"Em mau nghe đi!"
Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại đi về phía hành lang, quay đầu lại thì thấy Lâm Vi dựa vào cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực cứ như đang xem kịch vui, chờ nàng nghe điện thoại.
Làm cho nàng thấy mình lén lút cứ như ăn trộm. Triệu Mộ Tịch quay lưng lại với Lâm Vi, "A lô?"
"Đêm nay em rảnh không?" Kỷ Dữ Đường buổi tối muốn dẫn nàng ra ngoài ăn, để nàng nấu cơm cho mình nhiều cũng sợ nàng mệt mỏi.
Triệu Mộ Tịch nhìn cánh tay mình, phỏng chừng mấy ngày tiếp theo đều không thể nấu cơm, "Hay để hôm khác đi."
Kỷ Dữ Đường biết gần đây nàng đang làm trong đoàn phim của Nhậm Khang, bình thường buổi tối cũng không có việc gì, nghĩ thầm hay là nàng lại không nghe lời mình chạy đi làm công việc hồi trước "Em lại đi tìm khách hàng hả?"
"Không có..." Triệu Mộ Tịch vội vàng giải thích.
"Vậy là em không muốn gặp chị?"
Nghe giọng điệu biết chị ấy đùa giỡn nhưng Triệu tiểu thư vẫn hết sức nghiêm túc phản bác, "Không có!"
Muốn gặp, rất muốn là đằng khác.
Kỷ Dữ Đường khẽ cười nói "Buổi tối em ở nhà chờ chị, chúng ta ra ngoài ăn."
"Em..."
"Vậy nha, chị đi họp đây."
Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp giải thích tay nàng bị thương, lại còn là tay phải, Kỷ Dữ Đường đã vội vã cúp máy. Triệu Mộ Tịch cảm thấy đây cũng không phải vết thương nặng, nói ra thì cứ như đang giả bộ, huống hồ Lâm Vi còn đang ở bên cạnh vểnh tai "nghe lén".
"Nghe xong rồi?" Triệu Mộ Tịch vừa cúp điện thoại, Lâm Vi liền xông tới.
"Ừm . . ."
Lâm Vi thấy tay nàng bị thương làm gì cũng không tiện, bèn thăm dò hỏi "Tay em bị thương, hay là mấy ngày tới đến ở với chị đi."
"Thôi thôi, quá phiền toái." Triệu Mộ Tịch nghĩ nếu mình đến ở với Lâm Vi, Kỷ Dữ Đường muốn tìm nàng thì làm sao bây giờ? Nếu Kỷ tổng tóm được lại lên cơn ghen cho xem. Nghĩ tới đây Triệu Mộ Tịch lại thấy buồn cười.
"Em từ khi nào lại khách khí với chị như vậy?" Lâm Vi càng nhìn nàng càng thấy không ổn, càng cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình là đúng, nếu không có gì giấu giếm thì nàng nói "lời khách sáo" với mình làm gì?
"Thật sự không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà."
"Em với Kỷ đại tiểu thư quen thân lắm sao?"
Quả nhiên Lâm Vi không dễ dàng qua mặt, Triệu Mộ Tịch cũng không có ý định tiếp tục giấu Lâm Vi, miễn cho chị ấy lại suy đoán lung tung. Ngoại trừ những chuyện quá u ám trong quá khứ nàng không muốn đề cập với bất kỳ ai, nàng với Lâm Vi cũng coi như là không giấu nhau điều gì.
Ánh nắng chói chang phủ lên cây thông trong bệnh viện, Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào những chiếc lá sáng bóng nói với Lâm Vi, "Chị ấy đã hủy hôn với Hạ Tề..."
Nghe nàng nghiêm túc nói như vậy, Lâm Vi đại khái đoán được nàng muốn nói đến điều gì. Buổi tối hôm đó khi Kỷ Dữ Đường đón Triệu Mộ Tịch từ nhà cô, cô liền đoán được hai người này quan hệ không đơn thuần.
"Hai người đến với nhau rồi hả?" Từ những lời nói kia của Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi liền đưa ra kết luận này, có thể thấy được Lâm Vi rất thấu hiểu Triệu Mộ Tịch.
Đến với nhau sao? Triệu Mộ Tịch cũng không biết có tính hay không, coi như vậy đi, nàng quay đầu lại cười với Lâm Vi "Tự do yêu đương."
