Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 92

2299 0 18 0

Lần đầu Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường gặp nhau là vào mùa xuân, xác nhận mối quan hệ vào giữa mùa hè. Từ quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau, chưa đến nửa năm.

Nhớ lại mọi thứ hai người trải qua để đi đến cùng với nhau, Triệu Mộ Tịch vẫn cảm thấy không chân thật. Không đến nửa năm, vậy mà nàng yêu một người phụ nữ. Tình yêu chờ hai mươi lăm năm không có kết quả, ở ngày nào đó nhìn như bình thường, tự nhiên yên lặng mà tiến đến.

Triệu Mộ Tịch chắn chắn bản thân là một người chậm nhiệt tình. Cho nên khi hai người xác định mối quan hệ chưa đầy một tuần, khi Kỷ Dữ Đường đưa ra yêu cầu ở chung, phản ứng đầu tiên Triệu Mộ Tịch là từ chối.

“Ai nói yêu đương là phải sống cùng nhau?” Triệu Mộ Tịch cảm thấy tiến độ đi quá nhanh.

Kỷ Dữ Đường rất không nói lý mà đáp lại hai từ: “Tôi nói.”

Cuối cùng, tiểu thư Triệu dưới sự “Cưỡng hôn” nhiệt tình của tổng giám đốc Kỷ, đã thỏa hiệp. Chính là không có tiền đồ như vậy đấy.

Chuyện Triệu Mộ Tịch bị côn đồ sòng bạc bắt đi, lòng Kỷ Dữ Đường còn sợ hãi, tất nhiên sẽ không yên tâm để nàng sống một mình ở mảnh đất hẻo lánh này. Lúc ấy Kỷ Dữ Đường nghĩ, dùng dây thừng cũng phải cột Triệu Mộ Tịch vào người cô. Nếu như Triệu Mộ Tịch không biết cách bảo vệ bản thân thì về sau để nàng bảo vệ.

“Đêm nay dọn đến đây đi.” Kỷ Dữ Đường dùng giọng điệu mệnh lệnh, nói nhỏ.

“Ngày mai dọn được không?” Triệu Mộ Tịch ôm cô không buông tay: “Em muốn… Qua bên kia ngây ngốc một đêm.”

“Ừm…” Kỷ Dữ Đường hôn trán nàng: “Tôi đi với em.”

Trước khi gặp gỡ Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch ở con phố nhỏ cũ nát kia đã được ba năm. Nàng cho rằng bản thân sẽ vẫn luôn sống ở đây, mỗi ngày đều đi ngang qua phố ăn khuya. Bánh kếp trái cây của A Bà, còn có phong cảnh trên sân thượng cũ nát, nàng đều có tình cảm.

Tám giờ tối, Triệu Mộ Tịch đi qua đi lại đường phố nát như tương kia. Chẳng qua lần này không phải một mình. Triệu Mộ Tịch nắm lấy tay của Kỷ Dữ Đường, dù đi nơi nào cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Tiểu Triệu, đã lâu không gặp cháu, bận làm việc sao?”

Thủ pháp của quán bánh kếp A Bà vẫn thành thạo như cũ.

“A Bà, cháu đổi công việc.” Triệu Mộ Tịch quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Dữ Đường một cái, tiếp tục nói: “Ngày mai cháu chuyển nhà.”

A Bà nghe thấy nàng muốn dọn đi, không tha, nhất định phải mời nàng ăn bánh kếp.

Triệu Mộ Tịch cười nói vâng, lại trộm thả một trăm tệ vào hộp giấy của A Bà.

Triệu Mộ Tịch vẫn luôn cảm thấy mình không đủ may mắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cuộc đời bất hạnh của nàng, cũng gặp rất nhiều chuyện và người ấm áp. Đây không phải là một loại may mắn sao?

Ông trời công bằng, sẽ không cho bạn hy vọng một trăm phần trăm, cũng sẽ không khiến bạn tuyệt vọng một trăm phần trăm.

Hai người đứng ở một góc hơi an tĩnh, Kỷ Dữ Đường cắn bánh kếp trái cây một miếng, còn dư lại đút cho Triệu Mộ Tịch ăn, mãi cho đến khi ăn xong miếng cuối cùng.

Kỷ Dữ Đường thích đút cho Triệu Mộ Tịch ăn, bởi vì thích cảm giác chăm sóc Triệu Mộ Tịch. Kỷ Dữ Đường trong lòng nàng bị thương, cũng ăn quá nhiều khổ cực, chỉ mong từ nay về sau khi nàng và cô ở bên nhau, trong lòng đều là ngọt.

Lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch mời tổng giám đốc Kỷ ăn bánh kếp trái cây, cũng là đứng ở chỗ này. Bên đường trồng đầy cây long não. Triệu Mộ Tịch vĩnh viễn nhớ câu mà Kỷ Dữ Đường hỏi nàng lúc đó, một giờ thu bao nhiêu phí? Nàng bị Kỷ Dữ Đường chọc giận không chịu nổi, sau đó Kỷ Dữ Đường bắt nàng đi nấu cháo, vẫn nói đến tiền.

Triệu Mộ Tịch dùng giày cọ hòn đá nhỏ trên mặt đất, nói: “Khi đó em rất chán ghét chị, có tiền thì ghê gớm sao.”

