Kỷ Dữ Lộ nhìn hai quyển sách giống hệt nhau trong tay nàng, tâm trạng phức tạp. Nàng mở quyển sách của Lâm Vi ra, trong sách còn có một trang bị gấp. Hóa ra Lâm Vi đã đọc đến chương nâng cao, cũng không biết Lâm Vi bắt đầu đọc từ khi nào. Lâm Vi cũng quá muộn tao* rồi!
*Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Hai đêm nay họ cùng nhau ngủ một chiếc giường. Kỷ Dữ Lộ ngủ sẽ ôm cô trước, thân mật hơn chính là hôn cô, nhưng chưa Kỷ Dữ Lộ chưa bao giờ tiến thêm một bước, nàng cũng không dám, sờ cũng chưa dám sờ.
Hai người đã ở bên nhau bốn tháng, quả thật còn ngây thơ hơn cả tình yêu trường học trên TV. Đều là người trưởng thành, có một số thứ, đương nhiên trong lòng Kỷ Dữ Lộ muốn, nhưng lo lắng Lâm Vi phản cảm. Dù sao Lâm Vi luôn bị động như thế, lãnh đạm như thế. Kỷ Dữ Lộ sợ nhất là chọc Lâm Vi tức giận.
Nhưng bây giờ, Kỷ Dữ Lộ nhìn quyển sách trong tay, mừng thầm lên. Chị Vi của nàng cũng giả vờ ghê thật, có suy nghĩ này thì cứ trực tiếp nói ra là được rồi. Trong lòng Kỷ Dữ Lộ không biết mong muốn đến nhường nào, nàng còn tưởng rằng chỉ có mỗi nàng xúc động trong phương diện này.
Kỷ Dữ Lộ bước đi, chậm rì rì mà đến phòng bếp. Bây giờ nàng đi lại bình thường rồi, chỉ là động tác hơi chậm chạp một chút. Chân phải hơi dùng lực một chút, chỗ mắt cá chân vẫn thấy hơi đau.
Lâm Vi ở trong phòng bếp sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, làm hỏng bét, hiển nhiên không có thiên phú nấu ăn.
Kỷ Dữ Lộ dựa vào cạnh tủ lạnh, nhìn rồi cười, hiếm khi thấy được dáng vẻ bối rối của Lâm Vi.
“Em đến làm gì, đi ra ngoài.”
Kỷ Dữ Lộ đi đến trước mặt Lâm Vi, mặt đối mặt, ôm eo Lâm Vi, hơi ngửa đầu, môi nàng dán lên môi cô: “Trở về sớm như thế, cố ý nấu ăn cho em à?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vi nấu ăn cho người khác. Đương nhiên, cô sẽ không nói với Kỷ Dữ Lộ. Nếu không Kỷ Dữ Lộ chắc chắn sẽ thở dài.
“Đi ra ngoài đi. Đợi lát nữa sẽ tốt.” Người khác nhìn chằm chằm, Lâm Vi càng luống cuống tay chân.
“Không muốn…” Không biết tại sao, Kỷ Dữ Lộ nghĩ đến việc Lâm Vi cũng lén lút xem “Sách cấm” thì hưng phấn lên, nhịn không được đánh vỡ chút khoảng cách cuối cùng. Nàng thò môi qua hôn cô, nàng không phải người kiên nhẫn.
“Ừm ~” Lâm Vi ỡm ờ. Chờ nàng lăn lộn xong, mới đẩy nàng ra: “Được rồi, chị còn phải nấu ăn.”
“Vâng…” Kỷ Dữ Lộ bị tạt một chậu nước lạnh, ngoan ngoãn đứng ở một bên: “Em rửa rau giúp chị.”
Bắc chảo, cho dầu, xào rau. Lâm Vi làm một bữa cơm, trong phòng bếp giống như bị nổ tung. Cô thấy thường ngày Triệu Mộ Tịch nhẹ nhàng như thế, còn tưởng rằng nấu ăn thật sự đơn giản.