Lúc trước đùa giỡn, giờ lại thành thật. Lâm Vi đoán không sai, hẳn là Kỷ Dữ Đường theo đuổi Triệu Mộ Tịch. Dựa theo tính cách Triệu Mộ Tịch, tuyệt đối sẽ không chủ động đi quyến rũ người khác. Suốt ba năm, Lâm Vi không thấy Triệu Mộ Tịch động tâm với người nào, nhưng cuối cùng lại có tình cảm với một người con gái.
Hai nàng đều là nữ, cách biệt giữa hai người lại quá lớn, nhìn sao cũng thấy không thích hợp... Lâm Vi biết nói ra không khác gì dội một gáo nước lạnh nên một câu cũng không hó hé, cô tuy lớn hơn Triệu Mộ Tịch nhưng Triệu Mộ Tịch trưởng thành hơn cô nhiều, nếu như không phải thật sự yêu thích, Triệu Mộ Tịch tuyệt đối sẽ không nói ra với cô.
"Yêu thích thì cứ hưởng thụ đi thôi."
"Ừm." Mặc kệ thế nào, Lâm Vi đều sẽ ở bên cạnh nàng. Đây cũng là nguyên nhân Triệu Mộ Tịch không có bạn bè gì nhưng vẫn qua lại với Lâm Vi.
Hưởng thụ đi thôi... Nói thì nói thế nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn lo trước lo sau, có chút khúc mắc không thể tháo gỡ, trước sau vẫn khó có thể buông xuống.
Bảy giờ tối, vào đúng lúc hoàng hôn, Triệu Mộ Tịch ngồi bên cửa sổ ngóng chờ bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Nàng vốn nghĩ cánh tay mình chỉ bị thương nhẹ, hiện tại dường như còn nghiêm trọng hơn so với lúc chiều, chỉ cần khẽ nhúc nhích khuỷu tay liền vô cùng đau đớn, cũng không biết mất mấy ngày mới có thể bình phục.
Kỷ Dữ Đường đi đến, theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên. Triệu Mộ Tịch đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu hướng cô cười, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền thật sâu, quyến rũ. Kỷ Dữ Đường cũng cười nhưng trong lòng bất đắc dĩ, Triệu tiểu thư có thể e thẹn một chút không? Buổi chiều lúc điện thoại, nàng còn mạnh miệng nói là để hôm khác gặp.
Triệu Mộ Tịch dùng tay trái mở cửa, dùng tay trái đưa nước, Kỷ Dữ Đường rất nhanh liền nhận ra Triệu Mộ Tịch không bình thường "Tay em bị thương sao?"
"Phải, buổi chiều bị va chạm một chút..." Triệu Mộ Tịch thật khâm phục khả năng quan sát của Kỷ Dữ Đường, mình còn chưa nói vậy mà chị ấy đã phát hiện ra nhanh như vậy.
"Sao lại va chạm?" Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của nàng, không dám cử động, ngay cả nhấc lên còn không nổi, làm sao có khả năng chỉ là va chạm nhẹ? Cô đau lòng trách móc Triệu Mộ Tịch "Buổi chiều gọi điện thoại cũng không nói cho chị biết."
"Cũng không phải bị trọng thương mà." Triệu Mộ Tịch hờ hững cười một cái.
"Em thật là, không biết tự bảo vệ bản thân gì cả..."
"Em bị thương chị còn trách em?" Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Triệu Mộ Tịch đã nở hoa, ngược lại nàng còn an ủi Kỷ Dữ Đường, "Không có gì đâu, em đâu có yếu đuối như vậy, hai ngày nữa là ổn thôi."
"Đi bệnh viện chưa?"
"Đi rồi, bác sĩ nói không đáng ngại."
Kỷ Dữ Đường nhìn tình trạng nàng lúc này vẫn không yên lòng, lời của nàng không thể tin hết được "Chị đưa em đi bệnh viện."
"Em đã đi khám thật mà." Kỷ tổng thật cứng đầu, nói thế nào cũng không tin. Triệu Mộ Tịch thoáng chốc không chú ý, vươn tay phải lấy kết quả kiểm tra, thành ra tự làm đau bản thân "Ai da..."
