu Mộ Tịch không biết nó đã làm dao động bao nhiêu người. Trời sinh tướng mạo của nàng thanh thuần, lại yêu cười, không ai nhìn ra trong lòng nàng cất giấu ý nghĩ xấu xa như thế nào, ngoài miệng đều là những lời ngọt ngào, đây cũng là sự tình mà vị Triệu tiểu thư này am hiểu nhất.

10g30 tối, Triệu Mộ Tịch thay đổi lễ phục, bước ra từ một gian phòng giá rẻ hơn khách sạn cao cấp lúc nãy, áo len giản dị, quần jean, giày thể thao trắng, chạy đi bắt xe bus công cộng, chỉ vì muốn tiết kiệm được 20 đồng đi xe, đây mới là cuộc sống thực của nàng.

Trước 11g đêm, nàng thành công trả lại lễ phục, thu hồi tiền thế chấp, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Thù lao tối hôm nay của Triệu Mộ Tịch là sáu ngàn, ngoại trừ tiền thuê lễ phục một ngàn, nàng thu vào năm ngàn, nhưng năm ngàn khối này nàng phải cùng Lâm Vi chia bảy ba, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng so với đi làm bình thường thì đã cao hơn rất nhiều.

Nghe tới tựa hồ rất dễ dàng, nhưng chuyện trên trời tự nhiên rơi xuống một đĩa bánh như vậy, một năm cũng không gặp được mấy cái.

Nàng biết làm nghề này không an toàn, mỗi ngày tiếp xúc nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, không gặp phải người xấu là nàng may mắn, nhưng nếu gặp phải người mang ý đồ xấu thì cũng là hợp tình hợp lý.

Không người nào cũng nguyện ý đem an toàn của bản thân ra làm tiền đặt cược, trừ phi thật sự thiếu tiền mà Triệu Mộ Tịch lại thuộc về loại này.

Nếu như không thiếu tiền, đương nhiên Triệu Mộ Tịch cũng muốn đi làm như mọi người, làm điều mà mình thích, như một người bình thường vì sự nghiệp của chính mình mà cố gắng. Những việc nàng làm hiện tại, cũng không phải là một sự nghiệp chân chính.

Có người nói cái gọi là thiếu tiền, đơn giản là một loại ham thích hư vinh, mỗi người đều có một nỗi niềm khó nói. Nhưng những người ham thích hư vinh thì tuyệt đối sau khi kiếm được mấy ngàn tệ sẽ không ăn khuya mà chỉ ăn một phần bánh rán trái cây. . .

"Bà ơi, muộn như vậy mà bà còn chưa dọn hàng sao?"

"Tiểu Triệu à, lại tan tầm muộn như vậy sao. . . Mọi chuyện vẫn tốt chứ?"

"Dạ, vẫn tốt ạ!"

Dưới lầu có một quầy bánh rán, chủ quầy là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, đôi bàn tay già nua của bà bình thường sần sùi như lớp vỏ cây, làm bánh cũng không được đẹp, nhưng bởi vì biết cuộc sống luôn sẽ gặp phải nhiều khó khăn cho nên Triệu Mộ Tịch đặc biệt chú ý đến chuyện làm ăn của quán này.

"Bà ơi, tự con làm bánh là được."

"Được rồi."

Bởi vì là khách quen cho nên bà rất yên tâm.

Triệu Mộ Tịch lấy ra hai mươi đồng tiền giấy, bỏ vào trong một chiếc hộp giấy chứa đầy tiền lẻ, ở bên trong tìm kiếm chốc lát, cuối cùng chỉ lặng lẽ lấy lại một phần nhỏ tiền thừa.

Mà tại thời điểm Triệu Mộ Tịch không chú ý, bà cho nàng nhiều hơn một cái trứng gà.

"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, người trẻ tuổi nỗ lực làm việc là chuyện tốt nhưng cũng đừng làm bản thân quá mệt mỏi."

"Dạ. Bà cũng nên dọn hàng sớm một chút."

