Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13 : Thì ra em cũng biết sợ?

4978 1 53 0

Beta: 2004n4

Kỷ tổng, chị không nhàm chán đến mức đó chứ?

Ánh mắt của mọi người đều chuyển sang đặt lên người Triệu Mộ Tịch, chờ nàng trả lời.

“Hẳn là em nên thỉnh giáo chị Dữ Đường mới đúng.” Nụ cười trên mặt Triệu Mộ Tịch không hề tiêu tan, trong lòng nàng lúc này một vạn tiếng ‘fuck your mother’ không ngừng chạy qua, nhưng trước sau vẫn duy trì sự bình tĩnh, thật không nghĩ đến Kỷ đại tiểu thư lại tẻ nhạt như vậy.

“Hôm nào có thời gian thì chúng ta cùng nhau uống trà chiều đi, em có nhiều vấn đề muốn học hỏi, đến lúc đó mong chị không chê em phiền.”

Nói xong những lời này, Triệu Mộ Tịch lập tức cho Khương Khải một ánh mắt, Khương Khải hiểu ý cười lớn: “Được rồi được rồi, em biết mọi người đều cuồng công việc, thật khó mới có được ngày nghỉ, không cho bàn về những chuyện này nữa.”

Kỷ Dữ Đường chỉ nhẹ nhàng đáp trả một tiếng, sau đó không nhanh không chậm uống trà.

Chuyện này xem như qua rồi.

Buổi tối ăn cơm, Kỷ Dữ Đường lại ngồi đối diện nàng, Triệu Mộ Tịch ngoại trừ đối phó với những trưởng bối trên bàn ăn, còn lại đều đặt sự chú ý lên người Kỷ Dữ Đường.

Tại sao làm vậy? Bởi vì lúc nào Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy Kỷ Dữ Đường nhìn mình, khi nảy sinh cảm giác này với một người vậy thì mang ý nghĩa nàng cũng đồng thời quan tâm người này.

Triệu Mộ Tịch cũng ý thức được vấn đề này, không tự giác mang chú ý chuyển đến trên người Kỷ Dữ Đường. Trong lòng nàng âm thầm trách Lâm Vi đùa giỡn quá mức, đem quan hệ của nàng và Kỷ Dữ Đường ra trêu chọc, cho tới bây giờ khi nàng nhìn Kỷ Dữ Đường thì cảm tình có phức tạp hơn so với người khác.

“Ăn nhiều một chút.” Hạ Tệ rất nhiệt tình gấp rau cho Kỷ Dữ Đường, mà thái độ của cô vẫn thờ ơ như cũ, Triệu Mộ Tịch không cảm thấy Kỷ Dữ Đường thích Hạ Tề, nhưng nhẫn đính hôn kim cương trên tay cô là thật một trăm phần trăm.

“Mộ Tịch, dùng cơm đi.” Khương Khải cũng gấp thức ăn cho Triệu Mộ Tịch.

Trên bàn cơm, Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch và Khương Khải gấp thức ăn cho nhau, vừa nói vừa cười, thật sự giống như một đôi tình nhân.

Một lần nữa hai người lại chạm mắt nhau, Triệu Mộ Tịch cũng không né tránh, đơn giản cũng cười nhìn cô chằm chằm, nhìn lâu hơn chút nữa cũng không thiệt thòi gì, Kỷ tổng lớn lên xinh đẹp như vậy.

Triệu Mộ Tịch không hiểu đằng sau ánh mắt kia tột cùng là chứa hàm ý gì, coi như biết Kỷ Dữ Đường đang đùa giỡn nàng nhưng ánh mắt như thế khiến người ta dễ mơ tưởng viễn vông.

Bị một người phụ nữ chọc ghẹo, hơn nữa còn chỉ là một ánh mắt, Triệu Mộ Tịch sống hai mươi mấy năm cho đến bây giờ mới nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, chẳng lẽ là song tính sao?

Quan tâm một người, có thể là có ý thức hoặc là vô thức.

Mà Kỷ Dữ Đường quan tâm Triệu Mộ Tịch, có lẽ chưa từng phát hiện được là có ý thức. Từ lần thứ nhất gặp mặt, cô chú ý đến cô gái này, mà về sau… Cũng không hiểu, tại sao mình lại đem nhiều tinh thần đặt lên người Triệu Mộ Tịch như vậy, có thể là bởi vì người này có chút ý nghĩa sao?

Trên bàn ăn, các nàng hư tình giả ý tiếp nhận sự lấy lòng của người đàn ông khác, rồi lại cố tình hay vô tình quan tâm đến đối phương, thay lòng đổi dạ.

