Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 81

3949 4 40 0

 

 

Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch đúng giờ dẫn Kỷ Dữ Đường tới địa điểm tổ chức.

 

Trước khi vào, hai người đứng trước tấm áp phích tuyên truyền cỡ lớn, Kỷ Dữ Đường nhìn về phía Triệu Mộ Tịch, "Triển lãm thiết kế?"

 

"Phải đó ~" Triệu Mộ Tịch cười gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Kỷ Dữ Đường, mười ngón đan chặt vào nhau, kéo cô vào bên trong phòng triển lãm, "Đi thôi."

 

Kỷ Dữ Đường bất đắc dĩ, tối qua Triệu Tiểu Thư thần thần bí bí nửa ngày, Kỷ Dữ Đường còn tưởng hôm nay nàng chuẩn bị cho mình một bất ngờ đặc biệt, nào ngờ chỉ là đến xem triển lãm, kỳ vọng trong lòng Kỷ Tổng cao hơn một chút. Kỷ Dữ Đường không quá hứng thú với thiết kế, mặc dù mẹ cô làm nghề này nhưng thấy Triệu Mộ Tịch vui vẻ, tự nhiên cũng muốn ở bên nàng đến phút cuối.

 

Rất nhiều chuyện không có hứng thú, khi làm cùng nàng lại trở nên thú vị.

 

Triệu Mộ Tịch không hiểu lãng mạn, nàng thích cảm giác bình dị, có thể mười ngón nắm chặt tay người yêu như thế này, trong lòng nàng đã là chuyện ngọt ngào nhất.

 

"Mau lên --" Triệu Mộ Tịch quay đầu thúc giục Kỷ Dữ Đường.

 

"Gấp cái gì." Kỷ Dữ Đường bị nàng lôi kéo theo sau, trên mặt cả hai đều nở nụ cười ngọt ngào. Kỷ Dữ Đường phát hiện sau khi cùng Triệu Mộ Tịch ở bên nhau, mình cũng bị nàng làm cho hay cười. Giữa bọn họ có một loại kích tình say sưa nồng nàn, càng nhiều là sự ấm áp bình lặng an yên, Kỷ Dữ Đường không khỏi nắm chặt tay nàng, có thể gặp gỡ người như nàng đúng là vận may của mình.

 

Mặc dù là cuối tuần nhưng người không tính nhiều, để không ảnh hưởng đến trải nghiệm của người tham quan, vé vào cửa triển lãm là số lượng có hạn. Triệu Mộ Tịch đi vào phòng triển lãm, thường nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Hề Vân, có lẽ bà đang bận.

 

Đứng trước một mẫu váy cưới có khóa kéo, Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường đồng thời dừng bước chân.

 

Mỗi lần nhìn thấy váy cưới, Triệu Mộ Tịch đều tưởng tượng ra dáng vẻ Kỷ Dữ Đường  khi mặc vào, không biết mình có cơ hội nhìn thấy hay không, Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu nói với Kỷ Dữ Đường, "Chị mà mặc nhất định rất đẹ."

Khi nàng nhìn về phía mình nói những lời này, ánh mắt lấp lánh, Kỷ Dữ Đường nhìn vào mắt nàng hỏi: "Muốn nhìn sao?"

 

"Muốn chứ." Triệu Mộ Tịch dứt lời lại quay đầu nhìn mẫu váy cưới kia, nằm mơ cũng nghĩ, kỳ thật càng muốn bọn họ cùng nhau mặc.

 

"Chị cho em một cơ hội......" Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng nói với nàng, "Miễn là em cầu hôn, chị sẽ mặc cho em xem."

 

Mặc dù yêu nhau đã gần một năm, Triệu Mộ Tịch vẫn thường xuyên bị Kỷ Tổng dụ hoặc, chẳng hạn như hiện tại.

 

"Chị nói rồi đó, không được đổi ý!" Triệu Mộ Tịch cười tủm tỉm nói, mỗi lần nói đến đề tài kết hôn, tiềm thức Triệu Mộ Tịch luôn xem những lời của Kỷ Dữ Đường là vui đùa, lại dùng giọng điệu đùa giỡn trả lời nàng. 

