Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 53

5943 4 53 1

 

 

"Sao chị lại tới đây?"

Kỷ Dữ Đường ra mở cửa, Triệu Mộ Tịch mặc áo thun ngắn tay đơn giản, mái tóc hơi rối xõa tung, không son không phấn**, nhìn bộ dáng hẳn là chuẩn bị ngủ. Kỷ Dữ Đường kéo nàng vào phòng, cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng sau cuộc điện thoại ban ngày cùng nàng, liền không chút do dự hủy bỏ hành trình, nắm lấy cơ hội lại đây thăm nàng.

"Chị cũng đi công tác."

**素面朝天 - tố diện triêu thiên: chỉ những phụ nữ không son phấn, lôi thôi lếch thếch không chú ý đến hình tượng.

Triệu Mộ Tịch biết hành trình của cô đều lên kế hoạch trước vài ngày, mấy ngày nay cũng không nghe nói phải đi công tác, huống chi, cô ở thành phố H cũng có phòng ở, đâu cần phải ở khách sạn. 

Đêm nay Kỷ Dữ Đường rõ ràng là cố ý đến gặp nàng, ban ngày đã đi làm cả ngày, bay tới bay lui như thế này, không sợ mệt đến chết sao. Triệu Mộ Tịch nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của cô liền thật sự đau lòng.

"Mệt muốn chết rồi phải không? Chị đến đây từ lúc nào, cũng không nói với em một tiếng..." 

Triệu Mộ Tịch dắt tay cô ngồi xuống sô pha, rương hành lý vẫn còn đặt ở giữa phòng. Kỷ Dữ Đường có vẻ vừa mới đến, nhìn rất phong trần mệt mỏi.

"Mang đến cho em niềm vui bất ngờ, không vui sao?" 

Kỷ Dữ Đường dựa vào người nàng, mệt mỏi nói, tối hôm qua đã "oan ức" Triệu tiểu thư một đêm, hôm nay còn chưa có dỗ dành đâu.

"Sợ em chạy theo người khác hả?" Triệu Mộ Tịch đỡ lấy cô, giúp cô nằm xuống sô pha, sau đó còn tri kỷ giúp cô xoa huyệt thái dương, nhớ tới lời cô trong điện thoại vào buổi chiều, hiện tại nàng cố ý đem lời của cô lặp lại một lần.

Kỷ Dữ Đường nâng cằm Triệu Mộ Tịch, híp mắt, giống như nữ vương mà nói, "Em dám sao."

"Em biết rồi...... Chị nhớ em rồi chứ gì." Triệu Mộ Tịch cười, giọng nói có chút vênh váo, mới không gặp một đoạn thời gian thôi, kỳ thật Triệu Mộ Tịch cũng đang nhớ Kỷ Dữ Đường, nhất là tối hôm qua, còn bị Kỷ Dữ Đường đuổi ra khỏi phòng.

Thế nhưng hiện tại Kỷ tổng lại ngàn dặm xa xôi từ thành phố A chạy tới, bao nỗi oan ức trong lòng Triệu Mộ Tịch đã sớm tan biến, nàng có thể cảm thụ được Kỷ Dữ Đường quan tâm nàng bao nhiêu.

Nhìn Triệu Mộ Tịch nở nụ cười dịu dàng ấm áp, Kỷ Dữ Đường đã sớm quên hết mỏi mệt, dùng ngón tay ngoắc ngoắc Triệu Mộ Tịch, "Lại đây."

"Hả?"

Triệu Mộ Tịch cảm nhận một nụ hôn dịu dàng rơi xuống nơi khóe miệng mình, nghe cô nhẹ giọng nói bên tai, "Phải rồi, nhớ đứa nhỏ nhát gan nhà chị rồi."

Những chi tiết nhỏ nhặt thế này thường rất dễ khiến người ta cảm động,  Kỷ tổng lại là người rất am hiểu nó. Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kỷ Dữ Đường, kiểu phụ nữ như cô, thật sự khiến người ta vô cùng mê muội.

Kỷ Dữ Đường chưa từng để ý đến một người như vậy, vì thích nên mới nảy sinh khát vọng chiếm hữu cường đại, thậm chí muốn đem Triệu Mộ Tịch cột lại bên người mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hai người cùng ở bên nhau, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không thấy chán.

Triệu Mộ Tịch cũng có loại cảm giác này, đại khái những ai đang yêu đương mặn nồng đều sẽ biến thành kẻ ngốc, Kỷ tổng cũng không phải ngoại lệ.

"Đi tắm trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Kỷ Dữ Đường cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn ngâm mình trong nước ấm, cô lôi kéo Triệu Mộ Tịch, tâm huyết dâng trào mà nói một câu, "Em tắm chung với chị nha."