Ăn cơm tối ở Khương gia xong, buổi tối còn có một buổi hội tụ, đa số là bạn bè của Khương Khải, mà Triệu Mộ Tịch đương nhiên phải dùng thân phận “bạn gái” của Khương Khải để tham gia, điều không ngờ chính là Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề cũng tham gia.

Cũng không có hoạt động gì nổi bật, chỉ là tụ tập bạn bè lại một chỗ, nói chuyện trên trời dưới đất trêu chọc nhau. Có lúc Triệu Mộ Tịch thích yên tĩnh nhưng không có nghĩa nàng là người câu nệ, cho dù là người lạ, chỉ hai ba chén rượu là có thể hòa mình.

Nàng thích uống rượu, tửu lượng cũng không tệ lắm, điểm này có khả năng là do Lâm Vi truyền lây, dù sao nếu như không uống rượu thì giao tiếp sẽ mất đi nhiều cái vui.

Một đám người ngồi xuống thành cái vòng tròn, chơi xúc xắc, ai thua sẽ bị phạt rượu, Triệu Mộ Tịch ngồi bên cạnh Khương Khải. Kỷ Dữ Đường ngồi cạnh Hạ Tề, mà hai người bọn họ vừa vặn dính vào nhau, vai chạm vai.

Triệu Mộ Tịch nhớ tới lần trước ôm công chúa, ngày đó cô cũng là dùng loại nước hoa này, ngửi qua một lần đã không thể quên được…

Trời sinh Triệu Mộ Tịch thuộc phái hành động, hơn nữa bình thường đi quán bar không ít lần, chơi trò xúc xắc này hoàn toàn không chịu thiệt, vốn dĩ đám anh em của Khương Khải muốn thừa cơ trêu chọc nàng một hồi, cuối cùng một chút ưu thế cũng không chiếm nổi.

“Đến đến đến, sao lại không đến…” Triệu Mộ Tịch chơi càng lúc càng hăng say, hơn nữa còn uống rượu, lúc này càng ngày càng high. “Đừng sợ mà----“

“Chị dâu, chị tạm thời tha cho bọn em đi.”

Kỷ Dữ Đường ở một bên trầm mặc hồi lâu, nắm xí ngầu, tâm huyết dâng trào nói: “Tôi chơi với em.”

Nghe được giọng nói của Kỷ Dữ Đường, đột nhiên Triệu Mộ Tịch trở nên yên tĩnh, biết rõ luật chơi thua là phải uống rượu, cô muốn xem náo nhiệt gì vậy, bệnh bao tử mới tốt hơn một chút thôi.

“Tốt tốt tốt, chị Dữ Đường mau dạy cho chị ấy một bài học đi.” Mọi người thúc giục.

“Đoán số, chị biết quy tắc cuộc chơi chứ?” Triệu Mộ Tịch thấy cô không giống như người thích chơi trò chơi này.

Ngón tay thon dài của Kỷ Dữ Đường cầm lấy xí ngầu: “Tương đối hiểu.”

Mọi người đã bắt đầu ồn ào, đồng thời rót rượu một loạt.

“Thật muốn chơi sao? Đến lúc đó đừng hối hận…” Triệu Mộ Tịch nhìn những ly rượu kia, không nói đến phải uống hết, nếu như cô uống một nửa, vẫn chịu được, hơn nữa chơi game thì phải chấp nhận thua cuộc, nhưng không được chơi xấu.

“Em tự tin vậy sao?” Kỷ tổng lạnh nhạt nhìn nàng.

Triệu Mộ Tịch tự tin, nàng ở quán bar chơi chưa từng có đối thủ nào, dưới ánh đen u ám, nhờ khoảng cách gần mà Triệu Mộ Tịch nhìn được ngũ quan tinh xảo của cô, còn có loại cảm giác mê huyễn lâng lâng. “Được thôi, hai chúng ta chơi.”

Lắc xúc xắc tao nhã đến thế, Kỷ Dữ Đường là người đầu tiên Triệu Mộ Tịch thấy, xúc xắc ở trong chén phát ra âm thanh rầu rĩ, Triệu Mộ Tịch nghiêng người nhìn cô. “Chị nói trước đi.”

“Ba cái ba.”

“…”

Năm vòng trôi qua, Triệu Mộ Tịch đều thua cả năm vòng, người ở đây đều nhìn ra được nàng “nhường” Kỷ Dữ Đường, trong lòng Kỷ Dữ Đường càng hiểu. Khi cô thấy Triệu Mộ Tịch nâng ly rượu thứ năm lên, chuẩn bị đưa đến bên miệng, trái tim cô lúc này như bị cái gì nhéo một cái, nắm chặt tay Triệu Mộ Tịch: “Đừng uống…”

Tửu lượng của Triệu Mộ Tịch vẫn còn chịu được lâu, nhìn thấy Kỷ Dữ Đường đưa tay nắm tay của mình, hơi nghếch đầu lên, cố ý để giọng nói mang theo men say: “Tôi uống rượu kệ tôi, chị quản làm gì?”