 

"Chỉ sợ em nhát thôi." Kỷ Dữ Đường cười nhạo nàng, tiếp tục nhìn váy cưới trước mắt, nhìn hơi quen, ánh mắt quét đến bảng thuyết minh bên cạnh váy cưới, bên trên viết tên mẹ cô dùng khi thiết kế - Lý Niệm. 

 

Kỷ Dữ Đường nhớ mẹ nàng đã từng mặc chiếc váy cưới này vào dịp kỷ niệm 25 năm ngày cưới của ba mẹ, do Hề Vân tự tay thiết kế.

 

Kỷ Dữ Đường đột nhiên nhớ ra điều gì, lần trước về nhà Kỷ Miễn nói Hề Vân sắp tới bận công việc của triển lãm thiết kế triển, chẳng lẽ trùng hợp như vậy?

 

Kỷ Tổng không ngờ chuyện trừng hợp hơn còn chờ ở phía sau.

 

Lúc này, Triệu Mộ Tịch lơ đãng thấy được bóng dáng Hề Vân, nàng vui vẻ lôi kéo tay Kỷ Dữ Đường, nhắc đến Hề Vân liền kích động, lần trước ở quán cà phê trú mưa, nàng đã định giới thiệu Kỷ Dữ Đường cho Hề Vân nhưng lại bỏ lỡ, "Em dẫn chị đi gặp một người! Chính là vị tiền bối em quen trước đó, cô đối xử với em đặc biệt tốt."

 

"Được thôi." Vị tiền bối kia, Kỷ Dữ Đường đã nghe Triệu Mộ Tịch đề cập rất nhiều lần, cũng muốn gặp một lần.

 

"Ở đó kìa~~~"

 

Kỷ Dữ Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Mộ Tịch lôi đi, người đều lớn như vậy còn giống như trẻ con, Kỷ Dữ Đường mở miệng nói Triệu Mộ Tịch,    "Từ từ."

 

Ba người gặp mặt, rất rõ ràng sẽ xảy ra chuyện xấu hổ......

 

"Giáo sư Hề --"

 

Hề Vân nghe có người kêu mình quay đầu lại, liếc mắt một cái lại thấy được Kỷ Dữ Đường. Triệu Mộ Tịch cùng Kỷ Dữ Đường cứ như vậy mười ngón nắm chặt đứng trước mặt Hề Vân, ánh mắt Hề Vân chần chờ dừng lại trên người các nàng, dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của hai người.

 

"Dữ Đường, đây này chính là vị tiền bối mà em thường nói, giáo Sư Hề." Nói xong, Triệu Mộ Tịch lại giới thiệu Kỷ Dữ Đường với Hề Vân, " Giáo sư Hề, giới thiệu với cô đây là bạn gái cháu......"

 

Triệu Mộ Tịch không biết gì nhanh mồm nhanh miệng, còn cười toe toét giới thiệu hai người với nhau, nàng từng đề cập với Hề Vân bạn gái nàng rất đẹp, hiện tại lôi kéo Kỷ Dữ Đường như khẩn cấp muốn chứng minh lời mình đã nói lúc trước. 

 

Chỉ là những lời này vừa nói xong bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, Triệu Mộ Tịch dừng một chút, cũng cảm thấy không khí trở nên kỳ quái.

 

Bạn gái...... Hề Vân không nói chuyện, vẫn ngước mắt lẳng lặng đánh giá hai người trước mắt, còn có chiếc nhẫn trên tay, hóa ra là nhẫn đôi, khó trách bà cứ thấy nhìn quen mắt. Hề Vân nhìn bình tĩnh nhưng tâm tình đã có chút phức tạp, bà không bao giờ ngờ cô người yêu mà Triệu Mộ Tịch luôn nhắc tới là con gái mình......

 

Kỷ Dữ Đường cũng không ngờ vị tiền bối mà Triệu Mộ Tịch thường luôn miệng luôn mồm nhắc tới lại là mẹ mình. Kỷ Dữ Đường nhanh chóng xoay chuyển tình huống xấu hổ này, chỉ là không ngờ cô lấy thân phận bạn gái dẫn Triệu Mộ Tịch ra mắt phụ huynh lại là trong một trường hợp hiểu lầm như thế này, vẫn là Triệu Mộ Tịch làm rõ quan hệ bọn họ trước.

 

Hề Vân và Kỷ Dữ Đường đều im lặng, chỉ có Triệu Mộ Tịch ở giữa mỉm cười.