"Em với chị......" Tắm chung? Triệu Mộ Tịch cứng người tại chỗ, tâm tình nháy mắt trở nên phức tạp, nàng có đang hiểu đúng không, hai người cùng nhau tắm, là cái loại tắm chung đó đó hả?

Kỷ Dữ Đường véo véo cái mũi nàng, cười trêu nói, "Sợ chị ăn em sao?"

"Mệt mỏi cả một ngày rồi, em mát xa cho chị đi." 

Kỷ Dữ Đường lại duỗi tay xoa đầu Triệu Mộ Tịch, ánh mắt dịu dàng như nước, Triệu Mộ Tịch sao mà cự tuyệt nổi, tim đập càng lúc càng nhanh.

Hai người tuy vẫn ngủ cùng một giường, nhưng cũng chỉ ôm nhau, hôn môi, chưa làm chuyện gì thân mật hơn. Bọn họ yêu nhau không phải vì theo đuổi chuyện gì kích thích, lại đều là lần đầu tiên cùng một người con gái ở bên nhau, nên lại càng thêm cẩn thận.

Thật ra Triệu Mộ Tịch cũng từng nghĩ đến phương diện kia, nếu không có kiểu kích động đó thì khác gì bạn bè với nhau. Có điều không biết Kỷ Dữ Đường có cùng ý nghĩ hay không, dù gì mỗi lần ôm nàng ngủ, Kỷ tổng đều rất quy củ.

   

Thế nhưng cô nói muốn cùng nhau tắm, chẳng phải là ý đó hay sao, Triệu Mộ Tịch cảm thấy mình không có nghĩ nhiều...

Kỷ Dữ Đường vốn có ý định lúc ngâm tắm sẽ nhờ Triệu Mộ Tịch giúp cô xoa bóp vai. Thả nước ấm vào bồn xong, nào biết Triệu tiểu thư cũng không định đi ra ngoài, ngược lại bắt đầu cởi y phục trên người, khiến Kỷ Tổng nhìn đến "há hốc mồm".

Triệu Mộ Tịch cởi sơ mi, thân hình gầy yếu, mái tóc dài xõa tung sau vai, càng tôn lên dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, cùng nhau tắm...... Kỷ Dữ Đường không khỏi nở nụ cười, hoá ra trong đầu của Triệu tiểu thư đang nghĩ đến mấy thứ này, hiểu lầm rồi thì cứ để hiểu lầm thôi, Kỷ Dữ Đường xoay người đưa lưng về phía nàng, "Giúp chị cởi váy đi."

"Ừm......" Triệu Mộ Tịch tim đập chân run, giúp cô kéo khóa kéo phía sau lưng, lưng cô trơn bóng trắng noãn, không một tia tì vết nào.

"Mộ Tịch......"

Họ kề sát dưới vòi sen ôm nhau, môi lưỡi vẫn luôn quấn quýt lấy nhau, không nỡ chia cách. Triệu Mộ Tịch hôn đến hít thở không thông, nhưng dưới sự kích thích của làn nước ấm, nàng dường như lại có sự nhiệt tình chưa thể phóng thích ra hết.

......

Thân thể họ va chạm vào nhau, sau đó cùng nhau ngồi vào bồn tắm, cũng may bồn tắm của khách sạn đủ lớn, hai người ngồi vẫn dư chỗ. Lẳng lặng ngâm một hồi, hai người mới bình tĩnh lại.

Triệu Mộ Tịch ngồi ở phía sau Kỷ Dữ Đường, dịu dàng giúp cô chà lưng, xương bướm trên lưng cô vô cùng đẹp. Lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch bị cô thu hút cũng chính là bởi tấm lưng tuyệt đẹp này của Kỷ Tổng.

Kỷ Dữ Đường nhích về sau, tấm lưng sáng bóng dán lên ngực Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch theo bản năng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng dựa vào Triệu Mộ Tịch, đôi mắt khép hờ, lẳng lặng hưởng thụ, để mặc làn nước ấm xua tan mỏi mệt.

Triệu Mộ Tịch ôm lấy Kỷ Dữ Đường, da thịt trần trụi chạm vào nhau, ngâm mình trong làn nước ấm khiến nhiệt độ cơ thể của hai người rất cao. Triệu Mộ Tịch tựa đầu ở trên vai cô, nhẹ cọ xát hai má, hai tay lần tìm trong nước ôm lấy thắt lưng gầy mảnh của cô, đặt những nụ hôn lên mặt cô, nhẹ giọng hỏi, "Chị không tin tưởng em đến vậy à?"

