“Lần này không cần lấy tiền, lần sau Kỷ tổng nhớ hẹn trước.”
Triệu Mộ Tịch xoay người đi, một câu “gặp lại” cũng không nói, bao nhiêu tiền… Ba chữ này lại như một xô nước lạnh, dội vào người nàng. Triệu Mộ Tịch một mặt đi tới, một mặt hững hờ đã hòn đá nhỏ trên mặt đất, cũng không hiểu nói chính mình phiền muộn việc gì, tán gẫu với khách hàng, nàng vẫn là thu phí. Kỷ tổng ra tay nhất định vô cùng bạo, có cơ hội kiếm tiền mà bày đặt không cần, điên rồi sao…
Nàng càng đi càng xa, bóng lưng đơn bạc trong bóng tối. Buổi chiều gió hơi lớn, nhưng nàng chỉ mặc một cái váy ngắn không tay, Kỷ Dữ Đường đứng ở sau lưng nàng, cẩn thận ôm cánh tay, tựa hồ có hơi run. “Triệu Mộ Tịch.”
Triệu Mộ Tịch ôm cánh tay, dừng bước, nhưng không quay đầu lại, Kỷ Dữ Đường gọi nàng “Triệu tiểu thư” có vẻ bình thường, gọi cô là “Mộ Tịch” lại cảm thấy khó chịu, thì ra gọi cả họ tên “Triệu Mộ Tịch”, nghe mới là thoải mái nhất.
“Tôi đưa em về.”
Triệu Mộ Tịch xoay người, trên mặt mang theo nụ cười đối với khách hàng: “Không cần, cảm ơn Kỷ tổng.”
Nàng tựa hồ có chút lưu ý câu nói kia.
Triệu Mộ Tịch là lưu ý câu nói kia, nhưng nàng vừa nghĩ, mình có tư cách gì mà lưu ý câu nói kia, nàng vốn là người như vậy, Kỷ Dữ Đường nói không sai, lúc trước nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận cô là vì tiền… Có thể, sai là sai ở chỗ Triệu Mộ Tịch quá “tưởng bở”.
*
5 giờ chiều, tại trụ sở chính HK, tầng thứ 45 phòng của phó tổng, hiện tại Kỷ Dữ Đường là lâm thời tổng giám đốc, tạm thời thay ba cô là Kỷ Huân quản lí HK, thân thể của ông nội cô ngày càng suy yếu, ba mẹ đều ở bên cạnh chăm sóc ông không rời đi được, Kỷ Dữ Đường vừa có thời gian cũng chạy ngay về thành phố H.
Giao công ti cho Kỷ Dữ Đường, Kỷ Huân hoàn toàn yên tâm, ông có hai người con gái, tính cách hai nàng khác hẳn nhau, Kỷ nhị tiểu thư chính là một “Đứa trẻ điên cuồng”, đối với quản lí công ti nửa phần đều không thích, nhưng Kỷ đại tiểu thư lại là một người điên cuồng làm việc. Kỷ Dữ Lộ cảm thấy chị của mình vẫn rất “đáng sợ”, sở thích từ nhỏ đến lớn chính là làm cái gì cũng đều đứng nhất, quả nhiên, hiện tại đã biến thành một trăm phần trăm nữ cường nhân.
Trước đây Kỷ Dữ Lộ đã nghĩ, phải là hạng người gì mới có thể chị nàng yêu nghiệt như thế tóm gọn, mãi đến tận sau khi Kỷ Dữ Đường ở một chỗ với Hạ Tề… Kỷ Dữ Đường liền mở rộng tầm mắt, kết hôn với Hạ Tề, có thể sẽ trở thành thất bại lớn nhất trong cuộc đời của chị nàng, một người thông minh đến đâu cũng có thời điểm trở nên ngớ ngẩn.
So với Hạ Tề, Kỷ Dữ Lộ càng hy vọng Kỷ Dữ Đường cùng Nhan Âm thành một đôi, Nhan Âm thầm thích chị của nàng bảy, tám năm, những năm nay mỗi đoạn tình cảm của cô không nhanh mà kết thúc, liền bởi vì trong lòng còn nhớ Kỷ Dữ Đường.
“Tiểu Âm, cậu buông tay đi, chị của mình không thể thích con gái.” Kỷ Dữ Lộ là bạn thân của Nhan Âm, nàng khuyên can đủ đường, không phải một lần nhắc nhở cô.