Kỷ Dữ Đường cười kéo Triệu Mộ Tịch đến bên cạnh mình, ôm. Về sau mới vuốt mặt nàng, chậm rãi nói: “Em cho rằng tiền của tôi dễ kiếm đến thế à? Em cho rằng… Ai cũng có thể giống em kiếm được tiền từ chỗ tôi?”

“Chị…” Triệu Mộ Tịch nhất thời nghẹn lời, giống như nghe ra lời ngầm của cô: “Có ý gi?”

“Em nói xem là có ý gì?”

Bây giờ Triệu Mộ Tịch cảm thấy Lâm Vi quả thật là nhà tiên tri. Triệu Mộ Tịch mượn cách nói của Lâm Vi: “Chị… Thật sự muốn quy tắc ngầm với em?”

“...” Kỷ Dữ Đường chọc chọc vào trán Triệu Mộ Tịch, vuốt tóc nàng, ôm chặt lấy nàng. Tình cảm từ đầu nào có trong sáng như vậy. Kỷ Dữ Đường cũng là dần dần mới xác định được, sự quan tâm của cô đối với Triệu Mộ Tịch đã vượt qua bạn bè bình thường từ sớm. Lúc ấy, dường như mỗi ngày cô đều tìm cớ để đến gần Triệu Mộ Tịch, ngay cả bản thân cũng không ý thức được.

Triệu Mộ Tịch gác cằm lên vai Kỷ Dữ Đường, cũng ôm chặt cô. Cho dù lúc trước ra sao, bây giờ cuối cùng hai người cũng được bên nhau như ý nguyện. Điều này mới là quan trọng.

Kỷ Dữ Đường vẫn dừng xe ở ngã tư quen thuộc. Ngã tư này, Triệu Mộ Tịch đã từng nhìn thấy cả đêm.

Đi lên cầu thang xi măng cũ nát, mỗi lần Kỷ Dữ Đường đến đây đều có ấn tượng sâu sắc. Lúc này chân chính quen biết Mộ Tịch, chắc hẳn bắt đầu từ nơi này.

Đẩy cửa ra, trong nhà vẫn gọn gàng ngăn nắp.

“Chị ngồi trước đi, em thu dọn phòng một chút.” Mấy ngày không trở về, Triệu Mộ Tịch không thu dọn một chút, trong lòng sẽ không thoải mái. Nàng đẩy Kỷ Dữ Đường ngồi xuống sô pha, khi chuẩn bị rời đi lại bị Kỷ Dữ Đường kéo tay.

“Làm sao thế?”

Kỷ Dữ Đường không nói chuyện mà kéo Triệu Mộ Tịch ngồi xuống cạnh mình. Cô nâng cằm nàng lên, bắt đầu hôn nàng, hôn môi nàng, chậm rãi hôn sâu.

“Ưm…” Cứ như vậy bị Kỷ Dữ Đường hôn, bị đẩy ngã trên sô pha, Triệu Mộ Tịch đều quên mất mình muốn đi làm gì. Kỷ Dữ Đường ôm mặt nàng, kề sát môi nàng hôn sâu. Chuyện hai người chưa hoàn thành ở chỗ này, dường như muốn đòi trở về gấp bội.

Kỷ Dữ Đường chủ động lên, Triệu Mộ Tịch không thể kháng cự. Có thể tưởng tượng được người ngoài mặt lạnh lùng như thế, thật ra là một con ma cuồng hôn môi ngầm sao? Trước khi bị tổng giám đốc Kỷ hôn, Triệu Mộ Tịch chưa từng nghĩ đến.

Triệu Mộ Tịch cũng không phải người xấu hổ, dần dần duỗi tay ôm eo cô, hóa bị động thành chủ động. Một phút trôi qua, sự nhiệt tình vẫn không giảm. Thừa dịp để thở mà cách ra, Triệu Mộ Tịch đè trán cô, đẩy đẩy cô ra, thở hổn hển nói: “Em còn phải thu dọn đồ đạc…”

Kỷ Dữ Đường vuốt tóc nàng, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ cánh môi hồng nhuận của nàng, dùng giọng điệu tràn ngập dụ hoặc nói: “Không thích à?”

Kỷ Dữ Đường, em thật sự bị chị dụ dỗ chết rồi… Triệu Mộ Tịch chớp mắt, ngón tay thon dài nâng mặt cô, ngẩng đầu hôn cô tiếp. Khẽ cắn lên môi cô một cái, lại khẽ liếm, triền ở bên nhau không đủ.

“Lên sân thượng nhìn với em đi.”

“Ừm.”

Bầu trời đêm sáng sủa, tràn đầy sao.

Trên sân thượng, Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này một đôi tay ôm nàng từ phía sau. Cái ôm ấp này, khiến người ta kiên định và ấm lòng.

Triệu Mộ Tịch quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Dữ Đường một cái, nhớ đến đêm mưa sao băng đó, nhếch miệng cười ngây ngô.

Kỷ Dữ Đường thấy dáng vẻ này của nàng, cũng cười nàng: “Đồ ngốc…”

“Cầu nguyện dưới sao băng, thật sự có thể thành hiện thực đó.”

“Làm giàu chỉ qua một đêm à?” Kỷ Dữ Đường nhớ đến tình huống đêm đó.

Triệu Mộ Tịch xoay người, ôm lấy cô từ chính diện, nhìn đôi mắt cô lắc đầu: “Em không ước điều ước đó.”

“Vậy ước cái gì?”

Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Kỷ Dữ Đường, trong mắt hơi rưng rưng: “Người em thích, cũng thích em.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16