Nếu bọn họ đã muốn tới một bước này, Triệu Mộ Tịch muốn nói hết với cô những lời muốn nói nhất trong lòng. Ghen tuông tuy là biểu hiện của sự quan tâm, nhưng rất dễ ghen tuông liệu có phải là do không tin tưởng lẫn nhau? Triệu Mộ Tịch nhớ lại đêm qua, vì mình uống một ly rượu với Quản Tiệp, Kỷ Dữ Đường đã giận như vậy, có phải là quá không tin tưởng mình rồi?

Trước kia ghen tuông là bởi còn chưa kịp xác định quan hệ, hiện tại bọn họ đều đã xác định quan hệ, Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô nên càng thêm tin tưởng mình mới phải. 

Có thể nói khao khát chiếm hữu và kiểm soát đã lấn át cả sự ngờ vực. Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Dữ Đường vẫn luôn háo thắng và thể hiện khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ hơn so với người thường, thế nên Kỷ Dữ Lộ mới có thể dùng từ "đáng sợ" để hình dung chị nàng.

"Gặp chị rồi, với em những người khác đều chướng mắt."

Đây là lời mà Triệu Mộ Tịch muốn nói với Kỷ Dữ Đường nhất, hôm nay rốt cục cũng nói ra được. Nghe có chút giả tạo buồn nôn, thế nhưng Triệu Mộ Tịch thật sự nghĩ như vậy, ở trong mắt nàng, Kỷ Dữ Đường có thể nói là gần như hoàn mỹ.

Nàng và Kỷ Dữ Đường quen nhau cũng chưa bao lâu, lại trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện. Kỷ Dữ Đường là người thứ nhất đi vào lòng nàng, nếu mình có phúc khí này, Triệu Mộ Tịch thật tâm muốn cùng cô chung sống cả đời.

"Em chỉ biết nói lời ngọt ngào." Mỗi lần thể hiện sự cường thế xong, Kỷ Dữ Đường lại nghĩ liệu mình có phải đã quá mức cường thế với Triệu Mộ Tịch rồi hay không. Vốn dĩ giữa hai nàng đã có chênh lệch, thế nên trong tình cảm lại càng phải cẩn thận, chu đáo hơn, vả lại Triệu Mộ Tịch còn là một người nhạy cảm.

Triệu Mộ Tịch càng ôm chặt cô hơn, vô cùng thành thật mà nói thêm một lần nữa, "Sau này em sẽ chướng mắt hết tất cả người khác......"

   

"Đứa ngốc." Kỷ Dữ Đường dừng một chút, sau đó nở nụ cười đưa tay vuốt ve gò má ửng hồng của nàng rồi nói, "Vậy thì phải luôn ở bên cạnh chị, biết không?"

"Đương nhiên......" Triệu Mộ Tịch cười cầm lấy tay cô, sau đó nâng lấy khuôn mặt cô, dịu dàng tỉ mỉ triền miên trao từng nụ hôn, ngọt ngào như dòng máu nhỏ giọt vào trong tim. Hai nàng từng chút từng chút một nhấm nháp hương vị ngọt lành của đối phương.

Triệu Mộ Tịch cảm thấy cả hai đã ngâm được khá lâu bèn nói, "Đi, chúng ta đi ra ngoài nào." 

"Được."

Thu thập xong nằm lên giường cũng đã sắp mười hai giờ, Triệu Mộ Tịch vốn có nghĩ ngợi đôi chút nhưng Kỷ Tổng tắm xong dường như cũng không còn nhiệt tình như vừa nãy, có thể là do hôm nay đã rất mệt mỏi. Triệu Mộ Tịch tắt đèn, cố gắng thu hồi một chút tâm tư không thuần khiết kia của mình.

Nhưng đèn tắt chưa quá nửa phút, Triệu Mộ Tịch cảm nhận được một bàn tay lần mò vào trong quần áo của mình, khẽ xoa nhẹ.

Tiếp đó, Triệu Mộ Tịch nghe được vài tiếng than nhẹ và tiếng cười khẽ chọc người của Kỷ Tổng.

"Ưm......" Đôi môi Triệu Mộ Tịch vừa hơi hé mở đã bị Kỷ Dữ Đường lấp kín, đầu lưỡi của cô trượt vào, trêu chọc Triệu Mộ Tịch, mấu chốt là động tác trên tay của cô còn càng ngày càng quá phận.

"Dữ Đường......" Triệu Mộ Tịch đưa tay mở đèn, chỉ vừa hôn vài cái mà mặt nàng đã ửng hồng. Sau khi tắm xong Triệu Mộ Tịch mang bộ dạng vừa biếng nhác vừa gợi cảm, nàng ngẩng đầu dâng lên đôi môi, rút ngắn chút khoảng cách cuối cùng giữa cả hai. Lúc này đây, hôn môi đã không còn có thể thỏa mãn cảm giác rục rịch trong lòng.