"Còn nói không đáng ngại!" Kỷ Dữ Đường nhìn bản kết quả kiểm tra đơn giản trong tay, vẫn không yên lòng "Thu thập hành lý đi theo chị."
"Hả? Thu thập hành lý . . ." Cứ cho là phải đi bệnh viện, cũng đâu cần khoa trương như vậy chứ?
"Tay em không tiện thì để chị làm."
Triệu Mộ Tịch cảm giác mình vĩnh viễn không theo không kịp suy nghĩ của Kỷ tổng "Thu thập hành lý làm gì a?"
"Tay em như vậy không thể tự lo cho bản thân được, vậy nên cứ để chị. Trước tiên dọn đến nhà chị ở còn tiện chăm sóc em."
Triệu Mộ Tịch rất muốn kháng nghị, những lời này của Kỷ tổng cứ làm như là giỏi chăm sóc người khác lắm ấy. Nếu thật sự có thể chăm sóc người khác thì đã không cần nàng đến chiếu cố dạ dày chị ấy như thế. Chuyển đến ở cùng nhau mới là mục đích chính của Kỷ tổng đi? Nhắc mới nhớ, Triệu Mộ Tịch cũng mới dọn ra khỏi nhà cô không lâu...
"Qua mấy ngày là khỏe thôi mà..."
Kỷ Dữ Đường không tiếp tục để ý đến nàng, kéo tay trái của nàng đến phòng ngủ, "Em muốn mang những gì, chị giúp em thu xếp."
Trong chuyện này, Triệu Mộ Tịch đúng thật là có chút nói một đằng nghĩ một nẻo. Nàng không đến ở cùng Lâm Vi, chẳng phải là do trong tiềm thức cho rằng Kỷ Dữ Đường sẽ đến đón nàng sao, vào lúc này quả thực không tiện.
Kỷ Dữ Đường nhìn thấu Triệu Mộ Tịch, đối với Triệu tiểu thư, đôi lúc cần phải cư xử vô lý.
Không sai, Triệu tiểu thư cũng rất thích sự vô lý của Kỷ tổng. Triệu tiểu thư khó chịu một hồi nhưng vẫn theo Kỷ tổng rời đi.
Khi Kỷ Dữ Đường lái xe qua con phố ăn khuya, những người bán hàng đã lục tục bước ra sắp xếp quầy hàng. Thấy bà lão bán bánh rán, Kỷ Dữ Đường dừng xe ven đường "Đói bụng không? Chị mua cho em vài món nha."
Cô nhớ Triệu Mộ Tịch rất thích ăn món này.
Một lần nữa Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường đứng trên con đường nhỏ hoàn toàn không thích hợp với chị ấy, bỏ xuống hình tượng giúp mình mua bánh rán ven đường. Trong nháy mắt Triệu Mộ Tịch cảm động muốn rơi lệ.
"Em ăn cái này trước đi, cơm tối chắc phải muộn mới có thể ăn."
Tối hôm ấy cũng thế, hai nàng mỗi người ăn một nửa cái bánh rán, chỉ khác là lúc này đang ngồi trên xe. Triệu Mộ Tịch cũng hơi đói bụng, tay trái cầm nửa cái bánh ăn ngon lành.
Triệu Mộ Tịch ăn xong nửa cái bánh, quay sang thấy Kỷ Dữ Đường cũng chỉ còn lại một miếng nhỏ, xem ra không phải Kỷ tổng không thích ăn mà lần trước chị ấy thực sự đã no.
Kỷ Dữ Đường cười, đưa miếng bánh rán còn lại đến trước mặt Triệu Mộ Tịch. Lần này không hề có ý đùa giỡn "Chị không ăn nổi nữa, em ăn giùm chị đi."
Triệu Mộ Tịch nhìn cái bánh còn dư, lại nhìn Kỷ Dữ Đường, "Còn một chút, chị ăn không nổi?"
Kỷ Dữ Đường trực tiếp đưa bánh rán đến bên miệng nàng, gần như nhét vào miệng nàng, rất tùy hứng nói "Chị muốn em ăn."
Triệu Mộ Tịch cũng chỉ mạnh miệng nói vài câu, sau đó để Kỷ Dữ Đường đút nàng ăn bánh rán, bộ dáng như bé ngoan, Kỷ Dữ Đường nhìn nàng ăn đến miếng cuối cùng. Triệu Mộ Tịch đột nhiên hơi xấu hổ, không nhìn ra Kỷ tổng còn có loại tình thú như vậy.