Đến tột cùng là loại người gì mà không hề trân trọng chính bản thân mình? Nụ cười trên mặt Kỷ Dữ Đường đã biến mất, thậm chí trở nên nghiêm túc: “Để Tiểu Khải uống cho em đi.”

Có lẽ Triệu Mộ Tịch có chút say nhỉ, nhất là vẻ mặt cô nhìn chằm chằm vào nàng… Kỷ Dữ Đường, chị đây là đang quan tâm tôi sao? Như vậy rất nguy hiểm…

“Để anh uống, để anh uống.” Khương Khải lấy ly rượu từ trong tay Triệu Mộ Tịch, một hơi uống sạch.

Buổi tối Khương Khải uống rất nhiều, đã say sướt khướt, thấy anh ta muốn nôn, Triệu Mộ Tịch nhanh chóng dìu anh ta đi vào toilet.

Triệu Mộ Tịch đi rồi, Kỷ Dữ Đường ngồi một lúc thì đứng dậy.

“Dữ Đường, em đi đâu?”

“Tôi đi toilet một chút.”

Khương Khải rửa mặt, tựa hồ tỉnh táo hơn, Triệu Mộ Tịch đỡ anh ta ra khỏi toilet: “Không sao chứ?”

“Mộ Tịch…”

Triệu Mộ Tịch không nghĩ đến anh ta dùng hai tay ép mình vào vách tường, anh ta uống say vốn nặng hơn, Triệu Mộ Tịch căn bản không đủ sức đẩy ra.

“Hay là… hay là em thật sự làm bạn gái của anh đi… anh rất thích em…”

“Anh uống nhiều rồi…” Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt nàng, anh ta áp lên người nàng, sau đó cúi đầu xuống, Triệu Mộ Tịch cắn răng đẩy ra, quả thực tuyệt vọng quay mặt đi, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này.

“Khương Khải, cậu làm gì vậy?!” Kỷ Dữ Đường đi vào thì vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô đã biết nếu Triệu tiểu thư tiếp tục chơi, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.

Thừa cơ Khương Khải dời sự chú ý, Triệu Mộ Tịch đẩy anh ta ra, anh ta lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống sàn nhà: “Chị…”

Kỷ Dữ Đường kéo tay Triệu Mộ Tịch lại, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Khương Khải. “Cậu say rồi, về sớm đi.”

“À…” Khương Khải xoa đầu, trong đầu vọt ra một ý nghĩ liền làm ra chuyện này: “Mộ Tịch, xin lỗi… Anh uống quá nhiều rồi…”

Triệu Mộ Tịch vẫn chưa hết sợ hãi, chuyện nàng lo lắng nhất đã phát sinh, Triệu Mộ Tịch trốn ở phía sau Kỷ Dữ Đường, không dám tưởng tượng nếu như cô không đến thì sẽ xảy ra chuyện gì…

“Thì ra em cũng biết sợ?” Biểu cảm trên mặt nàng rõ ràng là bị dọa sợ rồi, Kỷ Dữ Đường hất tay của nàng ra, xoay người đi về phía trước.

Triệu Mộ Tịch còn ở bên trong phát ngốc.

Kỷ Dữ Đường đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn, Triệu Mộ Tịch vẫn còn ngơ ngác đứng đó, Kỷ Dữ Đường xoay người quay trở lại, không tính là ôn nhu lôi kéo cổ tay nàng: “Tôi còn tưởng rằng Triệu tiểu thư không sợ trời không sợ đất.”

Triệu Mộ Tịch bị cô nắm tay mới lấy lại tinh thần, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.

Quay về thì Khương Khải đã vô cùng say, Kỷ Dữ Đường nhìn cậu ta một chút, sau đó nói với Hạ Tề: “Anh đưa Tiểu Khải về đi.”

Hạ Tề liếc nhìn Triệu Mộ Tịch: “Trước tiên đưa hai người họ về, sau đó anh đưa em về.”

“Không cần, tôi đưa Mộ Tịch về nhà.”

“Dữ Đường, như vậy được sao?” Dù sao người ta là một đôi, nào có đạo lí không ở cùng nhau.

Ngữ khí Kỷ Dữ Đường căn bản không phải là thương lượng với Hạ Tề: “Cứ vậy đi, anh đưa Tiểu Khải về, tôi tự mình lái xe về.”

Bởi vì lúc nào cũng nhớ đến lời nhắc nhở của người nào đó, đêm này Kỷ Dữ Đường một giọt rượu cũng không uống.

            

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16