Ba món ăn, hai chén cơm.
Kỷ Dữ Lộ ăn miếng cơm, ăn miếng thức ăn, ăn đến ngon lành.
Thấy Kỷ Dữ Lộ ăn ngon như vậy, Lâm Vi cho rằng trình độ hôm nay của mình phát huy vượt bậc. Cô gắp một miếng rau xanh đưa vào trong miệng mình, nháy mắt sắc mặt thay đổi, lại nhìn dáng vẻ ngốc ngếch khi ăn cơm của Kỷ Dữ Lộ, Lâm Vi đỡ trán: “Khó ăn cũng đừng ăn.”
“Nào có, em thích ăn.” Kỷ Dữ Lộ phồng má lên, giống như con hamster nhai nhai. Nàng vốn dĩ rất kén ăn, nhà họ Kỷ còn đặc biệt chuẩn bị thực đơn cho nàng. Nhưng sau khi ở bên Lâm Vi, tật xấu nuông chiều gì của nhị tiểu thư Kỷ cũng được trị hết.
“Đồ ngốc.” Lâm Vi cúi đầu chọc chọc cơm, trong lòng ấm áp.
Mỗi khi Lâm Vi cười nói “Đồ ngốc”, Kỷ Dữ Lộ nhìn đến tim đập nhộn nhạo.
Hơn chín giờ tối, Kỷ Dữ Lộ mặc áo ngủ, ngồi ở trên giường, chuẩn bị bôi thuốc vào mắt cá chân của mình.
Lâm Vi bước ra từ phòng tắm, lau khô tóc. Cô thấy chân tay nàng vụng về, cầm thuốc dán cũng không biết dán làm sao, khiến cho nó nhăn nhúm.
“Để chị làm cho.” Lâm Vi ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dữ Lộ, kéo chân Kỷ Dữ Lộ qua, giúp nàng dán thuốc dán, lại nhẹ nhàng mát xa. Lúc trước bác sĩ đã dạy cô một số cách mát xa, nói là lợi cho việc khỏi hẳn sau này.
“Ưm... A... Thật thoải mái ~” Kỷ Dữ Lộ được cô xoa mắt cá chân, rên rỉ.
“...” Lâm Vi nghe thấy tiếng không e lệ này, đầu đầy vạch đen. Cô nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Kỷ Dữ Lộ yên tĩnh im miệng, Lâm Vi tiếp tục cúi đầu xoa.
“Ưm ~ Bà xã… Nhẹ chút nào... A~”
Nghe không nổi nữa, Lâm Vi ném chân nàng ra: “Kỷ Dữ Lộ!”
Không biết, còn tưởng hai người đang làm cái gì.
Kỷ Dữ Lộ nhanh nhẹn mà trở người, ôm vai Lâm Vi từ phía sau, làm nũng nói: “Vợ à, xem phim cùng em đi.”
Lâm Vi quay đầu lại, nhìn ánh mắt dâm đãng và giọng nói, lập tức đoán được là phim gì.
Phim kiểu này, Kỷ Dữ Lộ vẫn luôn lì lợm la liếm đòi Triệu Mộ Tịch.
Kỷ Dữ Lộ dựa gần Lâm Vi, hai người cùng nhau dựa trên đầu giường, nhìn chằm chằm hai người phụ nữ dây dưa bên nhau, đang biểu diễn màn dạo đầu trên TV.
“Lần đầu tiên em xem cái này.” Kỷ Dữ Lộ còn ôm gối đầu ở trong tay.
“Chị cũng chưa từng xem.”
Hai người phụ nữ dối trá này, ngoài miệng nói không có, thật ra lén trộm nhau, đã sớm hiểu biết rồi.
Dù sao hai người cũng không có kinh nghiệm với phụ nữ.