    

Cả hai đều hiểu rõ trong lòng họ đang nghĩ gì, có một số việc, khi tình đến thì nước chảy cũng thành sông.

"Đồ xấu xa, đàng hoàng chút coi." Được Triệu Mộ Tịch vuốt ve, hô hấp Kỷ Dữ Đường trở nên rối loạn.

Sau một nụ hôn sâu, hơi thở của Triệu Mộ Tịch khi nói chuyện cũng nặng nề hơn, "Rõ ràng là chị không đàng hoàng trước mà......"

"Ưm..."

Trên giường, Kỷ Dữ Đường còn gợi cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của Triệu Mộ Tịch. Rất khó tưởng tượng được là bình thường đi làm cô còn có thể đem cúc áo sơmi cài đến nút trên cùng. Triệu Mộ Tịch còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, một người thanh cao lạnh lùng, khiến người ta chỉ dám nhìn nhưng khó với tới.

Không nghĩ tới có một ngày các nàng sẽ ôm nhau thế này, không chút giữ lại. Kỷ Dữ Đường áp nàng ở dưới thân, dịu dàng trấn an, "Đứa nhỏ nhát gan......"

"Dữ Đường......" Triệu Mộ Tịch gọi tên cô trong tiếng thở dốc, dường như muốn hòa tan dưới ngón tay cô. Ngày hôm sau tỉnh lại, Triệu Mộ Tịch cảm thấy cả người không còn chút sức lực, tối hôm qua quá ư là điên cuồng rồi.

"Ai......" Triệu Tiểu Thư đáng thương, hôm nay còn phải công tác ở bên ngoài.

Sáu giờ sáng, Triệu Mộ Tịch cảm thấy nên trở về phòng mình, nàng không muốn đánh thức Kỷ Dữ Đường, nhưng Kỷ Dữ Đường ngủ không sâu. Cô mở mắt ôm lấy Triệu Mộ Tịch, lẩm bẩm, "Sớm vậy, ngủ thêm một lát......"

"Chị cứ ngủ tiếp đi, em còn phải đi làm." Triệu Mộ Tịch tránh thoát, nhoài người qua chạm vào đôi môi cô, "Buổi tối gặp lại."

Triệu Mộ Tịch vội vã mặc đồ, dự định khẽ meo meo lén lút lẻn vào phòng. Không ngờ Lý Mật Nhi đã thức dậy từ sớm, vừa quét thẻ vào cửa đã thấy nàng đang trang điểm.

"Chị đi đâu vậy?" Lý Mật Nhi dặm bông phấn lên mặt.

 

"Chị......"

"Tối hôm qua chị không ngủ ở đây hả?" Lý Mật Nhi nhìn chằm chằm vào cổ nàng lập tức hiểu được cái gì.

Triệu Mộ Tịch vừa định nói mình xuống lầu ăn sáng, sau đó đã nghe Lý Mật Nhi nói toạc ra một câu, rõ ràng như vậy sao?

"Không phải, chị vừa mới xuống lầu đi bộ một lúc."

"Đi bộ?" Lý Mật Nhi cười đầy ẩn ý, "Em hiểu mà."

Triệu Mộ Tịch mù mờ cũng đành cười đáp trả. Khi vào phòng vệ sinh, nàng mới phát hiện câu nói "Em hiểu mà" của Lý Mật Nhi là ý gì. Dấu hôn nơi xương quai xanh, còn có hai dấu trên cổ, vô cùng bắt mắt! Thế này càng không cần phải nói đến khu vực bên dưới xương quai xanh.

Khi trang điểm vào buổi sáng, Triệu Mộ Tịch phải dùng đủ loại kem che khuyết điểm dặm lên từng lớp từng lớp một, mới miễn cưỡng khiến chúng bớt rõ ràng.

Ban ngày, Quản Tiệp chuẩn bị đi công ty con mở hội thảo, Triệu Mộ Tịch cùng Lý Mật Nhi cũng đi theo cùng. Bận rộn khoảng nửa ngày, đầu buổi chiều cả ba đều nhàn rỗi, Quản Tiệp nói muốn dẫn các nàng dạo chơi thành phố H nửa ngày, xem như phúc lợi công tác.

"Hai em muốn chơi cái gì?"

"Đến bờ biển đi." Lý Mật Nhi hăng hái đề xuất, sau đó nhìn Triệu Mộ Tịch, cố ý cười nói, "Chúng ta đi bơi đi."

Nghe đến bơi lội, Triệu Mộ Tịch trong lòng luống cuống một trận. Tối hôm qua Kỷ Dữ Đường để lại đầy dấu hôn trên người nàng, thay áo tắm thì xấu hổ muốn chết. Lý Mật Nhi đang cố ý trêu nàng vì chuyện buổi sáng đây mà, cô nhóc này đúng là rảnh việc mà, "Á..... Em không biết bơi, hai người cứ bơi là được rồi."

