"Kỷ tiểu thư, dì không nghĩ ra được biện pháp nào mới phiền đến cháu. Mộ Tịch nó quá hiếu thắng, việc đã đến nông nỗi này vẫn không muốn nhờ ai giúp đỡ. Ba của Mộ Tịch ở bên ngoài đánh bạc nợ một số tiền lớn, trước ngày mai phải trả mười vạn tệ, nếu không những kẻ kia sẽ không bỏ qua cho Mộ Tịch. . . Hai mẹ con dì xoay sở đâu ra số tiền lớn như vậy, dì sợ Mộ Tịch chỉ vì thiếu tiền mà nghĩ quẩn, làm chuyện xằng bậy. . . Cách đây mấy ngày nó còn lôi dì lên sân thượng muốn từ tầng 6 nhảy xuống, không thiết sống nữa. . ."
Đây là những lời mà buổi sáng đó Triệu Thải Nam nghẹn ngào nói với Kỷ Dữ Đường, đem mọi trách nhiệm vứt lên đầu người đàn ông kia.
Kỷ Dữ Đường nghe xong cũng không tin tưởng trăm phần trăm, cô chỉ mới gặp Triệu Thải Nam một lần vậy mà bà ấy đã có số điện thoại cá nhân của cô, điều này rất kì lạ. Lại nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Mộ Tịch tối qua, ". . . Lời nói của bà ấy rất không đáng tin, chị đừng để ý."
Nhưng mặc kệ Triệu Thải Nam nói có mấy phần thật, mấy phần giả, Triệu Mộ Tịch đúng là đang cần tiền, cần rất nhiều tiền. Đây là điều Kỷ Dữ Đường có thể khẳng định, chính Triệu Mộ Tịch cũng thừa nhận điều này. Kỷ Dữ Đường vĩnh viễn khắc sâu hình ảnh em ấy tuyệt vọng, vừa cười vừa nói, "Có đôi khi cảm thấy tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng."
Lúc trước Kỷ Dữ Đường cho rằng em ấy nói đùa, nhưng khi thấy gương mặt thực sự nghiêm túc ấy thì cô biết rằng em ấy chỉ đang bày tỏ tâm tình của mình thôi.
Kỷ Dữ Đường muốn giúp nhưng em ấy lại không chịu mở lòng với mình. Như Triệu Thải Nam đã nói, Triệu Mộ Tịch rất hiếu thắng. Cô gái đó thà một mình gánh mọi thứ trên vai sau đó trưng nụ cười giả tạo ra bên ngoài, vì sợ người khác biết được sự thật đằng sau mình.
Đêm đó khi Triệu Mộ Tịch vừa khóc vừa ôm Kỷ Dữ Đường, cô cảm thấy Triệu Mộ Tịch giống như dựng lên một lớp kính dày quanh bản thân. Kỷ Dữ Đường chỉ có thể xa xa nhìn thấy sự yếu đuối của em ấy nhưng không thể tới gần được.
Kỷ Dữ Đường cố tình giấu Triệu Mộ Tịch việc mình đưa mười vạn tệ cho Triệu Thải Nam, nếu như nói thì em ấy nhất định sẽ không nhận số tiền kia. Kỷ Dữ Đường biết điều này rất không công bằng với Triệu Mộ Tịch, nhưng việc Triệu tiểu thư dựa vào trí thông minh của mình để mạo hiểm đi "làm việc" tuyệt đối không phải là biện pháp, nói câu không dễ nghe, vạn nhất ngày nào xảy ra chuyện thì sao.
Khi Kỷ Dữ Đường cho Triệu Thải Nam mười vạn tệ, giữa cô và Triệu Mộ Tịch lại hình thành một mối quan hệ giao dịch, giống hệt như khi hai người mới gặp nhau.
"Mẹ của em liên hệ với chị. . ."
"Bà ấy tìm chị làm gì. . ."
Kỷ Dữ Đường không nói cho Triệu Mộ Tịch nguyên văn những lời của Triệu Thải Nam, chỉ nói đã trả hết nợ. Nhìn phản ứng của Triệu Mộ Tịch, cô biết rằng Triệu Thải Nam đã không nói dối.
Nghe Kỷ Dữ Đường nói xong, Triệu Mộ Tịch thiếu chút nữa nổi điên lên, Triệu Thải Nam vậy mà dám đến lừa Kỷ Dữ Đường, "Chị đưa tiền cho bà ta? Em đã nói chị không nên nghe lời bà ta rồi mà! Đừng có để ý đến nữa! Tiền em sẽ nghĩ cách để trả lại. . ."