“A… Ưm… Ưm…”
Hình ảnh vẫn là một mảnh lửa nóng. Kỷ Dữ Lộ cảm thấy dáng người Lâm Vi còn đẹp hơn so với hai người trong TV. Nghĩ vậy, Kỷ Dữ Lộ quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Vi, ánh mắt không quy củ mà nhìn xuống, vừa lúc nhìn chằm chằm đường cong mê người dưới cổ áo Lâm Vi.
Đôi mắt Kỷ Dữ Lộ nhìn màn hình tiếp, tay phải lặng lẽ chui vào trong ổ chăn, bò lên trên đùi Lâm Vi, đầu ngón tay di chuyển quanh phần đùi bên trong.
Hơi thở Lâm Vi nặng nề hơn, bộ ngực phập phồng cũng dần dần to ra. Qua vài giây, Lâm Vi quay đầu, nâng mặc Kỷ Dữ Lộ, nhắm mắt hôn xuống cánh môi phấn nộn của nàng. Động tác ban đầu mềm nhẹ dần dần mạnh hơn, cuốn lưỡi đối phương, vô cùng triền miên.
“Ưm…” Kỷ Dữ Lộ trở thân, tay phải vẫn còn dừng trên chỗ cũ, tay trái đỡ vai Lâm Vi, đè nặng môi cô, tâm ngứa khó nhịn, mút vào.
Kỷ Dữ Lộ nhớ đến hình ảnh trên phim vừa rồi, nàng buông môi Lâm Vi, dùng mặt cọ cọ con thỏ trắng mềm mại kia, khẽ cắn lên quần áo hơi mỏng: “Em cũng muốn ăn chỗ này…”
Lâm Vi híp nửa mắt không nói gì, duỗi tay cởi quần áo Kỷ Dữ Lộ, đây là câu trả lời tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, tốp ba tốp năm quần áo từ trên giường rớt xuống trên mặt đất.
Kỷ Dữ Lộ đã tỉnh từ sớm, là bị buồn tỉnh, bởi vì toàn bộ đầu đều rúc vào trong ổ chăn, cả khuôn mặt đều chôn vào ngực Lâm Vi. Nàng chui ra khỏi ổ chăn thở phì phò, Lâm Vi còn ngủ ngon lành. Kỷ Dữ Lộ cười, hôn hôn khóe miệng cô, động tác rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô. Sau khi ôm cô xong, tiếp tục ôm cô ngủ, lòng bàn tay nắm một thứ mềm mại, mới thanh thản ổn định mà nhắm mắt lại.
Lâm Vi bị Kỷ Dữ Lộ xoa tỉnh. Mở mắt ra thấy trước có cảm giác kỳ lạ. Cô vừa xốc chăn lên thấy Kỷ Dữ Lộ dùng tay đặt lên chỗ đó, vẫn luôn nhéo. Con nhóc này, ngủ còn suy nghĩ ăn đậu hũ.
Kỷ Dữ Lộ ngửa đầu ngủ, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu. Lâm Vi nhìn chằm chằm nàng một lúc cũng không đánh thức nàng, càng nhìn càng muốn cười. Ngực nàng cũng lấp đầy dấu hôn. Lâm Vi nhớ đến chi tiết tối hôm qua, đã lâu lắm rồi cô tình cảm cô chưa mãnh liệt như thế.
Lâm Vi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, nhặt quần áo từ trên mặt đất lên khoác vào người. Sau khi thay “Đồ ngốc” đắp chăn đàng hoàng, cô đi về phía phòng tắm.
Lòng bàn tay nắm không được đồ vật, không bao lâu Kỷ Dữ Lộ đã tỉnh lại. Một bên nhỏ giọng nỉ non, một bên duỗi tay ở trên giường vuốt, trống rỗng.
Kỷ Dữ Lộ ngồi dậy ở trên giường, dụi dụi mắt. Nàng cũng nhặt quần áo lên, mặc vào, đi đến phòng tắm.