"Không biết bơi thì để em dạy chị nha, Mộ Tịch tỷ, em thấy chị không dám bơi thì có". Lý Mật Nhi nháy mắt ra hiệu với Triệu Mộ Tịch, nói xong còn bật cười haha, ai kêu chị sáng nay không nói thật làm chi.

Quản Tiệp còn tưởng rằng "không dám" là ý nói sợ nước, cũng nhiệt tình mà nói có thể dạy, Triệu Mộ Tịch thật sự là khó xử muốn chết.

Buổi chiều bọn họ vẫn quyết định đến bờ biển chơi, đương nhiên, Triệu Mộ Tịch chết sống không chịu bơi lội. Phong cảnh bờ biển rất đẹp nhưng Triệu Mộ Tịch lại có chút lơ đễnh, nàng rất muốn cùng ngắm với Kỷ Dữ Đường. Chờ lúc Kỷ Đại Tiểu Thư không còn bận rộn, nàng nhất định phải kéo Kỷ Dữ Đường đi ra, nghỉ phép một ngày nghỉ ngơi cho ra trò.

Khi trời sắp chạng vạng, Triệu Mộ Tịch chục một bức ảnh phong cảnh biển, gửi cho Kỷ Dữ Đường.

-- em ở bờ biển

Kỷ Dữ Đường đến đây cũng không phải để nghỉ ngơi, mãi cho đến buổi tối cô mới xong việc, trước tiên bèn gọi điện cho Triệu Mộ Tịch.

Khi Triệu Mộ Tịch nhìn đến điện thoại, nàng đang cùng Quản Tiệp, Lý Mật Nhi ăn cơm chiều ở nhà hàng ven biển, bọn họ thương lượng buổi tối đi dạo chợ đêm.

 

"Chơi vui vẻ không? Chị quay về khách sạn, đêm nay khi nào thì em qua chỗ chị?"

Vừa nghe ngữ khí của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch liền biết cô đã bận rộn cả ngày. Triệu Mộ Tịch ở bên ngoài nhà hàng, đón gió biển tiếp điện thoại, "...... Chị cơm nước rồi nghỉ ngơi chút nha, cũng phải đến khuya em mới về tới."

Kỷ Dữ Đường dựa vào sô pha, nghe được giọng của Triệu Mộ Tịch liền nhịn không được mà nở nụ cười, "Triệu Mộ Tịch, em mặc kệ vợ mình không lo, đi dạo cùng người phụ nữ khác, em xem xem có được không?"

Triệu Mộ Tịch đã đồng ý đi dạo chợ đêm nên cũng không thể đột nhiên khiến mọi người mất hứng. Nghe Kỷ Tổng tự xưng "vợ ", trong lòng Triệu Tiểu Thư như được rót thêm mật. Triệu Mộ Tịch xuôi theo lời này của Kỷ Dữ Đường, làm nũng mà nói, "Em sẽ cố hết sức về sớm với vợ mình"

"Không sao, em cứ chơi thỏa thích đi, lần sau có thời gian chị lại cùng em đi dạo."

"Được, hôn một cái nè......" Triệu Mộ Tịch ngây ngô như con nít "muah" một tiếng với đầu dây bên kia, sau đó nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Kỷ Dữ Đường, hai người trò chuyện mãi một hồi lâu mới cúp điện thoại.

Buổi chiều đi dạo phố, khi Triệu Mộ Tịch muốn mua thứ gì đó cho Kỷ Dữ Đường thì mới phát hiện tặng quà cho Kỷ Tổng lại khó đến vậy. Cuối cùng nàng cũng nhìn trúng một đôi dép lê hình con heo màu hồng, nhìn qua là đã muốn cười liền mua hai đôi.

"Mua cho bạn thân hả?" Lý Mật Nhi cười hỏi một câu.

Triệu Mộ Tịch cũng không biết giải thích thế nào, bèn đáp, "Phải......"

Lại dạo hai vòng ở trung tâm thương mại.

"Mộ Tịch?"

"Sao?"

Triệu Mộ Tịch thấy Quản Tiệp dường như có chuyện muốn nói với mình, không ngờ Quản Tổng mở miệng lại hỏi, "Em biết Dữ Đường thích cái gì không?"

Này...... Triệu Mộ Tịch cảm thấy hơi mờ mịt, buổi tối hôm đó, nàng cũng ngờ ngợ quan hệ giữa Quản Tiệp và Kỷ Dữ Đường không được tốt rồi. 

"Chị tặng cái túi này, em nghĩ cô ấy sẽ thích chứ?"