 

Một hai giây sau, Kỷ Dữ Đường vẫn nắm tay Triệu Mộ Tịch chưa từng buông ra, cô cười với Hề Vân thoải mái nói, "Mẹ, trùng hợp vậy."

 

Thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng.

 

Lúc này đến lượt Triệu Mộ Tịch im lặng, vừa rồi nàng đang cảm thấy xấu hổ muốn nói gì đó để dịu bớt bầu không khí thì đột nhiên nghe Kỷ Dữ Đường mở miệng gọi một tiếng "mẹ" với Hề Vân ở đối diện, không chút phòng bị.

 

Mẹ? Nụ cười Triệu Mộ Tịch dần dần cứng lại trên mặt. Nàng bối rối nhìn hai người bên cạnh, Kỷ Dữ Đường gọi "mẹ", nói cách khác giáo sư Hề là mẹ của... Kỷ Tổng, quan hệ đã quá rõ ràng nhưng Triệu Mộ Tịch nghĩ một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn nổi.

 

Tâm trạng hung phấn vừa rồi của Triệu Mộ Tịch đã sớm tan biến không còn một mảnh, nói không rõ tâm tình hiện tại là như thế nào, khoảnh khắc nghe Kỷ Dữ Đường gọi Hề Vân, đầu óc Triệu Mộ Tịch rối bời như cháo. Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch vẫn luôn mất hồn, không biết theo ai, nhất định là bị tình huống hôm nay làm cho bối rối rồi. Đừng nói Triệu Mộ Tịch, chính cô cũng lờ mờ. Kỷ Dữ Đường kéo Triệu Mộ Tịch về phía trước, tình huống này cô đứng ra giới thiệu vẫn tốt hơn, cô nghiêng khuôn mặt đối diện với Triệu Mộ Tịch cười giải thích, "Mộ Tịch, đây là mẹ chị."

 

Vẫn là ba người, nhưng Kỷ Dữ Đường giới thiệu thì quan hệ cũng thay đổi theo.

 

"Mẹ, Mộ Tịch là bạn gái con." Vừa rồi Triệu Mộ Tịch cũng đã nói nhưng cô vẫn nên lặp lại lần nữa, câu giới thiệu này có vẻ dư thừa nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn nghiêm túc nói một lần nữa, cũng là chính thức giới thiệu Triệu Mộ Tịch với mẹ cô, còn không quên cười bổ sung một câu, "Hoá ra hai người đã biết nhau từ lâu."

 

Không chỉ biết nhau, Triệu Mộ Tịch còn đem chuyện giữa nàng và Kỷ Dữ Đường gần như kể hết tám phần cho Hề Vân nghe, nàng xem Hề Vân như tri kỷ...... Hề Vân là mẹ Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch còn đang suy nghĩ vấn đề này. Nàng vẫn luôn trốn tránh ra mắt phụ huynh, kết quả đã mơ hồ gặp phụ huynh từ năm trước, còn chủ động đem chuyện nàng cùng Kỷ Dữ Đường ra kể hết.

 

Sau khi hơi bình tĩnh lại, tâm tình Triệu Mộ Tịch vô cùng phức tạp, cấu hổ, căng thẳng còn có lo lắng, trong đầu suy nghĩ rất nhiều điều, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nàng có nên thấy may mắn không? May mắn mẹ của Kỷ Dữ Đường là Hề Vân, ít nhất Hề Vân ủng hộ bọn họ ở bên nhau, còn luôn cổ vũ nàng, nhưng khi đó giáo sư Hề không biết người kia của nàng là Kỷ Dữ Đường, hiện tại biết chân tướng rồi, xử lý không tốt lại thành một lý do thoái thác.

 

Triệu Mộ Tịch trong lòng bình tĩnh không nổi nữa.

 

Hề Vân nhìn Kỷ Dữ Đường không nói gì, không hổ là con gái của Hề Vân bà, dù trong tình huống nào cũng bình tĩnh như thế, chưa bao giờ để sự tình shỗn loạn.

 

"Giáo sư Hề, Vương đổng đến rồi." Lúc này, trợ lý của Hề Vân đi tới.

 

Hề Vân gật đầu với trợ lý, lại nhìn Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch, lúc này mới nhẹ nhàng nói một câu, "Trưa cùng ăn một bữa cơm đi." Sau đó, xoay người rời đi.