Lâm Vi đang nhìn gương đánh răng, sau đó thấy Kỷ Dữ Lộ mơ mơ màng màng đi đến, lười biếng ôm cô từ phía sau. Một bàn tay vuốt ngực cô, đầu ghé vào lưng cô, tiếp tục ngủ…
Lâm Vi: “…”
Đánh răng xong, Lâm Vi bắt lấy bàn tay không đàng hoàng của Kỷ Dữ Lộ, sờ soạng cả đêm còn chưa sờ đủ à.
“Em cũng muốn đánh răng.” Kỷ Dữ Lộ mở mắt ra, thầm thì nói.
Lâm Vi cầm bàn chải đánh răng của nàng, lấy kem đánh răng cho nàng, trực tiếp nhét vào miệng nàng.
Kỷ Dữ Lộ giống như đứa trẻ nghe lời, nhe răng, chậm rãi đánh.
Khi rửa mặt, Lâm Vi lấy nhiều sữa rửa mặt, trực tiếp xoa một nửa lên trên mặt Kỷ Dữ Lộ, duỗi tay trên mặt nàng xoa “Mạnh bạo”, thẳng đến khi tràn đầy bọt biển. Điều này khiến Kỷ Dữ Lộ đang buồn ngủ tỉnh hẳn.
Đây là thường ngày nhị tiểu thư Kỷ bị bắt nạt. Nhưng tối hôm qua ở trên giường, cuối cùng nàng cũng hòa một ván. Chị Vi của nàng nếu không chịu chủ động, vậy chịu làm người nằm dưới là được.
Lâm Vi lấy hai chiếc khăn rửa mặt, lau khô mặt cho Kỷ Dữ Lộ: “Em đi ra ngoài, chị tắm rửa trước đã.”
“Em cũng muốn tắm rửa.”
“Chị tắm xong rồi em hãy tắm.” Lâm Vi vẫn nói nàng đi ra ngoài.
“Chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm tài nguyên nước!” Kỷ Dữ Lộ đã đẩy Lâm Vi đến dưới đầu vòi sen, mở chốt mở, còn chưa kịp cởi quần áo, đã trình diễn “chuyện ấy”.
“Ưm ~” Sáng tinh mơ, hai người lại quấn lấy nhau.
Về sau cuối cùng Kỷ Dữ Lộ cnxh chưa từng nói Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch. Ngược lại, nàng có thể vô cùng hiểu rõ tâm trạng hai người.
Một lần tắm sạch sẽ mất một tiếng. Trong lòng Kỷ Dữ Lộ vừa mới còn nghĩ Lâm Vi là chịu nằm dưới, kết quả trong phòng tắm, nàng bị Lâm Vi đè lên tường, vẫn luôn làm xin tha.
Dù sao quyển sách kia nàng mới chỉ đọc chương nhập môn, còn Lâm Vi đã đọc đến chương nâng cao.
Dường như triền miên giữa nữ nhân với nhau, càng khiến cho người ta ngừng không được. Một khi đã nếm thử mùi vị này, quả thật muốn rơi vào mê luyến.
Kỷ Dữ Lộ và Lâm Vi là như thế đó, hai người cũng có đủ kiên nhẫn để lấy lòng đối phương, trấn an đối phương. Sự ôn nhu này cũng không thể tình cảm giao - hoan mãnh liệt, là thứ hai người chưa bao giờ trải qua.
Hôm nay là chủ nhật, chủ nhật Lâm Vi luôn nghỉ phép. Hơn nữa, Kỷ Dữ Lộ, “Chó săn nhỏ” này còn ngây ngốc ở nhà cô, chú định hôm nay là một ngày dục cầu bất mãn.
Buổi chiều, hai người dựa lên trên sô pha, một bên ăn trái cây, một bên xem TV.
Kỷ Dữ Lộ xấu không biết xấu hổ quấn lấy Lâm Vi hỏi: “Đêm qua em làm chị thoải mái không?”
Ban ngày ban mặt, không muốn thảo luận về vấn đề này, Lâm Vi tiếp tục ăn trái cây, không quan tâm đến nàng.