“Chỉ cần chị ấy không ghét mình, đó là có cơ hội rồi.” Nhan Âm vẫn rất cố chấp, cho đến sau khi biết được Kỷ Dữ Đường đính hôn với Hạ Tề, tâm mới trở nên lạnh đi một chút, cô cũng mặc kệ, ánh mắt của cô vẫn luôn đặt trên người Kỷ Dữ Đường không hề dời đi.
Kỷ Dữ Lộ rất hiểu Kỷ Dữ Đường, nàng không ghét Nhan Âm, chỉ là bởi vì nàng không biết Nhan Âm đối với nàng là dạng tình cảm kia, nếu như tầng giấy che đậy này bị chọc thủng, chị của nàng tuyệt đối sẽ trở mặt như không biết đến.
“Chị, buổi tối ăn cơm với em không?” Kỷ Dữ Đường sải bước xông vào văn phòng của Kỷ Dữ Đường, cũng chỉ có Kỷ nhị tiểu thư không bao giờ cần gõ cửa đã đi vào, nàng tiến đến bàn làm việc của Kỷ Dữ Đường, chủ động ra tay trước nhầm khống chế được nàng: “Không cho nói không rảnh.”
“Chỉ em và chị sao?” Kỷ Dữ Đường cuối đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện trên tay, chưa từng ngẩng đầu, Kỷ Dữ Lộ thích náo nhiệt, nghĩ đến cũng không nghĩ chỉ có hai người các nàng.
“Chỉ chúng ta… còn có Tiểu Âm.” Nếu như gọi cả ban nhạc đến, Kỷ Dữ Đường nhất định không đi, Kỷ Dữ Lộ cũng coi như là bạn tốt nhất Trung Quốc, mỗi lần đều là hao hết tâm tư tạo “cơ hội” cho hai người.
“Ừm.” Kỷ Dữ Đường thấp giọng đáp.
Sáu giờ rưỡi tối, Nhan Âm đã sớm đến phòng ăn kiểu cách Châu Âu chờ các nàng, sau khi gặp mặt, Kỷ Dữ Lộ giả vờ có điện thoại, tìm cớ lập tức “chạy trốn”, cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Dữ Đường và Nhan Âm. Kỷ Dữ Đường rất bất đắc dĩ, nhưng đã đến rồi, bây giờ rời đi cũng không tốt…
“Chỉ Dữ Đường, chị muốn ăn gì? Bữa này em mời.” Mỗi lần Nhan Âm thấy cô, đều là tỉ mỉ chuẩn bị trước mấy tiếng, hy vọng Kỷ Dữ Đường sẽ nhìn mình lâu thêm một chút, nhưng trên thực tế, thời gian ánh mắt của nàng đặt trên người mình xưa nay không quá hai giây.
“Gì cũng được, chị mời.” Đối với phương diện ăn, lúc nào Kỷ Dữ Đường cũng thích nói “gì cũng được, tùy đi”, nhưng cô nói như vậy không phải đối với đồ ăn gì cũng ăn được, trái lại, Kỷ Dữ Đường đối với khẩu vị đồ ăn soi mói cực kì. Mỗi ngày đặt thức ăn cho Kỷ tổng, trở thành việc khó khăn nhất của thử ký Lý.
Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ tổng không kén ăn, tùy tiện làm một ít là được, đó chỉ là Triệu tiểu thư số hên, làm cơm nước vừa vặn với khẩu vị của Kỷ tổng.
“Vẫn là để em mời đi, ngày mai em đi nơi khác đóng phim, có thể qua một khoảng thời gian mới trở về.” Ánh mắt Nhan Âm từng khắc đều dính trên người cô, bắt đầu từ mười sáu tuổi chính là như vậy, ban đầu vốn dĩ còn cho rằng đó chỉ là trẻ nhỏ hồ đồ, có thể theo thời gian mà thay đổi, khí chất trên người Kỷ Dữ Đường vậy mà càng ngày hấp dẫn người khác, tướng mạo, vóc dáng, ăn nói và tính cách, không gì có thể soi mói…
Nhan Âm hợp tác với các nữ diễn viên không ít, nhưng không ai có thể so sánh được với Kỷ Dữ Đường, nếu như có một ngày Kỷ Dữ Đường đáp ứng với mình, phỏng chừng cô sẽ vui đến điên mất, chỉ đáng tiếc, hiện tại Kỷ Dữ Đường đã có hôn phu.