Bộ dáng của Quản Tiệp đúng là đang vô cùng thật tâm tặng cho Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch trong lòng khó xử, cười cười nói, "Em cũng không rõ......"

Triệu Mộ Tịch nghĩ lại, Quản Tiệp dường như nhắc đến Kỷ Dữ Đường không ít lần trước mặt mình, buổi tối hôm đó lẽ ra người ghen tuông phải là mình chứ? ! Nhưng ngẫm lại, Triệu Mộ Tịch lại thấy khả năng không lớn lắm, không cần đến mức toàn bộ thế giới đều là "cong" đó chứ.

Quản Tiệp là học trò của mẹ Kỷ Dữ Đường, cô vẫn luôn thưởng thức Kỷ Dữ Đường, thế nhưng giữa hai nàng dường như có chút "không đội trời chung". Quản Tiệp muốn làm dịu đi quan hệ căng thẳng đó, thế nhưng Kỷ Dữ Đường vốn rất lạnh lùng cao ngạo, ngoài mặt thì có vẻ thân quen nhưng người khác hoàn toàn không nắm được trong lòng cô nghĩ gì.

 

Lúc ấy Quản Tiệp thấy Kỷ Dữ Đường chủ động với Triệu Mộ Tịch, lại còn tri kỷ như vậy, thật sự rất khó mà tin nổi. Mấy năm nay, phàm những thứ gì Kỷ Dữ Đường cảm thấy hứng thú, Quản Tiệp cũng có hứng thú, ngay cả người mà Kỷ Dữ Đường cảm thấy hứng thú, Quản Tiệp cũng muốn đi tiếp xúc.

Đi dạo loanh quanh đến chín, mười giờ, Lý Mật Nhi nói mệt mỏi nên ba người cùng nhau về khách sạn.

Đêm nay Lý Mật Nhi không dự định ngủ sớm, về đến phòng chưa tắm đã cầm di động xem chương trình truyền hình. Triệu Mộ Tịch đang suy tính nên lấy cớ gì chuồn đến chỗ Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Đường nghe nàng đã trở lại, vẫn luôn thúc giục nàng đi qua.

"Mật Nhi, chị......"

"Buổi tối chị ra ngoài ngủ sao?" Lý Mật Nhi đúng thật là thông minh, Triệu Mộ Tịch còn chưa nói xong câu nàng đã đoán được.

"Ừ, chị qua chỗ bạn ngủ." 

Tuy rằng chưa nói là bạn bè kiểu gì, thế nhưng thời điểm này mà qua ngủ thì ý tứ cũng quá rõ ràng rồi. Triệu Mộ Tịch cảm thấy cũng không cần dấu diếm gì nữa, cứ như thể nàng đang vụng trộm gì đó.

"Bạn trai?"

Triệu Mộ Tịch liền cam chịu mà gật gật đầu.

"Anh ta đi làm ở đây à?"

"Chị ấy đi công tác, vừa lúc cũng ở thành phố này."

   

"Vậy chị tranh thủ đi đi, không cần để ý đến em." Lý Mật Nhi khoát tay, tiếp tục xem TV, nếu chậm trễ nhà người ta sống về đêm, mình chẳng phải thành "tội nhân" rồi à.

Triệu Mộ Tịch đi đến phòng 3516, chỉ có khoảng cách vài bước chân, nàng còn nhìn quanh quất bốn phía một phen mới bắt đầu gõ cửa.

Kỷ Dữ Đường mở cửa, cô đã tắm rửa, thay xong áo ngủ, "Sao giờ mới đến."

Triệu Mộ Tịch đóng cửa lại, sau đó đem chiếc túi đang cầm trong tay đưa cho Kỷ Dữ Đường, "Lúc đi dạo phố nhìn thấy cái này, cảm thấy rất hợp với chị."

Làm gì thần bí vậy, Kỷ Dữ Đường lấy ra nhìn một chút, hóa ra là hai đôi dép lê, mặt trên còn in hình con heo màu hồng, nàng véo khuôn mặt Triệu Mộ Tịch trào phúng nói, "Ánh mắt em bị gì vậy, nhìn xấu muốn chết."

"Chúng ta mỗi người một đôi." Triệu Mộ Tịch thích nhìn Kỷ Dữ Đường mang mấy thứ này. Một người giống như nữ vương, trên chân mang hai con heo màu hồng thì đáng yêu biết bao nhiêu. Triệu Mộ Tịch vẫn luôn nói Kỷ Dữ Đường đùa giỡn xấu xa, nàng mới chính là xấu xa thực sự đây.

Những ngày hai người ở bên nhau vẫn luôn nhẹ nhàng trôi qua, họ giờ đã không quen với việc một người đi vào giấc ngủ.