“Chị không hài lòng thì…” Kỷ Dữ Lộ lấy điều khiển từ xa từ trong tay Lâm Vi, trực tiếp tắt TV. Kỷ Dữ Lộ ôm lấy cổ Lâm Vi, ở sau tai cô vừa hôn vừa liếm, còn thổi khí: “Chúng ta làm một lần nữa, loại chuyện này phải luyện nhiều…”
Nhị tiểu thư Kỷ nói nghiêm túc.
Tìm thấy cảm giác tối hôm qua, bây giờ Kỷ Dữ Lộ chạm vào chỗ mẫn cảm của cô, Lâm Vi lập tức có phản ứng.
Ngoài miệng Lâm Vi không nói, nhưng thân thể sẽ chủ động đáp lại. Một bên ghét bỏ, một bên đón ý nói hùa.
Mỗi khi như này, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy Lâm Vi đặc biệt đáng yêu, dùng hết tinh lực để làm màn dạo đầu, dùng tất cả thủ đoạn của mình, gợi lên dục vọng dưới đáy lòng cô.
“Có muốn không?” Kỷ Dữ Lộ vùi đầu nhẹ nhàng liếm hai cái, ngẩng đầu hỏi Lâm Vi, khóe miệng còn dính vài sợi trong suốt.
Lâm Vi không nói chuyện.
“Có muốn không? ~” Kỷ Dữ Lộ khiêu chiến điểm nhẫn nại cuối cùng của Lâm Vi.
“A…” Kỷ Dữ Lộ trực tiếp bị Lâm Vi ấn, đè ép xuống.
“Chị Vi, chị ở nhà…” Triệu Mộ Tịch trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, lời còn chưa nói hết, nhìn thấy một màn trước mặt này, xấu hổ muốn chết: “...”
Lâm Vi dựa vào trên lưng sô pha, đôi tay ôm lấy đầu Kỷ Dữ Lộ, ngửa đầu, trong miệng phát ra từng tiếng than nhẹ.
Kỷ Dữ Lộ quỳ gối ở trên thảm trước sô pha, đôi tay đặt ở trên chân Lâm Vi, gắt gao vùi đầu ở phía dưới.
Nghe thấy giọng nói của Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi giống như bị điện giật, mở bừng mắt.
Kỷ Dữ Lộ đột nhiên ngẩng đầu, quay đầu vừa thấy Triệu Mộ Tịch đang đứng ở cửa. Kỷ Dữ Lộ lập tức cầm gối dựa che Lâm Vi lại, sau đó dùng mu bàn tay lau lau miệng, đầy miệng đều là…
Không khí xấu hổ đến tột cùng.
Lâm Vi dùng mu bàn tay che mặt. Điều may mắn duy nhất chính là cô và Kỷ Dữ Lộ chưa cởi quần áo.
Đã như thế, Triệu Mộ Tịch sửng sốt một chút, chưa nói gì, chuẩn bị rời đi.
Đêm qua, Lâm Vi gọi điện thoại nói tối nay nàng đến đây ăn cơm, thuận tiện chỉ Lâm Vi nấu canh ra sao. Triệu Mộ Tịch đồng ý rồi, dù sao Kỷ Dữ Đường đang ở chỗ khác, một mình nàng ở nhà nhàm chán, hôm nay đến đây trước.
Nhưng tình huống này, còn ăn cơm gì nữa…
Đi hai bước, Triệu Mộ Tịch đột nhiên dừng lại, xoay người.
Ba người, sáu con mắt, hai mặt nhìn nhau.
“Trả chìa khóa cho chị.” Triệu Mộ Tịch đặt chìa khóa trên tủ giày, dùng một câu nói hết, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi, đột nhiên cười một chút: “Hai người cứ tiếp tục.”
Tiếp theo, Triệu Mộ Tịch nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Lâm Vi ơi Lâm Vi, chị cũng có ngày hôm nay.
Lâm Vi: “…”
Kỷ Dữ Lộ: “Vậy… Tiếp tục.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)