Thấy nàng ngoan ngoãn ăn xong, Kỷ Dữ Đường mỉm cười hài lòng, lấy khăn giấy giúp nàng lau miệng, sau đó lấy ra một bình nước tinh khiết, uống một ngụm rồi đưa cho Triệu Mộ Tịch.
"Tại sao chị luôn bắt em ăn đồ thừa của chị?"
Kỷ Dữ Đường hỏi ngược lại "Em không ăn thừa của chị thì muốn ăn của ai?"
Triệu Mộ Tịch thông suốt, Kỷ Dữ Đường đang ghen chuyện trước đây mình cùng Lâm Vi ăn kem, chuyện đã qua mấy tháng rồi, nói cách khác... Kỷ Dữ Đường từ lúc đó đã bắt đầu ghen?
"Kỷ tổng, em có thể hiểu là chị đang ghen không?
Triệu Mộ Tịch vốn chỉ muốn "chọc tức" Kỷ Dữ Đường, liền mở miệng hỏi ra, không ngờ Kỷ Dữ Đường vô cùng hào phóng thừa nhận "Có thể".
". . . . ." Triệu Mộ Tịch không còn gì để nói.
"Chị Tôn, buổi tối chuẩn bị hai phần ăn, mang đến căn hộ lần trước." Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại, sau đó quay sang hỏi Triệu Mộ Tịch "Em muốn ăn gì?"
Trước đây Kỷ Dữ Đường chưa bao giờ có yêu cầu gì cho bữa ăn, chị Tôn đều dựa theo khẩu vị mà làm, Kỷ tổng lúc này nhân nhượng Triệu Mộ Tịch, còn cố ý hỏi một lần.
Triệu Mộ Tịch nghịch ngợm nói "canh cá", sau đó mỉm cười hạnh phúc. Kỷ Dữ Đường nhìn nàng đột nhiên cười giống một đứa ngốc, không hiểu sao lại thấy buồn cười, liền cố ý dặn chị Tôn làm canh cá.
Kỷ Dữ Đường đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra từ trong ra ngoài, xác nhận thực sự không có chuyện gì nghiêm trọng mới dẫn nàng về nhà.
Một lần nữa đến nơi này, tâm tình Triệu Mộ Tịch hoàn toàn khác biệt. Có thể thấy được điều nàng để ý nhất chính là Kỷ Dữ Đường có vị hôn phu, sau đó Kỷ Dữ Đường nghiêm túc cùng Triệu Mộ Tịch giải thích một lần, Triệu Mộ Tịch mới hiểu rõ vì sao hồi trước bày trò với Kỷ Dữ Đường, chị ấy cũng không mắc câu.
Triệu Mộ Tịch nghĩ, khi đó Kỷ Dữ Đường nhất định cảm thấy hai người bọn nàng là "hai đứa ngốc".
Đợi đến chín giờ, hai nàng mới bắt đầu ăn bữa tối nóng hổi. Cơm tối rất phong phú, nói là hai người ăn nhưng thực chất vẫn đủ cho ba người. Triệu Mộ Tịch đánh giá một lượt, thật sự có canh cá, hầm đến trắng dã.
"Không phải em muốn ăn canh sao?" Kỷ Dữ Đường trước tiên múc cho Triệu Mộ Tịch một chén canh.
Triệu Mộ Tịch tay phải không nhấc lên nổi, dùng tay trái cầm thìa vụng về húp canh, bộ dáng rất tức cười, tay thoáng run liền vung vãi ra ngoài.
Kỷ Dữ Đường kéo ghế qua ngồi cạnh Triệu Mộ Tịch, tiếp nhận bát canh cùng thìa từ tay nàng, "Đừng tự làm khổ mình, chị đút cho em."
"Không cần đâu..."
Kỷ Dữ Đường chỉ cười nhẹ rồi đưa tay thay Triệu Mộ Tịch vén tóc ra sau tai, sau đó dùng thìa múc canh, thổi thổi, chờ hết nóng mới đưa đến bên môi Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch nhìn người bên cạnh, chậm chạp không chịu mở miệng, nhưng khóe mắt lại ươn ướt. Sau khi gặp gỡ Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch phát hiện mình khóc còn nhiều hơn trước đây.