Triệu Mộ Tịch một hơi đi lên lầu sáu, một bên cắn bánh một bên móc chìa khoá ra mở cửa, vừa mở cửa ra, hương vị của mì xông thẳng lên mũi, Triệu Mộ Tịch ghét nhất là mùi vị này.

"Tại sao chị lại tới nhà của em, còn ăn mì. . ."

Triệu Mộ Tịch thao thao bất tuyệt, mở hết toàn bộ cửa sổ trong nhà cùng thông gió.

Cúi xuống bàn ngậm lấy sợi mì chính là Lâm Vi, Triệu Mộ Tịch cùng cô không phải chỉ là mối quan hệ bình thường, đến cả chìa khoá phòng cho thuê cũng đưa cho Lâm Vi.

Lâm Vi vừa thấy Triệu Mộ Tịch trở về, mau chóng buông cái nĩa ăn trong tay xuống, trước tiên là chiếm đoạt bánh rán trái cây trong tay nàng cắn một miếng lớn, rồi mới lên tiếng:

"Mộ Tịch, có khách lớn tới cửa, chị nhất định phải nói liền cho em biết, nếu không buổi tối chị sẽ ngủ không yên."

Nghiệp vụ của Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi có chút đặc biệt, chủ yếu là trợ giúp khách hàng giải quyết chuyện tình cảm, nói trắng ra, chính là giúp bọn họ giải quyết một vài vấn đề liên quan đến phương diện cảm tình, muốn thổ lộ, muốn chia tay, muốn ly hôn, muốn hợp lại. . . Chỉ cần trả tiền, các nàng đều có thể bày ra cách giải quyết.

Thế nhưng loại công việc này không phải có thể nhận được thường xuyên, cho nên bọn họ còn có loại hình kinh doanh phụ khác, giống như chuyện mà Triệu Mộ Tịch đã làm đêm nay, đây cũng là thuộc về phạm vi của loại hình kinh doanh phụ khác.

"Chuyện gì?"

"Chia tay."

Lâm Vi đưa tay phải lên, năm ngón tay xòe ra, mặt mày hớn hở nói tiếp:

"Thù lao được đến chừng này."

"Năm vạn?"

Lâm Vi muốn tát một cái lên gáy nàng, có một chút tiền đồ được không:

"Là năm mươi vạn, hai chúng ta chia đôi. . . Đương nhiên là phải làm xong chuyện trước đã."

"Năm mươi vạn để chúng ta giúp hắn chia tay?"

Không trách được Triệu Mộ Tịch không có tiền đồ, cái giới quý tộc này thực sự chơi quá lớn.

"Khụ, tình huống lần này có chút không giống. . ."

Lâm Vi hắng giọng một cái, chậm rãi cùng nàng giải thích, công việc trước đây đều là người trong cuộc tự mình muốn chia tay, thế nhưng lần này, là có người ủy thác muốn xin các nàng đi chia rẽ một cặp tình nhân khác.

"Thà phá huỷ một tòa miếu còn hơn chia rẽ một đôi uyên ương, làm như vậy quá thất đức."

Không thất đức thì làm gì có cái giá đó:

"Em không phải đang thiếu tiền sao, lần này nếu như không làm, nợ của mẹ em phải làm sao đây, nếu như bà ấy lại đi mượn lãi suất cao, cuộc đời của hai người đều sẽ bị phá huỷ."

Triệu Mộ Tịch trầm mặc.

Lâm Vi biết đây là sự uy hiếp của nàng, từ trong túi xách lấy ra hai tấm hình, đặt ở trên bàn ăn: "Kỷ Đại tiểu thư của tập đoàn HK cùng Hạ công tử của quốc tế Đằng Phi , để bọn họ chia tay thì chuyện này sẽ xong rồi."

"Là cô ấy. . ."

Triệu Mộ Tịch nhìn thấy nữ nhân trong hình, đây không phải là vị Kỷ tổng vừa mới gặp gỡ ở buổi tối hôm nay sao?

"Em biết cô ấy sao?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16