 

Khí chất Kỷ Tổng quả thực là di truyền hoàn mỹ từ giáo sư Hề, giống nhau như đúc. Khó trách Triệu Mộ Tịch cảm thấy Hề Vân và Kỷ Dữ Đường mang lại cảm giác tương tự, mẹ con người ta có thể không tương tự sao. Triệu Mộ Tịch vẫn luôn quan sát phản ứng của Hề Vân, sau khi nghe được quan hệ giữa mình và Kỷ Dữ Đường, Hề Vân rõ ràng nghiêm túc hơn mọi khi, thái độ đối với mình cũng trở nên lạnh nhạt.

 

"Căng thẳng vậy à?" Kỷ Dữ Đường nắm lòng bàn tay Triệu Mộ Tịch, căng thẳng đổ mồ hôi rồi. Bình thường Triệu Mộ Tịch luôn ở trước mặt nàng gọi tiền bối, nếu gọi một tiếng giáo sư Hề cũng đã không đi đến hiểu lầm như hôm nay, "Sao em không nói sớm với chị?"

 

"Sao mà em biết được cô....." Triệu Mộ Tịch lấy che mặt, không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là vừa rồi mình còn hứng thú bừng bừng lôi kéo Kỷ Dữ Đường giới thiệu với Hề Vân, khó trách Hề Vân cùng Kỷ Dữ Đường đều im lặng như vậy, có thể không nói nên lời sao...

 

Lại suy nghĩ chuyện lộ chân tướng này, Kỷ Dữ Đường nhịn không được bật cười, cuộc sống thật là đầy rẫy bất ngờ, nàng gỡ bàn tay đang che mặt Triệu Mộ Tịch ra, nhéo mũi nàng, vẫn mang theo ý cười nói, "Có ngốc hay không đây ~~"

 

Triệu Mộ Tịch thừa nhận lần này mình đúng là ngốc hết cỡ.

 

"Chị còn cười!" Triệu Mộ Tịch trừng mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, Kỷ Tổng không căng thẳng chút nào sao, tưởng tượng Hề Vân trưa nay muốn ăn cơm với bọn họ, Triệu Mộ Tịch thấp thỏm trong lòng.

 

Hai người thơ ơ dạo quanh phòng triển lãm, Triệu Mộ Tịch đâu còn tâm trạng tiếp tục đi dạo, cả đầu đều miên man suy nghĩ, Kỷ Dữ Đường thấy nàng luôn mất hồn mất vía nên lôi kéo nàng đi ra ngoài.

 

Bọn họ đứng ở hành lang bên ngoài phòng triển lãm, cách lớp kình nhìn ra phong cảnh xa xa. Triệu Mộ Tịch tràn đầy tâm sự, Kỷ Dữ Đường thấy vậy nhẹ nhàng cầm tay nàng đang gác lên lan can, trấn an, "Đứa ngốc, em đừng căng thẳng, mẹ chị sẽ không phản đối chúng ta đâu."

 

"Chị có chắc không vậy?"

 

"Có." Kỷ Dữ Đường không hứa hẹn suông với Triệu Mộ Tịch, bởi cô hiểu Hề Vân, cô không chắc Hề Vân có chúc phúc bọn họ hay không, nhưng ít ra sẽ không vì cả hai là nữ mà gây khó dễ.

 

"Ai nha, vừa rồi xấu hổ muốn chết......" Triệu Mộ Tịch vẫn không quên được một màn vừa rồi, buồn bực tựa vào vai Kỷ Dữ Đường, rầu rĩ mà nói, "Xấu hổ quá đi......"

 

Kỷ Dữ Đường cười thuận thế ôm lấy nàng, xoa tóc nàng, "Còn không phải tại em ngốc sao."

 

Hề Vân mới vừa nói chuyện với người khác xong, đi ra liền nhìn thấy hai người kia dính cùng một chỗ, ấp ấp ôm ôm, cười cười nói nói.

 

Hề Vân nhớ tối qua bà gọi điện cho Kỷ Dữ Đường, con gái bà luôn miệng nói không có thời gian, hôm nay thế mà có thời gian dư dả đi cùng bạn gái. Đúng là cha nào con nấy, Kỷ Dữ Đường thật sự giống như đúc Kỷ Miễn năm đó......




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16