Tuy bận rộn cả ngày, thế nhưng buổi tối nằm ở bên nhau...... Triệu Mộ Tịch nhớ đến khoảnh khắc vui thích tối qua, trong lòng ngứa ngáy, không quy củ được bao lâu, liền trở mình một cái đem Kỷ Tổng áp ở dưới thân. Hôm nay suy nghĩ cả ngày, Triệu Mộ Tịch làm việc cũng lơ đễnh, chỉ chờ thời khắc này.

"Muốn làm gì?" Kỷ Dữ Đường cố ý gặng hỏi.

"Muốn!"

"Đồ xấu xa."

Tiếng than nhẹ thỏa mãn đan xen trong đêm tối, dục vọng chìm xuống rồi lại bị gợi lên, say sưa triền miên. Đến nửa đêm về sáng, hai người đều sức cùng lực kiệt.

"Ngày mai chị trở về sao?" Triệu Mộ Tịch vuốt ve đầu vai cô, thanh âm khàn khàn hỏi.

Kỷ Dữ Đường khoác tay lên lưng Triệu Mộ Tịch, chầm chậm vỗ về, "Chị còn phải ở lại vài ngày."

"Còn phải vài ngày?" Triệu Mộ Tịch hơi bất mãn, xem ra vẫn phải chia tay.

"Bốn năm ngày thôi, nhớ chị thì gọi điện cho chị."

"Ừm." Triệu Mộ Tịch khẽ hừ một tiếng, khoảng thời gian này nàng cứ như mê muội vậy, một khắc cũng không muốn rời khỏi Kỷ Dữ Đường, hận không thể mỗi ngày dính ở trên người cô.

Thế là Triệu Mộ Tịch về thành phố A trước, Kỷ Dữ Đường vẫn còn lưu lại thành phố H. Đêm đầu tiên trở lại thành phố A, Triệu Mộ Tịch lăn qua lộn lại ngủ không yên, chỉ đành chấp nhận ôm lấy gối đầu của Kỷ Tổng. Triệu Mộ Tịch thích ôm một vật gì đó vào lòng khi ngủ, như vậy nàng mới có cảm giác an toàn, trước kia đều là ôm gối đầu, sau đó ở bên Kỷ Dữ Đường thì không cần nữa.

Hiện tại đã là tiết đầu thu, không khí ban đêm hơi mát mẻ. Triệu Mộ Tịch vốn sợ lạnh, thấy nhiệt độ trở thấp bèn đi đến tủ tìm một chiếc áo dệt kim hở cổ mỏng, khoác lên người.

Ding dong --

Nghe tiếng chuông cửa, Triệu Mộ Tịch không khỏi nhếch miệng cười, chạy chậm tới cửa, không nghĩ ngợi nhiều chờ không nổi mà mở cửa ra, "Chị về rồi à."

Thế nhưng người đứng ở cửa không phải là Kỷ Dữ Đường. 

Mà là một khuôn mặt trái xoan, với mái tóc ngắn tinh nghịch, trang điểm nhẹ nhàng. Triệu Mộ Tịch nghe nhiều nhất về Kỷ Nhị Tiểu Thư là từ những lời của Lâm Vy. Ấn tượng duy nhất của Triệu Mộ Tịch đối với Kỷ Dữ Lộ là lần trước khi xem em ấy biểu diễn. Khi đó Kỷ Nhị Tiểu Thư để tóc dài, tết đuôi sam, trang điểm kiểu khói biểu diễn trên sân khấu, đầy nét hoang dã...... Thật khó để liên hệ với cô gái đơn thuần đáng yêu trước mắt này. 

Thế nên Triệu Mộ Tịch đầu tiên nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được.

Kỷ Dữ Lộ đứng ở cửa, vốn nghĩ muốn vênh váo tự đắc đánh giá người trước mắt, thế nhưng chiều cao không đủ, nàng so với Triệu Mộ Tịch thấp hơn nửa cái đầu. Kỷ Dữ Lộ một câu không nói, khuôn mặt cứng lại, ánh mắt giống như mọc ra một cây đinh, ghim lên người Triệu Mộ Tịch, đây là người phụ nữ đã bẻ cong chị nàng......

Diện mạo cũng được, dáng người cũng tàm tạm, khí chất không có vấn đề gì, nhìn đi nhìn lại, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy ánh mắt chị nàng đúng là không chỗ chê...... Kỷ Dữ Lộ hắng giọng, suýt quên mình tới là để làm gì, dù sao nàng cũng không thích người này. Triệu Mộ Tịch và Nhan Âm cùng có cảm tình với chị nàng, nếu người phụ nữ này không giở thủ đoạn thì sao có thể bẻ cong Kỷ Dữ Đường? Nàng và Nhan Âm nhiều năm như vậy cũng chưa bẻ cong được Kỷ Dữ Đường đấy......