Lòng tự trọng cũng chỉ là một phần, điều Triệu Mộ Tịch lo lắng nhất là nhỡ đâu Triệu Thải Nam lại giở trò lừa bịp với Kỷ Dữ Đường, vậy phải làm thế nào? Mẹ của nàng là một kẻ "vô lại", nếu cứ tiếp tục thế này Triệu Mộ Tịch thật sự sẽ kéo Triệu Thải Nam lên sân thượng rồi nhảy xuống.
"Dựa theo mức lương tiêu chuẩn, mỗi tháng chị đưa em 12 ngàn, bao ăn ở, hai ngày này em chuyển tới đi, còn về công việc thì em sẽ biết sau." Kỷ Dữ Đường cũng không để ý Triệu Mộ Tịch có quan tâm hay không, mà sử dụng bài bản hẳn hoi nói cho em ấy tiền lương cùng đãi ngộ.
Để Triệu Mộ Tịch chuyển tới đây cũng tốt, khu vực kia trị an quá kém, trời vừa tối liền có mấy kẻ lưu manh ra ra vào vào, không khéo giống như lần trước lại ăn phải quả đắng.
Ý của Kỷ Dữ Đường là để mình làm bảo mẫu của chị ấy. Triệu Mộ Tịch không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện không thể nào bèn lắc đầu cự tuyệt, "Kỷ tổng, chuyện này không thích hợp lắm đâu."
Triệu Mộ Tịch nói chưa dứt câu, Kỷ Dữ Đường liền gây áp lực hỏi lại nàng, “Không thích hợp chỗ nào?”
Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường muốn giúp nàng, nhưng trong lòng nàng thấy không thoải mái, nàng không muốn dây dưa quá nhiều với Kỷ Dữ Đường, càng không muốn mối quan hệ của hai người liên quan đến tiền nong. Nhưng Triệu Thải Nam đã cầm đi mười vạn tệ mất rồi.
"Em sẽ viết giấy nợ cho chị rồi nhanh chóng trả lại tiền . . ."
Triệu Mộ Tịch muốn xuống xe, Kỷ Dữ Đường trực tiếp đem cửa xe khóa lại, giữ chặt tay của nàng. Hiện tại Kỷ Dữ Đường hiểu rất rõ tình huống của Triệu Mộ Tịch, "Em lấy tiền ở đâu để trả? Hay lại đi tìm mấy người “khách” kia?"
"Lòng em tự có quyết định. . ." Triệu Mộ Tịch tuy không chắc chắn nhưng đây chính là tính cách của nàng, nàng không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.
"Triệu Mộ Tịch, việc tư là tư, công là công, em có hiểu không?"
Triệu Mộ Tịch như chìm trong mơ hồ.
“Em chấp nhận sự giúp đỡ của kẻ khác, tại sao không chịu tiếp nhận chị?"
"Em. . ."
"Do chúng ta quá hiểu rõ nhau rồi sao?" Kỷ Dữ Đường ôn hoà nhẹ nhàng nói với nàng, "Về công thì chị là khách hàng của em, về tư thì chúng ta là bạn bè, Triệu tiểu thư ngay cả công tư phân minh còn không hiểu rõ sao?"
Kỷ Dữ Đường, ai muốn làm bạn bè với chị!!!
Hơn nữa, nếu đã đến ở cùng nhau thì đâu còn là bí mật nữa. Nếu trước kia Kỷ Dữ Đường nói như vậy, Triệu Mộ Tịch có thể sẽ đáp ứng, nhưng giờ đây Triệu Mộ Tịch không muốn, mỗi ngày đều phải nhìn thấy Kỷ Dữ Đường, chẳng phải tự mình dày vò bản thân sao. . .
"Cám ơn ý tốt của chị nhưng công việc này em không thể nhận." Triệu Mộ Tịch vẫn cự tuyệt, "…chuyện tiền bạc em sẽ nghĩ cách. . . Kỷ tổng, mong chị đừng để ý đến mẹ em, tuyệt đối không được nghe bà ấy."
Triệu Mộ Tịch biết mười vạn tệ đối với Kỷ Dữ Đường chả đáng bao nhiêu, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc. Triệu Thải Nam là hạng người gì, Triệu Mộ Tịch quá hiểu, thử qua một lần "ngon ngọt" liền sẽ muốn nếm lần thứ hai, mãi mãi là một cái hang không đáy.