"Còn không ăn, chị mỏi tay".
"Ừm . . . . ." Triệu Mộ Tịch đỏ mắt hớp một muỗng canh, đột nhiên rơi lệ, có nhiều người chú ý đến nàng nhưng không có ai tri kỷ như Kỷ Dữ Đường. Nàng từ nhỏ đã bị kêu là "con ghẻ", lớn lên đột nhiên lại được người nâng niu trong lòng bàn tay, ngoại trừ cảm động còn rất muốn khóc.
"Ngày hôm nay chịu ấm ức đúng không?" Kỷ Dữ Đường vội vàng lau nước mắt cho nàng.
Triệu Mộ Tịch cười lắc đầu, "Em muốn ăn cơm."
Cứ như vậy từng miếng từng miếng, Kỷ Dữ Đường rất kiên nhẫn đút nàng ăn, điều này khiến cho Triệu Mộ Tịch quên đi thân phận của mình, quên đi khoảng cách giữa họ, chỉ giống những người bình thường yêu nhau.
Chỉ ăn vài miếng cơm Triệu Mộ Tịch đã không ăn nữa, vốn đã ăn bánh rán, hơn nữa nàng sợ cơm nước nguội đến nơi mà Kỷ Dữ Đường còn chưa ăn miếng nào.
Kỷ Dữ Đường cũng chỉ ăn vài miếng, buổi tối cũng không quá đói. Kỷ Dữ Đường nhìn cánh tay của Triệu Mộ Tịch, bị thương nặng như vậy còn nói là chuyện nhỏ. Nàng té vào buổi chiều, mà lúc đó nàng đang làm việc ở đoàn phim, Kỷ Dữ Đường hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nàng lại không chịu nói rõ ràng. Nhưng theo tính cách Triệu Mộ Tịch, phỏng chừng cũng không hỏi được ra nguyên cớ.
"Tắm rửa cẩn thận một chút."
"Ừm." Triệu Mộ Tịch thử cử động tay, tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là còn hơi đau, nhịn một chút không làm động tác mạnh là không sao.
Triệu Mộ Tịch đang tính đi tới phòng tắm, Kỷ Dữ Đường lại kéo nàng dịu dàng hỏi "Có muốn chị giúp em tắm không?"
Triệu Mộ Tịch liếc nàng một cái, thật là, không nên nói những lời đó bằng thái độ trịnh trọng như vậy chứ, nghe rất xấu hổ. Triệu Mộ Tịch thấy mình thực sự không hiểu gì về "tính cách" Kỷ tổng, đúng là không đứng đắn, lúc nào cũng trêu chọc nàng.
Thấy Triệu Mộ Tịch có phần "choáng váng", Kỷ Dữ Đường vui vẻ, lại dặn dò một câu, "Cẩn thận một chút."
Chờ Triệu Mộ Tịch đi tắm rửa Kỷ Dữ Đường mới liên lạc với người quen trong đoàn phim, hỏi xế chiều nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Danh tiếng của Nhan Âm ở trong giới vẫn luôn ổn, nhưng buổi chiều cô ta đúng là tự cao tự đại gây khó dễ người khác, hơn nữa lại có người bị thương, vì lẽ đó phần lớn người trong đoàn phim đều nghe thấy chuyện này.
Nhan Âm làm khó dễ Triệu Mộ Tịch? Hai nàng vốn không quen biết, Nhan Âm không có lý do gì làm khó dễ em ấy. Nếu phải tìm ra nguyên nhân, Kỷ Dữ Đường nghĩ hẳn là vì mình. Có lẽ Nhan Âm bằng cách nào đó biết được quan hệ giữa mình và Triệu Mộ Tịch...
Triệu Mộ Tịch vẫn ngủ trong căn phòng trước đây, nàng phát hiện ngủ tại nơi của Kỷ Dữ Đường thoải mái hơn nhà mình.
Chín giờ sáng hôm sau, Kỷ Dữ Đường bước vào phòng ngủ dành cho khách, Triệu Mộ Tịch quả nhiên còn đang ngủ ngon lành, tối hôm qua ngủ sớm như vậy, hôm nay còn ngủ nướng, xem ra không phải mệt mỏi mà là ham ngủ. Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn nàng hồi lâu. Nàng ngủ say như lợn chết không hề phát hiện ra cô.