"Chị tôi đâu? Không ở nhà hả......"

"Cô là Nhị Tiểu Thư?" Lâm Vy cứ hay ở trước mặt Triệu Mộ Tịch nhắc đến "kẻ ngốc lắm tiền Nhị Tiểu Thư", thế nên Triệu Mộ Tịch mở miệng đã dùng xưng hô này. Triệu Mộ Tịch cười nhẹ, "Chị ấy đi công tác còn chưa về, vào ngồi đi."

Kỷ Dữ Lộ tùy tiện đi vào phòng, "Cũng vừa khéo chị tôi không ở đây, hôm nay tôi đến không phải tìm chị ấy, tôi tìm cô."

"Tìm tôi?" 

Triệu Mộ Tịch ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng đã hiểu rõ. Chút tâm tư kia của Kỷ Dữ Lộ, Lâm Vy đã nói thẳng với Triệu Mộ Tịch từ sớm, còn nói trong khoảng thời gian này, cẩn thận vị "Nhị tiểu thư ngốc" đến làm phiền nàng và Kỷ Dữ Đường.

 

Kỷ Dữ Lộ đã biết được quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường rồi. Kỷ Dữ Lộ ngồi ở trên sô pha, bắt chéo chân, sau đó rút ra một tấm thẻ từ trong bóp da, "khí thế mười phần" mà ném lên bàn trà, "Chỉ cần cô chia tay chị tôi, toàn bộ tiền trong thẻ này sẽ thuộc về cô."

Nhìn tấm thẻ Triệu Mộ Tịch thầm nghĩ, Kỷ Nhị Tiểu Thư có phải đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi hay không, "Chuyện giữa tôi và chị cô, cô cũng muốn xen vào?"

"Chị ấy là chị tôi, tôi đương nhiên phải xen vào rồi!" Kỷ Dữ Lộ nhìn thấy Triệu Mộ Tịch là đã không vừa mắt, nguyên nhân trực tiếp nhất khiến Nhan Âm xuất ngoại là bởi vì người này, nếu nàng không đoạt Kỷ Dữ Đường, Nhan Âm cũng sẽ không thương tâm như vậy.

Vốn tính cách bướng bỉnh từ nhỏ, Kỷ Dữ Lộ suy nghĩ cũng rất ngây thơ.

Triệu Mộ Tịch vô cùng lạnh nhạt nói, "Nếu tôi không muốn thì sao?"

"Cô yêu đương với chị tôi, không phải là vì tiền sao?" 

Kỷ Dữ Lộ mặc kệ thế nào cũng muốn dùng tiền để "sỉ nhục" Triệu Mộ Tịch một phen cho hả cơn giận. Từ khi Kỷ Dữ Đường cùng Triệu Mộ Tịch ở bên nhau, không nói đến chuyện Nhan Âm tức giận bỏ đi, trong mắt chị nàng hiện tại cũng không còn người em gái là nàng.

Triệu Mộ Tịch cũng không vội vàng, mà xuôi theo lời của nàng, trả lời, "Phải, là vì tiền."

"Cô....." Kỷ Dữ Lộ không ngờ Triệu Mộ Tịch lại trực tiếp thừa nhận, nàng giận đến mức đem thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt Triệu Mộ Tịch, "Vậy cô lập tức chia tay với chị tôi, cầm lấy tiền đi!"

Bất kỳ ai gặp phải loại chuyện này, tâm tình đều tốt không nổi, Triệu Mộ Tịch cũng thế, "Kỷ Tiểu Thư, tôi đang ở cạnh bên máy ATM rồi còn thèm tấm thẻ này của cô sao?"

Kỷ Dữ Lộ bị Triệu Mộ Tịch làm cho tức điên rồi...... Quả nhiên Kỷ Dữ Đường không có mặt là người phụ nữ này lập tức bại lộ "bản tính". "Cô chờ đó! Chờ chị tôi về sẽ vứt bỏ cô cho mà xem!"

Triệu Mộ Tịch chỉ im lặng nhìn Kỷ Dữ Lộ sập cửa rời đi.

Kỷ Dữ Lộ thở phì phò rời khỏi căn hộ của Kỷ Dữ Đường, gọi điện thoại cho Lâm Vy, "Vy tỷ, ra uống rượu với em."

"Lại chia tay rồi?" Kỷ Dữ Lộ là khách quen của Lâm Vy, mỗi lần chia tay đều thích tìm Lâm Vy uống rượu. Lâm tiểu thư tâm sự là tính phí theo giờ, may là Kỷ Nhị Tiểu Thư cũng không thiếu tiền.

 

"Em bị người ta khi dễ!" Kỷ Dữ Lộ nhớ tới là tức tối.

"Còn có người dám khi dễ em hả?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16