"Bây giờ em đến việc làm còn không có thì lấy gì để có biện pháp?" Kỷ Dữ Đường chính là muốn "dây dưa" với em ấy, mà lần này còn "dây dưa" đến cùng. Triệu tiểu thư tính tình bướng bỉnh, nhiều khi không thể cho ăn quả mềm, “Trước khi tìm được công việc phù hợp em hãy tạm thời ở chỗ chị vừa ở vừa làm, đến khi tìm được công việc tốt hơn thì lúc đấy em từ chức cũng không muộn.”
Cũng chỉ có Triệu Mộ Tịch mới có thể khiến Kỷ tổng chịu thỏa hiệp đến mức này, nhưng dường như Triệu tiểu thư không hề cảm kích chút nào.
Mặc dù Kỷ Dữ Đường vẫn lấy tiền làm chủ đề chính, nhưng lần này rõ ràng Kỷ Dữ Đường có cân nhắc qua cảm thụ của nàng, chứ không phải nấu cháo một lần liền nhận mấy vạn, Triệu Mộ Tịch trong lòng biết ơn chị ấy thế nhưng là. . .
"Chuyện công việc chính em sẽ tự giải quyết." Triệu Mộ Tịch vẫn quật cường nói, thế nhưng cửa xe bị khóa chốt Triệu Mộ Tịch mở không ra, "Kỷ tổng, chị mở cửa xe đi."
Luôn miệng nói bản thân có thể tự làm, sau đó lặng lẽ trốn ở trong góc khóc thầm, đây chính là cách giải quyết của em ấy? Kỷ Dữ Đường chỉ nhìn Mộ Tịch không mở cửa ra, hôm nay cô phải cưỡng chế Triệu Mộ Tịch một lần.
"Em muốn xuống xe." Triệu Mộ Tịch lại đẩy cửa xe.
"Em không đồng ý thì chị sẽ không mở cửa."
Triệu Mộ Tịch ngây ngốc, không nghĩ tới Kỷ tổng tuổi không phải nhỏ bé gì lại nói ra lời như vậy?! Thật là khiến người ta dở khóc dở cười.
Cuối cùng không khí trong xe trở nên căng thẳng.
"Kỷ Dữ Đường!" Triệu Mộ Tịch sốt ruột gọi luôn cả họ lẫn tên của Kỷ đại tiểu thư, la hét, "Chị có thể nói lý được không??!"
Hôm nay Kỷ tổng chính là không muốn nói lý lẽ, cô không nhanh không chậm nói, đưa ra hai lựa chọn cho Triệu Mộ Tịch, “Một là trả chị tiền ngay bây giờ, hai là đến nhà chị 'đi làm' trả nợ, em chọn đi."
Đến mức này còn muốn mình chọn? Triệu Mộ Tịch ngồi ở ghế phụ thở phì phò, hốc mắt đo đỏ nhìn Kỷ Dữ Đường, tức giận nghẹn cả họng, có chút muốn khóc, "Kỷ Dữ Đường, chị cảm thấy đùa giỡn em rất vui đúng không?"
Triệu Mộ Tịch vừa khóc, thái độ Kỷ Dữ Đường liền dịu xuống, đưa tay lau nước mắt cho nàng, "Đừng cố chấp nữa."
Khi đầu ngón tay chị ấy nhẹ nhàng vuốt khoé mắt nàng, Triệu Mộ Tịch dần yên tĩnh trở lại, Kỷ tổng hoàn toàn không biết động tác này của mình có "lực sát thương" lớn như nào, Triệu Mộ Tịch kém chút liền muốn dang tay ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Kỷ Dữ Đường đau lòng, lau nước mắt cho Triệu Mộ Tịch. Từ những lời nói của mẹ em ấy cho đến những giọt nước mắt ấm ức, Kỷ Dữ Đường có thể cảm nhận được áp lực đang đè nén trên đôi vai này.
"Tạm thời nghe lời chị, hiểu chưa?"
Lời nói nhẹ nhàng của Kỷ Dữ Đường như xóa đi những giọt nước mắt của Triệu Mộ Tịch. Từ trước tới nay tất cả áp lực đều là nàng tự mình gánh vác, chưa có ai đứng trước mặt để nàng dựa vào.
Từ đầu đến cuối nàng không có biện pháp để ghét Kỷ Dữ Đường.
Triệu Mộ Tịch từng có một mối tình năm mười tám tuổi. Người đó rất tốt với nàng, yêu nhau ba năm, thậm chí từng hứa hẹn muốn cưới nàng. Triệu Mộ Tịch rất cảm động, nghĩ rằng cuối cùng đây là người mình có thể dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Bởi vì hắn biết được nghề nghiệp trước đây của mẹ nàng, cảm thấy nàng “bẩn”.