“Ừm, chăm sóc cho mình thật tốt.”
Buổi tối Kỷ Dữ Đường không có khẩu vị, chỉ ăn một ít bò bít tết, cảm thấy dạ dày không thoải mái.
Nhan Âm đối với Kỷ Dữ Đường là quá lo lắng: “Sao vậy? Nếu như không hợp khẩu vị thì chúng ta đổi món khác…”
“Không cần.”
Cơm tối ăn rất qua loa, nói chính xác từ sau khi trở về thành phố H, Kỷ Dữ Đường không có cơm ngon để ăn. Khoảng thời gian này dạ dày có chút không ổn, hơn nữa nhiệt độ dần tăng lên, khẩu vị càng tệ.
Ăn xong bữa cơm chỉ mới hơn bảy giờ, hai nàng đi qua lầu một thì Kỷ Dữ Đường nhìn thấy chiếc máy gắp thú bông, bước chân bất tri bất giác chậm lại, nhớ tới một số chuyện, khóe miệng đột nhiên cười cười…
“Chị Dữ Đường, nếu không chúng ta chơi cái đó nha~” Thấy nàng như vậy, Nhan Âm nhanh chóng kéo Kỷ Dữ Đường, cô đối với cái này tựa như có hứng thú: “Chơi rất vui.”
Kỷ Dữ Đường lấy lại tinh thần, chỉ lắc đầu cười.
“Em muốn chơi, chị chơi với em được không?”
“Lần sau để Kỷ Dữ Lộ chơi với em đi, em ấy thích những trò chơi thế này.”
“Chơi với em một chút cũng không được sao…”
“…Nếu như không có việc gì nữa thì chị đưa em về trước.” Kỷ Dữ Đường vẫn không đồng ý, nghĩ thầm, lần trước tột cùng là vì sao đáp ứng Triệu Mộ Tịch, cùng nàng chơi trò chơi trẻ con này, nhớ đến việc đó, Triệu Mộ Tịch căn bản không hỏi cô, một mạch lôi kéo tay cô đi vào, da mặt của Triệu tiểu thư quả nhiên so với người bình thường dày hơn nhiều.
“Vậy… được rồi.” Đối mặt với kết luận của Kỷ Dữ Đường, Nhan Âm biết, nếu như không phải Kỷ Dữ Lộ, Kỷ Dữ Đường căn bản sẽ không muốn gặp mặt mình, ngày hôm nay có thể ăn cơm với cô, cũng đủ rồi.
Trước tiên lái xe đưa Nhan Âm trở về, Kỷ Dữ Đường lại quay về căn nhà gần nhất công ti, trụ sở bên kia, đi làm thuận tiện không ít.
Mới vừa dừng xe, Kỷ Dữ Đường lại cảm thấy dạ dày mơ hồ đau đớn, lúc nãy chỉ ăn một ít cơm. Cô cau mày, híp mặt lại ngồi trên ghế xe nghỉ ngơi một lúc, nhịn một chút sẽ qua thôi… Bữa tối hầu như không ăn gì, đối với phần bò bít tết cô không có hứng ăn, vào lúc này chỉ muốn ăn một ít cháo.
Vị cháo ấm… Kỷ Dữ Đường nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ tối. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bắt đầu tìm kiếm bên trong cuộc trò chuyện, ghi chép cuộc trò chuyện tháng trước nhiều nhất là Triệu Mộ Tịch. Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm ba chữ kia, nhìn một lúc, gọi đến…
“…Lần sau Kỷ tổng nhớ hẹn trước.”
Triệu Mộ Tịch nói muốn mời Lâm Vi ăn cơm, lúc này vừa mới đến điểm hẹn, chuẩn bị gọi món. Lúc này điện thoại Triệu Mộ Tịch vang lên…
Là một chuỗi xa lạ, nhưng nhìn lại là một dãy số khá quen thuộc, kể từ khi Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường trêu chọc mình, liền xóa hết những thứ liên quen đến nàng không chừa lại gì, cho nến mới không nhận ra dãy số này: “Alo, ai vậy?”
“Triệu tiểu thư, là tôi.”
Âm thanh này quá rõ ràng, khi cô nói ra chữ thứ nhất, Triệu Mộ Tịch đã nhận ra. “Kỷ tổng…”
“Tôi giới thiệu cho em một công việc.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)