Kỷ Dữ Đường đưa tay xoa mặt nàng, xoa xoa khiến nàng tỉnh giấc, "Còn ngủ nữa? Dậy ăn điểm tâm."
Triệu Mộ Tịch ngái ngủ có chút bực bội, xoay người úp mặt vào gối, xua xua tay với Kỷ Dữ Đường, lại tiếp tục ngủ. Kỷ Dữ Đường cảm thấy thú vị, liền cúi xuống giữ lấy bả vai nàng lật qua. Kỷ Dữ Đường cười nằm nhoài bên tai Triệu Mộ Tịch, nói với nàng, "Triệu Mộ Tịch, nằm nướng là trừ tiền nha."
"A?!" Triệu Mộ Tịch phản xạ có điều kiện mở mắt ra "Mấy giờ rồi!?"
Kỷ Dữ Đường tựa vào đầu giường, vuốt mái tóc rối bời của nàng, cười đến không nhịn được, nhắc đến tiền Triệu tiểu thư thực sự tỉnh táo lại.
"Chị lại trêu em..." Triệu Mộ Tịch lúc này thanh tỉnh, lại hỏi "Hôm nay chị không đi làm sao?"
"Hôm nay chủ nhật, ở nhà chăm bệnh nhân."
Hiếm thấy chủ nhật chị ấy cũng có thời gian rảnh.
Bữa sáng cũng do chị Tôn đưa tới, Triệu Mộ Tịch không biết Kỷ Dữ Đường thức dậy lúc nào, nhưng vẫn đợi mình đến 9 giờ mới ăn. Triệu Mộ Tịch nghĩ, lần sau nhất định phải đặt báo thức.
Hai người không phải ra ngoài nên mặc luôn áo ngủ, chưa thay quần áo. Bữa sáng còn chưa ăn xong đã có người nhấn chuông cửa, Triệu Mộ Tịch theo thói quen đứng dậy đi mở cửa, Kỷ Dữ Đường lại kéo nàng ngồi xuống.
Kỷ Dữ Đường nhìn thấy bên ngoài là Nhan Âm nhưng vẫn mở cửa.
"Chị Dữ Đường, sinh nhật vui vẻ." Nhan Âm đứng trước cửa, trong tay còn cầm một chiếc bánh kem nhỏ, "Không phải nói hôm nay muốn tổ chức tiệc sao? Sao chị không đi? Em đưa bánh kem tới..."
Kỷ Dữ Đường yên lặng nhìn cô ta, không trực tiếp trả lời mà nói "Đi vào ngồi đi."
Nhan Âm đặc biệt cao hứng, Kỷ Dữ Đường hiếm khi ‘nhiệt tình' với nàng như vậy, "Được."
Chỉ là không nghĩ tới cô vừa thay giày xong liền nghe Kỷ Dữ Đường gọi một tiếng, "Mộ Tịch."
"Sao vậy?" Triệu Mộ Tịch đứng dậy, chỉ thấy Kỷ tổng ung dung đi về phía mình, sau đó dắt tay mình, mấu chốt chính là mười ngón đan xen, khiến Triệu Mộ Tịch choáng váng.
"Giới thiệu với em một người bạn." Kỷ Dữ Đường dắt tay Triệu Mộ Tịch đi tới trước mặt Nhan Âm, còn cố ý giới thiệu với Triệu Mộ Tịch một lần "Đây là Nhan Âm."
Triệu Mộ Tịch đương nhiên nhận ra Nhan Âm.
Nhan Âm nhìn thấy Triệu Mộ Tịch mặc áo ngủ ở trong nhà Kỷ Dữ Đường cũng rất kinh ngạc, dưới chân còn mang dép đi trong nhà. Những ai đã tới nhà Kỷ Dữ Đường đều biết, cô đều để khách dùng dép một lần, lại nhìn hai nàng mười ngón đan xen...
Nhan Âm cả người đều mơ hồ.
Kỷ Dữ Đường mỉm cười với nàng, "Tiểu Âm, đây là bạn gái chị, giúp chị chăm sóc em ấy ở đoàn phim."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)