Từ đó về sau, Triệu Mộ Tịch không muốn yêu đương nữa. Nàng đã quá hiểu những lời chót lưỡi đầu môi của mấy tên con trai, biết rằng cuối cùng chỉ có thể tự đi trên đôi chân của mình. Triệu Mộ Tịch của hiện tại nhìn như một người có thể ứng phó hết thảy, nhưng đó chỉ là giả vờ, sâu tận đáy lòng nàng rất mệt mỏi, nàng khát vọng có một người hiểu thấu bản thân, có thể tiếp nhận mọi thứ của mình hơn bất kỳ ai.
Nghe câu nói này của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch khóc đến mắt ướt lệ nhoà, tại sao Kỷ Dữ Đường dù muốn hay không đều có thể đâm trúng điểm yếu của nàng. Ngay từ lúc nghe được Kỷ Dữ Đường giao dịch với Triệu Thải Nam, Triệu Mộ Tịch thật sự tức giận, nhưng khi tỉnh táo trở lại, tuy vẫn còn giận nhưng giận dỗi xong cũng chỉ còn là cảm động. Khi nàng loay hoay không biết phải làm gì, Kỷ Dữ Đường đã dựng nên một con đường bằng phẳng cho riêng mình nàng. . .
Lần thứ ba ôm nhau trong xe, Triệu Mộ Tịch cũng không rõ là mình chủ động hay chị ấy, hoặc có lẽ trong khoảnh khắc mình muốn ôm lấy chị ấy thì vừa vặn chị ấy cũng ôm lấy mình.
Kỷ Dữ Đường nhẹ vỗ về lưng của nàng, lại nhớ tới khi Triệu Mộ Tịch vừa cười vừa nói muốn nhanh chóng làm giàu, hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên muốn hiểu rõ một người thì không thể từ đôi ba câu nói mà có thể đánh giá họ.
"Mọi việc từ từ sẽ đến, những chuyện khác đều là quá khứ cả rồi. . ."
"Dạ. . ." Triệu Mộ Tịch càng ôm cô chặt hơn, được một lúc đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy cái ôm này rất ấm rất dễ chịu rất an tâm. Ôm được một lúc, Triệu Mộ Tịch tự giác rút tay trở về, nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn còn ôm nàng. . .
Vai của Kỷ Dữ Đường bị Triệu Mộ Tịch khóc ướt một mảnh, Triệu Mộ Tịch ngại ngùng nhìn, lại rơm rớm nước mắt lần nữa trước mặt Kỷ tổng, "Bẩn mất rồi. . ."
Kỷ Dữ Đường cầm khăn tay xoa xoa bả vai, nhìn chằm chằm chỗ bị nước mắt thấm ướt, "Không có việc gì, chút em làm sạch giúp chị."
"A?"
Kỷ Dữ Đường tiếp tục lau nước mắt cho nàng, "Em nhận tiền lương của chị, giặt quần áo nấu cơm đủ loại việc nhà, đương nhiên là em làm."
Triệu Mộ Tịch không phản bác được, chẳng lẽ từ hôm nay trở đi nàng phải tu thân dưỡng tính thành một bảo mẫu chuyên nghiệp sao?
Mắt của nàng chỉ cần khóc là sẽ sưng húp cả lên, hệt như mắt con thỏ, Kỷ Dữ Đường liền nói, "…nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta lại đi."
"Đi đâu cơ?" Triệu Mộ Tịch khóc quá hóa ngốc.
Dường như mỗi bước đi Kỷ Dữ Đường đều đã an bài hoàn hảo cho nàng.
"Đi lên nhà Lâm Vi thu dọn ít đồ, bắt đầu từ hôm nay em sang ở nhà của chị."
Triệu Mộ Tịch lắc đầu, nếu Lâm Vi biết mình sắp ở chung với Kỷ Dữ Đường còn không phải lật tung cả nhà lên, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ hiểu nhầm quan hệ giữa hai người.
Nói nhiều như vậy vẫn không thông suốt? Kỷ Dữ Đường tưởng rằng Triệu Mộ Tịch vẫn không muốn đi nhà mình, cô dường như đã mất hết kiên nhẫn từ trước đến giờ. Có những lời cô không muốn nhắc lại hai lần, Kỷ Dữ Đường bèn trực tiếp khởi động ô tô, không hỏi Triệu Mộ Tịch nữa, tự động lái xe trở về nhà.
"Ơ, chị đi đâu vậy?"
"Đêm nay em tạm thời mặc quần áo của chị, ngày mai chở em về lấy đồ sau."
Kỷ tổng khóa cửa xe, trực tiếp đem Triệu tiểu thư về chung cư của mình. . .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)